Liên Hoa Ổ trở về những tháng ngày bình thường.
Ngụy Vô Tiện cả ngày ăn không ngồi rồi, không có việc gì làm liền đi đến giáo trường, lấy việc trêu đám đệ tử làm niềm vui.
Những ngày tháng qua, các đệ tử đối với Giang Trừng lạnh mặt hay tới đốc thúc bọn họ luyện kiếm cũng đã trở nên thân thiết hơn rất nhiều.
An tĩnh chưa được hai tháng thì Ngụy công tử đã khuyến khích tông chủ nhà mình ra ngoài săn đêm, một lần đi là mấy tháng.
Sự vụ trong tộc phần lớn là ném cho Tình cô nương và Ninh công tử.
Chúng đệ tử biết được tin này thì vui buồn đan xen.
Vui là do không phải gặp những trò đùa quái ác của Ngụy công tử nữa, buồn là do Tình cô nương tâm tình không tốt áp bách bọn họ phải tăng cường thao luyện, vả lại Tình cô nương còn nghiêm khắc hơn Tông chủ rất nhiều!
Chúng đệ tử rơi lệ đầy mặt: Ninh công tử đúng là người tốt nhất ở đây.
Giang Trừng và Ngụy Vô Tiện không mang đệ tử hay tôi tớ theo, hai người chỉ tiện đường vừa đi chơi vừa săn đêm mà thôi, trộm được vài ngày để tiêu dao khắp nơi.
Ôn Tình thấy lúc bọn họ rời đi thì tuyết bắt đầu rơi nên nàng gửi thư giục bọn họ nhanh trở về.
Hai người mở thư ra xem thấy không có chuyện gì quan trọng thì để sang một bên rồi cùng nhau đi uống rượu.
Ngụy Vô Tiện ham chơi thì không nói, ngay cả Giang Trừng cũng hùa theo những trò của y.
Tính tình Ôn Tình vốn dĩ lạnh nhạt nhưng cũng bị hai người nháo đến phiền.
Nhưng nàng cũng không thể bắt hai người bọn họ về, vậy nên nàng chỉ có thể chăm chỉ viết thật nhiều phong thư để hối thúc bọn họ.
Nhưng phong thư này nàng chỉ đọc cho người khác viết, người cầm bút vốn dĩ không phải nàng.
Ôn Ninh: "......"
Đến khi nhận được thư của Kim Tử Hiên thì Ngụy Vô Tiện và Giang Trừng mới thu thập đồ rồi đi đến Lan Lăng.
Tới Di Lăng đã là chạng vạng, hai người quyết định tìm một khách điếm để đặt chân, lúc đang đi thì Giang Trừng bỗng dừng bước.
Ngụy Vô Tiện hỏi: "Làm sao vậy?"
Ngụy Vô Tiện nhìn theo tầm mắt Giang Trừng thì thấy một đứa bé cả người lấm lem đang ngồi xổm ở ven đường, thân người gầy yếu, thoạt nhìn có vẻ cỡ năm sáu tuổi.
Giang Trừng đi đến chỗ đứa nhỏ, Ngụy Vô Tiện đành phải đuổi theo.
Đứa nhỏ thấy có người đến gần thì lập tức cảnh giác mà nhìn chằm chằm bọn họ, chậm rãi lui lui về sau dựa sát vào tường.
Giang Trừng ngồi xổm xuống cách đứa nhỏ chừng hai bước chân, cẩn thận đánh giá gương mặt dính đầy bụi bặm của nó, sau đó xác minh được suy nghĩ trong đầu.
Ngụy Vô Tiện đứng phía sau hắn, nhìn trái nhìn phải rồi đến chỗ bán bánh bao gần đó mua hai cái về.
Giang Trừng hỏi: "Ngươi tên gì?"
Đứa nhỏ cắn cắn môi không nói một lời.
Ngụy Vô Tiện thổi nguội bánh bao rồi đụng đụng Giang Trừng ý bảo đưa bánh bao cho đứa nhỏ.
Đứa nhỏ nhìn thấy đồ ăn thì đã buông lỏng phòng bị hơn nhiều.
Dường như nó sợ rằng Giang Trừng sẽ đổi ý nên lập tức đoạt lấy hai cái bánh bao rồi ăn ngấu nghiến, nghẹn đến trợn trắng mắt, hơn nửa ngày mới nuốt xuống được sau đó nâng lên tay áo lên chùi miệng qua loa.
Đứa nhỏ nhìn hai người rồi thấp giọng nói gì đó.
Ngụy Vô Tiện không nghe rõ: "Ngươi nói cái gì?"
Giang Trừng nghe thấy đứa hàm hồ đọc từng chữ nên lại hỏi một lần nữa: "Ngươi nói ngươi tên gì?"
"Địch Dĩnh."
Giang Trừng thở ra một hơi, hỏi tiếp: "Ngươi bao nhiêu tuổi rồi?"
Tiểu hài nhi rồi lại bặm môi không nói.
Hắn ngẩng đầu nhìn Ngụy Vô Tiện, rồi đánh mắt sang tiệm bánh bao cách đó không xa.
"Hắc!" Ngụy Vô Tiện cười một tiếng, "Được, ngươi chờ một chút."
Y xoay người mua một túi bánh bao về rồi đưa cả túi cho đứa nhỏ, nói: "Cho ngươi."
Ánh mắt đứa nhỏ sáng lên, ôm lấy túi bánh bao vào ngực, cũng không chê nặng, một tay ôm túi một tay ngấu nghiến ăn.
Ngụy Vô Tiện nói: "Ai, ngươi bao nhiêu tuổi?"
"Hấc!" Kia tiểu hài nhi nghẹn đến nấc cụt, giọng mơ hồ không rõ nói: "Bảy tuổi."
Giang Trừng lẳng lặng nhìn đứa nhỏ đang ăn như hùm hổ, lòng hắn có chút đau.
Năm đó hắn đem Giang Dĩnh về Vân Mộng thì đứa nhỏ này đã mười tuổi, không nghĩ tới đời này lại gặp được đứa nhỏ trước vài năm, lại càng không ngờ nó lại phải lưu lạc đầu đường xó chợ như vậy.
Nhìn đứa nhỏ ăn một lượt bốn cái bánh bao sau đó chùi chùi miệng giống như đã ăn no rồi.
Giang Trừng thấy nó đem nửa túi bánh bao còn lại cất vào trong ngực, có lẽ nó định để dành thức ăn cho ngày mai.
Giang Trừng lúc này mới mở miệng nói: "Ngươi có nguyện ý theo ta hay không?"
Đứa nhỏ lập tức cảnh giác, mở to mắt đánh giá bọn họ.
Hai người này nhìn có vẻ là công tử nhà danh gia vọng tộc, quần áo sạch sẽ, người trước mặt tuy hơi lạnh lùng nhưng lại khiến nó có vài phần thân quen.
Giang Trừng nhìn phản ứng của đứa nhỏ, tiếp tục nói: "Nhà của ta ở Vân Mộng."
Vân......!Mộng?
Ngụy Vô Tiện ở bên cạnh yên lặng một lúc lâu, bỗng nhiên xen mồm nói: "Ngươi muốn tu tiên không? Chính là ngự kiếm phi thiên, trảm yêu trừ ma.
Ngươi theo hắn, hắn sẽ dạy ngươi.
Ấy, bổn công tử được hắn nhặt về đấy, ngươi xem ——"
Nói xong y mở lòng bàn tay ra, tay sau lưng phất một lá bùa, lòng bàn tay liền bốc lên một ngọn lửa khiến cho đứa nhỏ hoảng sợ một phen.
Giang Trừng liếc mắt Ngụy Vô Tiện nói hươu nói vượn nhưng cũng không có ngăn y.
Không ngờ đứa nhỏ lại lắc lắc đầu, bò dậy rồi xoay người bỏ chạy vào trong ngõ.
"Ấy ấy?!"
Ngọn lửa trong tay Ngụy Vô Tiện còn chưa tắt, y nhìn thấy đứa nhỏ chạy mất thì vội la lên.
Giang Trừng lắc đầu cười một cái, đập lên lòng bàn tay Ngụy Vô Tiện, áp xuống thủ đoạn nhỏ của y: "Đi thôi!"
Ngụy Vô Tiện xoay người đi theo hắn về khách điếm.
"Ngươi biết nó sao?"
Giang Trừng gật gật đầu: "Là đại đệ tử kiếp trước của ta.
Lúc ta nhặt được nó chỉ mới mười tuổi, không ngờ đến kiếp này lại gặp được nó sớm hơn mấy năm."
Ngụy Vô Tiện nhướng mày: "Trên đường có nhiều đứa nhỏ làm ăn mày như vậy, nếu gặp được thì cùng lắm là ném hai đồng cho nó.
Ngươi có lòng tốt từ bao giờ vậy? Vì sao muốn dẫn nó về Vân Mộng?"
Giang Trừng cũng không nhìn y, chỉ nói: "Chỉ là thấy đứa nhỏ thấy hợp ý.
Căn cốt của nó không tồi."
Ngụy Vô Tiện cười một chút, nói: "Ta cũng thấy hài lòng với nó, đủ cơ linh, rất giống ta lúc nhỏ."
Giang Trừng quay đầu nhìn y, nhìn đến ý cười trên khóe miệng Ngụy Vô Tiện liền hiểu được suy đoán trong lòng ý.
Khóe môi hắn cũng câu lên, không hề phủ nhận.
Hắn vốn dĩ không cần phủ nhận, những lời này có chút thừa.
Giang Trừng không nói cho Ngụy Vô Tiện biết, năm đó ở Di Lăng lần đầu nhìn thấy Giang Dĩnh lúc mười tuổi, tâm tình hắn đã phức tạp đến cỡ nào.
Liếc mắt một cái, hắn suýt nữa cho rằng mình đã nhìn thấy Ngụy Vô Tiện lúc nhỏ mà phụ thân dẫn về, khắp người lấm lem dơ bẩn, đôi mắt to tròn lén lút nhìn khắp nơi.
Rõ ràng khi đó mọi chuyện đều đã phát sinh, thế nhân đều nói hắn hận Ngụy Vô Tiện thấu xương, chính hắn cũng đã tin điều đó.
Nhưng đến ngày nọ, hắn đứng đến tê cả hai chân, sau đó vẫn đi đến chỗ đứa nhỏ ăn mày kia, đem nó về Vân Mộng, để nó làm đệ tử của mình.
Khi đó hắn không muốn lý giải suy nghĩ của bản thân, cũng không muốn đối diện.
Cũng may......
Giang Trừng duỗi tay bắt lấy tay Ngụy Vô Tiện sau lại bị đối phương nắm chặt.
Chúng sinh xôn xao, yêu hận quấn quýt si mê, cũng may hắn không hề lẻ loi một mình.
Sáng sớm ngày thứ hai, hai người rời khỏi khách điếm, mới đi không xa Ngụy Vô Tiện bỗng nhiên cười: "Xem ra chúng ta có thêm một cái đuôi."
Giang Trừng cũng cười, không quay đầu lại, chỉ là thả chậm bước chân, đến khi ra khỏi thành, bốn phía đều là cỏ hoang, đứa nhỏ không còn chỗ nào để tránh né nữa thì hai người mới dừng lại xoay người nhìn nó.
Đứa nhỏ cầm một thanh kiếm rỉ sắt trong tay, mũi kiếm kéo lê dưới đất, cũng không biết nó nhặt được thứ này ở đâu, thanh kiếm này còn cao hơn nó mấy phân.
Thấy hai người quay đầu lại, đứa nhỏ có chút khiếp sợ muốn chạy nhưng lại vướng thanh kiếm nên liền té ngã.
Nam tử hắc y lập tức xuất hiện phía sau xách cổ áo nó lên.
Thanh kiếm nặng trong tay lập tức rơi xuống đất, đứa nhỏ sợ tới mức giãy giụa không ngừng.
Sau đó nó nghe người phía sau cười nói: "Có chuyện thì mau nói, lát nữa chúng ta phải ngự kiếm đi rồi, hai cái chân nhỏ của ngươi không đuổi kịp đâu."
Giang Trừng nhìn Ngụy Vô Tiện ý bảo y buông đứa nhỏ xuống.
Đứa nhỏ vừa được thả xuống đã muốn chạy nhưng lại bị Ngụy Vô Tiện kéo về, vì vậy nó chỉ có thể ngoan ngoãn mà đứng yên.
Giang Trừng ngồi xổm xuống đối diện với tầm mắt của nó, hỏi: "Lời ta nói hôm qua ngươi đã suy nghĩ chưa? Có muốn bái sư hay không?"
Đứa nhỏ không còn kiếm trong tay, chỉ có thể vò vò vạt áo của mình, do dự nói: "Các ngươi sẽ không bán ta chứ?"
Giang Trừng sửng sốt, Ngụy Vô Tiện lại cười ha ha.
Giang Trừng bất đắc dĩ nói: "Sẽ không."
Vẻ mặt Giang Trừng nghiêm túc, không biết đứa nhỏ có tin lời hắn hay không nhưng sau đó hắn nghe nó nhỏ giọng nói: "Ta không có kiếm."
Ngụy Vô Tiện ở phía sau cười nói: "Bái sư thì sẽ có."
Đứa nhỏ bán tín bán nghi mà quay đầu nhìn Ngụy Vô Tiện rồi lại quay đầu nhìn Giang Trừng.
Giang Trừng gật gật đầu với nó.
Đứa nhỏ cúi đầu cào cào mặt, sau đó lại hỏi: "Bái sư cần phải khấu đầu đúng không?"
Lúc này Giang Trừng và Ngụy Vô Tiện đều cười, Giang Trừng đứng lên, nói với nó: "Khấu đầu một cái là được."
Vừa nói xong, đứa nhỏ liền bịch một tiếng quỳ mạnh xuống, cái trán nặng nề dập lên mặt đất, nghe âm thanh thôi cũng thấy đau.
Giang Trừng ngẩn người, sau đó duỗi tay nâng nó dậy, nói: "Về sau ngươi đổi sang họ Giang đi, gọi là Giang Dĩnh."
Giang Dĩnh ngẩng mặt nhìn nam nhân trước mắt, gật đầu sau đó lộ ra nụ cười trong vắt.
Trên đường nhặt được một đứa nhỏ nên hai người không còn cách nào khác, chỉ có thể đem Giang Dĩnh về Liên Hoa Ổ, giao cho Ôn Tình rồi quay lại Lan Lăng.
Nhìn thấy Giang Yếm Ly đang ôm đống chăn bọc đứa bé, Ngụy Vô Tiện đi đến chọc chọc mặt nó sau đó nghe Kim Tử Hiên đau lòng kêu lên: "Ngụy Vô Tiện ngươi nhẹ tay một chút!"
Ngụy Vô Tiện không thèm trả lời, chỉ túm Giang Trừng nói: "Giang Trừng ta cảm thấy nó rất thích ta, ngươi xem ngươi xem! Nó đang nhìn ta này!"
Giang Trừng thấy ánh mắt Ngụy Vô Tiện sáng lên khi nhìn cháu ngoại trai, hắn cười nói: "Ngươi thôi đi! Cả khuôn mặt ngươi dí đến trước mặt nó, nó không nhìn ngươi thì nhìn ai?"
Ngụy Vô Tiện hừ một tiếng, hỏi Kim Tử Hiên: "Cháu ngoại trai của ta tên gì?"
Kim Tử Hiên khó nén đắc ý nói: "Tên là Kim Lăng."
Ngụy Vô Tiện nhìn Kim Lăng rồi bĩu môi, nhưng tên cũng đã đặt rồi, muốn chê cũng không kịp.
Giang Trừng nghe thấy tên của đứa bé thì nở nụ cười, duỗi tay sờ sờ gò má mềm mại của Kim Lăng rồi lấy khóa trường mệnh làm bằng bạc trong ngực ra, đặt vào tay Kim Lăng.
Giang Yếm Ly nhìn Giang Trừng và Ngụy Vô Tiện đang chơi đùa với cháu trai, nàng nhẹ nhàng nói: "A Trừng, A Anh, hai đệ đặt tên tự cho Lăng nhi đi."
Ngụy Vô Tiện và Giang Trừng nhìn nhau, Kim Tử Hiên không nói gì mà chỉ chăm chăm chọc cho Kim Lăng cười khanh khách.
Giang Trừng suy nghĩ một chút, rồi nói với Ngụy Vô Tiện: "Ngươi đặt đi."
Ngụy Vô Tiện cũng không khách khí, ôm tay suy nghĩ một lát: "Tùy Tinh được không? Kim Tùy Tinh."
Giang Trừng ngẩn ra một chút chớp mắt nói: "Ngươi không cần......"
Giang Yếm Ly lại cười nói: "Được đó, dã điểu tùy tinh bộ, lân chung đáp vãn ngâm.
Cũng cùng tên tự với A Trừng!"
Ngụy Vô Tiện nhướng mày nhìn Giang Trừng nói: "Tên này có gì không tốt?"
"......"
Giang Trừng ngừng một chút, bất đắc dĩ nói: "Mọi người thích là được rồi."
Một lát sau, Ngụy Vô Tiện quay đầu nhỏ giọng nói với Giang Trừng: "Đời trước cháu trai của ta tên gì?"
Giang Trừng dừng một chút nói: "Tên giống như bây giờ."
Ngụy Vô Tiện lập tức đắc ý một phen.
Khóe môi Giang Trừng cũng câu lên.
Tên gì cũng tốt, Kim Lăng vẫn là Kim Lăng.
Khởi đầu thế nào cũng được, ngươi vẫn chỉ là ngươi mà thôi.
Ta nên nhận ra điều này sớm hơn.
Vào mùa thu, bầu trời cao trong xanh, một con thuyền nhỏ giữa non xanh nước biếc gian chậm rãi chảy xuôi theo hướng đông, cũng không biết là nó đang trôi về đâu.
Ngụy Vô Tiện gối lên đùi Giang Trừng, trong miệng nhánh cỏ tiện tay bẻ trên đường, chán chường mà nghịch nghịch ngón tay Giang Trừng, lúc thì đan mười ngón tay vào nhau, lúc thì ôm trước ngực.
Giang Trừng dựa lên mui thuyền, mặc y nghịch ngợm.
"Ai," Ngụy Vô Tiện đột nhiên nhéo nhéo lòng bàn tay Giang Trừng, "Lúc lớn lên Kim Lăng như thế nào?"
Giang Trừng nghĩ nghĩ, cười nói: "Giống như đại tiểu thư vậy."
Ngụy Vô Tiện cũng cười: "Nghĩ cũng đúng.
Được Kim Tử Hiên cưng chiều đến như vậy chắc Kim thị sẽ dưỡng ra được một hỗn thế ma vương mất."
Ngụy Vô Tiện nói xong, không biết Giang Trừng đang nhớ đến cái gì mà nụ cười đã dần thu lại.
Ngụy Vô Tiện phát hiện ra, thầm than một tiếng trong lòng.
Y kéo tay Giang Trừng rồi đặt lên đó một nụ hôn, gọi linh hồn đã bay xa của Giang Trừng trở về.
"Ngụy Anh kiếp trước khi biết ngươi chết thì hắn có đau lòng không?"
Giang Trừng cúi đầu, Ngụy Vô Tiện nhìn sâu vào mắt hắn.
Giang Trừng lắc lắc đầu: "Ta không biết, nhưng khi chết đi ta đã rất vui."
"Ngươi hận hắn sao?"
"Đã từng hận.
Nhưng sau đó ta lại hận bản thân hơn." Giang Trừng bình tĩnh nói.
Ngụy Vô Tiện cắn nhánh cỏ, vị chua xót lan tràn trên đầu lưỡi.
Một lát sau y bỗng nhiên nói: "Hắn sẽ đau lòng."
Giang Trừng cảm giác được y đang an ủi mình, trong lòng tràn đầy ấm áp, tay kia miết nhẹ cằm Ngụy Vô Tiện, cười nói: "Sao ngươi lại chắc chắn đến vậy?"
"Đương nhiên, bởi vì ta chỉ nghĩ thôi cũng đau lòng muốn chết."
Ngụy Vô Tiện nói rất nhỏ nhưng giữa không gian yên ắng thế này Giang Trừng lại nghe rõ từng chữ một.
Trái tim như được người thành kính nâng lên, nhẹ nhàng đặt lên đó một nụ hôn sau đó cẩn thận để lại chỗ cũ, những khổ sở và bất an suốt nhiều năm qua của hắn như được nụ hôn này cứu rỗi.
Giang Trừng trầm mặc một lát, đột nhiên duỗi tay vứt nhánh cỏ vướng víu kia, cúi người cắn lên môi Ngụy Vô Tiện, động tác hung ác lại vội vàng.
Ngụy Vô Tiện ngẩn ra một chút sau đó liền đưa tay giữ chặt gáy Giang Trừng triền miên đáp lại.
Thuyền ở trên mặt nước tạo nên từng vòng sóng gợn.
Ngụy Vô Tiện xoay người đè Giang Trừng, hôn từ ấn đường đến lông mi xuống khóe môi rồi đến cằm, dịu dàng trấn an cảm xúc cuồn cuộn của người dưới thân.
"Ngụy Vô Tiện, chúng ta về nhà đi."
Hắn khẽ nói giữa lúc hai đôi môi đang tách rời, Ngụy Vô Tiện dừng lại chăm chú nhìn vào mắt Giang Trừng.
"Trở về Liên Hoa Ổ thôi."
"Được." Ngụy Vô Tiện nổi lên ý cười.
"Chúng ta về nhà thôi."
Ánh mặt trời trên mặt nước bỗng trở nên lấp lánh rực rỡ hơn, gió thu chầm chậm đẩy thuyền nhỏ xuôi dòng.
Thuyền ta đưa hai linh hồn phiêu bạt khắp nơi về cùng chỗ.
Ngày gió đưa hương sen đến là ngày mà cố nhân quay về.
¥ HOÀN CHÍNH VĂN ¥.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...