Tiên Tuyệt

Mọi người ở Ngự Trảm Đài đùng đùng nổi giận:

- Đại nhân, không thể bỏ qua như vậy được, chúng ta đánh tới Nhược Lô Ngục đi thôi!

Cốc Thương lại nổi giận:

- Đánh tới đó thì đã sao? Bắt giặc phải bắt tang chứng, lúc này chắc chắn tên tiểu tử nọ đã hấp thu hết Ngọc Thạch Tinh Khí. Chúng ta không bắt được hắn tại trận, đến lúc đó hắn một mực phủ nhận, các ngươi có thể làm gì được hắn?

Mọi người á khẩu không trả lời được, còn có người không phục:

- nhưng cũng không thể bỏ qua như vậy được...

Thân Đồ Nghĩa bên cạnh nhìn bộ dáng hầm hầm của Cốc Thương, trong lòng có chút dở khóc dở cười. Cốc Thương muốn dằn mặt Nhược Lô Ngục một phen, vốn đã sắp đặt kế hoạch chu toàn, không ngờ bị một mình Vũ La làm cho tan tác, Bên ngoài đã lan truyền chuyện giữa Vũ La và Cốc Mục Thanh, Cốc Mục Thanh trừ hắn ra không lấy ai khác. Chuyện giữa đôi con rể và nhạc phụ tương lai này quả thật vô cùng đặc sắc.

Trên đường trở về, hiển nhiên tâm trạng của Diệp Niệm Am rất tốt.

Từ khi Ngự Trảm Đài thành lập tới nay, Cốc Thương ỷ thế bức người, tới nỗi lão cũng cảm thấy ngạt thở. Hôm nay tuy rằng xảy ra chuyện với Cốc Thương, nhưng đối với lão quả thật là một ngày vô cùng hãnh diện.

Có bài học vừa qua, từ nay về sau có lẽ Cốc Thương sẽ thu liễm lại, cuộc sống của Diệp Niệm Am sẽ dễ thở hơn một chút.

Chuyện khiến cho Diệp Niệm Am cảm thấy bất ngờ là, người ngoài như Hắc Thủy Tiên cũng có tâm trạng rất tốt, đôi mắt nàng lộ ra sau mặt nạ kim loại ánh lên vẻ cười, giống như hoa lửa linh động lóe lên không ngừng trong mắt.

Một tràng tiếng huýt sáo vang lên, Diệp Niệm Am hết sức bất ngờ, nhìn quanh bốn phía, không ngờ tiếng huýt sáo lại vang lên từ miệng Hắc Thủy Tiên.

Không hề có điệu gì, chỉ là thuận miệng mà thổi.

Trong ba người, e rằng kẻ có tâm trạng nặng nề nhất chính là Vũ La.

Lẽ ra là hắn thắng lợi trở về, đạt được thu hoạch lớn nhất trong ba người, hơn nữa lần này Cốc Thương chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt, nhưng quả thật Vũ La vui không nổi, lần này xem như hoàn toàn trở mặt với Cốc Thương, e rằng Cốc Mục Thanh sẽ khó xử vô cùng.

Đời này Vũ La đã thừa nhận Cốc Mục Thanh là chính phi của Đế Quân hắn, là nữ nhân mà hắn thề phải cưới về. Hiện tại lại gây chuyện cùng nhạc phụ tương lai tới mức này, đại nghiệp hôn nhân của mình chẳng những còn dài mà còn rất nhiều chông gai hiểm trở.

Ba người đáp xuống trước Đan môn Nhược Lô Ngục, ngục tốt trực nhật lập tức chạy như ngựa tới vấn an ba người, sau đó bẩm báo:

- Vũ Đại nhân, có khách quý tới tìm ngài, Kiều Đại nhân đã mời bọn họ vào trong đợi.

Vũ La nhất thời cảm thấy không được tự nhiên, không khỏi liếc nhìn Hắc Thủy Tiên bên cạnh.

Dựa theo quy định của Nhược Lô Ngục, không thể tùy tiện tiếp đón bất cứ người nào bên trong Nhược Lô Ngục, dù sao nơi này cũng không phải chỗ bình thường. Chuyện này cũng có thể xem như một lỗi không lớn không nhỏ, chỉ là xem có người nào muốn khơi nó lên không.

quả nhiên ánh mắt Hắc Thủy Tiên có vẻ khác lạ, Vũ La thầm kêu không ổn trong lòng.

- Người ở nơi nào?

Vũ La hỏi.

- Đã mời tới chỗ ở của ngài.

Vũ La không nói nửa lời, dẫn theo Diệp Niệm Am cùng Hắc Thủy Tiên đi về phía chỗ ở của mình, Xa xa đã thấy Kiều Hổ đang đứng ngoài cửa, Vũ La khẽ cau mày:


- Kiều Hổ, huynh làm gì ở đây?

Kiều Hổ vừa thấy bọn họ, lập tức thở ra một hơi thật dài:

- Các vị đã về rồi, làm ta lo lắng quá. Đương nhiên là ta ở đây để hầu hạ vị khách bên trong. Tính tình y thật là khó chịu, lại không thích thấy ta, ta chỉ còn nước ra đây chờ...

Hắc Thủy Tiên bên cạnh hừ lạnh một tiếng, ánh mắt lộ vẻ bất mãn. Kiều Hổ chính là Ban Đầu của Nhược Lô Ngục, là nhân vật thứ tư của Nhược Lô Ngục xếp dưới Diệp Niệm Am, Hắc Thủy Tiên và Vũ La, lại hầu hạ khách nhân một cách hèn mọn như vậy, Hắc Thủy Tiên cảm thấy không vui là phải.

- ngươi đường đường là một Ban Đầu, lại hầu hạ khách nhân của Vũ La như một tên nô tài như vậy, chẳng lẽ đây là truyền thống của Nhược Lô Ngục?

Hắc Thủy Tiên tức giận nói.

Kiều Hổ có chút bất mãn, đáng tiếc Hắc Thủy Tiên là thượng quan, dù y không hài lòng cũng không dám càn rỡ, nhìn thoáng qua Vũ La:

- Hay là các vị vào xem trước rồi hãy nói.

Vũ La khẽ cau mày, dường như lời Kiều Hổ có ẩn ý bên trong. Bằng hữu của mình không nhiều, rốt cục là ai tới đây? Hắn nghi hoặc đấy cửa ra, chỉ thấy hai thiếu nữ cùng một tráng sĩ trong đó, là chủ tớ Ma Tử Câm cùng Hoàng Nguyệt Mi. Sau đó mới thấy một người nữa đang nằm trên giường mình, mấy lon lá trà trân quý của mình đã bị người kia lục tung ra, đang nhấm nháp thưởng thức từng lá một.

Vũ La nổi giận:

- Lão khốn Hướng Cuồng Ngôn này, vì sao lão lại lãng phí như vậy?

Thân phận đời này của Vũ La không còn như tiền kiếp, một ít thứ tốt cũng phải vất vả lắm mới kiếm được. Tỷ như những lon lá trà này là do các ngục tốt tặng cho hắn, nhờ hắn xuống Ly Nhân Uyên trước kia.

Không phải hắn không nỡ để cho người ta uống, mà cảm thấy thật lãng phí.

Hướng Cuồng Ngôn cười hì hì:

- Quy củ Nhược Lô Ngục các ngươi nghiêm khắc thật. Hướng mỗ tung hoành thiên hạ bao nhiêu năm qua, cho tới bây giờ vẫn không có nơi nào dám cự tuyệt ta ngoài cửa. Con bà nó, lão tử ta nói mãi mới chứng minh được thân phận của mình, bằng không lúc này vẫn còn đang ở ngoài.

Hắc Thủy Tiên còn đang tức giận lão già này ăn nói lớn lối, vừa định phát tác, chợt thấy sắc mặt Diệp Niệm Am đại biến, ôm quyền thi lễ, cung kính hỏi:

- Phải chăng là Hướng tiên sinh mà người ta vẫn xưng là Nam Hoang đệ nhất phù sư Hướng Cuồng Ngôn?

Hắc Thủy Tiên giật nảy mình, Hướng Cuồng Ngôn là ai chứ, ngay cả Chưởng môn Cửu Đại Thiên Môn gặp lão cũng phải tỏ ra cung kính. Năm xưa lúc Nam Hoang Đế Quân Thôi Xán còn sống, lão già này chính là người duy nhất ở Nam Hoang không thèm nể mặt. Mà Thôi Xán cũng không làm gì được lão, muốn có cực phẩm linh phù cũng phải bỏ ra một cái giá không nhỏ nhờ tới lão.

Nếu quả thật đúng là Hướng Cuồng Ngôn, đừng nói sau lưng Hắc Thủy Tiên là trưởng lão Sở Tam Tuyệt của Trưởng Lão hội, cho dù sau lưng nàng là Chưởng môn Cửu Đại Thiên Môn cũng không dám lỗ mãng.

Theo lời Hướng Cuồng Ngôn, lúc trước Kiều Hổ đã ngăn lão ở ngoài, cuối cùng lão phải biểu lộ thân phận mới có thể đi vào. Đó cũng không phải là Kiều Hổ không làm tròn trách nhiệm, ngược lại đây là tận trung cương vị công tác.

Không ai dám ngăn cản một vị phù sư, huống chi là Nam Hoang đệ nhất phù sư, Kiều Hổ làm được chuyện này quả thật không dễ dàng gì.

Nghe Diệp Niệm Am hỏi như vậy, Hướng Cuồng Ngôn bật cười hăng hắc:

- Chẳng lẽ trên Tu Chân Giới này còn có người thứ hai xưng là Hướng Cuồng Ngôn sao?

Dường như lão cũng biết Diệp Niệm Am cùng Hắc Thủy Tiên sẽ không dễ dàng tin tưởng, bàn tay lão lật ra, một đạo linh phù nhị phẩm thượng thình lình xuất hiện. Sau đó lão lật cái nữa, đạo linh phù kia hóa thành một đạo linh phù nhất phẩm hạ. Lại lật lần nữa, đổi thành một đạo linh phù nhất phẩm trung, lật lần nữa, hóa thành linh phù nhất phẩm thượng.


Sau đó lão vỗ hai tay vào nhau, đạo linh phù kia biến mất.

Dường như lão đang làm ảo thuật, hai tay múa may rất nhanh, thình lình ngừng lại, chỉ thấy trong kẽ mười ngón tay lão kẹp tám đạo linh phù nhất phẩm thượng.

Không ai nghi ngờ gì nữa, ngoại trừ Hướng Cuồng Ngôn ra, các phù sư cao cấp khác không thể nào có được nhiều linh phù nhất phẩm thượng như vậy.

Diệp Niệm Am thình lình quỳ sụp xuống đất:

- Vãn bối Giám Ngục Nhược Lô Ngục Diệp Niệm Am, tam sinh hữu hạnh, ra mắt Hướng tiên sinh.

Hắc Thủy Tiên sửng sốt một chút, vội vàng bái lạy:

- Vãn bối Hắc Thủy Tiên, môn hạ đệ tử Sở Tam Tuyệt, ra mắt Hướng tiên sinh.

Hướng Cuồng Ngôn nổi lên một tràng cười rộ, thu linh phù lại, khoát tay nói:

- Miễn lễ, đứng lên đi, không cần khách sáo...

- Khách sáo cái rắm!

Vũ La đột ngột tung cước, Hướng Cuồng Ngôn cười hì hì, tránh né dễ dàng, bất quá lão cũng tuột xuống khỏi giường Vũ La.

Vũ La quát lên như sấm:

- Không phải lão đi tìm địa phương dạy dỗ môn đồ hay sao, chạy tới chỗ ta làm gì?

Hướng Cuồng Ngôn cười hăng hắc, thình lình nghiêm nghị nói:

- Hai ta tương ngộ bấy lâu, gặp nhau chỉ hận muộn màng, nếu ta đi quá xa, đến lúc đó không có cả người trò chuyện, chẳng phải là hết sức thê lương?

Vũ La đang thầm cảm động trong lòng, không ngờ Ma Ngao bên cạnh cười khẩy một tiếng, thành thật nói:

- Vũ huynh đệ, sư phụ tiểu thư nói, tiểu tử Vũ La kia có một mỏ kim loại, tài nguyên phong phú, chúng ta cũng không cần tìm địa phương nào khác, cứ tới đó mà ở. Nếu cần gì cứ việc với tay vào mỏ mà lấy, dù sao hiện tại hắn đang giàu chảy mỡ, không làm thịt hắn thì lãng phí vô cùng. Đi thôi, theo vi sư tiến hành đại nghiệp có tiền đồ đệ nhất: hôi của...

Hướng Cuồng Ngôn vô cùng lúng túng, Vũ La cười tà hắc hắc:

- Giỏi lắm, Hướng Cuồng Ngôn, lão già ngươi quả thật càng ngày càng có tiền đồ...

Hướng Cuồng Ngôn thối lui liên tiếp:

- ngươi... ngươi hãy nghĩ kỹ, ta chỉ nói đùa mà thôi, không phải nghiêm túc. Chẳng lẽ ta là loại người như vậy hay sao?

Vũ La đáp:

- Còn gì nữa.


Diệp Niệm Am và Hắc Thủy Tiên bên cạnh như hóa đá, cả hai không ngờ đường đường Nam Hoang đệ nhất phù sư, ở trước mặt Vũ La lại giống như gà con gặp chim ưng.

Hai người cũng không biết Vũ La kết giao với Nam Hoang đệ nhất phù sư, lại còn cảm tình thâm hậu như vậy từ bao giờ.

- Được rồi, còn có người ngoài ở đây, ngươi chừa chút mặt mũi cho ta có được chăng?

Hướng Cuồng Ngôn xuống giọng mềm mỏng.

Vũ La hừ lạnh một tiếng, nhớ lại còn có Diệp Niệm Am cùng Hắc Thủy Tiên ở đây, lúc này mới ấm ức thu lại thủ đoạn chuẩn bị ngược đãi Hướng Cuồng Ngôn:

- Lão thật sự muốn ở luôn tại chỗ của ta ư?

Hướng Cuồng Ngôn dang rộng hai tay:

- Người trong thiên hạ thế nào, không phải ngươi không biết. Bất kể ta ở nơi nào cũng gặp phiền phức không thôi. Ta thật sự muốn tĩnh tâm mấy năm dạy đồ đệ, chỗ này của ngươi vô cùng thích hợp, chỉ cần giữ bí mật giúp ta là được, ta tin ngươi.

Vũ La gật đầu:

- Vậy cũng được, hôm nay cũng không có gì gấp gáp, các ngươi ở đây một đêm trước, ngày mai ta sẽ dẫn bọn ngươi qua đó,

Diệp Niệm Am bên cạnh nhìn Ma Tử Câm với vẻ hâm mộ:

- Không ngờ Ma Đại nhân lại là đệ tử của Hướng tiên sinh, thật là tốt phúc.

Ma Tử Câm cười khách sáo, thần sắc của nàng cũng không tỏ ra vui vẻ gì.

Hướng Cuồng Ngôn cùng Vũ La có bối phận ngang hàng, cho nên giữa nàng và Vũ La chênh lệch một vế, chuyện giữa hai người xem ra không có khả năng.

Vũ La đi ra ngoài, Kiều Hổ còn đứng ngoài cửa, hắn bèn hạ giọng hỏi:

- Ngoại trừ huynh ra, còn có ai khác biết thân phận Hướng Cuồng Ngôn không?

quả nhiên Kiều Hổ không làm hắn thất vọng, lắc đầu nói:

- chỉ có mình ta biết, chuyện lớn như vậy, ta đâu thể để người khác biết,

Vũ La gật gật đầu:

- ngàn vạn lần đừng tiết lộ cho bất cứ ai.

Kiều Hổ kéo hắn một cái, giọng có vẻ khó tin:

- Lão... lão thật sự là Nam Hoang đệ nhất phù sư Hướng Cuồng Ngôn ư?

Vũ La gật gật đầu, chợt nhìn thấy hai mắt Kiều Hổ đứng tròng, Hắn bèn đẩy nhẹ một cái, Kiều Hổ ngã ầm xuống đất, vì quá kinh hãi nên đã hôn mê...

Phòng của Vũ La nhường lại cho Hướng Cuồng Ngôn, chủ tớ Ma Tử Câm cùng Hoàng Nguyệt Mi được mời tới Thất Phượng các nghỉ ngơi, vốn phòng của Vũ La có thêm Hướng Cuồng Ngôn ở chung cũng không thành vấn đề, nhưng lão đầu kia không quen ngủ chung với người khác, nên đuổi Vũ La ra ngoài.

Cũng may phòng ở Nhược Lô Ngục nhiều vô số, Vũ La tìm đại một chỗ qua đêm.

Trong thời gian qua, Bát Hoang Đoán Tạo của Vũ La đã tiến bộ đáng kể, đã có thể chế tạo ra binh khí thành phẩm, chỉ bất quá kỹ xảo của hắn còn kém cỏi, lại thêm bị hạn chế cảnh giới, cho nên phẩm chất của binh khí rèn được cũng không cao, hiện tại cũng chỉ có thể chế tạo ra pháp bảo cửu phẩm.

Vũ La hiện tại có thể coi là phù sư bát phẩm, luyện khí sư cửu phẩm.

Sáng hôm sau dậy thật sớm, chuẩn bị khẩn trương tống cổ lão già dở hơi Hướng Cuồng Ngôn đi. Không ngờ lúc hắn chạy trở về phòng, đã thấy Diệp Niệm Am, Hắc Thủy Tiên, Kiều Hổ đã có mặt từ sớm. Ba người một mực cung kính hầu ở bên ngoài, bên trong tiếng ngáy của Hướng Cuồng Ngôn vang lên như sấm.

Chuyện này cũng không thể trách ba người quá mức cẩn thận, trong phòng chính là nhân vật trong truyền thuyết Nam Hoang đệ nhất phù sư Hướng Cuồng Ngôn, thân phận vô cùng cao quý. Cho dù là Chưởng môn Cửu Đại Thiên Môn cũng phải cẩn thận tiếp đãi, ba người Diệp Niệm Am đã là gì so với Chưởng môn Cửu Đại Thiên Môn?


Vũ La cười khổ một tiếng, tiến lên mở cửa ra, dựng Hướng Cuồng Ngôn còn đang ngủ say thức dậy. Lão rửa mặt xong, hai đồ đệ Ma Tử Câm và Hoàng Nguyệt Mi cũngg tới thỉnh an.

Diệp Niệm Am đã sớm sắp xếp xong xuôi hết thảy, buổi sáng hôm nay tất cả ngục tốt ngoại trừ những người đang làm nhiệm vụ, những người còn lại đều được thông báo phải ở ngoan ngoãn trong phòng mình, không cho tự tiện ra ngoài, nhà ăn đóng cửa cho đến tận trưa.

Đóng cửa phòng ăn, tự nhiên là vì tiếp đãi Hướng Cuồng Ngôn.

Trên thực tế một bữa ăn sáng cũng không phải là thịnh soạn hào hoa, nhưng nếu không làm như vậy, Diệp Niệm Am và Hắc Thủy Tiên sẽ cảm thấy không đủ thể hiện lòng tôn kính của bản thân mình, ở điểm này, hai người đặc biệt nhất trí với nhau.

Vòng vo một lúc đã đến giữa buổi, mặt trời đã lên cao, mọi người mới lên đường đi Ma Vân phong.

Vũ La biết nếu không để cho bọn Diệp Niệm Am đi theo, ba người nhất định sẽ thất vọng tới nỗi tự sát, cho nên hắn cũng không ngăn cản họ, Đoàn người hùng hùng hổ hổ chạy về phía Ma Vân phong.

Trong thời gian qua, Đường Tử Phong vất vả xử lý mỏ từ trên xuống dưới đâu ra đó. Khoáng thạch khai thác được, kho chứa gần như không chứa hết, Vũ La vừa tới, tự nhiên Đường Tử Phong vui vẻ tiến ra nghênh đón.

Bất quá sau khi y đón mọi người vào mỏ, cảm thấy hết sức kỳ quái. Thượng ty trực tiếp của Vũ La là Diệp Niệm Am và Hắc Thủy Tiên, đối với lão già bên cạnh Vũ La cực kỳ cung kính. Ngược lại Vũ La lại không coi lão già ấy ra gì.

Chuyện kỳ quặc như vậy, khiến cho Đường Tử Phong nghĩ đến vỡ đầu cũng không hiểu được.

Đường Tử Phong ôm quyền nói:

- Hay là Vũ huynh xem qua thành quả khai thác mấy ngày nay trước, Trương mục ở đây, ta đã bán một ít khoáng thạch ra ngoài, dùng làm khoản chi hàng ngày cho hoạt động của mỏ.

Vũ La nhìn lướt qua, trương mục không có vấn đề gì, bèn gật đầu:

- Được, dẫn ta tới kho chứa.

Vừa nói đến kho chứa, Đường Tử Phong nhạy cảm phát hiện ra lão nhân bên cạnh Vũ La đảo mắt liên hồi, vốn y muốn hỏi thân phận lão nhân kia, nhưng Vũ La không nói, y cũng không dám đường đột.

Đoàn người đến kho chứa, Hướng Cuồng Ngôn vừa thấy khoáng thạch trân quý chất chồng như núi, nhất thời cười rộ:

- Các đồ nhi, vi sư đã nói gì? sống ở nơi này, muốn gì mà không có... ha ha ha...

Đường Tử Phong còn đang ngạc nhiên, Hướng Cuồng Ngôn đã hưng phấn xông về phía núi khoáng thạch, nhưng bị Vũ La nắm cổ kéo lại:

- Thật không biết xấu hổ, mấy thứ này là của...

- Vũ La, giữa hai ta cần gì phải khách sáo như vậy, làm cho ta tức tối vô cùng, Chúng ta là huynh đệ cả đời này, còn phải phân chia của ai như vậy hay sao?

Hướng Cuồng Ngôn nghiêm nghị nói.

Vũ La tức gần hộc máu, nếu như tất cả của cải nơi này là của Hướng Cuồng Ngôn lão, đương nhiên lão nói như vậy không thành vấn đề, nhưng đây là của ta... Hắn không khỏi lắc lắc đầu:

- Chơi bạn bất cẩn, trả giá đắt thật...

Đường Tử Phong có vẻ khó xử ở bên cạnh quan sát, ba người Diệp Niệm Am bàng hoàng ngơ ngác, Nam Hoang đệ nhất phù sư Đại nhân trên cao chót vót, không ngờ lại có dáng vẻ như vậy...

Vũ La khoát tay ra lệnh cho Đường Tử Phong:

- bảo những người khác lui ra hết.

Đường Tử Phong lập tức cho mấy tên tùy tùng ra ngoài. Đợi bọn họ rời khỏi kho chứa, Vũ La mới cười khổ:

- VỊ lão gia già mà không nên nết này, chính là Nam Hoang đệ nhất phù sư Hướng Cuồng Ngôn.

Đường Tử Phong hóa đá ngay tại chỗ, mắt trợn trừng to như mắt ếch. Sau đó cằm y rơi xuống đất đánh bốp nhưng vẫn hoàn toàn không hay không biết.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui