Edit: MNMC
"Ngọc Như sư tỷ, hoá ra ngươi sống ở bên cạnh." Hòa Thuận cao hứng cùng nàng chào hỏi, có thể gặp được người quen thật sự là quá tốt.
Ngọc Như nghi hoặc nhìn nữ tử đứng ở sân đối diện, không thể nhớ mình đã thấy nàng ở đâu. Người sống ở sân đó đã đi làm của hồi môn gửi cho Kiếm Phái ba năm trước rồi, mấy năm nay nơi này đều là bỏ trống.
Dược đồng trong vườn quanh năm đều giống nhau, mọi người cũng quen biết, thấy nàng nhìn có vẻ xa lạ, chắc hẳn là người mới đến.
"Ta có biết ngươi không?"
Dù chỉ gặp nhau một lần nhưng Hoà Thuận biết bản chất nàng vốn lạnh lùng. Không quan tâm đến phản ứng của nàng, Hoà Thuận từ trong sân chạy đến bên cạnh cười nói: "Ngọc Như sư tỷ, ngươi là người đã dẫn ta đến Tiểu Miêu Viên khi ta mới nhập môn. Lúc đó chúng ta đã gặp nhau một lần, nhưng chúng ta không nói chuyện gì nên ngươi không nhớ ra ta."
"Ồ." Ngọc Như hoàn toàn nghĩ không ra, mấy năm trước mình làm nhiều chuyện như vậy, làm sao nhớ được. Nàng đáp lại rồi quay trở lại sân của mình.
Nhìn thấy Ngọc Như quay người định đi, Hoà Thuận nhanh chóng ngăn nàng lại: "Sư tỷ, ta không có ý gì khác, ta chỉ muốn hỏi ngươi một chuyện."
"Có chuyện gì?" Ngọc Như dừng lại, lạnh lùng hỏi.
Một cơn gió lạnh ập vào mặt, Hoà Thuận không khỏi rùng mình, vị sư tỷ này thật sự rất khó sống chung a.
Nàng lên tinh thần, cẩn thận hỏi: "Sư tỷ, ta chỉ là muốn hỏi một chút, Lý sư bá nói trong viện cũng có cấm chế, nhưng ta không có tìm được Ngọc Phù. Không biết sư tỷ có thể giúp ta tìm Ngọc Phù được không."
Ngọc Như nhìn nàng một cái nói: "Không." Sau đó nàng do dự một chút lại nói, "Ngày mai chính là mười lăm, ta dẫn ngươi đi một nơi. Nếu như trên người của ngươi có linh thạch hoặc là linh thảo, đến đó có thể đổi bộ cấm chế về."
Nói xong liền tự động mở cấm chế đi vào nhà, Hòa Thuận đành phải không hiểu ra sao cảm tạ nàng, trở lại vào trong.
Trong nhà đã thu thập xong, Hòa Thuận đợi đã lâu, trời cũng tối rồi mà không thấy có người đưa cơm. Bụng sớm đã đói đến phát ra tiếng, Hòa Thuận đành phải ra khỏi nhà.
Nàng lặng lẽ đến sân Ngọc Như, muốn xem trước cửa có hộp thức ăn nào hay không. Nhưng ngay khi khi nàng đến gần, cấm chế nhạy bén lóe lên.
"Ngươi còn có việc?" Một câu hỏi đột ngột vang lên khiến Hòa Thuận giật mình. Thoạt nhìn, Ngọc Như đang ngồi xổm trong sân thu dọn vườn thuốc, cơ thể nàng bị chặn lại bởi một bông hoa biển mùa thu bên cạnh.
Cũng không biết thế nào, Hòa Thuận mỗi lần vừa nhìn thấy Ngọc Như, liền muốn đi tìm kiện áo bông mặc vào, nàng luôn gió mát phơ phất xuất hiện."Ngọc Như sư tỷ, ngươi ăn cơm chưa?"
Ngọc Như lạnh lùng nói: "Ở đây không ăn cơm, chỉ dùng tịch cốc đan."
Cũng không phải tu sĩ, dùng tịch cốc đan làm gì, Hòa Thuận đành phải lại hỏi:
"Ngọc Như sư tỷ, xin hỏi tịch cốc đan đi đâu lĩnh vậy ạ?"
Ngọc Như đứng dậy, chỉ vào con đường dẫn ra ngoài vườn ở phía xa nói: "Tìm Triệu sư huynh trong căn phòng đó."
Hoà Thuận nhìn nơi nàng chỉ, đó chính là nơi mà Lý sư bá nói đến, hình như đó là nơi ở của đệ tử nội môn quản lý các dược đồng.
"Cám ơn sư tỷ"
Nàng hướng Ngọc Như chắp tay cảm ơn, liền đi theo con đường kia tới gian phòng nhỏ.
Phòng nhỏ nằm ngay rìa màn sương dày đặc, không lớn lắm và cũng không có sân rào. Xung quanh có mấy cây trúc xanh mọc lên, một lớp lá tre vàng úa khô héo rơi đầy dưới đất.
Hòa Thuận đứng ở ngoài, nhẹ giọng gọi vào bên trong: "Xin hỏi, Triệu sư huynh có ở đây không?"
"Có việc thì vào đi." Trong phòng vang lên một giọng nói lười biếng.
"Vâng." Hòa Thuận đáp lời đi vào, ngửi thấy trong nhà có mùi rượu.
Căn phòng trống rỗng, chỉ có một chiếc ghế tựa bằng tre ở giữa, nhưng trên sàn có hơn chục vò rượu đang lăn long lóc.
Ngủ trên chiếc ghế tựa bằng tre là một người đàn ông béo khoảng hai mươi tuổi, để lộ ngực. Lúc này đã là mùa thu, thời tiết rất mát mẻ, nhưng hắn lại đổ mồ hôi đầm đìa, lười biếng quạt mát.
"Có chuyện gì vậy?" Triệu sư huynh liếc nhìn Hoà Thuận, lười biếng hỏi.
Mùi rượu trong phòng xộc thẳng vào mũi, Hòa Thuận nhịn không được, cười nói: "Triệu sư huynh, ta là dược đồng hôm nay mới vào Trân Thảo Viên, ta đến đây để xin tịch cốc đan."
"Xin tịch cốc đan? Ai nói ngươi tịch cốc đan có thể xin?" Triệu sư huynh nghiêng đầu nhìn nàng, thuận tiện đánh một cái ợ.
Rượu này ợ đem Hòa Thuận xông đến choáng váng, nàng cường đánh tinh thần hỏi: "Triệu sư huynh, tịch cốc đan này chẳng lẽ còn phải bỏ tiền ra mua?"
Triệu sư huynh nhìn nàng hình như thực sự cái gì cũng không biết, liền miễn cưỡng ngồi dậy, trên mặt đất bình rượu kêu lạch cạch.
Bình rượu toàn trống rỗng hết, một ngụm cũng không còn thừa, hắn đành phải bẹp một chút miệng nói: "Trong cốc không cho phép ăn uống phàm tục, sẽ làm linh khí của vườn không sạch sẽ, cho nên dược đồng chỉ có thể dùng tịch cốc đan. Mà này tịch cốc đan một linh thạch hạ phẩm một lọ, một lọ ba mươi hạt, đủ dùng một tháng."
"1 linh thạch hạ phẩm 1 lọ? Sư huynh, đây là linh thạch của dược điền. Nếu không có linh thạch để mua, còn không được phép ăn uống, không phải các dược đồng sẽ chết đói à?"
Ánh mắt Triệu sư huynh vẫn đang nhìn vò rượu trống rỗng trên mặt đất, uể oải nói:
"Ta không có nói sẽ bỏ đói các ngươi, ngươi có thể ứng trước. Chờ linh thảo trong sân ngươi trưởng thành rồi đem đi trả cũng được. Mà ai nói các ngươi dược đồng không có linh thạch? Chỉ cần có bất kỳ dược đồng nào tiến vào nơi này, trong vòng ba năm sẽ trở thành tiểu phú hết."
Hòa Thuận nghe xong thì ngẩn người, đây không phải ăn cướp à? Hóa ra cấm chế lớn cỡ này không phải là vì phòng dược đồng chạy trốn, mà là đem mồ hôi sương máu của bọn họ ép cho khô.
"Vậy là ngươi muốn mua tịch cốc đan, hay là mượn trước? Nếu như mượn trước một năm thì sau phải trả thêm 2 khối linh thạch hạ phẩm, cũng có thể dùng linh thảo để trả, bọn ta phi thường nguyện ý nhận linh thảo."
Thấy Hòa Thuận tựa hồ cũng nghe hiểu, Triệu sư huynh lại nằm dựa ghế, lười biếng hỏi.
Linh thạch của Hòa Thuận đến là có rất nhiều, tịch cốc đan cũng có, mấy năm trước đi cung điện cũng không dùng đến.
Chỉ là vừa mới thăng cấp từ một dược đồng cấp thấp lên, nếu lấy ra nhiều linh thạch như vậy trong một lúc chắc chắn sẽ bị người khác nghi ngờ, nhưng nếu không mua thì chủ có thể sống bằng cách hút sương mù qua ngày mà thôi.
Nghĩ đi nghĩ lại, nàng dù thế nào cũng phải mua nợ, đành nói: "Triệu sư huynh, cho ta mua nợ một năm."
Triệu sư huynh cười hắc hắc, từ trong túi trữ vật lấy ra một bình ngọc lớn, một túi nhỏ đựng hạt giống và mười tấm bùa cấm chế ra vào vườn.
Cuối cùng, hắn lấy ra một lá cờ nhỏ và một lá bùa bằng ngọc, ném những thứ đó cho Hòa Thuận và nói: "Ngày mai là ngày mười lăm, ngươi nhất định sẽ cần lá bùa này."
"Trong đó có hạt giống của các loại linh thảo thông thường, hạt giống quý giá thì ngươi phải tự mình đi tìm, đem những thứ này gộp lại, ta sẽ giữ hết vào túi khoản của ngươi. "
Nghe thấy Triệu sư huynh cũng nhắc đến ngày mười lăm, Hoà Thuận trong lòng chợt động, tiếp nhận mười tấm bùa khắc chế mà không ý kiến gì.
Sau khi rời khỏi nhà trúc, Hoà Thuận đổ ra một viên từ bình ngọc và uống nó, nàng đã đói từ lâu.
Bình này cũng lớn, chứa đầy đủ 365 viên tịch cốc đan nên không phải lo lắng về việc uống hàng ngày trước khi thuốc phát huy hết tác dụng.
Nàng không để đồ vào trong hạt lưu trữ, ở đây có nhiều người như vậy, nếu người khác nhìn thấy sẽ rất phiền toái, tốt nhất về nhà trước rồi bỏ vào sau.
Trên đường đi, nàng gặp cũng nhiều dược đồng nam, và bất kể họ có nói chuyện với nàng hay không, Hoà Thuận luôn mỉm cười với họ.
Dọc đường vẫn có vài người mỉm cười lịch sự với nàng. Nàng làm vậy là có mục đích, Hoà Thuận không muốn kết bạn với nhiều người, chỉ cần không có ai suốt ngày gây rắc rối cho nàng là được.
Trở lại trong nhà, Hoà Thuận trước tiên sắp xếp mảng bát quái trong sân theo phương pháp trên bùa ngọc. Sau khi chắc chắn bên ngoài không có ai, nàng lặng lẽ cất mọi thứ vào hạt lưu trữ.
Ngày hôm sau khi đến nơi, Hoà Thuận lần đầu tiên đến dược điền mình phụ trách, vị trí này rất tốt, ngay cạnh hồ.
Bên bờ dược điền còn có một cây liễu to, rảnh rỗi có thể ngồi đây tận hưởng sự mát mẻ.
Còn có một tiểu dược đồng cưỡi thuyền nhỏ đi trong hồ quản lý thủy linh thảo, bởi vì phải trực tiếp trồng dưới nước, mấy năm nay Hoà Thuận không tiếp xúc với thủy linh thảo, cho nên nàng đứng bên hồ tò mò nhìn.
Nhớ lại cuốn sách đã thuộc lòng, Hoà Thuận nhận ra một vài loại linh thảo và Huyết Liên.
Khẽ thở dài, Hoà Thuận quay người chuẩn bị làm việc, liếc nhìn sư huynh đang trồng hoa chuông thủy tinh bên cạnh, cảnh tượng này khiến nàng giật mình.
Vị sư huynh bên cạnh là Luyện khí tầng tám, đang dùng phép thuật dẫn nước để hút nước trong giếng từ từ rắc lên toàn bộ mẫu đất dược điền. Chỉ cần ba lần đã tưới đủ toàn bộ dược điền.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...