Vũ La nghe vậy sửng sốt:
-Ai?
Bỗng nhiên Cốc Mục Thanh nhăn nhó mặt mày:
- Phụ thân tới đây làm gì vậy...
Thủy Vi Hoa liếc nhìn Vũ La một cái nhưng không nói gì, có ý là: “Theo ngươi, lão tới làm gì?”
Vũ La khẽ run lên, dù hắn đã sống qua hai kiếp, nhưng nghĩ tới chuyện sắp sửa bái kiến nhạc phụ Đại nhân, trong lòng vẫn cảm thấy căng thẳng.
Phụ thân Cốc Mục Thanh có cái tên hết sức tục khí: Cốc Thương (Kho thóc).
Đại quân của Đồng trưởng lão thảm bại, lui giữ Đương Dương thành, Cửu Đại Thiên Môn tự nhiên phát binh cứu viện, Ba người Đồng trưởng lão thân trúng hỏa độc. Đương Dương thành không có cao thủ tọa trấn là không được. Những người khác đều bận rộn, nhiều người lại không muốn đi, Sau khi đùn qua đẩy lại, rốt cục chuyện này rơi vào người Cốc Thương.
Cốc Thương chính là Khách Khanh, không chịu phục tùng mệnh lệnh, mấy vị Chưởng môn Cửu Đại Thiên Môn phải hết sức thuyết phục, y mới chịu ra tay. Trên thực tế ba ngày trước Cốc Thương đã tới Đương Dương thành, bất quá chỉ đi ngang mà không vào. Mấy hôm nay y mai phục bên ngoài Đương Dương thành, một mình một kiếm chặn giết mười mấy đợt tập kích của Ma tu ở ba phương hướng.
Quỷ Lệ Danh không có đại tướng tài ba, nhưng cũng hiểu rõ đạo lý ‘thừa dịp ngươi bệnh, lấy mạng ngươi luôn’, liên tiếp phái ra mấy chục đợt truy binh. Nếu là tình huống thông thường, đương nhiên những người này không dám tiến vào Trung Châu, nhưng hiện tại bọn chúng cho rằng có thể thừa cơ, cho nên ào ào truy sát, rốt cục trở thành vong hồn dưới kiếm Cốc Thương.
ở điểm này, Cốc Thương bất đồng quan điểm với tiền bối tạo ra Nhược Lô Ngục, y là loại người giết chóc không chùn tay.
Tạo ra Nhược Lô Ngục ở một ý nghĩa nào đó cũng như một giải pháp dung hòa, Có Nhược Lô Ngục, cho dù ma đầu phe Ma đạo bị phe Chính đạo truy đuổi lâm vào tuyệt cảnh, cũng không tới nỗi liều mạng cá chết lưới rách, bởi vì bọn chúng biết rằng tệ nhất cũng chỉ bị nhốt vào Nhược Lô Ngục, không chết được.
Như vậy vừa tuyên dương phe Chính đạo đầy nhân nghĩa đạo đức, vừa tránh cho đám ma đầu sắp chết xuất ra một đòn sau cuối, tạo ra thương vong không cần thiết, Dù sao không ai có thể trốn khỏi Nhược Lô Ngục, nhốt chúng lại với giết chết chúng cũng chẳng khác gì nhau.
nhưng Cốc Thương kiên quyết cho rằng diệt cỏ phải diệt tận gốc, cho nên y lúc nào cũng đuổi tận giết tuyệt, không chút lưu tình.
Y giết mười mấy đợt Ma tu tập kích, chấn nhiếp khiến cho đám ma đầu kinh sợ không dám tới gần Đương Dương thành. Lúc này mới ung dung quay đầu lại, đi về Đương Dương thành.
Thủy Vi Hoa cũng có lòng kết giao với Vũ La, biết tính tình sư phụ mình khó chịu, cho nên tranh thủ thông báo trước cho hai người.
Nói xong tin này, Thủy Vi Hoa lập tức trở về, trong trạch viện còn vô số sự tình chờ y xử lý.
Vũ La cùng Cốc Mục Thanh trở nên trầm ngâm. Tuy rằng đường phố phồn hoa tấp nập, nhưng Vũ La cũng không còn lòng dạ nào ngắm cảnh.
bản thân Cốc Mục Thanh cũng thắc thỏm không yên, nhưng thấy Vũ La như người mất hồn, nàng cũng cố nặn ra một nụ cười an ủi:
- Chàng yên tâm đi, tính tình cha ta tốt lắm, rất dễ nói chuyện...
Nói tới đây, nàng phát giác ra ngay cả mình cũng không tin lời mình, đừng nói là thuyết phục người khác.
Vũ La ngơ ngác ngẩng đầu lên, dần dần ánh mắt nhìn Cốc Mục Thanh mới có thần trở lại, Không phải là tâm trí Vũ La thiếu kiên cường, mà vì quá quan tâm sẽ loạn, Bất cứ chuyện gì liên quan tới Cốc Mục Thanh, Vũ La rất khó lòng bình thản như những chuyện khác.
Cốc Mục Thanh thấy ánh mắt Vũ La hơi kỳ quái, không nhịn được bèn hỏi:
- Rốt cục chàng làm sao vậy?
Vũ La cười ngượng nghịu:
- Chuyện này... Mục Thanh, ta có chuyện này muốn nói với nàng...
- ừ, chàng nói đi...
Cốc Mục Thanh ra vẻ chăm chú lắng nghe.
Vũ La chợt gãi gãi đầu:
- Vị kia... cha nàng...
Cốc Mục Thanh chợt ho khan một trận.
- À quên, lệnh tôn Đại nhân...
Lại ho khan tiếp.
Vũ La ra vẻ bất đắc dĩ:
- Được rồi, lão Thái Sơn nhạc phụ đại nhân tương lai của ta, có chuyện nàng không biết. Giữa ta và ông ấy có một chuyện hiểu lầm nho nhỏ không ảnh hưởng đến toàn cục, mà theo ta thấy có thể cười xòa cho qua.
Cốc Mục Thanh còn không hiểu Vũ La sao, hắn càng nói ra vẻ nhẹ nhàng như vậy, Cốc Mục Thanh càng cảm thấy khác thường. Nếu không phải là Vũ La, Cốc thần bộ đã lấy xiềng xích ra trói lại.
- Chàng nói thật đi, rốt cục là chuyện gì?
Vũ La lại cười ngượng nghịu:
- Ta từng truyền thụ cho ông ấy một chiêu võ công.
Cốc Mục Thanh nheo mắt lại:
- Nói tiếp đi.
- Chiêu này vô cùng bác đại tinh thâm, ngưng tụ trí tuệ của võ già thiên hạ mấy ngàn năm. Xuyên qua dòng sông lịch sử, có thể thấy được hết sức huy hoàng, tư thế oai hùng, lên trời xuống đất không gì là không làm được, nhưng cái chính là ta đã truyền thụ miễn phí...
Cốc Mục Thanh quát to một tiếng:
- Chàng nói mau đi.
- Chiêu này tên gọi là... Thí cổ Hướng Hậu Bình Sa Lạc Nhạn.
Giọng Vũ La càng ngày càng nhỏ, ánh mắt đảo tròn liên tục, có lẽ đang tìm chỗ trốn.
Cốc Mục Thanh nghe xong sửng sốt một hồi, mới có phản ứng lại:
- Chàng đạp vào mông cha ta ư?
Vũ La vội vàng giải thích:
- Thật ra không thể trách ta, ta nói ta có thể đạp vào mông phụ thân nàng, nhưng ông ấy không tin. Người ta là Nam Hoang Đế Quân, bị người nghi ngờ như vậy thật là mất mặt, chỉ có thể đích thân xuất thủ biểu diễn một chút...
-Vũ... La...
Cốc Mục Thanh thét lên một tiếng cao vút tận mây xanh, Vũ La rút cổ lại:
- Cho nên trăm ngàn lần nàng đừng nói với phụ thân nàng, ta chính là Thôi Xán...
mắt Cốc Mục Thanh gần như phun lửa, nhìn Vũ La chằm chằm, Vũ La ngày càng chột dạ. Một lúc lâu sau, Cốc Mục Thanh chợt hỏi:
- Lúc ấy có Tống Kiếm Mi bên cạnh nhìn thấy ư?
Vũ La lại chột dạ, không dám trả lời.
Cốc Mục Thanh hừ lạnh một tiếng:
- Chuyện xảy ra ở đâu, phải chăng trong Hoang Vân thành của chàng?
Vũ La gật gật đầu:
- Lúc ấy không phải giữa chúng ta có chút tai tiếng hay sao, phụ thân nàng... lệnh tôn... lão Thái Sơn Đại nhân tương lai của ta bèn đích thân tới Hoang Vân thành...
- Sau đó chàng tung một cước đá ông ấy vào mông ư?
Vũ La lại chột dạ, khiến cho Cốc Mục Thanh muốn phát điên:
- Còn chuyện gì nữa, thành thật khai mau!
- Lúc ấy... lão Thái Sơn Đại nhân tương lai của ta... phi hành hơi xa một chút...
- Bao xa?
Cốc Mục Thanh nghiến răng nghiến lợi, hai chữ này chui qua kẽ răng của nàng ra ngoài.
- Từ chỗ chúng ta nói chuyện trong đại điện, bay ra tới đại môn Hoang Vân thành...
- Vũ La, ta phải giết chàng...
Tiếng thét của Cốc Mục Thanh hiện tại có thể nói là có một không hai trên nhân thế.
Lúc trời chạng vạng, ánh tà dương chiếu lên tường thành phía Tây Đương Dương thành tạo nên một màng huyết quang, Ngoài thành là một mảnh đất vàng, sương chiêu lãng đãng, mông lung mờ mịt.
Một nam tử trung niên thân hình cao lớn, thân khoác trường bảo màu vàng nhạt đang ung dung đi trên quan đạo.
Hai hàng lông mày nam tử như hai thanh kiếm, dày rậm vô cùng.
hai mắt y sáng ngời sắc bén, gương mặt cương nghị, dường như được tạc bằng đá mà ra.
Hai tay y chắp sau lưng, đi tới từng bước một. Trong ánh tà dương đỏ như máu, người này tách biệt hẳn, dường như không phải sinh linh trên tế gian này, khiến cho người ta có cảm giác trên cao chót vót, ngạo thị chúng sinh.
mắt thấy thời gian đóng của thành đã đến, nhưng tinh binh phụ trách kéo cầu treo của Đương Dương thành sau khi thấy người nọ vẫn đứng ngây người ra chờ đợi. Mãi tới khi người nọ vào thành, các tướng sĩ mới giật mình tỉnh lại, luống cuống tay chân, kéo cầu treo lên đánh ầm một tiếng.
Mọi người thầm nói trong lòng, chẳng lẽ hôm nay gặp quỷ rồi sao, tự dưng trong lòng này ra ý nghĩ phải chờ người nọ, Nếu trì hoãn thời gian đóng cửa thành, bị quan trên biết được ắt sẽ bị phạt ba mươi quân côn.
kẻ từ phía Tây tiến vào Đương Dương thành chính là Khách Khanh của Cửu Đại Thiên Môn, Sát Thần Kiếm Khách Cốc Thương, phụ thân Cốc Mục Thanh, nhạc phụ Đại nhân tương lai của Vũ La.
Sau khi vào thành một khắc, Cốc Thương tiến vào trạch viện, khách sành đã bày biện xong, Y cởi áo choàng ra, không chút khách sáo ngồi trên chủ vị, Thủy Vi Hoa cung cung kính kính hầu hạ một bên, Cốc Mục Thanh vui mừng từ bên ngoài chạy vào:
- Cha, cha tới đây làm gì vậy, có phải nhớ đứa con này rồi không...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...