Tiên Tuyệt

Song chỉ Thiết Sư Lan đang điểm vào Mi Tâm minh thình lình chỉ sang Vũ La, nghiến răng quát trầm một tiếng:

- Giết!

Viên yêu đan đáng sợ kia chậm rãi dâng lên khỏi hộp ngọc, hào quang càng thêm mãnh liệt. Dưới lực lượng tuyệt đối như vậy áp chế, ngay cả tám
Đại Tế Ti trong rừng Quỳ Mộc cũng đã bị áp chế không thể động đậy.

Nguyễn Xạ Nhật rốt cuộc không nhịn được, cao giọng khuyên nhủ:

- Vũ La các hạ, đưa Hoàn Hồn Thảo cho bọn họ đi, núi xanh còn đó, lo gì không có củi đun!

Viên yêu đan nọ bay thẳng về phía Vũ La, lực lượng dọc trên đường đi đè
ép, tám Đại Tế Ti cũng bị vạ lây. Tuy rằng chưa chắc tạo ra được tổn
thương cho bọn họ, nhưng cũng không hề thoải mái.

Mắt thấy viên yêu đan đã tói trước mặt, Vũ La vẫn không nhúc nhích,
Nguyễn Xạ Nhật chợt cảm thấy tuyệt vọng trong lòng. Tám người bọn minh
còn bị áp chế không thế nhúc nhích, Vũ La bất quá hơn minh một chút, lại phải trực tiếp đối mặt vói viên yêu đan nọ, tự nhiên khó có thế phản
kháng.

Thiết Sư Lan thở dài một tiếng, hiện tại yêu đan phát ra, y không còn
khả năng khống chế, e rằng khó lòng tránh khỏi ba tộc đại chiến.

Yêu đan đã tói trước mặt Vũ La, trong lòng Khoái Tông đã hình dung ra
cảnh tượng Vũ La bị yêu đan hoàn toàn nghiền nát, máu thịt lẫn lộn. Trên thực tế tuy rằng những người khác không có ảo tưởng như vậy, nhưng cũng đoán được kế tiếp Vũ La sẽ đối mặt với cái gì.

Kim Khôi cùng Quỷ Cửu cũng không có vui mừng quá nhiều, ngược lại khẽ
cất tiếng thở dài. Vũ La chết đi rồi, Thiết gia phải đối mặt với Thanh
Khâu liên thủ cùng Nộ Long đảo, e rằng chỉ có kết cục duy nhất là diệt
vong. Đại Thánh Yêu tộc sừng sững Đông Thổ mấy vạn năm, từ nay về sau sẽ trở thành lịch sử.

Dưới cái tổ bị lật, có quả trứng nào còn nguyên? Hai lão nô bộc trung thành này cũng khó lòng thoát chết.

Thiết Sư Lan đã chuẩn bị thu hồi Hoàn Hồn Thảo, chợt nhìn thấy Vũ La giơ tay lên. Thiết Sư Lan vô cùng sửng sốt, Vũ La đối mặt với viên yêu đan
kia, không ngờ còn có thể nhẹ nhàng làm ra động tác như vậy.

Chẳng những Vũ La giơ tay lên, mặt hấn còn nở một nụ cười, không hề giống như đang bị lực lượng yêu đan kia áp chế.

Sau đó tất cả mọi người ở đây, tám Đại Tế Ti, Thiết Sư Lan, Kim Khôi
cùng Quỷ Cửu, thấy được một cảnh tượng khiến cho bọn họ suốt đời khó
quên. Viên yêu đan hùng mạnh, bá đạo nọ ngoan ngoãn dừng trong tay Vũ
La, giống như một sủng vật đang làm nũng, nhẹ nhàng cọ cọ vào lòng bàn
tay hắn.

Thiết Sư Lan lập tức cảm giác được, liên hệ giữa viên yêu đan nọ và minh đã bị cắt đứt.

Gia gia Thiết Hoành Giang bố trí Cửu Tinh Triền Nhiễu phong ấn, không có chút tác dụng nào với yêu đan này. Lão nhân gia nói không sai, e rằng
thực lực cùa yêu đan này cũng không kém hơn người. Dưới lực lượng cùng
cấp bậc, Cửu Tinh Triền Nhiễu của Thiết Hoành Giang không ngờ lại không
thể chế ngự yêu đan.

Chỉ nghe Vũ La cười ha hả:

- Tiểu gia hỏa này, rốt cục cũng về nhà.

Bàn tay hấn nắm lại, yêu đan biến mất không thấy.

Bọn Thiết Sư Lan trợn tròn mắt:

- Sao... sao lại thế này, làm sao có thể như vậy...

Kim Khôi và Quỷ Cửu hiểu rất rõ ràng viên yêu đan nọ có ý nghĩa gì, kinh hoảng nói:

- Thiếu gia, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?


Lúc này toàn thân Thiết Sư Lan đã trở nên choáng váng:

- Ta... ta cũng không biết... vì sao viên yêu đan nọ lại tỏ ra hữu hảo với hắn như vậy...

Há chỉ là hữu hảo mà thôi, thật sự là nịnh nọt.

Yêu đan biến mất, áp lực trên người bọn tám Đại Tế Ti lập tức thả lỏng.
Mà tám người bọn họ vẫn không hề động, không phải là không thể động, mà
là cảnh tượng xảy ra trước mắt bọn họ vô cùng quỷ dị, đầu óc bọn họ còn
chưa tiêu hóa được màn vừa rồi, không ai có thể cử động hoặc lên tiếng
nói.

Một lúc lâu sau, vẫn là Ôn Chiêu Hòa lớn tuổi nhất khôi phục tinh thần lại trước, toàn thân chợt run lên thật mạnh:

- Con bà nó, vừa rồi lão hán nhìn thấy gì, các ngươi mau nói cho ta biết, mắt ta mờ rồi chăng...

Ôn Chiêu Hòa lúc nào cũng cẩn thận trầm ổn, hiện tại lão cũng không nhịn được buông lời thô tục, có thể tưởng tượng màn vừa rồi chấn động tới
mức nào.

Ôn Chiêu Hòa có thể khẳng định, cảnh tượng vừa rồi chính là cảnh tượng khó tin nhất trong đời mình, có một không hai.

Khoái Tông bàng hoàng ngơ ngác, mãi tói bây giờ vẫn chưa phản ứng lại,
sắc mặt Nguyễn Xạ Nhật vô cùng phấn khích, trạng thái ngây dại dần dần
tan biến, vẻ mặt trở nên mừng như điên dại:

- Ha ha ha!

Nguyễn Xạ Nhật rất muốn tỏ ra ‘trầm ổn’ một chút, tối thiểu cũng phải
giữ được phong độ của cao thủ: thắng cũng không kiêu ngạo. Nhưng y lại
không nhịn được, tiếng cười chấn động thiên địa hết sức điên cuồng chợt
bật ra khỏi miệng y.

Tiếng cười chấn động tới nỗi lá cây xung quanh cũng phải rung lên, Ôn
Chiêu Hòa nở một nụ cười khổ, nhìn những người xung quanh vẻ hoảng sợ
vẫn còn nguyên:

- Xem ra không phải lão hán ta hoa mắt, mà là thật. Chuyện này... chuyện này cũng quá sức tưởng tượng, làm sao có thế như vậy được?

Về viên yêu đan nọ, Đông Thổ có rất nhiều truyền thuyết, tám Đại Tế Ti
biết rất rõ ràng uy lực của viên yêu đan này. Nhưng không ngờ nó rơi vào tay Vũ La một cách nhẹ nhàng như vậy, sau đó Vũ La cũng không tỏ ra
khách sáo, vui lòng nhận lấy, khiến cho người Thiết gia giống như cha
chết không bằng.

Nguyễn Xạ Nhật khó khăn lắm mói thôi không cười nữa, lúc này mói tỏ ra
phong độ của một cao thủ, hai tay chắp sau lưng, lạnh nhạt nói:

- Khoái Tông Đại nhân, rất mong nhanh chóng giao phó một vạn cân quặng Ô Thiết nọ. Đương nhiên Bát Đại Thần Trủng chúng ta như cây liền cành,
nếu là Thanh Nguyệt Thần Trùng các vị gặp khó khăn, muốn ta thư thả cho
một vài ngày cũng không phải là không được...

Trong lòng Nguyễn Xạ Nhật vô cùng khoái chí, Khoái Tông ngươi vẫn hay
kiêu ngạo trước mặt ta, lúc này ủ rũ, hắc hắc... Để xem sau này ngươi
làm thế nào ngẳng đầu trước mặt ta...

Khoái Tông vô cùng ảo não, không phải là Thanh Nguyệt Thần Trủng không
có một vạn cân quặng Ô Thiết. Nhưng đây rõ ràng là ván cược không có
cách nào thua được, rốt cục lại thua. Khoái Tông buồn bực trong lòng
không nói được gì, huống chi cảnh tượng vừa rồi cũng thật sự khiến cho
người ta khiếp sợ, y vẫn chưa thể khôi phục tinh thần.

Vũ La nhẹ nhàng khoát tay nhìn chủ tớ Thiết Sư Lan:

- Vị huynh đài Thiết gia này, nếu không còn thủ đoạn nào khác, phải chăng nên tránh đường cho ta?


Lúc này ba người Thiết Sư Lan mói tỉnh táo lại. Kim Khôi và Quỷ Cửu hết
sức bất bình, nhưng cũng chỉ có thế kéo Thiết Sư Lan lui qua một bên.
Lúc này trong lòng Kim Khôi và Quỷ Cửu đang nghĩ, tên Vũ La này quả thật quỷ dị vô cùng, không nên xung đột với hắn là hơn.

Vầng sáng phong tỏa toàn bộ Niên Luân Mộ Địa đã bị Quỷ Cửu triệt thoái, Vũ La lấy Ngọc Tung Trùng ra, ung dung mà đi.

Thiết Sư Lan vô cùng tuyệt vọng, lệ rơi lã chã, nghiến răng không rên lên một tiếng nào.

Kim Khôi và Quỷ Cửu hiểu ý y, đành phải khuyên giải:

- Thiếu gia, chúng ta trở về đi, lão gia thần thông quảng đại, chắc chắn sẽ nghĩ ra biện pháp nào đó...

Thiết Sư Lan không nói gì, nước mắt vẫn không ngừng roi. Kim Khôi và Quỷ Cửu biết rằng những lời an ủi của mình ngay cả mình cũng không tin
được, không biết nói gì nữa, chỉ đành cất tiếng thở dài, dìu Thiết Sư
Lan rời đi.

Tốc độ của Ngọc Tung Trùng cực nhanh, chỉ mất nửa ngày đã ra tới bên ngoài Thần Hoang hải.

Dọc trên đường đi, Vũ La ở bên trong Ngọc Tung Trùng ngắm nghía viên yêu đan nọ. Lúc này lực lượng của yêu đan đã hoàn toàn nội liễm, nhìn bề
ngoài chỉ là một hạt châu bình thường.

Nhưng mà hạt châu khẽ chuyển, lại hóa thành một tiểu trùng màu xanh ngọc, chính là Phù Cổ của Vũ La.

Viên yêu đan này chính là viên yêu đan trong di tích thần điện ở Ma Sơn. Lần đầu tiên Vũ La tiến vào Đông Thổ, viên yêu đan nọ bị một tiểu đội
Yêu tộc mang ra ngoài, Phù Cổ không chịu khống chế chui vào trong. Vũ La cho rằng từ nay về sau đã mất đi liên lạc cùng Phù Cố, lại không ngờ
rằng còn có ngày gặp lại.

Viên yêu đan này cũng hết sức nổi danh ở Đông Thổ, được
gọi là Long Nguyên yêu đan. Nghe nói chỉ cần xuất hiện, nhất định sẽ có
thiên địa dị tượng xuất hiện theo.

Lúc ở di tích thần điện, yêu đan còn trong trạng thái bị phong ấn, cho nên lúc nó xuất hiện hết sức bình thường.

Tiểu đội Yêu tộc hùng mạnh hôm ấy chính là thù hạ của Thiết Hoành Giang. Sau khi Thiết Hoành Giang giải trừ phong ấn trên yêu đan, mới lộ ra
thực lực chân chính của nó.

Lúc ấy Vũ La nhìn thấy bức họa Phù Cổ trường thành trong di tích thần
điện nọ, đã biết di tích thần điện nhất định có liên hệ với Phù Cổ.

Phù Cổ trời sinh thần dị, lúc ở Trung Châu, ngay cả Đại Năng cũng không
thể phát hiện được nó. Qua mắt Thiết Hoành Giang quả thật là chuyện động trời, nhưng rốt cục cũng thành công.

Tiểu gia hỏa này không ngừng tích lũy lực lượng bên trong yêu đan, lúc
này đã trường thành rất nhiều. Lần đầu tiên Vũ La nhìn thấy Cửu Tinh
Triền Nhiễu phong ấn hộp ngọc, đã có cảm giác quen thuộc. Lúc ấy hắn đã
cảm thấy kỳ quái, lại bị Thiết Sư Lan hiểu lầm là đang cân nhắc xem có
nên giao Hoàn Hồn Thảo ra không.

Đến khi Thiết Sư Lan phóng xuất yêu đan, Vũ La đã mười phần khẳng định
đó là khí tức của Phù Cổ. Quả nhiên hắn chỉ tiện tay xuất ra một chiêu,
tiểu gia hỏa kia đã xa cách lâu ngày lập tức chạy trở về trong tay Vũ
La.

Đương nhiên tiểu gia hỏa kia cũng không biết, hành động của nó đã khiến cho những người khác suốt đời khó quên.

Ngọc Tung Trùng lướt qua Thần Hoang hải rất nhanh, Nộ Long đảo đã hiện ra trong tầm

Đến nơi này rồi, Vũ La mới nhớ tới bọn thợ săn Đao Lục Nhãn còn ở trên hoang đảo không xa Nộ Long đảo.

Bọn họ đã không có thuyền, không thể vượt qua Thần Hoang hải, thời gian dài như vậy, cũng không biết bọn họ thế nào rồi.


Vũ La âm thầm nhớ kỹ chuyện này, chờ sau khi cứu ra Chu Nghiên và Nhan
Chỉ Vi, tiện đường đi xem bọn họ. Nếu bọn họ còn sống, vậy sẽ mang bọn
họ trở về, nếu bọn họ đã chết trong tay Bán Yêu tộc, vậy cũng không làm
sao được.

Tốc độ của Ngọc Tung Trùng cực nhanh, Vũ La chuyên tâm điều khiển, dán
sát mặt biển bay qua rất nhanh, khí lưu quét ra, nhất thời tạo ra một
vệt sóng lõm sâu hơn trượng trên mặt biển.

Rất nhanh Nộ Long đảo đã hiện ra trước mắt, Vũ La điều khiển Ngọc Tung
Trùng bay cao lên. Vừa tiến vào phạm vi Nộ Long đảo, một giọng nói trầm
hùng chợt vang lên:

- Vào đi.

Một đạo cầu vồng từ trong Nộ Long đảo kéo dài ra, tiếp dẫn Ngọc Tung Trùng của Vũ La, thu vào bên trong đảo.

Hồng Phá Hải nhìn qua mười phần tiều tụy, đối với một vị Đại Thánh Yêu
tộc thực lực sâu không lường được, thần sắc như vậy là hết sức khác
thường.

- Ngươi tới chậm!

Giọng Hồng Phá Hải lộ vẻ bất thiện.

Vũ La nghe tim mình như chìm xuống:

- Chẳng lẽ là...

Hồng Phá Hải hừ lạnh một tiếng:

- Nếu hết hôm nay ngươi vẫn chưa trở về, bản tọa cũng không còn kiên nhẫn nữa.

Vũ La thở ra một hơi thật dài, xem ra hai nàng vẫn không có chuyện gì.

Hồng Phá Hải giơ tay ra hỏi:

- Hoàn Hồn Thảo đâu?

Vũ La lấy Hoàn Hồn Thảo trong Thiên Phủ Chi Quốc ra, Hồng Phá Hải định đón lấy, Vũ La lại thu về, đưa mắt nhìn lão.

Tự nhiên Hồng Phá Hải hiểu rõ, bèn tiện tay điểm ra, một đạo hồng quang
bay ra, cửa đá của gian thạch thất cạnh đó mở ra. Nhan Chỉ Vi và Chu
Nghiên lập tức xuất hiện:

- Vũ La, ngươi trở lại rồi ư?

Hai nàng vừa kinh ngạc vừa vui mừng.

Vũ La hỏi với vẻ quan tâm:

- Các nàng không sao chứ?

Nhan Chỉ Vi và Chu Nghiên cùng nhau lắc đầu, Chu Nghiên không dám mở miệng nói chuyện, Nhan Chỉ Vi vội vàng nói:

- Hồng gia gia đối với chúng ta tốt lắm.

Lúc này Vũ La mới giao Hoàn Hồn Thảo cho Hồng Phá Hải, sau đó gọi hai nàng:

- Chuyện ở đây đã xong, chúng ta đi thôi.

Chu Nghiên thấy Vũ La ra dấu gọi, lập tức đi tới bên cạnh hắn, Nhan Chỉ
Vi có hơi do dự, chợt vái Hồng Phá Hải một vái, lên tiếng cầu xin:

- Hồng gia gia, yêu đan và tinh huyết Long Quy nọ không có tác dụng gì với ngài, chi bằng...

Hồng Phá Hải vung tay lên:

- Không cần nhiều lời! Nhan lão đầu suy nghĩ thế nào, bản tọa hiểu rất
rõ ràng. Đừng tường rằng bản tọa không ra khỏi Nộ Long đảo là không biết chuyện gì về Đông Thố. Ngươi trở về nói với Nhan lão đầu, ngăn cách đã
mấy vạn năm, nay lão muốn sống chung một cách hòa bình cùng Nhân tộc, cơ hồ chỉ là si tâm vọng tưởng. Lão thích khổ sở, cứ để cho lão khổ sở đi, ta sẽ không nhúng tay vào.

Nhan Chỉ Vi không có cách nào, đành buồn bã lắc đầu:


- Vậy... vãn bối mạo phạm rồi, chúng ta xin cáo từ.

Sau đó xoay người lại, cùng Vũ La và Chu Nghiên rời đi.

Tuy rằng giọng điệu của Hồng Phá Hải cứng rắn, nhưng rốt cục cũng không
thể chiếm phần hơn của vãn bối. Vũ La tìm Hoàn Hồn Thảo về cho lão, tuy
nói là lập công chuộc tội, nhưng Hồng Phá Hải cũng không thu hồi Ngọc
Tung Trùng, vốn Vũ La không có pháp bảo phi hành, Hồng Phá Hải không đòi lại, hắn cũng giữ lại cho mình.

Ba người ngồi trong Ngọc Tung Trùng bay ra Nộ Long đảo. Vũ La nhớ tới bọn Đao Lục Nhãn, bèn bay về phía hoang đảo kia.

Nhan Chỉ Vi tỏ ra vô cùng thất vọng:

- Hồng gia gia không chịu cho chúng ta yêu đan và tinh huyết Long Quy,
chuyện nuôi dưỡng khối Thiên Sinh Thần Ngọc kia trở thành Thiên Mệnh
Thần Phù chỉ đành nghĩ cách khác. Nhưng Đông Thổ ngày nay, tìm đâu ra
một con thượng cổ Thần Thú đây...

Thật ra cho dù là tìm được, thượng cổ Thần Thú có thể sống đến bây giờ,
thực lực của nó cũng không kém gì Đại Thánh Yêu tộc, tìm được rồi cũng
chưa chắc có thể giết được. Huống chi địa vị thượng cổ Thần Thú không
kém gì Đại Thánh, sao thể dễ dàng để cho người ta làm thịt, nuôi dưỡng
Thiên Mệnh Thần Phù.

Ba người còn đang rầu rĩ không vui, Vũ La phụ trách điều khiển Ngọc Tung Trùng thình lình kêu lên kinh ngạc:

- Ủa...

Nhan Chỉ Vi phát giác ra Ngọc Tung Trùng đột nhiên ngừng lại, lên tiếng hỏi:

- Có chuyện gì vậy?

Vũ La đánh ra một đạo thần quang, Ngọc Tung Trùng trở về hình dạng
nguyên thủy, sau đó thu vào trong Thiên Phủ Chi Quốc. Ba người lăng
không mà đứng, phía trước cách đó không xa, xuất hiện một mảng áo giáp
đông như kiến.

- Bán Yêu tộc!

Nhan Chỉ Vi giật mình.

Thông thường chiến lực cá nhân của Bán Yêu tộc không bằng Yêu tộc, nhưng năng lực sinh sản của Bán Yêu tộc rất mạnh. Cánh đại quân Bán Yêu tộc
trước mắt này có thể nói là cánh quân tinh nhuệ.

Một trăm chiến sĩ mỗi hàng, một trăm hàng hợp thành một phương trận vạn người

Mỗi một chiến sĩ Bán Yêu tộc thân hình cao trên tám thước, lưng hùm vai
gấu, tóc trên đầu được tết thành từng lọn to bằng ngón út, thả ở sau
đầu. Trên người chúng khoác áo giáp được tinh luyện bằng vảy của cự thú
dưới đáy biển sâu, bảo vệ ngực, hông và đùi, để lộ tứ chi cường tráng,
tràn đầy sức lực.

Mỗi một chiến sĩ đều sử dụng binh khí chế từ răng cự thú.

Trước phương trận, mười sáu chiến sĩ Bán Yêu tộc cường tráng khiêng một
cỗ kiệu rất lớn làm bằng xương cốt, trên đó là một nữ nhân Bán Yêu tộc.
Nữ nhân này đang người yểu điệu, phần giáp ngực bằng kim loại nhỏ bé chỉ vừa đủ che bộ ngực no tròn, để lộ ra phần bụng phẳng phiu, trên rốn còn có một chiếc vòng bảo thạch. Hạ thân là phần giáp đùi cũng bằng kim
loại, lộ ra hai chân thon dài, cổ chân nàng đeo một vòng chuông bằng
hồng bảo thạch, hai chân để trần mà không đi giày.

Da thịt nữ nhân Bán Yêu tộc có màu xám nhạt, nổi lên vẻ sáng bóng khác
thường, da đùi cũng nuột nà bóng loáng, giống như bằng ngà voi, ở khóe
mắt trái của nàng có một đạo yêu văn kỳ dị.

Đại đa số Yêu tộc, trên thân thể đều có yêu văn, chỉ là hình dạng thế nào, xuất hiện ở chỗ nào cũng chỉ có mình biết.

Thông thường là diện tích yêu văn trên người Bán Yêu tộc rất lớn, hơn
nữa thường là vô cùng xấu xí. Nhưng đạo yêu văn của nữ nhân Bán Yêu tộc
trước mắt lại cực kỳ tinh xảo, điểm xuyết nơi khóe mắt chẳng những không làm tổn hại nét đẹp, ngược lại tăng thêm vẻ quyến rũ dụ hoặc.

Nhưng ánh mắt Vũ La lại nhìn chăm chú vào một thứ khác, nếu cho rằng nữ
nhân này gọi cảm dụ hoặc Vũ La, vậy hết sức sai lầm. Thứ mà hắn đang
quan sát là một chiếc đầu lâu hải xà to bằng thùng nước bên chân nữ
nhân.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui