Tiên Tử Xin Giúp Ta Trường Sinh

- Ôn sư đệ, ngươi phải chết, ngươi nhất định phải chết a.

Trương Thiên Thành sử dụng khí lực toàn thân, rút ra lưỡi dao ngắn lần nữa cắm vào ngực của hắn.

Bùm!

Linh khí mãnh liệt bộc phát, trực tiếp đánh bay Trương Thiên Thành.

- Trương Thiên Thành.. Ngươi..

Máu tươi trong miệng Ôn Tri Hành tuôn trào, dưới chân lảo đảo vài bước, nửa quỳ xuống đất.

Trương Thiên Thành tê liệt ngã xuống đất, trong miệng chảy máu, không thể nhúc nhích, không còn chút khí lực nào.

- Trương Thiên Thành..

Ôn Tri Hành cầm lưỡi dao ngắn trước ngực, đầu hơi cúi xuống nhìn ngực.

Hai đao này lại càng nguy hiểm tránh được trái tim.

Khóe miệng hắn lộ ra một nụ cười không thể phát hiện, trong lòng lại giống như thở phào nhẹ nhõm.

Quả nhiên, đây chính là dự định ban đầu của ngươi sao?

Cũng tốt, vậy thì cùng ngươi diễn xong vở kịch này.

- Trương Thiên Thành, ngươi.. Đáng chết!

Thân thể Ôn Tri Hành run rẩy, muốn vung kiếm chém chết Trương Thiên Thành.

Nhưng Kiếm Hoàn vừa mới tụ lại, thân thể của hắn liền phảng phất mất đi tất cả khí lực, cả người trực tiếp ngã xuống.

Cuối cùng, lại chậm rãi mất đi hơi thở.

- Chuyện này..

Một màn này, trực tiếp làm cho Xa Chí Hồng bối rối.

Có chuyện gì vậy?

Chết?

Ôn Tri Hành thật sự bị Trương Thiên Thành giết?

- Chết rồi, chết rồi! Khụ khụ khụ!

Trương Thiên Thành phát ra nụ cười điên cuồng.

- Tốt lắm, Trương sư đệ, ngươi làm không tệ.

Một thanh âm vui sướng tươi cười truyền đến, chẳng biết từ khi nào một mảnh màu vàng xuất hiện ở cách đó không xa.

Thanh âm Mục Vân Thanh chậm rãi truyền đến.

- Mục sư huynh!

Xa Chí Hồng cả kinh, chợt giãy dụa đứng dậy.

Kiếm khí vừa rồi cũng không đâm thủng tâm mạch của gã, để cho gã may mắn sống sót.


- Không cần đa lễ.

Mục Vân Thanh hai tay khẽ đỡ, nói:

- Không tệ, lần này các ngươi lập công lớn, hôm nay, ta sẽ cứu các ngươi về tông môn.

- Cái gì?

Xa Chí Hồng lại sửng sốt, hôm nay liền cứu bọn họ?

Bùm!

Xa xa, lại có linh khí bạo động truyền đến.

Xa Chí Hồng miễn cưỡng quay đầu.

Vạn Diệu Cung tối nay, còn đang xảy ra chuyện gì?

- Đa tạ Mục sư huynh.

Trương Thiên Thành cũng miễn cưỡng đứng dậy, trên mặt tràn đầy kích động.

- Trương sư đệ, phiền ngươi giúp ta xem vết thương của Ôn Tri Hành.

Mục Vân Thanh lại ôn hòa mở miệng.

Rõ ràng, y vẫn chưa hoàn toàn yên tâm.

- Vâng, Mục sư huynh.

Thân thể Trương Thiên Thành hơi cứng ngắc, khập khiễng đi tới trước người Ôn Tri Hành.

Dùng sức đẩy, đẩy thi thể Ôn Tri Hành ngã xuống đất.

Chỉ thấy nơi ngực, lưỡi dao ngắn kia cắm chính giữa ngực.

Mục Vân Thanh hài lòng gật đầu, rồi lại hơi nheo mắt, nói:

- Rút dao ra.

- Vâng.

Trương Thiên Thành run rẩy, tựa như sắp không trụ nổi.

Cuối cùng dưới cái nhìn chăm chú của Mục Vân Thanh, đột nhiên rút ra.

Lưỡi dao ly thể.

Máu tươi chậm rãi chảy xuôi.

- Cho hắn thêm vài đao.

Mục Vân Thanh cười ha hả, y thật sự quá cẩn thận.

- Vâng.

Trương Thiên Thành run lên, cánh tay cầm dao ngắn có chút run rẩy.


- Ta tới, để ta tới.

Đang muốn vung đao, Xa Chí Hồng bên cạnh lại mở miệng.

Trong ánh mắt của gã tràn đầy oán độc.

Gã không thể giết chết Ôn Tri Hành, sau khi chết động thủ cũng có thể miễn cưỡng hả giận.

Huống chi, hiện tại chính là thời điểm tốt để lập công.

- Được, Xa sư đệ, cứ việc động thủ.

Sắc mặt Trương Thiên Thành khẽ biến, nhưng cũng không dám biểu lộ chút nào.

Phốc xuy!

Xa Chí Hồng nhe răng cười, lưỡi dao ngắn đâm vào tim Ôn Tri Hành.

Liên tiếp ba đao, đao đao trí mạng.

Mỗi lần chém một đao, thần sắc Trương Thiên Thành liền khó coi một phần.

Tuy nhiên,

Sắc mặt của hắn vốn trắng bệch, không chênh lệch nhiều.

- Được, chặt đầu hắn!

Mục Vân Thanh vui sướng cười, còn không chịu bỏ qua.

- Cái gì?

Trương Thiên Thành nắm tay, Mục Vân Thanh này không khỏi quá mức cẩn thận.

Bùm!

Đúng lúc này, toàn bộ Vạn Diệu Cung phát ra một trận chấn động kịch liệt.

Đông!

Đông!

Đông!

Có tiếng chuông rung trời vang lên.

- Không tốt, Xa sư đệ, Trương sư đệ, nơi này giao cho các ngươi xử lý.

Mục Vân Thanh biến sắc, lập tức chủ động tiêu tán màn sáng.

"Hô!"

Mục Vân Thanh vừa đi, Trương Thiên Thành cuối cùng thở dài một hơi.


- Trương sư đệ, đây là chuyện gì xảy ra?

Sắc mặt Xa Chí Hồng âm trầm mở miệng.

Gã cảm giác mình giống như có rất nhiều thứ đặc biệt không biết.

A.

Trương Thiên Thành chỉ cười khinh miệt.

- Ưm, Trương Thiên Thành, ngươi là cảm thấy hiện tại thân ta bị trọng thương, ngươi có thể càn rỡ với ta sao?

Trong miệng Xa Chí Hồng phát ra một tiếng cười lạnh.

Phốc xuy!

Nhưng mà, sau một khắc, một đạo huyết mang sáng lên.

Đầu của gã trực tiếp bay lên cao.

Vẻ mặt lãnh ngạo cứng ngắc trên mặt.

Vào thời khắc cuối cùng này, gã nhìn thấy Ôn Tri Hành đã chết, chậm rãi đứng dậy.

Thuận thế còn vỗ vỗ vạt áo của mình.

- Làm sao.. Có thể..

Đôi mắt gã mở to, trước mắt lại lâm vào một mảnh hắc ám, ý thức tiêu tán, hết thảy dừng lại.

- Thì ra, vừa rồi.. chỉ là một vở kịch mà hai người này diễn.

- Ôn sư đệ.. Ngươi không sao chứ..

Trương Thiên Thành thấy Ôn Tri Hành đứng dậy, cũng giãy dụa muốn đứng dậy.

Trong lòng gã vẫn có chút hoảng hốt.

Gã không ngờ Mục Vân Thanh lại cẩn thận như vậy, sợ Ôn Tri Hành không qua khỏi.

Nhưng nếu Ôn Tri Hành không phản kháng, chứng tỏ vẫn có sức mạnh.

- Trương sư huynh, không ngại.

Ôn Tri Hành đỡ gã dậy.

- Sư đệ, chuyện lần này xảy ra khẩn cấp, ta cũng không có cách nào thương lượng với ngươi..

Trương Thiên Thành mở miệng muốn giải thích, Ôn Tri Hành lại xua tay,

- Ta hiểu hết.

Kỳ thật, lúc trước hắn đã đoán được suy nghĩ của Trương Thiên Thành.

Đó chính là giả chết thoát thân.

Chẳng qua giả chết cũng không dễ dàng.

Kế hoạch này cũng không dễ thực hiện.

Cũng không thể ngay từ đầu đã bị Trương Thiên Thành trực tiếp đâm chết.

Nhìn bộ dáng Mục Vân Thanh kia liền biết, dù là trái tim bị đâm mấy đao, y vẫn không tin.

Đương nhiên, ngay từ đầu Ôn Tri Hành cũng không thể xác định 100% suy nghĩ của Trương Thiên Thành.

Cho nên cũng không trực tiếp chém giết gã, mà là trước lưu gã một mạng.


- Sư đệ, hiện tại Mục Vân Thanh đã xác nhận tin tức ngươi tử vong, ngày sau, ngươi có thể an tâm.

Trương Thiên Thành trực tiếp ngồi phịch xuống đất, cười nói.

- Chỉ là an tâm thôi sao?

Ôn Tri Hành mỉm cười nói:

- Món nợ này, phải từ từ trả.

- Sư đệ, không thể lỗ mãng.

Trương Thiên Thành vội nói.

- Ta hiểu rồi.

Ôn Tri Hành khẽ xua tay.

Trong lòng hắn đã có ý nghĩ.

Mục Vân Thanh không muốn để cho mình đi Chính Dương Tông, vậy chính mình càng nhất định phải đi Chính Dương Tông.

Chẳng qua là sau khi hắn thay hình đổi dạng.

Ngay trước đó, hắn đạt được một thần thông mới.

[Thiên Diện Huyễn Thân].

Tuy rằng còn chưa lĩnh ngộ, nhưng nghe tên liền biết hiệu quả.

Hắn có ý tưởng.

Thừa dịp hiện tại, Vạn Diệu Cung đại loạn, hắn có thể biến ảo thành bộ dáng của những người khác, đi thu dọn đồ đạc.

Cái gì linh thạch, linh khí, đan dược, phù lục.

Hắn muốn tất cả!

Ôn Tri Hành đứng dậy, đi đến bên cạnh Xa Chí Hồng, lấy ra từng thứ một.

Không có gì nhiều.

Ngoại trừ thanh linh khí đoản đao kia ra, đan dược cùng phù lục một chút, còn có một khối đại biểu thân phận lệnh bài.

Có thể nói là nghèo đến cực hạn.

- Trương sư huynh, những thứ này cho ngươi.

Ôn Tri Hành tiện tay lấy lệnh bài, còn có một tấm phù lục liên lạc với Mục Vân Thanh.

Về phần những thứ khác, toàn bộ để lại cho Trương Thiên Thành, rồi xoay người rời đi.

- Ôn sư đệ, ngươi đi đâu?

Trương Thiên Thành vội vàng mở miệng.

- Trương sư huynh, sống thật tốt, Chính Dương Tông chúng ta gặp lại.

Ôn Tri cũng không quay đầu lại, chỉ khoát tay áo.

- Chính Dương Tông.

Trương Thiên Thành sửng sốt, lại muốn mở miệng, thân ảnh Ôn Tri Hành đã chậm rãi biến mất tại chỗ.

Xa xa, linh khí ba động không ngừng truyền đến.

Tiếng la hét rung trời.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận