- Không đúng, tại sao ta phải nói cho ngươi biết sư phụ ta tên là gì?
Thương Ương Ương bĩu môi:
- Ta biết rồi, nữ tử ngực to, ngươi lại muốn cướp sư phụ ta đi, đúng không?
- Thương công chúa nếu không có chuyện gì phiền toái trở về đi, ta muốn ngủ.
- Ngươi ngủ ở chỗ ta? Giao tiền cho ta!
Vị Ương vén nón lên, lộ ra một con mắt:
- Dựa vào cái gì cho ngươi? Muốn cho cũng là cho cha ngươi.
- Ta thay cha ta thu.
Không nói nhảm với nàng nữa, Vị Ương trực tiếp ngậm miệng lại.
Thương Ương Ương tiếp tục gây sự, nhưng thấy Vị Ương không để ý tới mình, không bao lâu liền cảm thấy nhàm chán rời đi.
- Sư phụ, người xem nữ tử kia có phải rất đáng giận hay không.
- Ừ, quả thật đáng giận.
Thương Ương Ương nắm chặt nắm tay:
- Chờ sau khi người sống lại chúng ta sẽ đi tìm nàng, trả lại tất cả những gì nàng bắt nạt con!
- Ương Ương, chúng ta phải lấy từ bi làm lòng, oan oan tương báo khi nào a.
- Sư phụ là người xuất gia sao?
- Không phải a.
Cố An liếc mái tóc dài của mình, cái này có thể gọi là người xuất gia sao?
- Không phải người xuất gia tại sao phải từ bi, chúng ta liền đi khi dễ nàng!
Cố An nghĩ nghĩ, dù sao học xong một ngàn chiêu thức về sau cũng không biết cần bao nhiêu năm, dứt khoát liền đáp ứng.
- Được, chờ ta sống lại, nhất định sẽ dẫn ngươi đi khi dễ nàng.
Đêm nay, Thương Ương Ương ra tay đặc biệt lớn, nàng dường như coi Cố An là Vị Ương, roi không chút lưu tình.
Cố An liếc nhìn tiến độ, nhìn về phía Thương Ương Ương.
Thương Ương Ương mệt mỏi, nằm trên giường ngủ rất say, khuôn mặt nhỏ nhắn oán hận rốt cục bình tĩnh lại.
Cố An vốn định hỏi chuyện của nàng và Vị Ương, nhưng thấy Thương Ương Ương ngủ ngon như vậy, liền không đánh thức nữa.
Cố An ngồi bên giường một hồi lâu, ngoài trời dần dần tỏa sáng.
Thoát khỏi hệ thống.
Trở về hiện thực, Cố An rửa mặt thay quần áo.
Lúc mở tủ quần áo ra, Cố An lại nghĩ tới Thương Ương Ương.
Giống như mỗi lần gặp Thương Ương Ương, quần áo nàng mặc đều không giống nhau.
Tiểu thư phú quý nhà giàu chính là không giống nhau, ngay cả quần áo cũng không mặc lặp lại.
- Nguy rồi, quên tìm Vị Ương.
Vỗ ót, đêm nay mình ở bên Thương Ương quá lâu, thậm chí quên mất còn có Vị Ương muốn tìm.
- Quên đi, đêm nay lại đến Vị Ương.
Vừa lúc Vị Ương và Thương Ương Ương luân phiên sử dụng.
Cố An bắt đầu ổn định lại, buổi sáng chạy bộ buổi sáng, sau đó dạy học, buổi chiều tu luyện.
Vẫn như thế, qua nửa tháng.
[Chân – Đông Hải Kiếm: Không thể thăng cấp.]
Dài đến bốn tháng tu luyện, Cố An cơ bắp dần dần thành hình, cơ bụng cũng ngay từ đầu một khối chia làm sáu khối.
- Cứ tiếp tục như vậy mình có phải cũng có thể xưng là đại cơ bá hay không?
Vừa vặn, xứng đôi với áo gi - lê của Quý Bạch Thường và Quý Bạch Thúc.
Bởi vì người có cơ bắp to lớn, Khôn nhi bình thường cũng..
Mới vừa xuống đường về nhà không lâu, Cố An đang muốn tu luyện một hồi, Tô Mị Nhi lại gõ cửa phòng.
Mở cửa ra, Cố An nhìn thấy Tô Mị Nhi có chút lo lắng.
- Tướng công, có người tìm ngươi.
- Tìm ta? Là điện hạ sao?
Tô Mị Nhi ra sức lắc đầu:
- Là Thừa tướng.
Cố An nheo mắt lại:
- Thừa tướng?
Người tới là khách, Cố An vẫn muốn nghênh đón.
Ra cửa, Vượng Tài ngồi ở bên cạnh, hiếm thấy không ngủ.
Một cái đuôi chó dựng thẳng lên, lông trên người có chút nổ tung, trừng mắt nhìn vị đứng ở trước cửa kia.
Nhìn thấy đối phương, Cố An liền biết là ai.
Lý Uy, Lý thừa tướng, trong lớp Cố An có một đứa bé, Lý thừa tướng này là phụ thân của nó.
- Cố tiên sinh.
Lý Uy thấy Cố An, ôm quyền hành lễ.
- Lý đại nhân, không cần không cần.
Cố An đáp lễ xong mở miệng nói:
- Lý đại nhân hôm nay bái phỏng Cố mỗ nhân, nhưng là có chuyện?
Lý Uy khoát tay, cười nói:
- Chỉ là nghe Uyên nhi nói vị tiên sinh này đối với nó vô cùng tốt, tới bái phỏng, hơn nữa đêm nay không biết tiên sinh có rảnh hay không?
Lý Uyên, là con trai của Lý Uy.
Cố An cười ha hả nói:
- Có rảnh, Lý đại nhân mời nói.
- Khụ khụ, có rảnh là tốt rồi, chúng ta có mấy vị đại nhân muốn cùng Cố tiên sinh gặp mặt, không biết Cố tiên sinh có thể hay không thưởng mặt, ăn một bữa cơm?
- Lý đại nhân thịnh tình mời, Cố mỗ đương nhiên muốn cho thể diện này.
- Rất tốt, rất tốt.
Lý Uy hướng bên ngoài vẫy vẫy tay, hai gã tùy tùng mang theo rương lớn nhỏ đặt ở trong sân.
Lý Uy mặt tối sầm, mở miệng răn dạy:
- Các ngươi làm cái gì vậy, ban ngày ban mặt, không thể tìm một mái hiên sao?
Hai gã tùy túng rối rít đi vào phòng Cố An
Trên mặt Cố An vẫn duy trì nụ cười chiêu bài, nhưng ánh mắt cũng nhìn lướt qua hai người kia.
Sau khi bọn họ đi vào trong phòng, Cố An ngẩng đầu nhìn bốn phía một cái mới chịu đi ra, trong đó còn có một người kẹt vào góc chết, Cố An không nhìn thấy gã đã làm gì.
- Vậy tối nay sẽ chờ Cố tiên sinh.
Sau khi để lại địa chỉ và thời gian, Lý Uy tạm biệt.
Sau khi trở về phòng, Cố An kiểm tra một lần, xác nhận đối phương không cho vào thứ gì kỳ quái.
Nhanh như vậy, mới nửa tháng đã xuống tay với mình.
Hắn hiện tại không có cách nào đi tìm Doanh Tử, Lý Uy đã làm như vậy, khẳng định ở bên ngoài sắp xếp người, nếu như phát hiện Cố An hành tung không đúng, chính mình tám phần không sống được hoàng thành, sau đó lại tìm hai người chịu tội thay.
Sau khi nghe tiếng đóng cửa, Tô Bách Hợp rón rén đi tới, từ cửa thăm dò một chút.
- Mị Nhi tỷ tỷ bảo ta tới hỏi một chút đã xảy ra chuyện gì.
- Là chính ngươi muốn biết hay là Mị Nhi muốn biết?
Tô Bách Hợp bị vạch trần, le lưỡi.
- Vừa rồi người nọ là Lý Uy phải không, lão tìm ngươi nói cái gì?
- Đêm nay Trai Lâu ăn cơm.
Lý Uy cho địa điểm không phải Trai Lâu, mà là Diễm Hương Lâu, chính là thanh lâu thu bạc kia, nhưng bên trong nữ tử chất lượng bình thường, đây đều là Doanh Tử nói cho hắn biết.
- Cố An, nếu không ta giúp ngươi mở rương, hắc hắc.
Tô Bách Hợp xoa xoa tay, bộ dáng rục rịch.
- Ừ.
Được cho phép, Tô Bách Hợp cuối cùng cũng vào cửa, ngồi xổm trên mặt đất chậm rãi mở ra hai cái rương gỗ.
- Oa..
Bên trong cái rương thứ nhất tràn đầy bạc trắng, Tô Bách Hợp thử một chút, nhưng khí lực của mình dời không nổi.
- Cái này, cái này.. thật nhiều.
Tô gia ít nhất cũng phải hai tháng mới có thể kiếm được nhiều bạc như vậy.
- Một cái rương khác cũng đừng mở, phỏng chừng cũng là bạc trắng.
Tô Bách Hợp lắc đầu:
- Không được, lạc thú mở rương ngươi không biết.
- Ai!
Cố An thở dài, bảo ngươi đừng lái, ngươi càng muốn lái, chuyện này có thể trách ai.
Nụ cười trên mặt Tô Bách Hợp càng đậm, bàn tay nhỏ bé sờ về phía rương thậm chí có chút run rẩy.
Một cái rương liền nhiều đồ như vậy, cái này thoạt nhìn càng quý giá, không biết có cái gì.
Sau khi mở rương ra, Tô Bách Hợp hoàn toàn không còn ý cười, ngồi xuống đất.
Trong một cái rương khác là một bàn tay gãy, máu đã khô.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...