Tiện Trừng Tiện Nguyện Sinh Liên FULL


Ngụy Vô Tiện bưng chén thuốc mà Giang Yếm Ly đã sắc xong vào phòng, Giang Trừng vẫn còn đang ngủ.

Y đem chén thuốc đặt lên bàn, sờ trán Giang Trừng, thấy không sốt mới nhẹ nhàng thở ra, cúi người hôn trộm lên mặt Giang Trừng một cái.

Cởi áo ngoài ra xong y liền chui vào ổ chăn, kéo Giang Trừng vào lồng ngực.

Kề sát vào cổ ngửi hương bồ kết quen thuộc trên người Giang Trừng, cúi đầu nhìn còn có thể thấy được dấu vết tím tím xanh xanh trên ngực Giang Trừng, Ngụy Vô Tiện nhịn không được cong lên khóe miệng.

Sáng sớm y ôm Giang Trừng trở về phòng, múc nước tắm rửa sạch hắn rồi mới phát giác chính mình tối hôm qua thật tàn nhẫn.

Vốn tưởng rằng không chảy máu, không bị thương thì sẽ không đáng ngại, lại không nghĩ đến việc Giang Trừng lần đầu tiên bị thượng lại bị y làm đến hơn nửa đêm, mặc dù kia chỗ chịu được nhưng cơ thể cũng sẽ chịu không nổi.

Ngụy Vô Tiện chống đầu nhìn hắn, tay câu lấy sợi tóc tán loạn của Giang Trừng, cuộn vài vòng trên ngón tay.

Có lẽ nhận ra được ánh mắt Ngụy Vô Tiện, không bao lâu Giang Trừng nhúc nhích một chút, từ từ tỉnh giấc.

"A......"
Không biết đến có người bên cạnh, Giang Trừng xoay người một cái, nhịn không được hít một hơi lạnh.

Ngụy Vô Tiện lập tức từ sờ lên eo Giang Trừng, thanh âm dịu dàng đến mức khác thường: "Eo đau sao?"
"......"
Giang Trừng nhíu mày, không lên tiếng.

Đau nhưng thật ra lại không đau, chính là từ eo xuống dưới đều bủn rủn đến lợi hại, lời này Giang Trừng tuyệt đối sẽ không nói ra.

Ngụy Vô Tiện như thế nào lại không biết tính Giang Trừng, nhìn thần sắc hắn liền hiểu rõ.

Ngụy Vô Tiện liền đặt tay lên eo Giang Trừng nhẹ nhàng xoa bóp.

Bàn tay ấm áp của Ngụy Vô Tiện ở phía sau eo ấn sau một lúc lâu, đau nhức dường như giảm đi một chút.

Nhưng không đợi Giang Trừng hưởng thụ trong chốc lát, động tác trên tay Ngụy Vô Tiện liền thay đổi mùi vị.

Giang Trừng bắt lấy tay Ngụy Vô Tiện đang dần đi xuống dưới, liếc nhìn y, cắn răng nói: "Làm gì?"
Ngụy Vô Tiện cười đến có chút chột dạ.

Tay sờ đến da thịt trần trụi của người trong lòng, còn có thể chạm đến mông thịt rắn chắc, cũng khó trách y lại sinh ý niệm xấu.

"Cút xa một chút."
Giang Trừng đẩy tay y ra, tức giận nói.

Tối hôm qua bị lăn lộn đến nửa đêm, lúc này Giang Trừng không còn sức cho Ngụy Vô Tiện sắc mặt tốt.


Nhưng làm cũng đã làm, thoải mái cũng đã thoải mái, tỉnh dậy lại trở mặt không nhận, việc này Giang Trừng không làm được.

Không biết nên làm thế nào mới được nên hắn cũng đơn giản ngậm miệng không phản ứng với y.

Ngụy Vô Tiện xuống giường, từ trên bàn bưng đồ ăn đến, đặt trên đầu giường rồi đỡ Giang Trừng dậy.

Ngụy Vô Tiện nói: "Có đói bụng không? Nào, ngồi dậy ăn một chút."
Khoác áo ngoài cho Giang Trừng, Ngụy Vô Tiện từ phía sau ôm Giang Trừng vào lòng, làm Giang Trừng dựa vào trên người y.

Duỗi tay cầm lấy chén cháo, thổi nguội một chút rồi đưa đến bên miệng Giang Trừng.

Sau đó lại bị Giang Trừng thập phần ghét bỏ nói: "Ngươi làm gì, ta không phải phế vật!"
Giang Trừng không chịu được Ngụy Vô Tiện cẩn thận tỉ mỉ chăm sóc như vậy, sau đó nhận lấy chén cháo từ tay y.

Ngụy Vô Tiện không tình nguyện bĩu bĩu môi, sau đó ôm Giang Trừng nhìn hắn ăn.

Cháo đậu đỏ mềm mềm mang theo mùi dược liệu nhè nhẹ.

Giang Trừng nếm ra là tay nghề của Giang Yếm Ly mới chợt nhớ tới chính sự: "Cái này......!Ngươi nói với a tỷ thế nào?"
Ngụy Vô Tiện gác cằm trên vai Giang Trừng, khi nói chuyện cằm chạm vào khiến Giang Trừng chút nhột: "Nói là lúc trước cơ thể ngươi không khỏe, giờ không cẩn thận nên bị cảm lạnh!"
Giang Trừng nói không nên lời: "Người nói như vậy a tỷ cũng tin?"
Ngụy Vô Tiện cười nói: "Danh y Ôn Tình mở miệng, a tỷ đương nhiên tin."
Giang Trừng lại ăn thêm hai muỗng cháo rồi mới phát hiện ra có điều không đúng: "Ôn Tình cùng a tỷ giao tình tốt như thế, sao có thể cùng ngươi lừa a tỷ?"
Ngụy Vô Tiện nói: "Đương nhiên là vì nàng không thể đem tình hình thực tế báo cho sư tỷ, nếu nàng muốn nói, chuyện của hai ta sớm đã không giấu được."
Giang Trừng ngạc nhiên: "Nàng khi nào biết chúng ta......"
Ngụy Vô Tiện khẽ cười nói: "Khi đó ở Di Lăng ngươi hôn mê bất tỉnh, ta trộm hôn ngươi thì bị nàng nhìn thấy.

Tuy rằng khi gặp lại nàng cũng không hỏi, nhưng nàng thông minh lợi hại người, khẳng định đã sớm đoán được.

Huống chi Ôn Ninh cũng biết, nàng sẽ biết cũng không phải chuyện lạ."
Giang Trừng nhíu mày một lát.

Ôn Tình cũng biết quan hệ của bọn họ, việc này làm hắn có chút trở tay không kịp.

Từ khi hắn cùng Ngụy Vô Tiện lăn lộn với nhau thì hắn cũng đã có chuẩn bị, hắn không sợ người ngoài nói như thế nào, Ngụy Vô Tiện cũng thế.

Nhưng hai người bọn hắn từ trước đến nay cũng không dám trước mặt người khác biểu hiện thân mật, bất quá là đều không muốn nhìn thấy tỷ tỷ thương tâm.

Lời đàm tiếu nào cũng đều không bằng ánh mắt thất vọng của người thân, thứ đó mới là điều khiến bọn họ khó có thể chịu đựng được.

Nhưng trước mắt chuyện đã như thế, Giang Trừng cũng không biết phải làm sao.


Sau đó hắn gác lại tâm sự, nói đến chuyện khác: "Khi đó ngươi trộm hôn ta?"
Ngụy Vô Tiện nói: "Sao? Không cho ta hôn à?"
Giang Trừng nhếch khóe miệng: "Danh không chính ngôn không thuận, sao có thể cho ngươi hôn được?"
Ngụy Vô Tiện vui cười nói: "Giờ chúng ta đã như phu thê, có thể xem là danh chính ngôn thuận rồi nhỉ? Hiện tại ta muốn hôn ngươi, ngươi sẽ để ta tùy ý, đúng không? A Trừng......"
Giang Trừng vừa quay đầu, chưa kịp đáp lại đã bị Ngụy Vô Tiện câu lấy cổ rồi hôn lên.

Giang Trừng bất đắc dĩ bị Ngụy Vô Tiện tập kích, chỉ có thể sờ soạng đem chiếc muỗng trong tay để lên trên khay, ỡm ờ đáp lại.

Chờ đến hai người lăn lộn xong, đồ ăn đều đã lạnh.
Không ngờ rằng, dược thiện này hắn phải ăn đến nửa tháng.

Thân thể Giang Trừng sau hai ngày đã khôi phục nhưng Giang Yếm Ly lại nhớ đến vết thương cũ của hắn, mỗi ngày đều làm đa dạng dược thiện đưa tới.

Ôn Tình không những không ngăn cản, còn chủ động giúp Giang Yếm Ly bỏ thêm vài vị dược liệu bổ dưỡng.

Dược thiện dù mỹ vị đến đâu, cũng không át được mùi đắng của thuốc Đông y, Giang Trừng ăn mấy ngày, cảm thấy chính mình cả người đều như bị ngâm dược, uống nước cũng không thể áp đi vị đắng trong miệng.

Mắt thấy đầu sỏ gây tội vẫn tiêu dao tự tại, Giang Trừng cười lạnh một tiếng, kẹp cổ Ngụy Vô Tiện đem y ấn bên bàn, buộc y ăn chung.

Kết quả không đến hai ngày, không biết Giang Yếm Ly nghe ai nói, dược thiện đưa đến liền biến thành hai phần.

Hai người tự làm bậy, không có phương pháp, chỉ có thể thành thật mà ăn.
Tuy rằng khi hôn môi đều mang theo hương dược nhàn nhạt, nhưng hai người từ sau lần thứ hai mây mưa thì càng thêm thân cận với nhau.

Ngụy Vô Tiện như keo dán, dính chặt với Giang Trừng, Giang Trừng cũng mặc kệ y bám dính mình.

Chỉ cần là hai người cùng một chỗ, không thể thiếu việc lôi lôi kéo kéo, ôm ấp hôn hít.

Giang Trừng thường xuyên ở thư phòng xử lý sự vụ, Ngụy Vô Tiện liền cầm quyển truyện gối lên đùi hắn ngủ gà ngủ gật.

Ngụy Vô Tiện ngủ thoải mái đến mức trời cũng đã tối, chân Giang Trừng sớm đã tê rần, Ngụy Vô Tiện liền thừa dịp xoa chân cho Giang Trừng rồi tranh thủ thời cơ giở trò, rất nhiều lần suýt nữa đã làm ở thư phòng.

Cuối cùng vẫn là Giang Trừng còn vài phần lý trí, hai người thừa dịp ban đêm, quần áo không chỉnh tề len lén trở lại phòng, đèn còn chưa kịp thắp đã hôn thành một đoàn rồi nhanh chóng cởi y phục của nhau.

Cũng may Giang Trừng xưa nay đều không có người hầu bên cạnh, nếu không sự tình của hai người bọn họ sợ là trên dưới Liên Hoa Ổ ai cũng biết.

Hai người đều thập phần cẩn thận, nhưng giờ đã hiểu rõ lòng nhau, nhịn xuống như vậy chẳng khác nào đang tự làm khổ chính bản thân?
Một ngày kia, Giang Trừng đứng ở trong viện xem mới thư mà gia phó vừa đưa tới.

Ở giáo trường nhìn đám nhãi con luyện công Ngụy Vô Tiện tranh thủ lúc rảnh rỗi bước trở về, vào trong viện thấy bóng dáng Giang Trừng liền cố tình bước nhẹ đến, sau đó sấn lên ôm lấy hắn.


Giang Trừng đã sớm phát hiện hơi thở quen thuộc, khóe môi gợi chút bất đắc dĩ nói: "Ngụy Vô Tiện, ngươi rảnh rỗi lắm đúng không?"
Ngụy Vô Tiện cắn cắn vành tai hắn, cười nói: "Xem ngươi xem thư nghiêm túc như thế, ta không nỡ làm phiền ngươi, ngươi sao còn nói ta rảnh rỗi?"
Giang Trừng hừ một tiếng, đọ miệng lưỡi hắn từ trước tới nay không phải đối thủ của Ngụy Vô Tiện, sau đó đem thư trong tay giơ lên nói: "Thư của Kim Tử Hiên."
Ngụy Vô Tiện nói: "Hắn gởi thư làm gì?"
Giang Trừng gỡ bàn tay đang đặt trên eo ra, đem thư đưa cho y: "Tự xem đi."
Ngụy Vô Tiện nhận lấy, được một tấc lại muốn tiến một thước muốn nắm lấy tay Giang Trừng, nhưng Giang Trừng đã sớm quen thuộc với hành động của y liền thuần thục tránh khỏi, cầm lấy ấm trà rót ra hai chung.

Ngụy Vô Tiện đọc lướt qua thư, sau đó đập thư lên bàn nói: "Hắn muốn tới cầu hôn?! Ta không đồng ý nhận hắn làm tỷ phu đâu!"
Giang Trừng liếc mắt nhìn y một cái rồi nói: "Không phải tới cưới ngươi, đợi ngươi đồng ý làm gì?"
Ngụy Vô Tiện bị lời này làm cho nghẹn một chút, thầm nghĩ: Nếu là cưới ta ngươi cũng sẽ không đáp ứng.

Giang Trừng đưa cho y chung trà, Ngụy Vô Tiện nhận lấy cạn sạch một hơi rồi mới nói: "Vậy ngươi định đáp ứng?"
Giang Trừng lắc đầu, buông chung trà trong tay ra nói: "Còn phải hỏi ý của a tỷ một chút."
Ngụy Vô Tiện im lặng không nói, người có mắt đều thấy rõ sư tỷ thích tên chim khổng tước kia, hôn sự này vốn dĩ chẳng thể nào chối được.

Sau một lúc lâu, Ngụy Vô Tiện vẫn là khó chịu nói: "Tiện nghi cho thằng nhãi này."
Giang Trừng biết y vẫn là không cách hành sự lúc trước của Kim Tử Hiên, vì thế liền nắm lấy tay Ngụy Vô Tiện, kéo y đến gần, hôn nhẹ một cái lên môi coi như an ủi.

"Lúc trước Kim Tử Hiên có sai, nhưng chỉ cần sau này hắn đối xử tốt với a tỷ, coi như là lấy công chuộc tội.

Ngươi nếu khăng khăng cùng hắn trở mặt, chẳng phải là làm a tỷ khó xử?"
Ngụy Vô Tiện không ưa Kim Tử Hiên đều là vì sư tỷ, Giang Trừng nói đạo lý y đương nhiên hiểu, nghĩ thông suốt sau đó cũng không chấp nhất nữa.

Y giương mắt lại thấy biểu tình nghiêm túc của Giang Trừng liền nổi lên tâm tư, cố ý trêu hắn, nói: "Cái này......!Ngươi hôn ta một chút ta liền suy nghĩ việc không cùng hắn so đo nữa!"
Giang Trừng nghe vậy sắc mặt đỏ lên, nhìn xung quanh rồi nói: "Trở về phòng."
Hai người lôi lôi kéo kéo trở về phòng, phong thư của Kim Tử Hiên đặt trên bàn đá bị bị gió thổi nhẹ qua phát ra vang nhỏ.

Không ai chú ý tới ở cửa viện thấp thoáng một bóng dáng xinh đẹp.
Giang Yếm Ly nghe nói có người của Kim gia đến gửi thư, nàng trong lòng nhớ thương, liền muốn đến hỏi Giang Trừng một chút, không ngờ lại thấy một màn này.

Nàng vừa đến viện nhìn thấy hai người đang nắm tay, trong lòng liền sinh ra vài suy nghĩ kì lạ khiến cho nàng không trực tiếp đi vào trong viện.

Mãi đến lúc Giang Trừng kéo Ngụy Vô Tiện xuống hôn, nàng mới tức khắc không thể tin được mà mở to hai mắt.

A Trừng cùng A Anh......!Hai đệ đệ của nàng......
Ôn Tình gặp được Giang Yếm Ly sắc mặt tái nhợt, thấy phương hướng nàng đi, trong lòng liền hiểu rõ.

Nàng biết hai người kia tâm tư đều viết hết lên mặt, biết rằng sẽ có ngày giấu không được.

Thầm than một tiếng, Ôn Tình tiến đến chỗ Giang Yếm Ly.
Ngụy Vô Tiện cùng Giang Trừng đều còn chính sự bận bịu, ở trong phòng không tới nửa canh giờ, Giang Trừng liền sửa lại xiêm y, cầm thư đi tìm Giang Yếm Ly thương lượng.

Đợi hắn ra cửa ước chừng nửa khắc, Ngụy Vô Tiện mới không nhanh không chậm mà đi đến giáo trường.

Giang Trừng đi vào trong viện Giang Yếm Ly, liền thấy Ôn Tình đang khép lại cửa phòng nàng.

Ôn Tình xoay người nhìn thấy Giang Trừng liền sửng sốt một chút.


Giang Trừng tiến lên hướng nàng gật đầu nói: "Tỷ tỷ của ta ở bên trong sao?"
Ôn Tình gật đầu: "A Ly có chút không thoải mái, ta mới vừa châm cho nàng ngủ."
Giang Trừng nghe vậy nhíu mày nói: "A tỷ làm sao vậy?"
Ôn Tình bất đắc dĩ.

Thay Giang Trừng cùng Ngụy Vô Tiện che giấu lâu như vậy, hiện giờ lại muốn thay Giang Yếm Ly lấp liếm.

Mới vừa rồi nàng đem những chuyện mà mình biết —— từ Liên Hoa Ổ gặp nạn đến việc mổ đan ở Loạn Táng Cương —— tất cả đều nói thẳng ra cho Giang Yếm Ly.

Nàng biết nói ra những điều này cũng chẳng có tác dụng gì nhưng nàng cảm thấy Giang Yếm Ly hẳn là nên biết hai đệ đệ nàng đều vì nhau mà trả giá những gì, trải qua cái gì, làm như thế nào để có thể đến được như hôm nay.

Trong lòng bàn tay tựa hồ còn lưu lại nước mắt ẩm ướt của Yếm Ly.

Ôn Tình nói: "Không có gì đáng ngại, có lẽ nàng ấy mệt, có chút đau đầu.

Ngươi trước đừng quấy rầy nàng, có chuyện gì qua mấy ngày sau rồi hẵng nói."
Ôn Tình đã nói không đáng ngại, Giang Trừng liền yên tâm sau đó an bài mấy người lưu lại trong viện chăm sóc cho Giang Yếm Ly, rồi đem việc đính hôn gác xuống.

Ai ngờ Kim Tử Hiên sau hai ngày không thấy hồi âm liền không chờ được, trực tiếp dẫn người tới cửa.

Lúc bọn họ nhận được tin tức mà hạ nhân truyền đến thì thuyền của Kim gia đã gần tới Liên Hoa Ổ.

Lúc đó Giang Trừng cùng Ngụy Vô Tiện đang ở trong phòng Giang Yếm Ly.

Nghe được thông báo như vậy cả ba người đều có chút sững sờ.

Vẫn là Ngụy Vô Tiện phản ứng lại trước, hừ nói: "Hắn đúng là sốt ruột a!"
Giang Trừng nhíu mày nói với hạ nhân: "Ngươi đi tìm Tình cô nương cùng Ninh công tử, nói bọn họ tạm lánh một chút."
Giang Yếm Ly càng luống cuống hơn, nàng đã nhiều ngày chưa nghĩ tới việc này, không ngờ rằng Kim Tử Hiên lại đến đây.

Giang Trừng gọi nàng: "A tỷ?"
Giang Yếm Ly hoàn hồn, có chút bất đắc dĩ nói: "Tới cũng đã tới, cũng không thể đem Kim công tử đuổi đi."
Ngụy Vô Tiện ở một bên nói: "Sao lại không thể?! Sư tỷ gật đầu, đệ liền dẫn người đi lật thuyền bọn họ!"
Giang Trừng đá y một cái: "Ngươi mau câm miệng đi!"
Giang Yếm Ly mỉm cười nói: "A Anh nghe lời, không được nháo.

Nếu đệ không muốn đi thì để A Trừng đi là được rồi."
Ngụy Vô Tiện rầm rì mà làm nũng: "Ta đương nhiên phải đi rồi, phải thể diện cho sư tỷ chứ."
Giang Yếm Ly cười cười đưa tay xoa đầu y.

Nhìn Ngụy Vô Tiện cùng Giang Trừng chèn ép nhau đi ra cửa, dẫn người đi đón Kim gia đến cầu hôn, Giang Yếm Ly ở bọn họ phía sau dùng sức chớp chớp mắt, áp xuống nước mắt ươn ướt trên viền mắt.

Ngụy Vô Tiện thường hay dỗ rằng nàng là sư tỷ tốt nhất thiên hạ, nhưng nàng biết, nàng có hai đệ đệ tốt nhất thiên hạ.

Bất luận bọn họ lựa chọn như thế nào, bọn họ đều là người nhà của nàng.

Duỗi tay gỡ xuống cây trâm phỉ thúy trên đầu, Giang Yếm Ly đem nó nắm trong lòng bàn tay, nghĩ đến gì đó, sau đó khẽ cười.
Sau cơn mưa trời lại sáng..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui