Vũ La còn đang nghi hoặc, trong cơ thể pho tượng chiến
thần bỗng nhiên tuôn ra một cỗ chiến ý còn hùng mạnh hơn trước gấp mấy
lần. Chỉ thấy nó bước ra một bước, cự kiếm trong tay chém ra cách không
một nhát.
Cự kiếm kêu vù một tiếng vô cùng quái gở, mang theo một cơn lốc chém về phía Vũ La.
Pho tượng chiến thần này cũng hết sức kỳ quái, thân hình khổng lồ như
vậy ắt hẳn hết sức nặng nề. Nhưng nó bước chân trên mặt hồ, hồ nước lại
không nổi lên một tia sóng gợn, dường như mặt hồ này đã hoàn toàn đóng
băng.
Thế tới của pho tượng chiến thần vô cùng hung mãnh, kiếm này chỉ thi
triển bằng lực lượng thuần túy, không hề hoa mỹ. Hiện tại trong lòng Vũ
La như có lửa, càng là cao thủ, gặp được đối thủ càng cảm thấy hưng
phấn, Vũ La hiện tại chính là như vậy.
Pho tượng chiến thần chính là đối thủ chân chính, chứ không phải đám quỷ vật bên trong Niên Luân Mộ Địa này, cảm giác đối chiến hiện tại hoàn
toàn khác.
Vũ La bừng bừng phấn chấn, sử dụng ba đạo Thiên Mệnh Thần Phù Thiên Phủ
Chi Quốc, Kỳ Lân Tý, Lực Bạt Sơn gia trì thân mình. Sau đó thần kiếm
Thiên Tinh của hắn bỗng nhiên bành trướng dài sáu trượng, gần như tương
xứng với cự kiếm trong tay pho tượng chiến thần, tích tụ thần lực vô
song, chém mạnh một kiếm vào cự kiếm của chiến thần.
Keng một tiếng vang lên rất lớn, âm ba như nước. Y phục trên người Vũ La nổ bốp một tiếng nát vụn, mặt hồ cũng nổ ầm một tiếng, bọt nước bắn lên cao mấy trượng, sau đó ào ào rơi xuống, hình thành một mảng triều dâng.
Thân hình khổng lồ của pho tượng chiến thần cũng vô cùng linh hoạt, đạp
trên mặt hồ không gây ra gợn sóng. Cự kiếm nặng nề trong tay nó cử trọng nhược khinh, nhẹ nhàng thoải mái, chớp mắt xuất ra ba kiếm liên tục.
Vũ La vung thần kiếm Thiên Tinh lên, ba kiếm của pho tượng chiến thần
đều điểm trúng thần kiếm Thiên Tinh. Ba tiếng keng trong trẻo vang lên,
mặt hồ vốn đã hỗn loạn vô cùng lại bùng lên ba đợt sóng to. Ngay cả hào
quang màu xanh đậm trong giếng trên nóc động chiếu xuống cũng bị sóng âm chấn động run lên nhè nhẹ.
Vũ La đỡ xong ba kiếm, lui lại liên tục vài trăm trượng, cánh tay đã có
hơi tê dại. Thần lực hắn vận chuyển dâng lên, xông tới không hề tỏ ra
yếu thế:
- Hay, cũng nếm thử ba kiếm của ta.
Thần kiếm xoay tròn tạo thành cơn trốt xoáy, sau đó thình lình đâm ra ba kiếm. Mũi kiếm xoay tròn với tốc độ cực nhanh, ngọn lửa màu lam trong
mắt pho tượng chiến thần ngưng tụ, nhìn chăm chú ba kiếm của Vũ La. Lần
đầu tiên nó cầm kiếm bằng hai tay, ngưng thần chuẩn bị một lúc, chờ ba
kiếm vừa tới trước mặt thình lình bố ra.
Ba tiếng keng lớn vang lên hầu như cùng lúc, pho tượng chiến thần cầm
kiếm lui về phía sau, lảo đảo hàng chục bước mới ngừng lại được, sau
lưng nó đã là đám rễ Quỳ Mộc.
Vũ La hộc ra một ngụm máu tươi, anh dũng xông tới.
- Ba kiếm nữa!
Pho tượng chiến thần không thể lui được nữa, hào khí cũng bừng lên, điên cuồng hét lên một tiếng. Nó giơ ngang cự kiếm, song chưởng đỡ lấy thân
kiếm, ra sức đẩy mạnh về phía trước.
Vũ La loạng choạng lui lại, lưng pho tượng chiến thần đánh mạnh vào đám
rễ cây phía sau. Chỉ nghe bốp một tiếng, mấy trăm chiếc rễ cây to tướng
vỡ nát, chất lỏng màu đen cùng vụn gỗ bắn ra tung tóe rơi xuống mặt hồ.
- Còn ba kiếm nữa!
Vũ La không hề lui nhượng, sau khi phun ra một ngụm máu tươi lại tiếp
tục xông lên. Pho tượng chiến thần điên cuồng quát to một tiếng, giáp
trụ trên người thình lình phóng xuất lam quang mạnh mẽ, trên mỗi bộ phận của áo giáp, linh phù đồng thời sáng rực, lực lượng pho tượng chiến
thần bành trướng gấp mấy lần, cự kiếm gác ngang trước ngực lanh lùng
nhìn Vũ La.
Vũ La vẫn không hề do dự xông lên, toàn thân hợp nhất cùng thần kiếm
Thiên Tinh, hóa thành một đạo thanh quang. Trước thanh quang vươn ra ba
lưỡi đao ánh sáng màu trắng, chém vào cự kiếm.
Mặt nước nổ mạnh, trong mấy trăm trượng xung quanh, tất cả rễ Quỳ Mộc bị chấn tan tác, sóng nổi cuồn cuộn, suýt chút nữa hất bay tất cả thuyền
rồng ngoài xa.
Từ trong đầu lâu bên dưới thuyền rồng lập tức phun ra lửa ngọn màu đen, bảo vệ cho từng chiếc thuyền rồng.
Tay trái Vũ La nắm thần kiếm Thiên Tinh, tay phải đỡ lấy chuôi kiếm, nhìn cự kiếm kia chăm chú.
Pho tượng chiến thần vẫn không nhúc nhích, giống như một ngọn núi không thể nào lay động.
Rất lâu sau, Vũ La thét lên một tiếng, máu tươi phun ra từ mũi miệng cùng lúc.
Rốt cục pho tượng chiến thần vẫn là thần vật thời thượng cổ, lực mạnh vô cùng, Vũ La thua cũng không oan uổng.
Cùng lúc này, trên cự kiếm của pho tượng chiến thần thình lình xuất hiện vết nứt, ngay sau đó nhanh chóng lan tràn ra khắp thân kiếm, chợt kêu
ầm một tiếng vỡ nát, đá vụn rơi xuống tung tóe.
Nhưng không phải cự kiếm hoàn toàn vỡ vụn, mà chỉ vỡ lớp đá bao bọc bên ngoài, bên trong lớp đá còn có một thanh kiếm khác.
- Đây là...
Vũ La nhìn thanh kiếm mới xuất hiện, kinh hô thất thanh. Bởi vì thanh
kiếm này chính là phiên bản của thần kiếm Thiên Tinh trong tay mình,
chẳng qua được điêu khắc bằng đá.
Pho tượng chiến thần đẩy nhẹ một cái, Vũ La đã kiệt sức lảo đảo lui lại
vài bước. Lúc này pho tượng chiến thần mới quỳ sụp xuống mặt nước, giơ
cự kiếm trong tay lên cao khỏi đầu:
- Ngài đã vượt qua thử thách, ngài có được tâm của chiến thần, có thể thức tỉnh bọn họ...
Vũ La còn chưa hiểu là chuyện gì, những quan tài đá trên thuyền rồng đã
vang lên ầm ầm đồng loạt mở ra. Trong mỗi quan tài đá như vậy đều có một tên chiến sĩ thân khoác áo giáp nằm đó, hai mắt nhắm nghiền, gương mặt
dường như được điêu khắc bằng đá cẩm thạch. Bên trong quan tài đá tràn
ngập sương mù đen kịt, lúc này từng tia linh quang màu vàng nhạt từ
trong thất khiếu bọn họ đang ra ra vào vào theo nhịp điệu cố xưa kỳ
quái.
Một tên chiến sĩ thình lình mở bừng mắt, có vẻ mê man ngồi dậy. Ngay sau đó là tên thứ hai, tên thứ ba... Rất nhanh trong hơn hai mươi quan tài
đá đã có hai mươi chiến sĩ ngồi dậy, quay đầu quan sát xung quanh.
Pho tượng chiến thần buông tiếng than dài:
- Nếu không tỉnh lại, vậy vĩnh viễn sẽ không thể nào tỉnh lại.
Trên vài chiếc thuyền rồng còn có vài chiến sĩ không thể tỉnh lại, đầu
lâu bên dưới chợt bay vọt lên, khảm vào bảo tọa mà chiến thần đang ngồi. Thuyền rồng kêu ầm một tiếng, mang theo cả quan tài đá chìm xuống hồ
nước.
- Đây... rốt cục đây là chuyện gì vậy?
Vũ La kinh ngạc hỏi.
Pho tượng chiến thần quát to một tiếng với các chiến sĩ vừa thức tỉnh:
- Là vị Đại nhân này thức tỉnh các ngươi, còn không mau bái tạ!
Hai mươi chiến sĩ nọ ngơ ngác nhìn nhau, rốt cục cũng đứng dậy, lăng không đi tới quỳ một gối ôm quyền bái tạ trước mặt Vũ La:
- Đa tạ Đại nhân!
Vũ La vội vàng xua tay:
- Đứng lên đi, ta không làm gì cả, không cần cảm tạ...
Pho tượng chiến thần nói:
- Ngài cầm thần kiếm của lão chủ nhân trong tay, lại có được tâm của
chiến thần vô cùng quả cảm, ngài chính là chủ nhân mới của mộ địa này.
Bọn họ nhờ ân đức của ngài mà tỉnh lại, hẳn phải trở thành người hầu của ngài.
Hai mươi chiến sĩ nghe vậy sửng sốt, sắc mặt trở nên hết sức khó coi.
Vũ La có thể cảm nhận được trong cơ thể những người này bắt đầu khởi
động lực lượng hùng mạnh, không hề kém hơn Nguyễn Xạ Nhật chút nào.
Cường giả như vậy, sao lại cam tâm làm nô bộc cho người?
Huống chi câu viết ngoài mộ địa ‘Ngủ say nơi này, ngươi sẽ thức dậy với thân phận
vương giả’ cũng giống như một lời hứa. Nhưng sau khi bọn họ tỉnh lại,
tuy rằng đạt được lực lượng hùng mạnh, lại trở thành nô bộc cho kẻ khác, còn đâu thân phận ‘vương giả’?
Tiền kiếp Vũ La từng là cường giả tuyệt thế, đòi này cũng đang rảo bước
tiến lên trên đường trở thành cường giả tuyệt thế, hiểu rất rõ ràng tâm
trạng của cường giả, vội vàng xua tay:
- Không cần, ta với các vị cũng chẳng có ân tình, các vị có thể tự đi, ta tuyệt không ràng buộc.
Pho tượng chiến thần nghe vậy cảm thấy bất ngờ:
- Thế nhưng...
Vũ La khoát tay ngắt lời:
- Ngươi còn nhớ câu kia không? ‘Ngủ say nơi này, ngươi sẽ thức dậy với
thân phận vương giả’. Nếu ta là chủ nhân mới của nơi này, hắn phải thực
hiện lời hứa. Đã không có tự do, còn vương giả cái rắm gì nữa?
Hai mươi chiến sĩ liếc mắt nhìn nhau, lần này quỳ bái với vẻ cam tâm tình nguyện:
- Đại ân của các hạ, chúng ta không dám quên. Xin các hạ yên tâm, tuy
rằng chúng ta không làm người hầu, nhưng chúng ta có thể giúp cho các hạ ba việc. Phàm là các hạ có yêu cầu gì, chỉ cần thông qua nơi này gọi
bọn ta tới, cho dù phải vượt qua núi đao biến lửa, chúng ta nhất định
chạy tới.
Vũ La cũng không nói thêm gì nữa, hai mươi cường giả không kém Nguyễn Xạ Nhật chắc chắn là một lực lượng đáng sợ, lập tức đáp lời:
- Vậy xin cảm tạ, sau này nếu gặp lúc nguy nan, chắc chắn sẽ cầu các vị giúp đỡ.
Hai mươi chiến sĩ đứng dậy, nhìn thoáng qua nhau, ai nấy có chút kích
động. Bọn họ không biết mình đã ngủ trong này bao lâu, lúc này có thể
cảm nhận được lực lượng của mình gia tăng rất nhiều, rộ một tràng cười
ha hả. Chỉ thấy quang ảnh chợt lóe, trong nháy mắt đã biến mất sạch sẽ.
So với Vũ La, bọn họ quen thuộc nơi này hơn nhiều, cho nên ra vào hết
sức tự nhiên.
Pho tượng chiến thần buông tiếng than dài:
- Đáng tiếc...
Vũ La hỏi thử, quả nhiên không khác với suy đoán của hắn. Vào ngủ trong
quan tài đá ở nơi này có thể tích lũy tháng ngày, đột phá hạn chế về các phương diện tư chất, công pháp...
Trở thành siêu cấp cường giả. Bất quá quá trình này kéo dài rất lâu, pho tượng chiến thần còn nhớ chiến sĩ tiến vào quan tài đá gần đây nhất
cũng đã là mấy ngàn năm trước.
Vũ La yên lặng gật đầu, quả nhiên lúc trước chù nhân nơi này chỉ muốn
bồi dưỡng chiến sĩ hùng mạnh, hoàn toàn không nghĩ tới chuyện thử thách
qua nhân phẩm của những người
Vừa rồi Vũ La không nhận những người này làm nô bộc, ngoại trừ nghĩ tới
cảm giác của những cường giả ấy, nguyên nhân quan trọng nhất là hắn hoàn toàn không biết gì về những người này.
Giữ những cường giả hùng mạnh như vậy bên cạnh mình, lại không biết tính tĩnh nhân phẩm của bọn họ thế nào, chắc chắn là một chuyện vô cùng nguy hiểm. Trong số những người này, chỉ cần có một kẻ tâm thuật bất chính,
Vũ La lập tức sẽ bị nguy hiểm đến tính mạng.
Cho nên hắn quyết định cho bọn họ rời đi, có được lời ước giúp ba
chuyện, có thể yên tâm lợi dụng, ổn thỏa hơn nhiều so với chuyện miễn
cưỡng giữ bọn họ lại bên cạnh mình.
Vũ La hết sức tò mò về lai lịch của thần kiếm Thiên Tinh. Lại thêm chủ
nhân dấu bàn tay lưu lại trên thần kiếm Thiên Tinh rốt cục là nhân vật
thế nào, vào thời Hồng Hoang chỉ ấn một chưởng, lại có thể để lại lực
lượng tranh đấu cùng thần kiếm Thiên Tinh mãi tới bây giờ.
Nhưng pho tượng chiến thần cũng không biết chuyện này. Nó chỉ là kẻ trấn thủ mộ địa này, tuy rằng nó cố gắng không nói, nhưng Vũ La cũng có thể
đoán ra được, mộ địa này thật ra chỉ là một phòng thí nghiệm của lão chủ nhân nó. Sau khi di chuyến rừng Quỳ Mộc tới đây, không còn quản nơi này nữa, cho nên nó mới có thể may mắn tồn tại sau thượng cổ đại chiến.
Không có được đáp án mình muốn, Vũ La cũng cảm thấy buồn bực.
Hắn lại nhớ tới mục đích chính mà mình tiến vào Niên Luân Mộ Địa này:
- Chiến thần, ngươi có biết tung tích của Hoàn Hồn Thảo hay không?
Pho tượng chiến thần tỏ ra nghi hoặc:
- Hoàn Hồn Thảo...
Vũ La vội vàng nói ra hiệu quả của Hoàn Hồn Thảo, chiến thần do dự nói:
- Ta không biết Hoàn Hồn Thảo mà ngươi nói là gì, bất quá bên dưới bảo
tọa của ta có một cái giếng, lão chủ nhân từng ném một hạt giống vào
đó...
Vũ La lập tức nói:
- Mau mở giếng ra!
Pho tượng chiến thần tuân lệnh, đi tới trước bảo tọa của mình, song
chưởng vung lên, lập tức nhấc bổng bảo tọa lên. Bảo tọa vừa được dời đi, cột đá bên dưới cắm sâu xuống hồ nước không ngờ là rỗng, đúng là một
miệng giếng. Vũ La đứng ở cạnh giếng, hào quang màu xanh đậm từ trên nóc thạch động chiếu xuống, có thể dễ dàng thấy được bên trong giếng mặt
nước bình lặng, một gốc cỏ giống như bồ công anh đang mở ra cành lá của
mình giữa ánh hào quang.
Cành lá của nó có màu xanh biếc, không có điểm nào là thần kỳ, ngoại trừ bên ngoài cành lá bao phủ một tầng linh quang mỏng như lớp lụa. Một cảm giác huyền ảo khiến cho Vũ La vừa nhìn thấy đã kết luận, đây chính là
Hoàn Hồn Thảo.
Vũ La hết sức mừng rỡ, vội vàng định bay xuống hái, thình lình pho tượng chiến thần sau lưng lớn tiếng ngăn lại:
- Đại nhân chậm đã!
- Giếng này thật ra là Âm Cực Chi Nhãn, nuôi dưỡng một khối Quỷ Linh
Ngọc Khuê, lạnh lẽo vô cùng, ngàn vạn lần không thể tới gần.
Vũ La khẽ rùng mình:
- Âm Cực Chi Nhãn, Quỷ Linh Ngọc Khuê?!
- Đúng vậy, năm xưa lão chủ nhân phát hiện ra Âm Cực Chi Nhãn này, sau đó mới...
Những lời kể lể dài dòng sau đó của pho tượng chiến thần, Vũ La không
nghe được gì, tất cả lực chú ý của hắn đều bị Âm Cực Chi Nhãn, Quỷ Linh
Ngọc Khuê này hấp dẫn.
Thiên địa chí bảo, chân chính là thiên địa chí bảo!
Tu sĩ thông thường không có khả năng được nghe qua tên Âm Cực Chi Nhãn,
Quỷ Linh Ngọc Khuê, đó là vì cấp bậc bọn họ thấp kém, đại danh bậc này
sẽ không lọt tới tai bọn họ.
Nhưng Vũ La hiểu rất rõ ràng giá trị của bảo bối này. Vạn vật trong
thiên địa không ngoài âm dương, Lưỡng Nghi là pháp tắc cơ bản nhất trên
thế giói này, thể hiện ra cụ thể ở Ngũ Hành.
Một khi đã như vậy, trên thế giói này tự nhiên sẽ có Âm Cực, Dương Cực
xuất hiện. Âm Cực phần nhiều xuất hiện bên trong Địa Mạch Âm Hà, Dương
Cực thì có trong Địa Tâm Hỏa Mạch.
Bất quá xác suất xuất hiện là rất nhỏ, Vũ La không ngờ nơi này lại có
một Âm Cực Chi Nhãn. Nói như vậy lão chủ nhân của pho tượng chiến thần
năm xưa phát hiện Âm Cực Chi Nhãn này, mới có thể bố trí nơi này thành
như hiện tại, vả lại còn an bài pho tượng chiến thần cai quản nơi này.
Lúc ấy chắc chắn Quỷ Linh Ngọc Khuê còn chưa sinh ra, bởi vì thiên địa
chí bảo này cho dù là ở thời Hồng Hoang, cũng sẽ khiến cho các Đại Năng
tranh nhau đến nỗi vỡ đầu sứt
Vũ La hưng phấn một hồi, sau khi khôi phục tinh thần lại lập tức hỏi:
- Chiến thần, ngươi có thể hái Hoàn Hồn Thảo này được chăng?
Pho tượng chiến thần đáp:
- Mạt tướng ngồi trên Âm Cực Chi Nhãn này đã mấy vạn năm, đã thích ứng với cực hàn, đương nhiên là không thành vấn đề.
- Hay lắm, hãy hái giúp ta.
Pho tượng chiến thần tuân lệnh, khoát tay một cái. Từ dưới hồ bay lên
một sợi xích đá, chui vào trong giếng chộp tới Âm Cực Chi Nhãn, Hoàn Hồn Thảo lập tức bay ra ngoài.
Sợi xích đá nọ kêu bốp một tiếng, bị đóng băng vỡ nát.
Vũ La tiếp lấy Hoàn Hồn Thảo, lộ vẻ không tin được, chẳng lẽ Hoàn Hồn
Thảo vào tay mình dễ dàng vậy sao? Hắn ngắm nghía một lúc lâu, sau đó
mới cẩn thận cất vào trong Thiên Phủ Chi Quốc.
Vũ La đứng trên miệng giếng nhìn xuống, chỉ thấy trên mặt nước đen kịt
có một phiến ngọc đang trôi nổi, một cảm giác lạnh lẽo quen thuộc chợt
toát ra, rót vào trong cơ thể Vũ La.
Vũ La sửng sốt, năng lượng Băng Hàn này chính là năng lượng đã tiến vào
cơ thể mình một cách khó hiểu trong lúc mình đang tu luyện Cửu Long Thôn Nhật trong Niên Luân Mộ Địa. Nhờ có nó giúp đỡ, mình mới có thể thăng
tiến cảnh giói, hóa Long Hồ thành Long Cung.
Thì ra là như vậy.
Vũ La mỉm cười, quả nhiên cơ duyên khó mà lường được.
Hắn cười ha hả:
- Chiến thần, ta muốn mượn tạm lãnh địa của ngươi dùng một chút.
Chiến thần hùng hồn đáp:
- Xin Đại nhân đừng khách sáo.
Vũ La khoanh chân ngồi xuống, thi triển Cửu Long Thôn Nhật, thân thể
điên cuồng hấp thu năng lượng Băng Hàn do Quỷ Linh Ngọc Khuê nọ phát ra. Đây là năng lượng thuần túy phát ra từ bản thân Âm Cực Chi Nhãn, có
đẳng cấp cao hơn âm lực ở những nơi khác không biết bao nhiêu lần, hơn
nữa hết sức tinh thuần, hấp thu vào thân thể sẽ không để lại di chứng
gì.
Lần này Vũ La ngồi xuống, mở rộng Long Cung trong mình Đường Cung gấp
mười lần, đạt tới diện tích ba mươi mẫu, đã có chút dáng vẻ của cung
điện.
Linh Long cũng nhận được lợi ích không nhỏ, thân thể dài ra một trượng
hai, toàn thân hàn khí dày đặc. Ngay cả đạo linh phù âm khí trong miệng
cũng xuất hiện một ngọn lửa màu xanh nhạt vờn quanh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...