Hứa Nguyên cố gắng ổn định lại tâm thần đang dao động, hắn xoay đầu đưa ánh mắt nhìn mây mù lượn lờ khắp đỉnh núi, giọng nói trầm xuống:
“Ngươi không biết rằng việc đoạt xá có thể bị kiểm tra ra hay sao?”
Nhiễm Thanh Mặc vẻ mặt mờ mịt khó hiểu, nhìn chằm chằm vào Hứa Nguyên.
Xem ra nàng ta chỉ biết rằng đoạt xá sẽ xảy ra hiện tượng bài xích, mà không biết là sau khi kết thúc hiện tượng bài xích đó còn có phương pháp có thể kiểm tra thần hồn để xác định có phải đoạt xá hay không.
Hứa Nguyên không giải thích quy tắc mà thế giới này thiết lập cho Nhiễm Thanh Mặc nghe, mà tiếp tục hỏi với tốc độ nhanh hơn:
“Bây giờ thân thể của ngươi có thể ngự không phi hành được chứ?”
Nhiễm Thanh Mặc im lặng giây lát, sau đó lắc đầu:
“Ta bị thương rất nặng.”
Hứa Nguyên đưa ngón tay lên day day vào mi tâm, có chút không hiểu, cất giọng hỏi:
“Vậy vì sao ngươi có thể cảm ứng được là có người tới?”
Nhiễm Thanh Mặc hơi nhướn mày, tỏ vẻ đương nhiên:
“Thân thể bị thương nhưng không ảnh hưởng nhiều đến ý hồn”
Hứa Nguyên không nói tiếp nữa, trong đầu vận chuyển liên tục để tìm kế sách đối phó.
Hắn phải làm gì bây giờ?
Hay là tiếp tục đợi ở chỗ này, chờ đợi thủ hạ của lão ba đuổi tới đây rồi diễn một vở kịch?
Bởi vì cho đến lúc này, thủ hạ của lão ba vẫn chưa biết được rằng Nhiễm Thanh Mặc đã bắt được hắn, nên hắn có thể úp cái bô lên đầu Cơ Thanh Nguyệt.
Nói rằng Cơ Thanh Nguyệt bắt trói hắn lại, nhưng rồi Nhiễm Thanh Mặc đại chiến một trận, cứu được hắn.
Dù sao Cơ Thanh Nguyệt cũng không thể cãi được, người chết rồi là không còn đối chứng.
Nhưng có một vấn đề rất lớn, đó là trong trò chơi Thương Nguyên kia chỉ mô tả Hứa Trường Thiên là một công tử bột vô dụng, ngoại trừ tinh thông ăn chơi đàng điếm gái gú cờ bạc ra thì không thấy nói thêm gì về thói quen hay hành vi nào khác của hắn.
Nếu như phát hiện ra chỗ không đúng so với bình thường, vậy Hứa Nguyên chỉ có thể chờ chết.
Vậy phải làm sao? Làm sao bây giờ??
Trong đầu Hứa Nguyên hiện lên vô vàn ý nghĩ phức tạp, đặt ra rất nhiều khả năng có thể xảy ra.
Ngay sau đó, bỗng nhiên Hứa Nguyên thở dài một hơi, đẩy hết không khí trong phổi ra ngoài, vẻ mặt bình tĩnh lại như chấp nhận vận mệnh.
Hứa Nguyên quay sang nhìn nữ tử áo đen đang tựa vào gốc cây.
“Có thể đi không?”
“?”
Nhiễm Thanh Mặc ngơ ngác, không hiểu câu hỏi đột ngột mà Hứa Nguyên đưa ra.
“Có thể đi hay không?”
Hứa Nguyên hỏi lại một lần nữa, thanh âm đã bình thản hơn rất nhiều.
Nhiễm Thanh Mặc hơi cúi đầu xuống suy nghĩ, sau đó lắc đầu.
Hứa Nguyên không nói gì thêm, cúi người xuống nhặt Xà Tâm Liên nằm trên mặt đất rồi nhét vào trong ngực, sau đó tiến sát đến bên cạnh Nhiễm Thanh Mặc.
Hắn đưa hai tay ra, một tay xuyên qua khuỷu chân, một tay đỡ lấy lưng rồi bế ngươi lên, bất chấp ánh mắt kinh ngạc sững sờ đang nhìn vào mình.
Nhiễm Thanh Mặc nằm gọn trong vòng tay, thân thể giống như không xương, rất mềm, rất nhẹ.
Cho dù là công tử mặt trắng thận hư này cũng có thể nhấc lên nhẹ nhàng.
Chỉ trong tích tắc, không gian ngừng chuyển, thời gian ngừng trôi.
Nhiễm Thanh Mặc không có giãy dụa, ngươi chỉ bình thản đưa đôi mắt nhìn chằm chằm vào đối phương, mặc cho hắn ta mạnh mẽ ôm ngươi vào trong lồng ngực.
Hứa Nguyên không để ý tới ánh mắt đang nhìn vào mình, hắn vừa ôm Nhiễm Thanh Mặc vừa bước tới gần Huyền Thiên Nhai, giọng nói nhẹ nhàng hỏi:
“Nhiễm cô nương, ngươi có muốn đi chết không?”
“…”
Nhiễm Thanh Mặc không hiểu ý tứ của Hứa Nguyên, nhưng dù sao ngươi cũng không muốn chết, cho nên lắc lắc cái đầu.
Hứa Nguyên thoáng nhìn qua, mỉm cười:
“Không muốn chết cũng không sao.
Nhưng nếu chúng ta tiếp tục ở lại chỗ này, bị thủ hạ của lão cha Hứa Trường Thiên bắt được rồi mang về thì cũng chỉ khác nhau ở chỗ chết sớm hay chết muộn mà thôi”
Trong lúc nói chuyện, Hứa Nguyên đã bế Nhiễm Thanh Mặc đứng sát bờ vực của Huyền Thiên Nhai.
Gió thổi vù vù, mang theo hơi lạnh từ dưới vách núi thổi tung bay áo choàng của hắn, thân hình chỉ còn cách vực sâu vạn trượng chỉ có một bước chân.
Nhiễm Thanh Mặc trầm ngâm, tựa như nghĩ ra được Hứa Nguyên muốn làm gì, giọng nói mang theo chút nghi hoặc:
“Ngươi muốn cùng ta nhảy xuống dưới kia?”
“Ngươi không dám sao?”
Hứa Nguyên vừa cười vừa nói.
Nhiễm Thanh Mặc quay mặt nhìn xuống vực sâu, mây đen cuồn cuộn, thăm thẳm không thấy đáy, rồi nhìn lại Hứa Nguyên như nhìn một tên ngốc.
“Nhưng đây là Huyền Thiên Nhai”
Hứa Nguyên cũng nhìn vào cô, bốn mắt lặng thinh mà nhìn nhau.
Một lát sau, hắn cười ha hả:
“Nhảy xuống thì cũng chết, nhưng còn tốt hơn là bị người của phủ Tướng Quốc tra tấn đến chết có phải không?”
Nhiễm Thanh Mặc nghiêm túc suy nghĩ một chút rồi nói:
“À.
Ngươi nhảy đi”
Hứa Nguyên không sốt ruột mà vẫn bình thản nhìn Nhiễm Thanh Mặc, cười cười nói nói:
“Nhiễm cô nương, chúng ta đánh cược một lần nhé?”
Nhiễm Thanh Mặc không hiểu tại sao nam nhân trước mặt vẫn còn thời gian mà nói nhảm nhiều như vậy, nhưng ánh mắt ngươi vẫn thanh tỉnh như bình thường, gật đầu nói:
“Ngươi nói đi”
Hứa Nguyên nói:
“Nếu chúng ta có thể sống sót, vậy phải tính là ngươi nợ ta một ân tình.
Phải giúp ta làm một chuyện”
Nhiễm Thanh Mặc lại quay đầu nhìn xuống vực sâu bên dưới, đánh giá một chút.
“Nhưng chúng ta không sống nổi”
“Ta chỉ hỏi là vạn nhất nếu sống sót?”
Hứa Nguyên khẽ cười.
Nhiễm Thanh Mặc lại suy nghĩ một chút, rồi chậm rãi nói:
“Vì sao nếu như sống sót thì ta lại phải nợ ngươi một ân tình?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...