Thần lực của Yêu tộc khác với linh lực, chất dẫn tốt nhất để truyền thần lực chính là kim loại hiếm, cho dù dùng Ngọc Tủy nghiền
nát thành bột để khắc trận pháp, hiệu quả cũng kém xa kim loại hiếm,
thậm chí rất có thể khiến cho thần lực truyền đi nửa đường bị tắc nghẽn, khiến cho trận pháp tự bạo.
Nhưng dù Đông Thổ có đủ các loại tài nguyên phong phú, nhưng quặng kim loại lại vô cùng khan hiếm.
Lão Yêu tộc thấy những ánh mắt dưới đài đã đứng tròng, nhìn trân trối
vào khối quặng ô Thiết, hết sức thức thời không dài dòng nữa:
- Được, giá khởi điểm của khối quặng ô Thiết vô giá này là một ngàn
miếng Ngọc Tủy, mỗi lần tăng giá một trăm miếng, hiện tại bắt đầu!
- Một ngàn năm trăm!
Ngay từ đầu đã có người trực tiếp tăng lên năm trăm miếng Ngọc Tủy, hiển nhiên quyết chí phải mua khối quặng ô Thiết này cho bằng được.
- Một ngàn sáu trăm!
- Một ngàn bày trăm!
Không ngừng có người giơ thẻ bài lên tăng giá, rất nhanh giá đã lên tới
hai ngàn miếng Ngọc Tủy. Vũ La nhìn lướt qua, trong lòng vui như mở hội. Sở dĩ lúc trước hắn thoải mái bỏ ra năm ngàn miếng Ngọc Tủy, chỉ là
muốn nhìn xem quặng ô Thiết ở Đông Thổ này có giá trị thế nào.
Ngay từ đầu, lúc hắn vừa nhìn thấy trong số vật phẩm đấu giá có cả quặng ô Thiết, suýt chút nữa cho rằng mình hoa mắt. Sau khi cẩn thận xác định một phen, phát hiện rằng mình tuyệt đổi nhìn không sai, quả thật là một khối quặng ô Thiết.
Ba mươi sáu cân quặng ô Thiết ở Đông Thổ này, trong miệng lão Yêu tộc
kia đã trở thành ‘vô giá’. Nhưng trên thực tế quặng ô Thiết rất nặng nề, ba mươi sáu cân bất quá chỉ là một khối to bằng đầu người.
Khối quặng to bằng đầu người như vậy, trong Thiên Phủ Chi Quốc của Vũ La chất thành đổng lớn.
Lần trước đi tới mỏ ô Thiết ở Ma Vân phong, Vũ La lại thu khoáng thạch
lần nữa, hơn phân nửa tiếp tục bón cho rừng Bồng Kinh Thần Mộc, số còn
lại chất đống gần đó.
Vũ La nhìn sang Dịch Long cùng Chu Nghiên, hai người cũng trợn mắt há
hốc mồm. Tuy rằng nghe không hiểu ngôn ngữ Yêu tộc, nhưng hiện tại hai
người cũng đã nhìn ra, khối
khoáng thạch ‘kỳ trân dị bào’ mà đám Yêu tộc đang tranh đoạt kia, quả thật là một khối quặng ô Thiết tầm thường.
Có thể tưởng tượng được chuyện này đả kích hai người lớn tới mức nào.
Cũng giống như Vũ La nhìn thấy cơ hội làm ăn trong đó, Chu Nghiên cùng
Dịch Long không ngốc, đương nhiên cũng hiểu được chuyện này có ý nghĩa
thế nào.
Kỳ Nguyên và Cung Thập Nhị bên cạnh Vũ La cũng tỏ ra hết sức kích động,
nhìn chằm chằm khối khoáng thạch kia, có lòng muốn tranh, nhưng tiền
trong túi quá ít ỏi. Mộc Thần Trủng ở Đông Thổ quả thật là nghèo xơ xác, tuy rằng những thứ chia cho Vũ La không ít, nhưng có những thứ ở Đông
Thổ bán không được giá. Bởi vì Đông Thổ chưa khai phá hoàn toàn, các
loại thiên tài địa bào rất nhiều, trừ phi là bào vật đặc biệt nghịch
thiên như quặng ô Thiết này, những thứ khác cũng không có gì là trân
quý.
Bao cỏ mà lần trước Đại Tế Ti đưa cho Vũ La, mang về Trung Châu có thể
khiến cho Tu Chân Giới đại chiến một trận, nhưng mang ra Đông Thổ tối đa cũng chỉ bán được hai trăm miếng Ngọc Tủy.
Cuối cùng khối quặng ô Thiết ‘vô giá’ kia được người mua với giá ba ngàn một trăm miếng Ngọc Tủy, kẻ mua được vô cùng vui sướng, vung tay hoan
hô.
Những người khác không mua được, vỗ bàn thóa mạ ầm ĩ.
Kỳ Nguyên tỏ ra tiếc nuối:
- Nếu chúng ta mua được khối quặng ô Thiết kia, có thể khiến cho trận pháp phòng ngự của Thần Trủng tăng lên một cấp...
Vũ La không để ý đến Kỳ Nguyên, mà là đánh giá mười một món vật phẩm đấu giá còn lại, lòng thầm nghĩ nếu quặng ô Thiết đáng giá như vậy, chẳng
phải mình là một phú ông sao? Phải chăng có thể mua những thứ khác nhiều một chút, sau đó mang về Trung Châu bán lại?
Vũ La ngẫm nghĩ, không khỏi mỉm cười.
Vật phẩm đấu giá kế tiếp chính là một cái sừng Lôi Tê. Lôi Tê chính là
thượng cổ Thần Thú, tuy rằng so ra kém Cửu Vĩ Bạch Hồ, Phượng Hoàng Thần Điểu, bất quá trời sinh có thể dẫn động Cửu Thiên Thần Lôi. Lôi Tê vào
thời đỉnh phong có thể phát ra một lần ba mươi sáu đạo Cửu Thiên Thần
Lôi, đánh bay một ngọn núi nhỏ.
Chiếc sừng Lôi Tê này được phát hiện trên thi thể một con Lôi Tê trong
một nơi cổ Địa, bằng không muốn lấy được sừng Lôi Tê cũng không phải là
chuyện dễ dàng gì.
Chẳng qua Lôi Tê nọ không biết đã chết đi bao nhiêu năm, bên trong sừng
Lôi Tê hầu như không lưu lại chút Lôi Điện Thần Lực nào. Chuyện này
khiến cho giá trị của sừng Lôi Tê nọ tổn hại ít nhất chín thành, cho nên mới lưu lạc tới phòng đấu giá của Quỳ Cửu.
Thứ này cũng không được hoan nghênh, bởi vì giá trị thực tế không lớn, nhưng giá của nó cũng không rẻ.
Vũ La lại cảm thấy không sao cà: Yêu tộc cần bên trong ẳn chứa thần lực, nhưng tu sĩ Nhân tộc chỉ cần thứ nào có tính tương tác với nguyên tố
Lôi Điện. Cho nên bên trong có Lôi Điện Thần Lực hay không, đổi với tu
sĩ Nhân tộc cũng như nhau.
Giá khởi điểm của nó là tám trăm miếng Ngọc Tủy, rất nhanh Vũ La đã tiêu hai ngàn miếng Ngọc Tủy, thu được sừng Lôi Tê kia vào tay.
Hắn tiêu tiền vô cùng thoải mái, khiến cho Kỳ Nguyên và Cung Thập Nhị phải kinh hãi trong lòng.
Chín món vật phẩm đấu giá kế tiếp, Vũ La không chút khách sáo, bất kể
giá bao nhiêu, có đáng hay không, trước hết kêu giá mua cho bằng được
rồi hãy tính. Hành động của hắn khiến cho những người xung quanh vô cùng căm tức, mỗi một lần đấu giá chấm dứt, đều có người vỗ bàn chỉ về phía
Vũ La thóa mạ ầm ĩ.
Đấu giá ở Yêu tộc là như vậy, Vũ La cũng không thèm đáp lời. Nhưng những kẻ thóa mạ hắn phát hiện ra rất nhanh, vật phẩm kế tiếp mà bọn họ muốn
mua, Vũ La nhất định sẽ cạnh tranh tới cùng. Bất kể bọn họ kêu giá cao
tới mức nào, Vũ La cũng tăng giá cao hơn một trăm miếng Ngọc Tủy, đè ép
bọn họ.
Mấy phiên sau, những người khác đều biết tiểu tử này muốn phá giá, tiêu
tiền như nước. Những người có thể vào đây tham gia đấu giá, tuy rằng hào sảng nhưng không xuẩn ngốc, hiểu rõ không nên vì tức giận nhất thời mà
làm hỏng đại sự. Vì thế cho nên phòng đấu giá dần dần yên tĩnh lại, trở
thành buổi đấu giá văn minh trật tự nhất trên Lạc Nhật hoang nguyên từ
trước tới nay.
Đến vật phẩm đấu giá cuối cùng, tất cả mọi người đều xoa tay. Đây chính
là trận chiến sau cùng, tất cả mọi người ai cũng coi trọng.
Đám người tham gia đấu giá nhìn chằm chằm Vũ La với vẻ lo lắng, sợ rằng
lần này tiểu tử này lại phá hoại. Nhưng lần này Vũ La thu cờ xếp trống,
không giơ ngọc bài lên tham gia đấu giá lần nào. Cuối cùng vật phẩm thứ
mười hai thành giao với giá ba ngàn sáu trăm miếng Ngọc Tủy, thấp hơn xa mong đợi.
Sở dĩ Vũ La không tranh đoạt vật phẩm cuối sùng, bởi vì dù đó là một
khối khoáng thạch còn trân quý hơn cả quặng ô Thiết, Thanh Tinh Huyền
Kim, nhưng hầu như vô dụng đối với hắn.
Đấu giá chấm dứt, Vũ La phủi mông đứng dậy chuẩn bị rời đi, chợt phát
hiện ra bên cạnh mình thiếu hai người. Hắn quay đầu nhìn lại, chỉ thấy
Kỳ Nguyên cùng Cung Thập Nhị ngồi yên tại chỗ không nhúc nhích, mồ hôi
lạnh ứa ra.
- Đi thôi, hai người các ngươi làm sao vậy?
Kỳ Nguyên nở nụ cười một chút, còn khó coi hơn cả khóc:
- Vũ La Tế Ti, ngài mua tổng cộng mười vật phẩm, tổng giá trị hai vạn chín ngàn miếng Ngọc Tủy...
Vũ La cười nói:
- Ngươi nhớ kỹ thật.
Hắn nói xong xoay người bước đi, Kỳ Nguyên cùng Cung Thập Nhị nhanh chân đuổi theo:
- Tế Ti Đại nhân, hai vạn chín ngàn miếng Ngọc Tủy, cho dù mang Mộc Thần Trủng chúng ta ra bán cũng không kiếm được một con số lớn như vậy.
Lúc này Vũ La mới hiểu rõ ràng, vỗ vỗ trán cười nói:
- Các ngươi không cần lo lắng chuyện này, cứ việc đi theo ta, ta có Ngọc Tủy, không cần bán Mộc Thần Trủng. Hơn nữa cho dù bán Mộc Thần Trủng, e rằng cũng không ai chịu mua.
Kỳ Nguyên cùng Cung Thập Nhị lo sợ bất an theo sát phía sau, không phải
hai người chưa thấy qua cục diện như hiện tại, thật sự là cả đời hai
người cũng chưa từng thấy qua nhiều tiền như vậy. Cho nên bọn họ cảm
thấy dù là ‘có tiền’, cũng không có khả năng có nhiều tiền như vậy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...