Mã Lăng Tiêu phái đệ đệ Mã Lăng Hán tiếp hai người, còn mình vội vã rời đi.
Phi Thúy Sơn là nơi xa xôi, không thể nói là vùng khỉ ho cò gáy, nhưng cảnh vật cũng kém hơn rất nhiều so với Trung Châu sông lớn núi cao. Mã Lăng Hán cùng hai người đi quanh Phi Thúy Sơn một ngày, thực sự không có gì là lý thú.
Buổi tối trở về, sau khi dùng qua cơm tối Mã Lăng Hán liền cáo từ.
Vũ La và Mã Hồng hàn huyên mấy câu đều tự đi nghỉ.
Vũ La khoanh chân ngồi trên giường, bắt đầu triệu hồi Phù cổ.
ở Phi Thúy Sơn Trang, trong thư phòng Mã Lăng Tiêu, ba huynh đệ đã sớm tề tụ, trên bàn đặt một chiếc rương ngọc tinh xảo, xung quanh viền vàng.
Mã Lăng Hán bước nhanh đi vào, không thể áp chế được hưng phấn:
- Đại ca, thế nào?
Mã Lăng Tiêu chỉ rương ngọc nọ:
- Thành rồi.
Mã Lăng Hán đại hỉ:
- Vậy chúng ta động thủ ngay trong đêm nay ư?
- Bây giờ xuất phát.
Lão Tam Mã Lăng Thiên nâng cái rương lên, bốn người cùng rời khỏi thư phòng, mạnh ai nấy sử pháp bảo bay ra sau núi.
Vũ La cảm thấy kỳ quái: chuyện gì đáng để bốn huynh đệ bọn họ đồng thời xuất động như vậy?
Thông qua mắt của Phù cổ, Vũ La đã nhìn thấy, món linh kiện được mình hỗ trợ luyện chế kia được lắp ráp vào trong một pháp bảo kỳ lạ.
Pháp bảo này nhìn qua giống như một ống đồng tròn, to bằng cánh tay, dài một thước, lẳng lặng đặt ở trong rương.
Vũ La thao túng Phù cổ đi dạo một vòng trong pháp bảo kia, nhìn thấu mỗi một trận pháp, trong lòng hơi kinh hãi: không ngờ là thứ này, lẽ nào bốn huynh đệ này đã phát hiện loại khoáng thạch kia?
Rất nhanh, bốn huynh đệ đã đi tới hầm mỏ sau núi. Kỳ quái là địa phương trọng yếu như vậy lại không có ai canh gác. Chẳng qua trận pháp cấm chế xung quanh hầm mỏ lại là tầng tầng lớp lớp, Vũ La trong lòng hiểu được: uy lực của những trận pháp này đủ để cam đoan người ngoài không thể tiến vào hầm mỏ, cho nên căn bản không cần người đến gác.
Làm như vậy, hiển nhiên là trong hầm mỏ có gì đó không muốn để cho người khác biết.
Vũ La liên tưởng đến suy đoán lúc trước của mình, lại nhìn đến bố trí phòng ngự của hầm mỏ này, gần như đã có thể đủ để khẳng định mình suy đoán không sai.
Hắn cũng không khỏi chấn động một trận: Nếu thực sự là vật kia, nói không chừng mình cũng phải làm một vị khách mời đầu trộm đuôi cướp.
Bốn huynh đệ Mã Lăng Tiêu cẩn thận mở ra chín tầng cấm chế ở cửa hầm mỏ, sau khi đi vào lại rất cảnh giác đóng lại toàn bộ trận pháp.
Hầm mỏ này rõ ràng là mới mờ, tường đá ở cửa hầm chưa từng trải qua phong sương, lởm chởm đầy những mỏm đá nhọn hoắt dữ tợn.
Bốn người từng bước tiến vào hầm mỏ, đồng đăng trên tường đá lần lượt sáng lên. một mực kéo dài đến chỗ sâu trong hầm.
Hầm mỏ mặc dù là mới, thế nhưng đã đào rất sâu rất lớn. hiển nhiên là huynh đệ nhà họ Mã nóng lòng “Làm giàu phát tài”, vội vàng mở ra.
Đi hết thời gian một nén nhang mới đến đáy hầm. một khối đá lớn chắn ở tường đá trước mặt. Mã Lăng Tiêu lấy mắt ra hiệu cho lão Tử. Mã Lăng Hán tiến lên, hai tay ôm lấy cự thạch, hét lớn một tiếng, cơ nhục trên người gồng lên, từng chút một di chuyển cự thạch sang một cửa hầm nhỏ hẹp phía sau.
Bốn người nối đuôi nhau đi vào, dưới sự điều khiển của Vũ La. Phù cổ xuyên qua hộp ngọc nhìn thấy bên ngoài.
Làm cho người ta ngoài ý muốn là, nơi này chính là một thạch động thiên nhiên cao mấy chục trượng, rộng mấy trăm trượng, nham thạch xung quanh một màu tối đen. khác xa nham thạch màu vàng nâu trong hầm mỏ. Cho dù là ở dưới ánh sáng của đồng đăng, những nham thạch này cũng ảm đạm vô quang, dường như có thể hấp thu ánh sáng.
ở trung ương thạch động có một cái ao không lớn lấm, đường kính ước chừng ba trượng. Huynh đệ Mã Lăng Tiêu bốn người đến trước ao, bên trong ao là một mảnh màu thanh bích, thỉnh thoảng từ dưới nước toát ra một cái bọt nước màu bạc lớn bằng hạt gạo.
Vũ La nhìn thấy bọt nước màu bạc kia, cuối cùng có thể khẳng định: Không sai, quả nhiên là Niếp Không Thủy Ngân.
Cái ao kia nhìn như bình thường, thế nhưng nếu như cẩn thận quan sát sẽ phát hiện, không gian xung quanh ao thỉnh thoảng chớp lên một cái, giống như không khí phía trên ngọn lửa.
Đó là không gian uốn khúc, tuy rằng nhìn qua không có gì nổi bật, nhưng rất có khả năng chính là không gian trọng điệp (chồng lên) hoặc là không gian thác loạn, tùy tiện cho thứ gì đó vào trong, rất có khả năng sẽ trôi đi đến không gian khác, cũng không tìm lại được nữa.
Đây mới là nguyên nhân bốn người Mã Lăng Tiêu nhất định phải dung hợp Bắc Hải Hàn Ngân và Nam Lĩnh Hỏa Kim sau đó làm nguyên liệu để chế tạo pháp bảo. Những pháp bảo thượng cổ này, đều là thuộc tính không gian, loại hợp kim này là lựa chọn tốt nhất cho pháp bảo thuộc tính không gian.
Huynh đệ Mã Lăng Tiêu hiển nhiên là đã phát hiện Niếp Không Thủy Ngân vô cùng trân quý này, thế nhưng lại không có biện pháp thu hoạch, bởi vì bất kê pháp bảo gì, một khi tiếp cận khoảng không gian kia, rất có khả năng sẽ mê đắm trong không gian loạn lưu. đừng nói là đích thân bọn họ đi thu hoạch.
Mã Lăng Tiêu mở hộp ngọc ra, rất cẩn thận lấy ống đồng kia ra, đưa vào một tia linh lực, kích hoạt trận pháp trong đó, phía trước ống đồng, đầu tiên toát ra một tầng hào quang mông lung, lập tức từ trong đó vươn ra tám tia sáng, giống như xúc tu chui vào không gian loạn lưu.
Tia sáng xảo diệu tránh được từng đạo không gian loạn lưu. cuối cùng đã đến phía trên hồ nước, sau đó tám tia sáng quấn một cái, đan thành một chiếc túi lưới khéo léo, trùm lấy một giọt Niếp Không Thủy Ngân.
Mã Lăng Tiêu vui mừng quá đỗi, thúc giục pháp bảo thu giọt Niếp Không Thủy Ngân kia trở về.
Mã Lăng Vân bên cạnh hắn đã sớm chuẩn bị một chiếc bình ngọc, thật cẩn thận thu Niếp Không Thủy Ngân lại.
Trong lòng các huynh đệ vô cùng vui mừng, cũng không dám quấy rầy Đại ca. Mã Lăng Tiêu khống chế pháp bảo, thu lấy từng giọt từng giọt Niếp Không Thủy Ngân, phải mất hơn hai canh giờ mới thu hết Niếp Không Thủy Ngân trong hồ nước, tống cộng có hơn hai mươi giọt, thật ra tổng số lượng cũng không nhiều, đựng ở trong bình ngọc cũng chỉ là phủ được đáy bình.
Nhưng huynh đệ nhà họ Mã đã vô cùng vui mừng, thu pháp bảo lại, cùng cười lên ha hả.
Vũ La biết giá trị của loại Niếp Không Thủy Ngân này, chỉ là hơn hai mươi giọt như vậy, phân lượng một đáy bình đã có thể bán được mấy vạn miếng Ngọc Tủy, nhưng quan trọng nhất chính là có tiền cũng không mua được.
Niếp Không Thủy Ngân chỉ có thể ngộ mà không thể cầu, chính là một trong mấy loại tài liệu khó tìm nhất Tu Chân Giới.
Loại tài liệu này chỉ có ở khu vực khai thác mỏ không gian không ổn định mới có thể sinh ra, hơn nữa các loại điều kiện cực kỳ hà khắc. Không thể không nói huynh đệ nhà họ Mã chó ngáp phải ruồi.
Niếp Không Thủy Ngân chính là tài liệu hệ không gian cực phẩm, Tu Chân Giới không phải là không có trận pháp truyền tống cách không, chăng qua tài liệu cần để bố trí loại trận pháp này quá thưa thớt, cho nên loại trận pháp có thể truyền tống người sống này cực kỳ hiếm thấy, mà trong những tài liệu này, một loại quan trọng nhất chính là Niếp Không Thủy Ngân.
Giống như ngọc bài Ám Vệ kia của Vũ La. bổng lộc mỗi tháng trực tiếp chuyển đến trong ngọc bài, đó là một loại trận pháp truyền tống cách không cấp bậc thấp nhất, hơn nữa đã đơn giản hóa rất nhiều. Chỉ có thể truyền tống đồ vật, hơn nữa là vật đặc định (chỉ chuyển được một loại vật), quan trọng nhất là, loại trận pháp này không thể truyền tống người sống.
Mặc dù là như thế, chế tạo loại ngọc bài này cũng vô cùng không dễ, cho nên số lượng Ám Vệ cũng không nhiều, ai nấy toàn là tinh binh cường tướng.
Nghĩ lại mà xem, nếu như ngươi muốn tấn công một môn phái nào đó, chỉ cần phái một gã tu sĩ lẻn vào, dùng Niếp Không Thủy Ngân bố trí trận pháp truyền tống, sau đó có thể không đánh mà thắng, né tránh địch nhân ở phòng tuyến vòng ngoài, đánh thẳng vào trong, đây là loại tài liệu nghịch thiên cỡ nào.
Cũng khó trách huynh đệ nhà họ Mã không tiếc trả giá thật cao, cũng muốn mời Đại sư luyện khí đến dung hợp hai loại tài liệu, thu lấy Niếp Không Thủy Ngân.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...