Cửu Long Thôn Nhật của Vũ La vô cùng độc đáo, hơn nữa nguyên hồn của hắn hùng mạnh, cảm giác sâu sắc. Cho nên chỉ ngồi xuống một lúc, quả thật cảm giác được có thứ gì đó đang từ từ thấm vào áo giáp của mình. Áo giáp của hắn vốn không có khí tức nào khác, tiếp nhận khí tức của Nhạc Băng Uyên rất nhanh.
Vũ La chưa ngồi được bao lâu đã có tu sĩ vào Nhạc Băng Uyên trước chạy như điên trở ra, bọn chúng không chịu được.
Có vết xe đổ của mấy trăm người chết trước đây, tất cả tu sĩ tiến vào lần này cẩn thận hơn nhiều, không đợi đến cực hạn chịu đựng của mình, chỉ cần hơi cảm thấy không khỏe lập tức nhanh chóng rời khỏi.
Chẳng qua có những người lộ vẻ vui mừng, hiển nhiên có thu hoạch rất khá. Cũng có những người vẻ mặt ủ rũ, mạo hiểm lớn như vậy lại không có thu hoạch gì, tự nhiên cảm thấy ông trời bất công.
Những người này nhìn thấy Vũ La đang ngồi ở lối vào, không khỏi cùng nhau lắc đầu.
- Như vậy cũng có tác dụng sao, chẳng lẽ hắn không sợ chết?
- Đừng lo cho hắn, cho dù là hiện tại không chết, đi ra ngoài cũng chắc chắn không sống được, chúng ta đi mau.
Sau khi đám tu sĩ này ra ngoài được nửa canh giờ, tin Vũ La đã chết lan truyền khắp Nhược Lô Ngục.
Sau đám tu sĩ khác đi một vòng trở về nhìn thấy Vũ La, sau khi ra ngoài bèn sửa lại tin
trước: Vũ La chết ở cửa vào Nhạc Băng Uyên.
Chỉ sau thời gian ăn xong bữa cơm, tất cả tu sĩ đều đã ra ngoài, Vũ La chỉ mới cảm thấy áo giáp của mình có chút cảm giác dung hòa với khí tức Nhạc Băng Uyên.
Nửa canh giờ sau, áo giáp Vũ La hoàn toàn được lực lượng thần bí của Nhạc Băng Uyên thấm vào, khiến cho áo giáp trở thành một phần của thế giới này.
Có áo giáp bảo vệ, Vũ La ở bên trong tự nhiên bình an vô sự.
Hắn lập tức nhảy dựng lên, lúc này mới có tinh thần quan sát Nhạc Băng Uyên hung hiểm
nhất trong truyền thuyết.
Quả thật thế giới này sinh cơ bừng bừng, đại thụ cỏ xanh khắp cả. Trong bụi cỏ thỉnh thoảng cũng có xà trùng lui tới, thậm chí vào lúc này, sau khi tất cả tu sĩ rời khỏi một thời gian, đám côn trùng vốn bị kinh động im bặt hiện tại bắt đầu gáy vang trở lại.
Bất quá dần dần Vũ La cũng nhận ra được một ít điểm bất thường: núi trong này quá thấp.
Núi non không nhỏ, nếu so với núi non mà Vũ La nhìn thấy ở thế giới bên ngoài, chẳng những không nhỏ hơn mà còn có vẻ to hơn, thế nhưng không cao.
Vũ La chậm rãi bay lên không, từ phương xa nhìn lại. Đại địa mênh mông, đâu đâu cũng thấy những ngọn núi rất lớn. Không sai, tuy rằng rất lớn, nhưng lại không cao.
Mỗi một tòa sơn phong đều bị lực lượng hùng mạnh không biết là gì chặt đứt hơn phân nửa. chỉ còn lại chừng một phần ba độ cao vốn có, đứng sừng sững khắp mặt đất.
Mặt cắt của những ngọn núi này sần sùi lởm chởm, giống như răng của hung thú. Mặc dù đã trải qua không biết bao lâu, vẫn có vẻ dữ tợn như muốn kể lại tao ngộ đáng sợ năm xưa.
Vô số tảng đá từ đỉnh núi vỡ ra nằm ngổn ngang rải rác, giống như những hung thú núp trên mặt đất, trốn trong bụi cỏ, chuẩn bị phục kích con mồi.
Nham thạch trông có vẻ cổ kính, giống như những cơ bắp cuộn lên trên thân người, vô cùng nổi bật.
- Khó trách gọi là Nhạc Băng Uyên, núi cao đều vỡ nát...
Vũ La tán thưởng một tiếng.
Hắn có thể nhìn ra được, những ngọn núi này đều bị chỉ một chiêu đánh cho vỡ nát, đá vụn bất kể lớn nhỏ văng tung tóe bốn phía. Nhưng rốt cục không biết là thứ gì có thể có được lực lượng hùng mạnh như vậy, có thể chỉ dùng một chiêu đánh vỡ núi cao, lực lượng như vậy không biết đáng sợ tới mức nào.
Vũ La cảm thán một lúc, sau đó nhắm một hướng bay tới. Hắn có thừa thời gian, không cần bay lung tung, không dám rời quá xa cửa vào, chỉ đơn thuần trông vào may mắn giống như đám tu sĩ kia.
Nhưng cũng thật là kỳ, Vũ La bay mấy trăm dặm nhưng không phát hiện được gì. Xét từ điểm này, thậm chí cơ duyên của hắn kém cả Kiều Hổ. Kiều Hổ tiến vào ba lượt đều có thu hoạch, thậm chí có cả một bộ thượng cổ đạo quyết.
Trong lòng Vũ La thầm nghĩ. chẳng lẽ bàn Đế Quân đã dùng hết cơ duyên rồi sao?
Dọc đường cảnh sắc không tệ, Vũ La không ngừng quan sát bốn phía, hy vọng trong một bụi cỏ nào đó hiện lên một điểm hào quang, để cho hắn có thể phủ định kết luận trước đây của mình, kết luận này quả thật vô cùng đáng sợ.
Vũ La bay theo hướng này đã mấy vạn dặm, hắn tiến vào Nhạc Băng Uyên cũng đã mất khoảng một ngày, ơ cả ngày trong Nhạc Băng Uyên được xung là ‘bảo vật khắp nơi’, lại không phát hiện được gì, đây quả thật không thể nói là cơ duyên bình thường, phải nói là cơ duyên kém cỏi đến cực điểm.
Cuối cùng Vũ La quyết định không tìm tòi bảo vật dưới đất nữa, mà muốn bay sâu vào trong Nhạc Băng Uyên để tìm xem rốt cục trong đó có thứ gì, vì sao lại có lực lượng thần bí khiến cho các tu sĩ suy nhược mà chết như vậy.
Lần này Vũ La bay hết ba ngày, hắn đã xâm nhập sâu vào trong Nhạc Băng Uyên hàng chục vạn dặm. còn chưa có người nào có thể vượt qua được khoảng cách này.
Bay đến nơi này, tình huống đã thay đổi khác với lúc trước, những ngọn núi cao bị đập vỡ một phần trở nên càng ngày càng ít. Lúc ban đầu ở bên ngoài, phần còn lại chỉ được một phần ba vốn có của ngọn núi. Nhưng vào nơi này, phần bị đập vỡ chi chiếm một phần ba.
Vũ La mơ hồ cảm giác được mình sắp sửa tiếp cận chân tướng, vẫn tiếp tục phi hành về phía trước. Sau một ngày nữa, xung quanh cũng chỉ còn một ngọn bị đập vỡ.
Từ xa nhìn lại, ngọn núi này mất đi đỉnh núi, hơn nữa phần bị đập vỡ đen kịt. giống như bị lửa thiêu.
Vũ La tiếp tục bay thêm nửa ngày, phía trước bỗng nhiên xuất hiện một ngọn núi hoàn chỉnh.
Ngọn sơn phong này cao lớn vô cùng, hùng vĩ hơn bất cử ngọn núi nào mà Vũ La đã từng thấy trước đó, vả lại đường đường chính chính, không có vẻ non xanh nước biếc, xinh đẹp tuyệt trần. Nó giống như một khối nham thạch khổng lồ hoàn chỉnh đứng sừng sững trên đại địa. bất quá khối nham thạch này có chiều cao chừng vài vạn trượng.
Cách ngọn sơn phong này không xa tràn ngập một cỗ sương mù trắng toát. Trong phạm vi mấy trăm dặm trơ trọi vô cùng, không có bất cử sinh linh nào.
Vũ La có chút tò mò, cẩn thận tới gần. Chỉ thấy bên trong sương mù trắng toát dường như ẩn giấu một thứ gì đó, giống như một hình người.
Sương mù màu trắng nọ biến hóa không ngừng. giống như mây trắng trên trời, lúc dày lúc móng. Vũ La quan sát một lúc, bỗng nhiên bên trong sương mù nổi lên một cơn trốt xoáy cuồn cuộn, thổi sương mù bay đi không ít. hình thành một quả cầu mây màu trắng, sương mù xung quanh lập tức trở nên mỏng đi.
Vũ La cũng nhìn thấy rõ thứ bên trong, lập tức giật nảy mình.
Chỉ thấy bên trong sương mù màu trắng nọ không ngờ lại là một bộ hài cốt khổng lồ.
Đầu hài cốt nọ hướng về ngọn sơn phong duy nhất không bị đập vỡ đỉnh, thân dài hơn trăm trượng, chắc chắn là một cự nhân Hồng Hoang. Không thấy xương tay trái đâu cả, xương tay bên phải nắm một thanh đại côn. Đáng tiếc là thế giới này bảo tồn được rất nhiều pháp bảo thượng cổ, nhưng thanh đại côn kinh khùng trong tay hài cốt này đã hoàn toàn mục nát, chỉ còn để lại dấu vết rất lớn trên mặt đất.
Vũ La lòng thầm sợ hãi, chẳng lẽ những ngọn núi cao này là do cự nhân kia đập vỡ, chỉ bằng vào đại côn trong tay y?
Hiển nhiên cự nhân này một đường đánh tới, đập vỡ tất cả đỉnh núi dọc trên đường đi. Mãi tới nơi này thất bại vào phút chót, ngã quỵ trước ngọn sơn phong cuối cùng, làm cho người ta không khỏi vô cùng nuối tiếc.
Vũ La cũng là người từng đứng trên đỉnh phong của thế giới này, nhìn thấy hài cốt bên dưới có thể tưởng tượng lúc còn sống, y có được uy thế ra sao. Chỉ cần giơ tay nhấc chân, lập tức một ngọn núi tan thành tro bụi, khí phách hào hùng tới mức nào. Có thể hiểu được tình cảnh này, càng hiểu rõ hơn trước khi người này ngã xuống dưới chân ngọn sơn phong cuối cùng, đã không cam lòng tới mức nào.
Vũ La thở dài một tiếng thật dài, cẩn thận quan sát bộ hài cốt này, chợt phát hiện ra khung xương trên lưng cự nhân có vẻ kỳ quái. Ngoại trừ xương sống cường hãn, xương sườn tua tủa như dao bén, còn có một ít xương nhỏ hẳn cự nhân này không nên có, giăng mắc như mạng nhện trên lưng cự nhân này.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...