Có thể nói, không có Lương Mạt Vũ và Diêu Yểu hắn tuyệt đối không có khả năng hoàn thành công hạng việc này trong thời gian ngắn như vậy.
Sau khi hết thảy đi vào chính quy, Vũ La lại lần nữa bế quan. Thực ra hắn hiểu rất rõ tương lai của mình không ở trong lãnh địa, mà ở một lĩnh vực khác: Tam Phù Thiên Công.
Chỉ cần hắn có thể trở thành Tam Phù Thiên Công hùng mạnh nhất Cửu Giới Tinh Hà, lãnh địa, tinh cầu, bộ hạ muốn bao nhiêu có bấy nhiêu.
Vũ La bế quan thì Triệu Hiểu Hiểu không có chuyện gì, mỗi ngày chính là tu luyện, nàng không có sở thích, không có tiêu khiển, không có bằng hữu. Bởi vậy khi Lương Mạt Vũ đưa Cơ Tiểu Tiểu về, nàng vô cùng bất ngờ.
- Ngươi, ngươi không phải đi thế giới đẳng cấp thấp rồi sao?
Cơ Tiểu Tiểu nhìn thấy vị bằng hữu tốt vô tư này, nước mắt không chịu khống chế tràn ra, nàng dùng sức lau đi, nhưng lau không hết.
- Đừng khóc, đừng khóc, nói cho ta biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Cơ Tiểu Tiểu yên lặng khóc một hồi lâu, rốt cuộc mới nén bi thương xuống, nói với Triệu Hiểu Hiểu.
Nàng lần này quả thật là đi thế giới đẳng cấp thấp, thế nhưng nàng ngàn vạn lần không nghĩ đến, phụ tử (cha con) mình đã thừa nhận thất bại rồi, đối thủ lại vẫn không chịu buông tha bọn họ.
Thuyền lớn của Cơ Tiểu Tiểu ngồi giữa đường gặp phải mai phục của một đội mã tặc, thực lực của đối phương hùng mạnh không thể tưởng tượng, khổ chiến một phen nhưng vẫn bị thua, hộ vệ bên người Cơ Tiểu Tiểu tám phần mười chết trận. Cuối cùng lão bộc trung thành Lâm thúc thiêu đốt sinh mệnh, mạnh mẽ mở ra hư không tiếp dẫn điểm, bọn họ mới có thể chạy trốn.
Tiếc là thực lực của Lâm thúc có hạn, hư không tiếp dẫn điểm mở ra cực kỳ không ổn định, cuối cùng trốn ra được chỉ có một mình Cơ Tiểu Tiểu! Khi Cơ Tiểu Tiểu kể lại, Lương Mạt Vũ một mực đứng bên cạnh nghe, Cơ Tiểu Tiểu nói xong, Lương Mạt Vũ không nói gì đã xoay người đi ra.
Cơ Tiểu Tiểu một đường chạy trốn đã thành chim sợ cành cong, thần hồn nát thần tính, thật vất vả mới gặp được Triệu Hiểu Hiểu, thực sự là sức cùng lực kiệt, sau khi nói xong cả người mệt mỏi rã rời:
- Hiểu Hiểu, có chỗ ngủ không? Ta mệt mỏi quá...
Triệu Hiểu Hiểu nhường lại giường của mình, Cơ Tiểu Tiểu trèo lên giường cuốn lấy chăn liền ngủ.
Triệu Hiểu Hiểu thở dài, ngồi bên giường yên lặng nhìn Cơ Tiểu Tiểu ngủ, cuối cùng cắn răng một cái đứng dậy đi ra.
Khi Vũ La xuất quan đã nhìn thấy Triệu Hiểu Hiểu quỳ ở ngoài cửa.
- Xin tiên sinh, trợ giúp Cơ Tiểu Tiểu!
Triệu Hiểu Hiểu nặng nề dập đầu một cái, một tiếng bộp vang lên gạch xanh trên mặt đất nát bấy, máu tươi trên trán của Triệu Hiểu Hiểu nhỏ xuống, trên gạch vỡ một mảnh đỏ tươi.
Vũ La nhíu mày:
- Ngươi trở về trước đi.
Triệu Hiểu Hiểu cũng không nói nhiều, đáp lại một tiếng đứng dậy đi ra.
Vũ La tùy ý ngồi xuống, chẳng qua chỉ chốc lát Lương Mạt Vũ đã giống như u linh xuất hiện ở trong phòng. Vũ La có chút bất ngờ:
- Sao lại là ngươi?
Vũ La cho rằng việc này hơn phân nửa là Tổ Thiên Thu hoặc là Diêu Yểu sẽ nhúng tay, Lương Mạt Vũ chính là một người ý chí sắt đá, không thích quản chuyện người khác nhất.
Lương Mạt Vũ thản nhiên nói:
- Thanh Khâu Tiên Tộc chính là người có huyết mạch đẳng cấp cao trong Yêu tiên, nếu như có thể thu phục, trợ lực không nhỏ. Cho dù không thể thu phục, làm tốt quan hệ tương lai cũng có chỗ tốt lớn.
Vũ La gật đầu:
- Nhưng Cơ Thường Tại là người quá mức tính toán, cho dù là nhận ân huệ, ta sợ hắn cũng sẽ không động lòng.
Lương Mạt Vũ nói:
- Vậy thì đổi một người khác.
Vũ La suy nghĩ một chút:
- Ngươi nói là Cơ Tiểu Tiểu ư?
Lương Mạt Vũ gật đầu.
Kế hoạch này nói ra dường như có chút viển vông. Chỗ khó cũng không phải ở chỗ làm cho Cơ Thường Tại thoái vị, mà ở chỗ làm cho Cơ Tiểu Tiểu thượng vị, nghe qua là một vấn đề dễ dàng, nhưng trên thực tế cũng không phải như vậy.
Cơ Thường Tại đã không còn lối thoát, để hắn xuống đài, giao quyền khống chế thực tế đã không còn của mình cho nữ nhi của mình đổi lấy sư phồn vinh, Cơ Thường Tại sẽ đồng ý, bởi vì bản thân hắn cũng bị bức sắp sửa không có đường sống rồi.
Nhưng vấn đề là tính cách của Cơ Tiểu Tiểu, căn bản không thích hợp làm lãnh tụ của một Tiên tộc hùng mạnh.
Thế nhưng Lương Mạt Vũ lại đưa ra một đề nghị như vậy, tâm tư của Vũ La vừa chuyển cũng đã hiểu được: Cơ Tiểu Tiểu chính là một con rối được bồi dưỡng lên, thuận tiện cho Vũ La khống chế Thanh Khâu Tiên Tộc.
Trong lòng hắn thoáng có chút không đành lòng, thế nhưng suy nghĩ lại một chút, điều này đối với cha con Cơ Thường Tại mà nói, thực ra là một lựa chọn tốt nhất. Vũ La không thể vô duyên vô cớ trợ giúp bọn họ, huống chi hắn vẫn không thích Cơ Thường Tại. Thế nhưng Vũ La không xuất thủ, chỉ sợ cha con Cơ Thường Tại chỉ còn một con đường chết.
Dưới tình huống như vậy, nếu muốn cho hắn xuất thủ, nhất định phải có lợi ích làm hắn động lòng.
Vũ La không cảm thấy mình là đấng cứu thế gì đó, đây chỉ là một giao dịch xem như công bằng mà thôi, hai bên khác nhau ở chỗ cha con Cơ Thường Tại không được lựa chọn.
Vũ La gật đầu:
- Tốt, ngươi đi nói cho Triệu Hiểu Hiểu, có thể tiết lộ thân phận của ta với Cơ Tiểu Tiểu.
Lương Mạt Vũ gật đầu một cái đi ra.
Vũ La pha một bình Nham trà sáu trăm năm.
Đây là hàng giấu trong hoàng cung của Lý Tu Viễn, loại trà này còn có rất nhiều, bọt nước sôi lên sùng sục, còn chưa rót ra chén trà đã nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng bước chân gấp gáp.
Vũ La dùng hai ngón tay che miệng chén trà, khẽ hít vào một cái...
Cơ Tiểu Tiểu đến trước cửa liền cảm giác mình bị một cỗ lực lượng vô hình ngăn lại, cỗ lực lượng này cực kỳ nhu hòa, nhưng không thể vượt qua.
Nàng đã lao vào một lần liền không dám lỗ mãng lui về, bịch một tiếng quỳ ở ngoài cửa, không ngừng dập đầu:
- Tiên sinh, tiên sinh, xin ngài cứu cứu phụ thân ta! Cầu xin ngài! Cơ Tiểu Tiểu sẽ làm trâu làm ngựa cho ngài, nhất định sẽ báo đáp đại ân của ngài.
Vũ La rót trà ra, uống một ngụm, sau đó giống như không nhìn thấy Cơ Tiểu Tiểu, trở lại gian phòng của mình bế quan, đóng cửa lại cũng không có tiếng động gì nữa.
Cơ Tiểu Tiểu vừa dập đầu vừa rơi lệ, qua hai canh giờ, Vũ La vẫn không xuất hiện, nàng vẫn một mực quỳ trước cửa.
Triệu Hiểu Hiểu xuất hiện ở phía sau nàng, nhưng cũng chỉ có thể than thở một tiếng.
Có câu làm người phải lương thiện, nếu như không phải Cơ Thường Tại năm đó quá mức tính toán kiêu ngạo, sao có cục diện giống như hôm nay?
Thời gian Triệu Hiểu Hiểu đi theo Vũ La cũng không ngắn, đã có thể hiểu được Vũ La là người như thế nào. Đối với người của mình, Vũ La nhất định rộng rãi độ lượng, an bài tốt tất cả mọi việc cho ngươi. Thế nhưng những người làm cho Vũ La sinh ghét, hắn hạ thủ cũng tuyệt đối không nương tay.
Cơ Tiểu Tiểu đã quỳ ngoài cửa phòng của Vũ La ba ngày, Vũ La đánh giá cũng tạm được rồi, lúc này mới từ trong phòng đi ra. Khi hắn đứng ở trước mặt Cơ Tiểu Tiểu, Cơ Tiểu Tiểu sức cùng lực kiệt lại lần nữa nhìn thấy hy vọng, trong đôi mắt băn ra thân thái dị dạng:
- Tiên sinh! Cầu ngài xuất thủ!
Vũ La không bảo nàng đứng lên, mà thản nhiên hỏi:
- Cảm giác giao vận mệnh của mình vào trong tay người khác thế nào?
Cơ Tiểu Tiểu sửng sốt, không có ai thích cảm giác này.
Vũ La không cần nàng trả lời, chỉ là nhắc nhở nàng mà thôi.
- Đứng lên đi, ta sẽ cho ngươi một cơ hội nắm giữ vận mệnh của mình. Hiện tại, thông tri lão tử giảo hoạt kia của ngươi, bảo hắn tự mình đến gặp ta.
Cơ Tiểu Tiểu vui mừng khôn xiết:
- Tiên sinh, ngài nguyện ý trợ giúp chúng ta?
Vũ La không chút khách khí:
- Không có. Ta không xuất thủ, phải xem ta và cha ngươi nói chuyện thế nào đã.
Cơ Tiểu Tiểu vẫn hưng phấn như trước:
- Đa tạ tiên sinh, đa tạ tiên sinh! Ta đi liên hệ cha ta!
Nàng đứng lên, mạnh mẽ vận chuyển tiên nguyên đã cứng ngắc, không ngờ vừa chạy mấy bước đã phun ra một ngụm tiên huyết, Triệu Hiểu Hiểu khống chút nghĩ ngợi đỡ lấy nàng:
- Cẩn thận!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...