Tiên Tử Xin Giúp Ta Trường Sinh

Tất cả đệ tử Vạn Diệu Cung chung quanh, nhìn thấy bộ dạng này của Tư Nam Yên nhất thời sợ hãi run rẩy.

Giống như đối mặt với một con hung thú cuồng bạo sắp chọn người cắn.

Tư Nam Yên hít một hơi thật sâu, cúi người nhặt đầu Khâu Oanh Nhi lên, chợt sửng sốt,

- Ngay cả tàn hồn cũng không có..

Dùng nhãn lực của nàng tự nhiên thấy đây là có người đem tàn hồn Khâu Oanh Nhi sau khi chết hoàn toàn lột bỏ.

Loại thủ đoạn này, có thể làm được cũng không nhiều lắm.

- Các ngươi.. có nhìn thấy hung thủ không?

Tư Nam Yên mạnh mẽ ổn định hơi thở, chậm rãi mở miệng từng câu từng chữ.

- Không.. Chưa từng..

Mọi người cúi đầu, ngay cả thở mạnh cũng không dám.

- Gương hồi tưởng!

Tư Nam Yên lật tay phải, lòng bàn tay xuất hiện một mặt gương đồng cổ xưa.

Gương đồng lơ lửng giữa không trung.

Hai tay nàng nhanh chóng biến ảo thủ ấn, ánh sáng nhàn nhạt lưu động trên bàn tay.

Trong mật thất, nhiều điểm quang hoa từ hư không bị kéo ra hội tụ trên gương đồng.

Sau một khắc, trên gương đồng như sóng xanh dập dờn, một cái mơ hồ hình ảnh chậm rãi xuất hiện.

Phốc xuy!

Trong hình, một nam tử mỉm cười một kiếm chém đứt đầu Khâu Oanh Nhi.

Hai mắt Tư Nam Yên nhất thời chấn động.

Hình ảnh này tuy mơ hồ không rõ ràng, nhưng đó là bộ dáng Ôn Tri Hành!

- Ôn.. Tri.. Hành!

Ánh mắt Tư Nam Yên âm lãnh.

Trăm triệu lần không nghĩ tới cư nhiên thật sự là Ôn Tri Hành.

Nàng quả nhiên là quá xem thường hắn.

Tư Nam Yên đè nén tức giận, đang muốn nhìn lại, trên gương đồng đột nhiên truyền đến một tiếng răng rắc.

Chỉ là hồi tưởng hình ảnh một lát, trên hồi tưởng chi kính này liền có vết rách.

- Tán.


Tư Nam Yên vội vàng thu hồi linh khí.

Cái hồi tố chi kính này trân quý vô cùng, mỗi lần sử dụng, đều cần ôn dưỡng hồi lâu mới có thể tiếp tục sử dụng.

Nếu không phải Khâu Oanh Nhi đã chết, nàng cũng sẽ không sử dụng.

- Sư tôn, không.. không tốt.. Ôn Tri Hành.. hắn.. không thấy hắn..

Đúng lúc này, thanh âm có chút bối rối của Vân Tâm Nguyệt lại từ bên ngoài truyền đến.

Ôn Tri Hành thật sự không thấy đâu.

Bùm!

Hai mắt Tư Nam Yên trở nên đỏ tươi, khí tức quanh thân không thể áp chế.

Đệ tử Vạn Diệu Cung vây ở bên ngoài mật thất dưới uy áp này, thất khiếu mãnh liệt chảy ra máu tươi.

Đau đớn ngã xuống đất rên rỉ.

- Đuổi, hiện tại liền đuổi cho ta, mặc kệ phương viên trăm dặm, ngàn dặm, đuổi cho ta!

Tư Nam Yên chưa bao giờ chịu thiệt thòi lớn như vậy.

Nàng quá coi thường Ôn Tri Hành rồi.

Chưa bao giờ có một cái lô đỉnh có thể ở sau lưng làm nhiều chuyện như vậy.

Đệ tử Vạn Diệu Cung, lần nữa hóa thành từng đạo lưu quang phóng lên trời.

Vạn Diệu Cung hôm nay thật sự quá ầm ĩ.

Danh sách tử vong của Tư Nam Yên vốn chỉ có một Liễu Thanh Huyền, hiện tại lại có thêm một người.

- Ôn Tri Hành.

* * *

Gió nhẹ đập vào mặt, có chút chát, có chút lạnh.

Hắt xì!

Ôn Tri Hành lại không nhịn được hắt xì một cái.

Hắn xoa xoa mũi.

Kỳ quái, hôm nay nhiều người nhớ hắn như vậy sao, sao cứ hắt xì hoài vậy.

Lúc này, tổ ba người chạy trốn đã sớm bỏ qua người Vạn Diệu Cung đuổi theo bọn họ.

Giờ phút này đang trốn ở bên cạnh một cái thác nước nghỉ ngơi.

Ba người nghe thấy núi rừng đặc hữu khí tức, lại nghe giữa vách đá bay ra tiếng suối nước, ngược lại cũng thích ý.


- Nước ngon.

Ôn Tri Hành dùng hai tay nâng dòng suối trong vắt lên, bắt đầu uống.

Hắn chưa bao giờ thoải mái tự tại như bây giờ.

Xiềng xích cố định trên người, rốt cục bị hắn cởi bỏ.

- Kẻ lừa đảo.

Liễu Thanh Đại lại đứng ở một bên, nhìn Ôn Tri Hành nói thầm một tiếng.

- Ôn sư huynh, nàng đang nói cái gì vậy?

Vương Thủ Chân tiến đến bên cạnh Ôn Tri Hành, liếc Liễu Thanh Đại:

Dùng thanh âm tất cả mọi người đều có thể nghe thấy lặng lẽ hỏi.

Ôn Tri Hành liếc mắt xem thường.

Ngươi dứt khoát lớn tiếng một chút là được rồi, dù sao miệng ngươi rất lớn.

Vương Thủ Chân sờ sờ đầu, có chút không rõ mình làm sai chỗ nào.

Sao hai người này hình như đều có chút mất hứng?

- Khụ, lần này nhờ có Liễu sư tỷ tương trợ.

Ôn Tri Hành suy nghĩ một chút, vẫn đứng dậy thở dài hành lễ.

Liễu Thanh Đại cũng ngẩng đầu lên, dùng dư quang thoáng nhìn nói:

- Lừa đảo.

Ôn Tri Hành không nói gì.

Từ vừa rồi, Liễu Thanh Đại vẫn luôn ở bên tai hắn nói lời này.

Bất đắc dĩ, Ôn Tri Hành chỉ có thể quay đầu nhìn về phía Vương Thủ Chân,

- Sư đệ, kế tiếp, ngươi chuẩn bị đi đâu?

- Ôn sư huynh, ta chuẩn bị về thăm phụ mẫu, phía trước hình như là huyện Ngũ Phong, nhà ta ở ngay đó.

Vương Thủ Chân vò đầu, lại nghĩ nghĩ nói:

- Sau đó ta muốn đi dạo một chút, kỳ thật.. Ta cũng không biết phải đi đâu?

- Về nhà sao?

Ôn Tri Hành nghe vậy, trong lòng khẽ động.


Mấy từ về nhà này, hắn đã rất lâu không nhớ tới.

Hắn tự nhiên cũng có nhà.

Sâu trong trí nhớ của hắn, ở Lam Tinh có một gia đình.

Chỉ có điều hồi lâu không nhớ tới.

Hắn ở thế giới này, cũng có một gia đình.

- Ôn sư huynh, ngươi thì sao, cũng về nhà sao?

Vương Thủ Chân hỏi.

Ôn Tri Hành khẽ lắc đầu,

- Tôi là cô nhi.

- A, cái kia, thật ngại quá.. Ôn sư huynh, ta không phải cố ý.

Vương Thủ Chân sửng sốt, vội vàng giải thích.

Liễu Thanh Đại một mực nghe lén hai người nói chuyện cũng sửng sốt.

Ánh mắt không khỏi ấm lại.

- Quên đi, tha thứ cho hắn, không cha không mẹ, rất đáng thương.

- Không có việc gì.

Ôn Tri Hành cười thoải mái.

Kỳ thật hắn ngược lại có chút may mắn mình là cô nhi.

Như vậy, hắn ngược lại không có lo lắng.

Có cơ hội, ngược lại có thể trở về thắp nén hương cho bọn họ, cũng coi như xong đoạn duyên này.

Ôn Tri Hành thầm nghĩ trong lòng.

- Này, không bằng, hai người các ngươi đều gia nhập Chính Dương Tông ta như thế nào?

Đúng lúc này, Liễu Thanh Đại vẫn không nói lời nào cắn cắn môi, mở miệng,

- Chính Dương Tông ta mặc dù không được xếp hạng trong hoàng triều Đại Chu, nhưng cũng có thể miễn cưỡng đặt chân.

Ánh mắt Ôn Tri Hành và Vương Thủ Chân nhất thời hội tụ trên người nàng.

- Liễu sư tỷ, có thể nói một chút Đại Chu hoàng triều, còn có tu hành giới bên trong lại có những tông môn thế lực nào?

Ôn Tri Hành không trực tiếp cự tuyệt, mà mở miệng hỏi.

Xuyên qua đến nay hắn vẫn bị vây ở trong Vạn Diệu Cung.

Người ta biết rất ít về thế giới này.

Liễu Thanh Đại nhìn Ôn Tri Hành một cái, suy nghĩ một chút, liền lại gần, trực tiếp ngồi ở bên cạnh dòng suối.

Một đôi tay trắng nõn mềm mại học theo bộ dáng lúc trước của Ôn Tri Hành, nâng nước lên uống một ngụm, mới nói:

- Các ngươi cũng biết, giới vực của chúng ta là Đại Chu hoàng triều.


- Đại Chu hoàng triều này bảo vệ một phương bình an, trấn áp thế gian hơn năm trăm năm, chỉ là hơn một trăm năm trước, hoàng triều đột nhiên sụp đổ, hoàng triều khổng lồ này cơ bản chỉ còn lại vỏ rỗng.

- Về phần nguyên nhân, ta cũng không biết.

- Yêu tà vẫn bị trấn áp lần nữa đi ra làm loạn, dân chúng các nơi cũng trôi dạt khắp nơi.

Cũng may có ẩn thế thánh hiền lập tông truyền đạo, trấn áp khắp nơi, thế đạo này mới dần dần chuyển biến tốt đẹp.

- Thì ra là thế.

Ôn Tri Hành và Vương Thủ Chân đều ngồi nghe giảng như học sinh tiểu học.

Trước kia bọn họ làm phàm nhân, chỉ biết thế đạo không được, đối với vì sao như thế cũng không biết.

- Vậy xung quanh đây còn có tông môn nào khác không?

Ôn Tri Hành mở miệng.

- Đương nhiên là có.

Liễu Thanh Đại cũng không giấu diếm, tiếp tục nói:

- Chẳng qua trong An Dương phủ, cường đại nhất chính là Chính Dương Tông ta.

Nói xong, trên mặt nàng hơi lộ ra vẻ tự đắc.

Ôn Tri Hành yên lặng ghi nhớ.

Nói cách khác, nếu hắn tu hành đến Thần Thông Cảnh.

Vậy hắn ở khu vực này, cơ bản có thể đi ngang.

Liễu Thanh Đại đang muốn nói tiếp, bên hông đeo một khối ngọc phù truyền tấn sáng lên.

Nhìn tần số nhấp nháy kia, dường như rất gấp.

Liễu Thanh Đại nhìn hai người Ôn Tri Hành một cái, cũng không kiêng dè, trực tiếp mở ra.

- Sư muội, ngươi ở đâu?

Một thanh âm quen thuộc chậm rãi truyền ra.

Ôn Tri Hành lập tức nheo mắt lại.

Thanh âm này, hắn rất quen thuộc, chính là Mục Vân Thanh.

Liễu Thanh Đại nhìn hai người Ôn Tri Hành, hơi do dự sau đó trả lời:

- Ta đang trên đường về tông môn, sư huynh ngươi bên kia thế nào?

- Haiz.

Mục Vân Thanh truyền đến một tiếng thở dài.

- Không cứu được mẫn nhi sư muội, nàng đã chết.

- Cái gì?

Liễu Thanh Đại sửng sốt.

Văn Mẫn Nhi chết rồi?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận