Chu Thanh Giang cũng cẩn thận hẳn lên:
- Hay là phái người kiểm chứng trước, sau rồi hãy nói.
Sắc mặt Trịnh Tinh Hồn tỏ ra nghiêm túc, cũng chậm rãi gật gật đầu. Nếu thật sự đúng như lời Vũ La. Yêu tộc không biết thông đạo kia, vậy Nhân tộc có thể lặng lẽ tiến vào Đông Thổ, sẽ thu hoạch lợi ích rất nhiều.
Chuyện này Trịnh Tinh Hồn cùng Chu Thanh Giang không thể nào tự quyết, phải thông báo cho các môn phái khác của Cửu Đại Thiên Môn. Trịnh Tinh Hồn suy nghĩ một chút, sau đó mới nói:
- Hai nhà chúng ta phái ra nhân thủ kiểm chứng trước, sau hãy thông báo cho các Thiên Môn khác.
Chu Thanh Giang cũng đồng ý.
Mọi người trong Trưởng lão hội ngơ ngác nhìn nhau. Vũ La phạm tội rành rành, còn gì để nói? Càng nói dối lại càng bất lợi cho Chu Thanh Giang, chẳng lẽ Vũ La không hiểu chuyện này?
Vốn bọn họ tưởng rằng ba người chi rời đi một lúc, sẽ gọi người bất lấy Vũ La. Nhưng lần này đợi khoảng một canh giờ, tất cả mọi người cảm thấy có vẻ khác thường, cùng nhau bàn tán xôn xao.
Chẳng lẽ chưởng giáo Trịnh Tinh Hồn tính toán như thần lần này đã tính sai, trúng kế một thiếu niên như Vũ La? Bằng không vì sao mãi tới bây giờ vẫn chưa thấy bọn họ trở ra?
Có một số người không thể nào tin được, dù sao Trịnh Tinh Hồn ở Trung Châu uy danh hiển hách, nói y trúng kế người khác quả thật khó tin.
Bọn họ đợi cho đến khi có người ra thông báo, bảo Trưởng lão hội giải tán, không cần chờ ở sơn trang Chu gia nữa. Lúc này mọi người mới ồ lên, quả nhiên là thật, Trịnh Tinh Hồn trúng kế một thiếu niên, nếu chuyện này truyền ra ngoài, chắc chắn sẽ là một tin tức vô cùng rúng động.
Bọn Đồng trưởng lão tự nhiên vô cùng vui sướng, bọn Quý trưởng lão sắc mặt trở nên hết sức khó coi. Chỉ là Trịnh Tinh Hồn cùng Chu Thanh Giang không xuất hiện, bọn họ muốn tìm người hỏi thăm tình huống một chút nhưng không thấy, chỉ có thể rầu rỉ không vui mạnh ai nấy trở về sơn môn.
Vũ La bị giữ tại sơn trang Chu gia, trên danh nghĩa là giam lỏng, chờ Chu Thanh Giang cùng Trịnh Tinh Hồn tuyển xong người tiến vào Đông Thổ mới có thể xuất phát.
Trên thực tế có Chu Cẩn ở bên cạnh, chăm sóc hắn theo đãi ngộ cÔ gia, quả thật vô cùng sung sướng. Vũ La chưa từng oai phong thoải mái như vậy ở Nhược Lô Ngục.
Tiến vào Đông Thổ chính là đại sự, đầu tiên cần cân nhắc thật kỹ về phương diện chọn người, nhưng phiền phức nhất vẫn là chuẩn bị vật tư.
Trong thời gian bọn họ chuẩn bị, Vũ La ở sơn trang Chu gia dụng tâm nghiên cứu bộ linh văn Yêu tộc mà hắn lấy được. Nhân tiện sử dụng rất nhiều tài nguyên trong Thiên Phủ Chi Quốc, tăng pháp môn Bát Hoang Đoán Tạo của mình lên tới cảnh giới lục phẩm.
Bát Hoang Đoán Tạo không giống như luyện khí thuật thông thường, bởi vì trong đó có một điểm mấu chốt là ‘quán tường’. Vũ La lại có được nguyên hồn hùng mạnh, cho nên thỉnh thoảng cũng làm nên chuyện kinh người. Tỷ như cảnh giới hiện tại của hắn là lục phẩm, nhưng cũng không phân ra rõ ràng là lục phẩm thượng hay là lục phẩm trung, hoặc lục phẩm hạ.
Bởi vì trong trạng thái thông thường, hắn hay rèn ra sàn phẩm lục phẩm trung, lục phẩm hạ. Nhưng thỉnh thoảng cũng ngẫu nhiên bạo phát, rèn ra được pháp bảo lục phẩm thượng, đương nhiên xác suất thấp vô cùng.
Đặc điểm này khi trước cũng không thể hiện rõ ràng, hiện tại tới cảnh giới lục phẩm, đã có thể nhìn ra rõ hơn.
Đồng thời việc nghiên cứu linh văn Yêu tộc cũng hết sức xuôi chèo mát mái. Yêu tộc vốn có muôn vàn liên hệ cùng thượng cổ Thần Thú nhất tộc, Vũ La đã tinh thông linh văn Thần Thú, lại có Thái Thượng Tổng Lãm Đại Thiên Linh văn giảng nghĩa làm trụ cột, cho nên hiểu được linh văn Yêu tộc rất nhanh.
Vũ La sống thoải mái như vậy, nhưng Chu Thanh Giang và Trịnh Tinh Hồn vất và vô cùng.
Danh tiếng tính toán như thần của Trịnh Tinh Hồn vang khắp Tu Chân Giới, lại vấp ngã vì một thiếu niên như Vũ La một vố khá nặng nề.
Nếu y biết tiền kiếp Vũ La chính là Nam Hoang Đế Quân, hẳn sẽ cảm thấy bình thường trở lại. Bản thân Thôi Xán bất phàm, hơn nữa đối địch cùng Lâm Tuyệt Phong, nhất định có nghiên cứu về y.
Nhưng y không biết chuyện này, chi cho rằng mình thua dưới tay một thiếu niên bình thường, trong lòng cảm thấy sầu muộn vài ngày vẫn không có lòng dạ nào suy nghĩ về chuyện Đông Thổ.
Tuy rằng chuyện y bại bởi Vũ La không có bao nhiêu người biết, nhưng y không qua được cửa ải trong lòng mình.
Tu sĩ giống như Trịnh Tinh Hồn, lòng tin là vô cùng quan trọng, lần này coi như Vũ La đã cắm một chiếc đỉnh vào lòng y.
Chu Thanh Giang chỉ là Đại Trưởng lão Chung Nam sơn, lực lượng Chung Nam sơn mà lão có thể vận dụng được chắc chắn không thuận tiện bằng lực lượng Thái Âm sơn của Trịnh Tinh Hồn. Nhưng Chu Thanh Giang có Ám Vệ trong tay, thu thập tài nguyên chắc chắn nhanh chóng hơn Trịnh Tinh Hồn.
Một đạo mệnh lệnh ban ra, các loại tài nguyên cuồn cuộn không ngừng đưa tới.
Tiến vào Đông Thổ, hết thày đều là chưa biết, tài nguyên bình thường không cần tới. Chu Thanh Giang chuẩn bị mười bình linh đan nhị phẩm, ba bình linh đan nhất phẩm, hoặc thánh dược chữa thương, hoặc bổ sung linh nguyên. Thậm chí còn có một bình bí dược dùng để thiêu đốt tiềm năng, trả giá bằng thọ mệnh để bạo phát tiềm lực.
Ngoại trừ những thứ này ra, Chu Thanh Giang còn chuẩn bị một vạn khối Ngọc Tủy, bốn món pháp bảo phòng ngự.
Rất nhanh những thứ này đã được mang tới sơn trang Chu gia. Bất quá Chu Thanh Giang vẫn chưa hài lòng, lão vẫn đang tìm thêm một món pháp bảo nhất phẩm.
Lần này Vũ La tới đây, rốt cục cũng biết tên chính thức của sơn trang Chu gia là Nộ Lân sơn trang, quả thật rất có khí thế.
Chu Thanh Giang xem xét tất cả mọi người từ trên xuống dưới trong Nộ Lân sơn trang một lượt, muốn chọn ra một người trong đó đại diện cho mình theo Vũ La vào Đông Thổ, nhưng phát hiện không có ai thích hợp.
Đông Thổ là một thế giới chưa biết, trong hoàn cảnh như vậy cần có một người cơ trí ứng biến làm chủ sự. Điểm này Vũ La có thể đảm nhiệm, hơn nữa hắn còn đã đi qua một lần.
Nói thật ra, Chu Thanh Giang cảm thấy không được hài lòng về chuyện này, vì sao Vũ La lại không nói với mình chuyện quan trọng như vậy. Sau Vũ La giải thích với lão, chuyện này can hệ trọng đại, Vũ La vẫn chưa nghĩ ra cách xử lý. Nếu hắn nói với Chu Thanh Giang, lão không khỏi sẽ có hành động một mình, đến lúc đó khẳng định sẽ bị người phát hiện. Như vậy, một mình Chu Thanh Giang sẽ bị cả Cửu Đại Thiên Môn chất vấn.
Sau khi Chu Thanh Giang nghe xong lời này cũng không nói gì nữa, lão cũng biết mình không dằn nổi trước mối dụ hoặc lớn như vậy.
Lần này nhìn bề ngoài là Vũ La bị bức phải nói ra, mượn cơ hội phản kích Trịnh Tinh Hồn. Nhưng thực tế là Vũ La tính toán trong lòng, kéo Trịnh Tinh Hồn xuống nước một phen.
Có Trịnh Tinh Hồn cùng hành sự, tương lai xảy ra chuyện gì cũng là trách nhiệm của hai người. Cả hai đều có mạng lưới quan hệ, có thể lung lạc cả Cửu Đại Thiên Môn, sẽ không trở thành đích ngắm cho mọi người.
Hơn nữa nếu Chu Thanh Giang vận động tốt. như vậy sau này kẻ đứng mũi chịu sào vì dám sớt một phần canh của Cửu Đại Thiên Môn sẽ là Trịnh Tinh Hồn, mà Chu Thanh Giang có thể an an ổn ổn ngồi mát ăn bát vàng ở phía sau.
Thoạt nhìn dường như chia một nửa lợi ích cho Trịnh Tinh Hồn là thiệt thòi, nhưng đây cũng như một cái mó có trữ lượng vô biên, dù sao một mình cũng không thể nào khai thác hết. Nếu Chu Thanh Giang khai thác một mình, ắt sẽ bị mọi người tiến công, không bằng chia một nửa ích lợi mà trên thực tế vĩnh viễn không hưởng hết cho Trịnh Tinh Hồn. khiến cho y giúp mình chia sè hỏa lực.
Chu Thanh Giang hiểu rất rõ ràng tinh túy của kế sách này, lão cũng có lòng tin sẽ vận động thành công, chơi cho Trịnh Tinh Hồn một vố.
Cũng như vậy, chưa chắc Trịnh Tinh Hồn không nhìn thấu kế sách của Vũ La. nhưng y rất tin tưởng ở bản thân mình. Huống hồ dụ hoặc lớn như vậy, dù y biết rõ trong đó có nguy hiểm, cũng muốn xông vào một lần.
Sau khi cân nhắc rất kỹ, Chu Thanh Giang xác định mình phải chọn ra một người trầm ổn tin cậy, thực lực không tầm thường, có thể trở thành phụ tá đắc lực cho Vũ La.
Đương nhiên, tiêu chuẩn hàng đầu chính là người mà Chu Thanh Giang có thể tin được.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...