Mấy bức họa kế tiếp giảng thuật quá trình trưởng thành của Phù cổ, chỉ bất quá Vũ La không dùng được những bước này.
Tỷ như một bức trong đó giảng rằng Phù cổ gặp cơ duyên xảo hợp, ăn một gốc thượng cổ kỳ trân Bách Diệp Chi Hoa, thực lực đại tiến, tiếp cận rất gần trạng thái thành niên.
Nhưng kể từ sau thời Hồng Hoang, không còn có ai nhìn thấy Bách Diệp Chi Hoa nữa. Mấy bức họa này đều mô tả tình huống đại khái như vậy, khiến cho Vũ La xem thấy tấm tức trong lòng, nhưng không giúp ích cho hắn chút nào cả. Bởi vì hiện tại cơ hồ không thể nào thỏa mãn điều kiện trong mấy bức họa này.
Những bức họa kế tiếp, hình ảnh trên đó quen thuộc vô cùng.
Trên một bức họa, Phù cổ hóa thành một con giun bạch ngọc tròng vàng khổng lồ, trên thân óng ánh từng đạo phù văn. Giun nọ khổng lồ tới mức thân nó quấn mấy vòng quanh bảy ngọn núi lớn. Trên không có bày con thần điêu có hình dạng giống như Kim Sí Đại Bằng lượn vòng quanh. Nhưng Phù cổ này không hề tỏ ra sợ hãi, ngửa mặt lên trời gầm rống, tới mức bảy con Kim Sí Đại Bằng này cũng không dám bay xuống đánh nhau.
Bức họa kế đó vẽ một tu sĩ con rối, Phù cổ co rút lại to chừng hạt gạo tiến vào Mi Tâm, tu sĩ con rốinhất thời hóa thân thành một viên kim giáp chiến thần, quanh người bùng lên ngọn lửa màu vàng, lúc mờ lúc tô, đánh tơi bởi mấy trăm cao thủ các tộc. Kim giáp chiến thần nọ hùng mạnh vô cùng, cước vừa đạp xuống, lập tức san bằng một ngọn núi. Hai chân dang ra, mặt đất liền nứt ra một khe sâu, tay điểm lên không, lập tức có vạn mẫu hỏa vân cuồn cuộn bay tới.
Bức họa thứ ba, Phù cổ phóng xuất hào quang vạn trượng, chui vào trong hai tay chủ nhân, hóa thành một món tuyệt thế thần binh.
Chủ nhân Phù cổ này dường như có cừu hận vô tận, sau khi hóa Phù cổ thành tuyệt thế thần binh, lập tức múa may xông lên một tòa thần điện bạch ngọc trên mây.
Thần điện này rộng lớn vô cùng, xung quanh có vô số binh tướng cỡi mây bảo vệ. Người nọ lại không chút nào sợ hãi, mỗi một lần vung tuyệt thế thần binh lên, đều có hàng trăm hàng ngàn thủ cấp rơi xuống đất. Đến cuối cùng, máu chày thành sông, người nọ xuất ra một đòn sau cuối, xé rách hư không, đánh thần điện bạch ngọc vào trong không gian loạn lưu vô tận.
Ba bức họa này, Vũ La đã từng thấy qua ở Nam Hoang. Bất quá tu sĩ trong bức họa ở Nam Hoang là Nhân tộc, nhưng ở đây lại là Yêu tộc.
Sau ba bức họa này, không biết thông đạo đã bị lực lượng gì phá hỏng, bị vặn thành thạch động gấp khúc, thạch bích rạn nứt vặn vẹo, hình ảnh trên đỉnh vỡ nát, rốt cuộc nhìn không rõ lắm.
Chẳng qua thông đạo gấp khúc trước mắt còn có thể thông qua, Vũ La xuyên qua đoạn thông đạo này, tiến vào một tòa thạch thất cuối cùng.
Từ khoảnh khắc bắt đầu tiến vào, Vũ La liền có một cảm giác, nơi này dường như không phải một tòa thần điện, mà như là một tòa... lăng mộ!
Sau khi tiến vào thạch thất cuối cùng này, Vũ La rốt cuộc xác định, đây quả thực là một tòa lăng mộ quy mô lớn đến mức làm cho người ta giật minh, mà địa phương hiện tại hắn đang đứng, chính là mộ thất cuối cùng.
Nơi này không có bị phá hỏng, mộ thất hình vòm cung đường kính đạt tới ba mươi trượng, trên thạch bích xung quanh điêu khắc mười ba cây cột đá cực lớn. ngăn cách tường đá quanh mộ thất thành mười bốn bộ phận, ngoại trừ một mặt nối liền mộ đạo, còn lại mười ba bộ phận đều khắc đầy linh văn Yêu tộc.
Vũ La nhìn thoáng qua, sử một pháp thuật, vẽ lại tất cả những linh văn này lên một miếng ngọc giản.
Mộ thất có vẻ cực kỳ trống trải, không có bất cử vật bồi táng gì để khoe công tích của chũ nhân lăng mộ lúc còn sống. Trên thực tế lăng mộ so với thần điện còn lớn hơn này đã chính là khoe khoang tốt nhất rồi, ngoại trừ lăng mộ này, cho dù là thần khí cũng không cách nào biểu hiện sự hùng mạnh của chũ nhân lăng mộ, cho nên căn bản cũng không cần vật bồi táng gì-
Trung ương mộ thất, bày một bộ quan tài thủy tinh cực lớn dài ba trượng, liếc mắt liền có thể nhìn thấu- bên trong trống không.
Mặt ngoài quan tài thủy tinh dùng kim tuyến miêu tả một bộ trận pháp, trận pháp này có thé phóng ra một lực trường, hư không nâng vật phâm lên. hién nhiên nơi này chính là địa phương giữ viên yêu đan kim sắc kia.
Vũ La chậm rãi đi xuống bậc thang, đi tới phía trước quan tài thủy tinh kia, đẩy nắp quan tài bằng đá cực lớn mà trầm trọng ra, đáy quan tài đá rỗng tuếch dùng đường nét cẩn thận khắc một bộ đồ họa.
Chính giữa bức tranh, một vị Yêu tộc chi vương đỉnh thiên lập địa đứng đó, một đôi sừng trâu cực lớn chạm vào mây trắng trên trời, hai chân đạp đại địa, dãy núi chỉ có thể cao đến đầu gối của hắn.
Vũ La đương nhiên sẽ không thực sự nghĩ vị Yêu Vương này thực cao lớn như vậy, đây chẳng qua là một loại thủ đoạn khoa trương, thế nhưng có thể làm cho người vẽ dùng loại thủ đoạn này để thể hiện, ít nhất chứng minh vị Yêu Vương này thực sự có được lực lượng hủy thiên diệt địa.
Trong miệng Yêu Vương, một đoàn kim quang giống như mật trời chiếu xuống mặt đất, từng đạo hào quang giống như lợi tiễn bắn xuống mặt đất bốn phía.
Có hào quang rơi vào trong nước sông, có rơi trên ngọn núi, có rơi ở trong vực sâu, có rơi ở sườn rừng hoang.
Vũ La cũng không hiểu bức tranh này có hàm nghĩa đặc biệt gì. Vừa nhìn thị tuyến hai mắt lại xuyên qua thạch quách (quan tài đá), thấy được phía dưới, hắn không khỏi nhướng mày.
Hai tay Vũ La đặt ở cạnh thạch quách, hơi chút dùng sức, đầy thạch quách cực lớn kia ra, mặt đất phía dưới bóng loáng như sương, bên cạnh cũng có một vết lõm có hình dạng như chìa khóa. Trên tay Vũ La còn mang theo chiếc nhẫn nọ, nhẹ nhàng ấn vào, lập tức vừa khít.
Không tìm được Cốc Mục Thanh. Vũ La lại mất tích. Chu Cẩn nhớ thương Vũ La không o khóc lóc giống như nữ tử bình thường đã là khí độ đại gia rồi, muốn nàng đưa ra chủ ý chính ^ là hy vọng xa vời.
Hổ Mãnh nhìn Chu Cẩn ngồi một bên thất hồn lạc phách, âm thầm lắc lắc đầu, chuyển tới một bên tìm Hắc Thủy Tiên. Hắc Thủy Tiên dù sao cũng không phải người một phe với bọn họ, không đến vạn bất đắc dĩ. Hổ Mãnh cũng không muốn trưng cầu ý kiến của vị Độc Quả Phụ nổi tiếng Thẩm Phán Đình này.
- Hiện tại nên làm gì đây? Vũ La đi vào đã mấy canh giờ, cứ đứng chờ ở đây cũng không phải biện pháp.
Hắc Thủy Tiên chính là người trấn định nhất trong ba người, xua tay nói:
- Các ngươi gấp cái gì? Khi Vũ La tiến vào Nhạc Băng Uyên, tất cả mọi người đều nghĩ hắn đã chết, nhưng qua hơn mười ngày người ta không phải còn sống nhảy ra ngoài sao?
- Nhưng lần này không giống vậy.
Hổ Mãnh thầm nghĩ nữ nhân này tính tình thô kệch, không để ý gì cả.
Hắc Thủy Tiên khoát tay chặn lại:
- Có gì không giống, bằng không hai ta đánh cược, một ngàn miếng Ngọc Tủy, ta cá là
Vũ La khẳng định có thể đi ra...
Hổ Mãnh nghiêm mặt. không nói một lời, Hắc Thủy Tiên không khỏi bĩu môi một cái.
Trên thạch kính kia nổi lên một mảnh quang hoa, lập tức trở nên ba động giống như gió thổi mật nước, Hắc Thủy Tiên mừng rỡ:
- Nhìn xem, ta nói mà, Vũ La nhất định có thể đi ra!
Quang hoa chợt động, một người từ bên trong lăn ra, rơi trên mặt đất hoi có chút chật vật, đúng là Vũ La bình yên vô sự.
Chu Cẩn che miệng, cố sắng ngăn mình không được khóc, Vũ La phủi bụi đất trên người, dang tay ra với nàng:
- Được rồi, đừng khóc, tới đây ta ôm một cái!
Chu Cẩn lao lên nhào vào lòng hắn. dùng sức ôm chặt lấy hắn. nước mất không nhịn được tràn mi mà ra.
- Ngươi thật là đáng chết, cũng không biết người ta lo lắng thế nào, hu hu...
Hắc Thủy Tiên đắc ý dào dạt nhìn Hổ Mãnh. Hổ Mãnh nhẹ nhàng thở ra, không có tâm tư đi so đo với Hắc Thủy Tiên, tiến lên nói:
- Vũ huynh đệ, Cốc thần bộ còn chưa tìm được, Lệ Thương Hải lại đã chết, manh mối này đứt rồi, chúng ta kế tiếp làm gì đây?
Chu Cẩn lúc này mới nhớ tới xung quanh còn có người khác, vội vàng thoát khỏi lòng Vũ La. sửa sang lại quần áo, ngọc chỉ khẽ lau khóe mắt, lập tức thần sắc đoan chính, ra vẻ đạo mạo, một vị tiểu thư khuê các rụt rè.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...