Vũ La cũng bước nhanh lên chào:
- Lương lão tiên sinh!
Lương Phu Tử cười ha hả hoàn nửa lễ với Vũ La rồi nói:
- Vũ tiên sinh khách sáo rồi, ngươi đã cho nhi tử của ta một cơ hội, lão phu phải đa tạ ngươi.
Hai người khách khí một phen, Vũ La mới Lương lão tiên sinh vào cửa, tự mình đun nước pha trà.
Ánh mắt của Lương Phu Tử sáng lên:
- Nham trà sáu trăm năm, thứ tốt nha.
Vũ La mỉm cười:
- Chẳng qua là thỏa mãn dục vọng ăn uống của ta, không có gì trân quý. Nếu lão tiên sinh thấy thích, ta chuẩn bị cho ngươi một ít mang về.
Lương Phu Tử cười tủm tỉm, một lời đáp ứng:
- Được.
Vũ La không để ý.
Hai ngày sau Vũ La đã hiểu được vì sao Lương Mạt Vũ lại sợ Lương Phu Tử tới. Vị này căn bản không biết cái gì gọi là khách sáo, đã coi trọng thứ gì, liền khen ngợi vài câu không dấu vết, Vũ La chỉ cần nói những lời như ngươi thích ta tặng ngươi, Lương Phu Tử lập tức không hề từ chối nhận lấy.
Về sau Vũ La lại giả bộ không nói, thế nhưng da mặt của Lương Phu Tử không phải dày bình thường nha. Vũ La không chủ động nói tặng, hắn liền mở miệng yêu cầu. Da mặt Vũ La không dày tới mức nói không cho.
Cho dù Lương Phu Tử muốn cũng không phải vật trân quý gì, thế nhưng thời gian chỉ hai ngày, Lương Phu Tử đã càn quét toàn bộ hoàng cung của Vũ La một lần, trình độ khủng bố trong đó có thể tưởng tượng.
Vũ La khó khăn thoát khỏi Lương Phu Tử, chạy trốn tới gian phòng của Lương Mạt Vũ, một mực lắc đầu:
- Ông già của ngươi, quá đáng sợ!
Mặt già của Lương Mạt Vũ đỏ lên, ấp úng không nói lời nào.
Vũ La hiếu kỳ:
- Hắn thích tham tiện nghi nhỏ như vậy, làm sao còn có thể bảo trì danh tiếng tốt ở Tiên giới?
Lương Mạt Vũ ngượng ngùng nói:
- Hắn biết xa gần thân sơ. Giống như ta và ngươi quan hệ đã rất thân mật, chúng ta xem như là cột trên một chiếc thuyền, hắn tự nhiên hiểu được ngươi sẽ không đi nói loạn phá hỏng danh tiếng của hắn, với ngươi hắn sẽ không khách khí. Nếu là người bình thường, hắn đúng là rất rộng rãi hào phóng, nơi nơi đúng chỗ, tuyệt đối làm cho ngươi tìm không ra một chút tật xấu.
Vũ La há hốc mồm.
Sau khi Lương Phu Tử càn quét hoàng cung của Vũ La một lần, liền bắt đầu vòng công kích tiếp theo: Thuyết giáo.
Chỉ cần ở cùng một chỗ với Vũ La, gần như mỗi một việc, Lương Phu Tử đều có thể dẫn ra một phen thao thao bất tuyệt chứa ý vị thuyết giáo.
Đến lúc này, Vũ La mới xem như hiểu được, hai ngày trước quả thực là cuộc sống hạnh phúc nha.
Vũ La chỉ kiên trì được một ngày rưỡi thì không chịu nổi nữa, vội vàng tuyên bố với ngoại giới: Bế quan!
Lương Phu Tử là cha ruột của Lương Mạt Vũ, trêu không nổi thì ta trốn.
Vũ La không chút nghi ngờ Lương Phu Tử sẽ bài trừ phong ấn bế quan của hắn, tiến vào “giáo dục” mình, vì vậy hắn kiên quyết dùng bốn mươi chín đạo thần văn phong ấn mật thất bế quan của mình lại.
Nếu là bế quan, Vũ La tự nhiên chăm chú tu luyện.
Bốn mươi chín đạo thần văn lơ lửng cao cao ở trong mật thất, quang mang màu tím nhạt bao phủ.
Thần văn ở Tiên giới cũng ít có truyền thừa, thỉnh thoảng lưu truyền ra mấy đạo, bởi vì cũng không đầy đủ, lại thêm uy lực quá mức kinh người, ngược lại làm cho các Tiên Nhân kiêng kỵ thật sâu, thần văn ở trong mắt của bọn họ ngược lại đã thành ma vật. Điều này làm cho Vũ La thổn thức không thôi.
Năm xưa ở trong Ly Nhân Uyên đoạt được đạo thần văn đầu tiên, Tang Xạ Nhật cũng không hiểu nội tình, chỉ là bởi vì một ít tin tức vụn vặt của thượng giới tiết lộ xuống liền sợ như rắn rết, hiện tại quay đầu nghĩ lại, cũng có chút dở khóc dở cười.
Hiện tại hắn đã sắp xếp lại mạch suy nghĩ, liền bắt đầu tiếp tục tu luyện Cửu Long Thôn Nhật Đại Pháp.
Chín cảnh giới ban đầu của Cửu Long Thôn Nhật Đại Pháp ứng với Tiên Nhân cửu phẩm. Thế nhưng đến Chân Long tam cảnh thì ứng với ba cảnh giới trên Tiên Nhân Nhất phẩm: Thần Vị, Thiên Vị, Cực Vị.
Vũ La đã là Long Hồn đỉnh phong, cùng chính là Nhất phẩm thượng rồi, tiếp tục tu luyện con Linh Long thứ hai chính là muốn xung kích Chân Long tam cảnh.
Lần trước ở trong Hỗn Loạn Tinh Lưu hắn đã tiến rất nhanh một phen, cảnh giới đề thăng trên diện rộng. Đến lúc này đã đả tọa mấy ngày cũng không thấy chút tiến cảnh nào, chỉ là củng cố cảnh giới vốn có lại một chút.
Tu hành vĩnh viễn là dục tốc bất đạt, Vũ La cũng biết sự tiến bộ của mình đã là thần tốc, thật ra cũng không nóng lòng.
Chẳng qua bên ngoài còn có Lương Phu Tử tọa trấn, Vũ La thực sự “Không dám” đi ra.
Hắn nghiên cứu Tam Phù một phen, đã luyện chế vài “Vật nhỏ”. Đột nhiên lại nhớ tới Lam Điệp ấn ký trước ngực, cởi áo ra, đạo ấn ký hình hồ điệp xanh thẳm kia vẫn bắt mắt như trước.
Vũ La thì thào tự nói:
- Lam Điệp Tiên Tôn, oai phong một cõi. Chưa từng nghĩ tới ngươi cũng sẽ rơi xuống nông nỗi như vậy ư?
Vũ La có thể tưởng tượng được sự đáng sợ của Lam Điệp Tiên Tôn năm đó, một người độc bá Tiên giới, vô luận là Tiên Vực hay là Ma Vực, một đạo mệnh lệnh phát ra, Tiên Ma ai dám không theo. Nhân vật cường hãn bậc này, rốt cuộc đã xảy ra biến cố gì, lại có thể rơi xuống nông nỗi như vậy?
- Ngươi muốn biết ư?
Trong não hải của Vũ La đột nhiên vang lên một thanh âm, dọa hắn giật mình một cái, mới đầu hắn còn tưởng là Địa Hỏa Kim Kỳ Lân, thế nhưng thanh âm của Địa Hỏa Kim Kỳ Lân cũng không phải như vậy.
Tim Vũ La đập thình thịch, không khỏi có chút khẩn trương:
- Là ngươi?
Lam Điệp ấn ký trước ngực vẫn bình tĩnh như, nhưng thanh âm kia lại vang lên lần nữa, đơn giản rõ ràng:
- Là ta.
Không có dao động, có một loại thản nhiên và ung dung của người đã từng đứng trên đỉnh thế giới này. Hắn không tự xưng những từ như “Bản tọa” “Bản tôn”, chỉ là một chữ “Ta”, nhưng không ai dám xem nhẹ hắn.
Vũ La bỗng nhiên không biết nên nói gì, một lúc lâu sau hắn mới than thở một tiếng:
- Xem ra, rất nhiều bí ẩn trong lòng, ngày hôm nay sắp sửa được cởi bỏ rồi.
Lam Điệp ấn ký cũng không phủ nhận.
Vũ La cười sang sảng:
- Ngươi tá túc trong cơ thể của ta, hẳn không có lòng tốt gì chứ?
Lam Điệp ấn ký không ngờ không chút che giấu:
- Điều này là tự nhiên. Ta chỉ còn lại một tia thần hồn, lại còn có hy vọng phục sinh. Ta truyền cho ngươi các loại pháp môn, chẳng qua là muốn làm cho khối thân thể này của ngươi cường hãn một chút. Đợi đến khi khối thân thể này có thể thừa nhận thần hồn của ta, sẽ đoạt xá trùng sinh.
- Quả nhiên!
Vũ La thầm nghĩ.
- Chẳng qua ta sẽ lựa chọn một thân thể mới cho ngươi, sẽ không đuổi tận giết tuyệt ngươi.
Trong lòng Vũ La vô cùng kinh hãi:
- Hôm nay ngươi đi ra, chính là cảm thấy thân thể của ta đã có thể thừa nhận thần hồn của ngươi rồi, chuẩn bị đoạt xá trùng sinh?
- Phải, cũng không phải.
Vũ La bị câu trả lời mâu thuẫn của hắn làm cho không hiểu ra sao:
- Hả?
- Thân thể của ngươi đã sớm có thể thừa nhận thần hồn của ta, thế nhưng ta không thể đoạt xá trùng sinh rồi.
- Hả? Vì sao?
Vũ La hỏi.
Lam Điệp Tiên Tôn vẫn như trước rất chân thực rất thẳng thắn nói một câu:
- Vận khí của ta không tốt.
- Khi đó ngã xuống, ta nóng lòng tìm kiếm một thân thể có thể ký sinh, điều kiện của ngươi là tốt nhất, tự nhiên phải ẩn vào trong thân thể của ngươi. Chỉ là thời gian đó chính là ở hạ giới, ta cũng chưa từng nhìn ra có gì không thích hợp.
- Đợi khi đến Tiên giới mới phát hiện, khối thân thể này của ngươi cũng không phải đơn giản như vậy. Lẽ nào bản thân ngươi không chú ý tới?
Vũ La đích xác đã chú ý tới một ít dị thường, thế nhưng điểm dị thường lớn nhất không phải là thân thể của hắn, mà là kỳ hồn của hẳn, nguyên hồn của hắn thậm chí cường hãn hơn tuyệt đại bộ phận Tiên hồn.
Lam Điệp Tiên Tôn biết được suy nghĩ trong lòng hắn, trực tiếp nói:
- Khối thân thể này của ngươi, trời sinh bài xích ma khí, trời sinh có tác dụng nuôi dưỡng nguyên hồn.
Hắn vừa nói như vậy, Vũ La đột nhiên nghĩ tới: Khi mình vừa mới đoạt xá trùng sinh, trong đầu đầy công pháp Ma tu đẳng cấp cao, thế nhưng khối thân thể này lại không thể tu luyện Ma công, hắn bị buộc bất đắc dĩ, mới đi tu luyện Đạo Tạng và Cửu Long Thôn Nhật Đại Pháp.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...