Tiên Tuyệt

Tên chiến sĩ Yêu tộc lúc nãy nhấc nhỡ Vũ La thẹn đõ mặt:

- Ngài lại cứu chúng ta một lần nữa...

Dáng vẻ Vũ La vẫn như trước, bởi vì nếu không phải những người này còn
giá trị lợi dụng, hắn sẽ không ra tay. Ra tay càng nhiều, khả năng bại
lộ càng cao, Vũ La cũng không biết người Thiết gia lần trốn ở nơi nào,
không thề không cẩn thận.

- Đi thôi, hiện tại có thể đi cứu viện trung quân.

Vũ La không định ra tay trong trận chiến cứu viện trung quân. Tả quân
chỉ còn hơn hai mươi chiến sĩ Yêu tộc, từ bên cánh đánh lén qua, lập tức đánh cho âm thú từ dưới khe xông lên toi bởi hoa lá. Lại thêm trung
quân của Hỏa Sư Đà ra sức phàn kích, âm thú ngăn càn trung quân tự nhiên không địch lại.

Thì ra đám âm thú này là một đám giun khổng lồ, bất quá đầu chúng to như bạch tuộc, cấm chặt dưới đất, vung thân thể cuốn chiến sĩ Yêu tộc kéo
xuống.

Bị hai cánh quân giáp công, đám âm thú này lập tức chui vào bùn đất biến mất không thấy. Tuy rằng bại lui, nhưng tốn thất cũng không lớn. Phe
Yêu tộc trước đó đã bị chúng kéo xuống đất hết tám, chín người, không
còn tung tích, chết không thấy người sống không thấy xác.

Hỏa Sư Đà không rành quan tâm tới chuyện này, dẫn dắt nhân mã lập tức xông về phía hữu quân.

Hữu quân chiến đấu thám thiết hơn nhiều, hai bên giáp công Yêu tộc, trả
giá mười mấy người mới có thể đánh lui đám yêu hầu ở đây.

Trong suốt quá trình này, không ai dám chỉ trích Vũ La vì sao không ra
tay. Tuy rằng Yêu tộc tính tình thô kệch nhung cũng biết tiến thối, Vũ
La không ra tay tự nhiên có nguyên nhân, nói không chừng người ta nhìn
bề ngoài như thoải mái, trên thực tế thủ đoạn kia không thể dùng được
nhiều lần.

Thật sự đúng là lúc này Vũ La không thể xuất thù.

Nhờ nuốt rất nhiều âm thú, thương thế của Địa Hỏa Kim Kỳ Lân ẩn trong Kỳ Lân Tý lập tức được chữa trị. Cũng giống như dược vật, thông thường có
hiệu quả tốt nhất lúc ban đầu.

Địa Hỏa Kim Kỳ Lân được âm khí chữa trị, hiện tại chính là thời điểm có
hiệu quả tốt nhất. Hiện tại trong Kỳ Lân Tý, từng tia lửa màu vàng đang
bừng bừng cháy, Kỳ Lân Tý nhận được ích lợi không nhô. Vũ La có thế cảm
nhận rõ ràng, lực lượng của Kỳ Lân Tý đang tăng lên chậm chạp mà vững
vàng, xem ra không bao lâu sau, có thể đột phá thăng cấp.

Trước khi Kỳ Lân Tý thăng cấp hoàn thành, Vũ La không thể xuất thù.

Trải qua phen hỗn chiến vừa rồi, y phục Hỏa Sư Đà cũng rách tả toi, vô
cùng chật vật. Y khoát tay ra lệnh mọi người dừng lại, nghi ngơi khôi
phục một lúc.

Có chiến sĩ Yêu tộc tã quân lặng lẽ tới gần Hỏa Sư Đà, kể lại cho y tình hình chiến đấu trước đó, khiến cho Hỏa Sư Đà sững sờ, không nhịn được
liếc nhìn Vũ La.

- Thật ư?

Y cảm thấy khó tin.

Tâm phúc mà y an bài trong tả quân gật đầu xác nhận:

- Ta cũng biết chuyện này thật sự khó tin...

Hỏa Sư Đà không ngờ một chiến sĩ thất phẩm hạ lại có được bản lãnh này.

Tuy rằng lúc trước y không nói gì nhiều, nhung trong lòng hết sức khinh
thường Vũ La. Cho dù y đoán sau lưng Vũ La có chỗ dựa hùng mạnh, nhưng
dù sao cũng không phải là lực lượng của mình.

Lại không ngờ rằng vào thời khấc mấu chốt, Vũ La bằng vào sức mình cứu lấy mọi người.

Hỏa Sư Đà hiểu rất rõ ràng, nếu không có tả quân giúp đỡ, trung quân
không có khả năng thắng lợi. Nói cách khác không có Vũ La, tả quân xong
đời, trung quân cùng hữu quân cũng khó trốn kiếp nạn này.

Hỏa Sư Đà nhớ lại lúc trước mình coi thường Vũ La, không khỏi mặt mũi
nóng bừng, ngượng ngùng tiến lên định nói gì đó với Vũ La. Dường như Vũ
La đã sớm biết y muốn nói gì, sắc mặt lạnh lùng xua xua tay:

- Không cần phải nói.

Hỏa Sư Đà xấu hổ vô cùng, ngẫm nghĩ một chút, cảm thấy tác dụng của Vũ
La đối với cả đội ngũ thật lớn, cho nên không dám trở mặt, xấu hồ rời
khỏi.

Bởi vì thế lực Bát Đại Thần Trủng xông vào rừng trước đó đã giải quyết
rất nhiều lực lượng âm thú trong rừng, cho nên sau khi đám Hỏa Sư Đà
tiêu diệt đợt âm thú này, đường trước mặt bọn họ lập tức trở nên bằng
phẳng trống trải.

Nhưng dọc trên đường đi lại gập phải hai đợt ngăn chận nữa, bất quá thực lực âm thú kém xa đợt đầu tiên. Rất nhanh đám người của Hỏa Sư Đà đã
xuyên qua cánh rừng này, tới dưới chân Vũ Uyên sơn.

Cùng lúc bọn họ lao ra khỏi rừng, bên phe Bát Đại Thần Trủng cũng nổi
lên tiếng hoan hô, một trong Bát Đại Thần Trủng cũng vừa xông ra.

Hỏa Sư Đà âm thầm kinh hãi, Bát Đại Thần Trủng quả nhiên lợi hại, có thể nhanh chóng xông ra dưới tình huống âm thú trong rừng dốc hết toàn lực
ngăn chận như vậy. quả thật không phải đám người ô họp như mình có thể
đối kháng chính diện.

Trong nửa canh giờ sau đó, Bát Đại Thần Trủng trước sau xông ra khỏi
rừng. Tuy rằng tổn thất của bọn họ không nhỏ, nhung cũng không tới nỗi
tổn thương gân cốt.

Hầu như trong phạm vi thế lực trên không của mỗi Thần Trủng đều có hai,
ba mươi món dị bảo bay trên không, đảm nhiệm cảnh giới, khiến cho bọn
Kim Hà Hạo nhìn thấy hâm mộ vô cùng.

Vũ Uyên sơn là một sơn mạch kỳ lạ, lần đầu tiên Vũ La nhìn thấy nó đã cảm thấy bất ngờ.

Sơn mạch này không phải ngoài rìa thấp, sau đó vào trong dần dần cao
lên, cho đến ngọn chủ phong ở trung ương đạt tới độ cao nhất so với mặt
nước biển, giống như những sơn mạch bình thường khác. Bên ngoài Vũ Uyên
sơn chính là vách núi thình lình từ dưới đất mọc lên thẳng đứng cao ngàn trượng, đá núi đen kịt. Liếc mắt nhìn qua, chỉ thấy trên vách đá rải
rác có mấy gốc tùng đâm ra chênh chếch, có hùng ung xây tố, thỉnh thoảng lượn vòng, phát ra những tiếng kêu lạnh lẽo thê lương.

Đến nơi này rồi, bao gồm Bát Đại Thần Trủng cũng không ai ngừng lại nữa.

Vũ Uyên sơn cũng là cổ Địa nổi danh Đông Thổ, hung hiểm vô cùng. Mà từ
sau khi tin tức Hoàn Hồn Thảo lan tràn ra, dường như Vũ Uyên sơn càng
trở nên đáng sợ. Tối thiểu trước kia có thế dễ dàng tới dưới chân Vũ
Uyên sơn, bên ngoài chắc chấn không có bầy âm thú hùng mạnh như vậy.

Muốn tiến vào nơi hung hiểm như vậy, nếu không chuẩn bị tốt một chút, cơ hồ là đi chịu chết.

Trong thế lực Bát Đại Thần Trủng, có những Thần Trủng mang theo Đồ Đằng
Thần Thú tới. Những Đồ Đằng Thần Thú khổng lồ nằm phục trên mặt đất làm

cho người ta có cảm giác tin cậy an toàn.

Bên phe Hỏa Sư Đà là một đám ô hợp, dù là có Đồ Đằng Thần Thú cũng không dám khinh suất vận dụng, chỉ phái Hổ Báo chiến sĩ chạy tới.

Hỏa Sư Đà trầm ngâm một phen, quyết định triệu tập tất cả Hổ Báo chiến
sĩ của các Thần Trủng lại, thương nghị hành động của bước tiếp theo. Lần này y cũng không dám coi thường Vũ La, phái người đi thông báo cho các
Hố Báo chiến sĩ khác, tự mình tới mời Vũ La.

Lúc trước ở trong rừng hoang, tuy rằng Vũ La đã cứu mọi người, nhung
biểu hiện cũng tỏ ra hết sức lạnh lùng với Hỏa Sư Đà. Hỏa Sư Đà biết rõ
là do hành vi của mình trước đó làm cho Vũ La không vui, tự nhiên muốn
thừa cơ hội này xoa dịu quan hệ giữa hai người.

Hỏa Sư Đà tới chỗ của người Phượng Kim Thần Trủng, thấy Vũ La đang ngồi
chính giữa, nhàn nhã uống trà, tám người Phượng Kim Thần Trủng hết sức
trung thành thủ giữ bên ngoài. Y có chút bất đắc dĩ, tiến tới ôm quyền
nói với Kim Hà Hạo:

- Kim huynh đệ, làm phiền thông báo Vũ Đại nhân một tiếng, có Hỏa Sư Đà cầu kiến.

Kim Hà Hạo nhìn y với vẻ giễu cợt, trong lòng cảm thấy hơi khoái chí.
Sao hả, lúc trước ta nhấc nhờ ngươi, ngươi không coi ra gì, hiện tại
biết lợi hại rồi chứ? Hừ!

Hỏa Sư Đà hiểu rõ hàm nghĩa trong ánh mắt Kim Hà Hạo, cảm thấy mặt mình
nóng bừng. Giọng y không thấp, chắc chấn Vũ La nghe thấy, nhung vần tỏ
ra thờ ơ, hiền nhiên không coi y ra gì.

Nhưng thực lực của Vũ La rành rành ra đó, hơn nữa nghe nói còn phát hiện âm thú mai phục sớm một bước. Đây không chỉ là thực lực hùng mạnh, xem
ra còn là người đa mưu túc trí.

Kế tiếp nên làm gì, Hỏa Sư Đà cũng còn đang do dự, cho nên cần phải
nhanh chóng tập trung mọi người lại cùng thương lượng. Ngoại trừ Vũ La
ra, đám Hổ Báo chiến sĩ khác toàn là loại người quen xung phong hãm
trận, muốn bọn họ nghĩ ra chủ ý hỗ trợ chính là làm khó bọn họ.

Hỏa Sư Đà bất đắc dĩ, đành phải ôm quyền khom người cúi đầu trước Kim Hà Hạo:

- Kim huynh, làm phiền!

Kim Hà Hạo lại liếc Hỏa Sư Đà một cái ra vẻ chế giễu, lúc này mới chậm
rãi bước lại chỗ Vũ La. Y thấp giọng hôi một câu, Vũ La khoát tay, Hỏa
Sư Đà vội vàng chạy tới:

- Vũ Đại nhân, tại hạ có mắt không tròng, không biết cao nhân, xin thứ
tội. Đa tạ Vũ Đại nhân không nhớ hiềm khích lúc trước, lấy ân báo oán,
cứu mạng chúng ta.

Vũ La cười nhẹ:

- Đừng nói những lời êm tai như vậy, ta cũng không đến mức vĩ đại như ngươi nói. Nói thẳng đi, rốt cục là có chuyện gì?

Hỏa Sư Đà vội vàng nói ra ý đồ tới đây, Vũ La ngẫm nghĩ một chút, cũng không lôi thôi dài dòng, thu dọn trà cụ đứng dậy:

- Nếu đã là như vậy, chúng ta đi tới đó đi.

Hỏa Sư Đà mừng rỡ:

- Đa tạ Đại nhân!


Hiện tại là thời chiến, tất cả đều đơn giàn. Hỏa Sư Đà mỡ ‘hội nghị quân sự’ cũng không có điều kiện gì hay tốt. Cách đó không xa có mấy khối đá lớn, không biết lăn xuống từ trên núi đã bao nhiêu năm, Hỏa Sư Đà lệnh
cho thù hạ của mình dọn dẹp sạch sẽ một khoảng trống, mang thêm mấy khối đá khác tới làm chỗ dựa, như vậy là xong.

Lúc Hỏa Sư Đà và Vũ La tới, những Hổ Báo chiến sĩ của Thần Trủng khác đã tới. Tuy rằng hiện tại mọi người đều biết thân phận của Vũ La có chỗ
đặc thù, nếu không nhờ hấn, lần này rất có khả năng toàn quân bị diệt.
Nhưng ngày thường đám Hổ Báo chiến sĩ quen ở trên cao, bắt bọn họ chờ
người khác như vậy, trong lòng bọn họ không khỏi không vui. Chỉ là ngại
Vũ La vừa mới cứu mạng mọi người, cho nên không tiện phát tác mà thôi.

Mặc dù không được hài lòng lấm, bất quá lễ nghĩa ngoài mặt không thể
thiếu. Vũ La vừa tới, đám Hổ Báo chiến sĩ lập tức nghiêng mình thi lễ,
tạ đại ân của hấn.

Vũ La không để ý, khách sáo vài câu cho xong, sau đó tìm một chỗ ngồi xuống.

Hỏa Sư Đà đứng dậy nói:

- Tưởng mọi người cũng biết chúng ta cần thương lượng chuyện gì. Ai cũng đã biết tình huống Vũ Uyên sơn, nói là một Vũ Uyên sơn, trên thực tế có tới tứ đại hiểm cảnh: Bách Thảo Tiên Điền, Toái Kim Mê Cốc, Niên Luân
Mộ Địa và Yên Diệt Địa Bảo. Bao nhiêu năm qua, có không biết bao nhiêu
tiền bối cao nhân tiến vào Vũ Uyên sơn chém giết hung thú, nhưng cho tới bây giờ, người tiến vào tứ đại hiểm cảnh vẫn là lành ít dữ nhiều, cứ
mười người tiến vào có được hai người trở ra đã là may mắn.

Quả thật Vũ La không biết tình huống này, thì ra Vũ Uyên sơn này không giống như những Cố Địa thông thường khác.

Mọi người cũng đều rõ ràng, thiên địa thần vật như Hoàn Hồn Thảo không
có khả năng xuất hiện ngẫu nhiên ở một nơi nào đó, chắc chấn là sẽ xuất
hiện ở một trong tứ đại hiểm cảnh này.

Hỏa Sư Đà chỉ về phía Bát Đại Thần Trủng:

- Chắc chắn bọn họ đã thương lượng, rốt cục cũng phải tiến vào những
hiểm cảnh này. Ta gọi mọi người tới đây là muốn nghe ý kiến của mọi
người. Chúng ta thực lực không đủ, chỉ có thể lựa chọn một hiểm cảnh
tiến vào, vậy nên vào hiểm cảnh nào?

Hỏa Sư Đà nói xong, tự mình ngồi xuống, nhìn mọi người.

Bên phải y có một tên Hổ Báo chiến sĩ sờ sờ cằm, chậm rãi nói:

- Bách Thảo Tiên Điền từ trước tới nay vần sinh ra tiên chỉ tiên thảo,
nhung mà trong đó độc trùng thiên hạ đệ nhất, thật ra khả năng cao nhất
là ở Bách Thảo Tiên Điền.

- Bên trong Toái Kim Mê Cốc thường hay sinh ra kim loại hiếm, thế nhung
trong đó có ức vạn Phệ Kim Hỏa Nghĩ sinh sống. Trừ phi kẻ tiến vào đạt
tới cảnh giới nhất phẩm thượng, bằng không cơ hồ không thể ra được. Phệ
Kim Hỏa Nghĩ này thứ gì cũng ăn cả, phỏng chừng Hoàn Hồn Thảo sẽ không
có ở đó.

- Niên Luân Mộ Địa là noi thần bí nhất bên trong tứ đại hiềm cảnh, cho
đến bây giờ mọi người cũng không biết bên trong có bảo bối gì, cũng có
rất ít người tiến vào. Chẳng lẽ Hoàn Hồn Thảo lại sinh ra nơi phần mộ?

- Yên Diệt Địa Bào chính là một di tích từ thời thượng cổ, trong đó di
bảo rất nhiều. Bất quá tuyệt đại đa số đều đã tổn hại, mọi người vào đó
phải trông vào vận may, hy vọng tìm được một món bảo bối nguyên vẹn
không tốn hao gì. Bên trong Yên Diệt Địa Bảo rất nhiều xà trùng, là một
trong những di tích mà Đông Thổ rất ít hiểu biết.

Bên cạnh chợt có người cười nhạo:

- Ngươi nói vòng vo nửa ngày, rốt cục không đưa ra được vấn đề trọng
điểm. Ai cũng biết Bách Thảo Tiên Điền là có khả năng nhất, vấn đề là
người của Bát Đại Thần Trủng chắc chấn cũng nghĩ như vậy, chúng ta không có cơ hội.

- Vì sao ngươi biết chúng ta không có cơ hội? Nói không chừng không có ở Bách Thảo Tiên Điền...

- Vì sao ngươi biết không có khả năng ở Niên Luân Mộ Địa? Đó chính là
Hoàn Hồn Thảo, hoàn hồn... nói không chừng là ở Niên Luân Mộ Địa.

Mọi người cãi nhau ầm ĩ, mỗi người một ý. Hỏa Sư Đà lắc đầu cười khổ, quả nhiên toàn là nói chuyện không đâu.


Y nhìn nhìn Vũ La, chờ cho tiếng tranh cãi của mọi người lắng xuống một ít, mới đằng hắng một tiếng:

- Vũ Đại nhân có ý kiến gì không?

Mọi người còn vẫn giữ được lòng tôn trọng đối với ân nhân, dần dần cũng không nói chuyện nữa, đưa mắt nhìn Vũ La.

Vũ La trầm ngâm một chút, sau đó mới nói:

- Nhìn bề ngoài, Bách Thảo Tiên Điền có khả năng lớn nhất, Bát Đại Thần
Trủng chắc chấn sẽ đặt tuyệt đại bộ phận lực lượng ở Bách Thảo Tiên
Điền. Nhưng vì thực lực bọn họ hùng hậu, cho nên nhất định cũng sẽ không bỏ qua ba địa phương còn lại, sẽ phái ra một ít nhân thù xem xét.

Mọi người gật gật đầu, đây là rõ ràng.

- Bất quá ta cảm thấy, hẳn là ở Niên Luân Mộ Địa.

Mọi người nghe vậy sừng sốt, tên Hồ Báo chiến sĩ vừa nói có khả năng ở Niên Luân Mộ Địa bật cười ha hả:

- Các ngươi thấy chưa, ta nói không sai.

Có người cau mày, chỉ là không tiện phàn bác Vũ La, nhung hiển nhiên đa số không đồng ý. Hỏa Sư Đà bèn hỏi:

- Vì sao Vũ La Đại nhân có ý nghĩ này?

Vũ La nhìn mọi người xung quanh một vòng, chợt hỏi:

- Trước kia xung quanh Vũ Uyên sơn không có âm thú, có đúng không?

Hỏa Sư Đà là người đầu tiên vỡ lẽ, hai mắt sáng rực:

- Đúng, Hoàn Hồn Thảo ở Niên Luân Mộ Địa, cho nên âm khí đại thịnh, mới
đưa tới âm thú nhiều như vậy để bảo vệ. Vũ La Đại nhân nói rất đúng,
nhất định là ở Niên Luân Mộ Địa.

Thật ra đạo lý này cũng không phức tạp, chỉ là mọi người không nghĩ tới
phương diện này. Chuyện trên đời này vốn là như vậy, khi đã giải thích
rõ ràng, thông thường ai cũng có thể hiểu được, nhung trước khi có người chỉ điểm, đại đa số đều mê muội không rõ.

Vốn mọi người không tán thành phán đoán của Vũ La, hiện tại đã hoàn toàn tâm phục khẩu phục, vốn chút bất mãn vì Vũ La tới trễ cũng vì vậy mà
tan thành mây khói. Lúc này uy vọng của Vũ La đã trở nên tối cao đối với mọi người, thậm chí vượt qua Hỏa Sư Đà.

Hỏa Sư Đà lập tức nói:

- Vậy chúng ta lập tức xuất phát, chạy tới Niên Luân Mộ Địa.

Vũ La lại không thể không nhấc nhỡ mọi người:

- Bên trong Bát Đại Thần Trủng chưa chắc đã không có nhân tài, nhung ta
đoán chừng bọn họ lấy ổn thỏa làm trọng. Cho nên chủ lực của Bát Đại
Thần Trủng hẳn là ở Bách Thảo

Tiên Điền, kế tiếp rất có thể chính là Niên Luân Mộ Địa.

Hỏa Sư Đà cùng mọi người gật gật đầu, sắc mặt có vẻ ngưng trọng:

- Chỉ sợ sau đó phải đánh một trận vô cùng kịch liệt...

Mọi người lại thương nghị một hồi, từ bỏ kế hoạch tiên phát chế nhân,
quyết định án binh bất động, chờ xem Bát Đại Thần Trủng an bài thế nào.

Phe Hỏa Sư Đà chỉ là một đám ô hợp, nhưng quyết định vô cùng nhanh
chóng, cả bọn Hổ Báo chiến sĩ vừa thương lượng một chút, chuyện này lập
tức quyết định như vậy. Nhưng Bát Đại Thần Trủng lại lề mề hơn nhiều,
sau hai, ba canh giờ vẫn chưa có quyết định. Mắt thấy trời đã tối, thời
gian trôi qua vô ích, Vũ La âm thầm sốt ruột, nhưng cũng không làm sao
được.

Sáng sớm hôm sau, một tràng tiếng tù và làm hiệu vang lên, rốt cục Bát
Đại Thần Trủng đã có quyết định. Một lá đại kỳ của một Thần Trủng vung
lên, xông vào Vũ Uyên sơn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận