Tháng 8, tại An Thái Thành.
Trời đã mưa được năm ngày cuối cùng cũng hết.
Cái nóng trong thành tan đi nhiều, không khí lại trở nên mát mẻ hơn.
Hoà Thuận ngồi trên lầu hai của tửu lầu, uống rượu mận xanh, nhìn con hẻm cách đó không xa.
Trong hẻm có mấy căn nhà, trước cửa mỗi căn đều chật kín người, tình hình này đã kéo dài ba ngày nay.
"Ồ." Hoà Thuận nặng nề thở dài nhìn đi chỗ khác.
Đây là An Thái thành của Nguỵ Phong Quốc ở Phàm Giới, tính đến nay nàng đã ở đây được năm ngày.
Năng lực của Nguyệt Doanh thật làm cho Hoà Thuận mở mang tầm mắt.
Thiên Châu thành cách Phong Vô thành tận nửa năm phi hành, vậy mà ngoắc tay cái đã đem được Hoà Thuận bay tới ngoại thành Phong Vô.
Chỉ tiếc Nguyệt Doanh không thể đi ra, nếu không muốn đi chẳng phải chuyện khó.
Mặc dù đã về tới Phàm Giới, cũng tìm hiểu được điều kiện gia nhập Tiên Linh môn thế nhưng Hòa Thuận lại không vui chút nào.
Nàng không có lấy được linh căn tốt từ linh căn đan, trên thực tế, ngay linh căn tiêu chuẩn còn chưa tới, nhưng nàng lại lấy được một cây giả linh căn.
Nàng tựa đầu vào lưng ghế, lại nhìn con hẻm qua những giọt mưa từ mái hiên chảy xuống.
Mấy ngôi nhà chật chội đó được xây dựng hầu hết bởi môn phái tu tiên lớn, trong đó có Tiên Linh Môn.
Nơi này khác với nơi Hoà Thuận từng sống trước đây, nơi mà người phàm kể cả từ già và chết cũng chưa từng thấy một người tu tiên nào.
Môn phái tu tiên ở đó thường tuyển chọn những người có linh căn từ các gia tộc.
Những người bình thường có linh căn chỉ có thể tu tiên nếu họ tình cờ gặp được tiên nhân.
Nhưng Nguỵ Phong Quốc này thì hoàn toàn khác, các phái rất thích người phàm.
Hơn nữa, mấy thành lớn đều do bọn họ hỗ trợ xây dựng nhà ở, chuyên môn cho người phàm mang theo con của mình đi khảo nghiệm xem bọn có linh căn hay không, nếu có hài tử có thuần linh căn, thì thể trực tiếp gia nhập tông môn.
Hoà Thuận sở dĩ thở dài là bởi vì ngoại trừ tuổi tác thì với hình hài mười bốn tuổi này, cũng chỉ là một người giả linh căn mà thôi.
Người giả linh căn, căn bản không được thu làm đồ đệ, tư chất quá kém cũng khó Trúc Cơ, chỉ lãng phí tài liệu tu luyện mà thôi.
Hôm qua nàng trái lại nghe được một tin tức, giả linh căn cũng có thể gia nhập những môn phái này, nhưng lại không phải làm đệ tử, mà là làm nô bộc.
Vừa mới nghe Hòa Thuận còn lấy làm kinh hãi, nghĩ thầm những tu sĩ ở đây thực sự thú vị, không phải chỉ cần mua linh căn đan là sẽ thành tu sĩ giả linh căn sao, thế thì quá tiện.
Cơ mà mãi sau này mới biết những đứa trẻ có giả linh căn này được mua về làm dược đồng.
Dược Đồng là một dạng rất phổ biến trong phái tu tiên ở đây, địa vị của bọn họ đứng giữa tu sĩ và phàm nhân.
Nơi đây còn lưu hành Tâm Kinh Dưỡng, chỉ cần người có linh căn học được Tâm Kinh này, sẽ không thể học được tâm pháp khác, nhưng lại có một năng lực đặc biệt, chính là tăng thêm năm trồng linh thảo.
Căn cứ vào năng lực tu luyện Tâm Kinh và trình độ của cá nhân mà mỗi ngày có thể truyền vào linh thảo cấp bậc linh lực khác nhau, tuổi thọ của linh thảo có thể tăng lên vài ngày hoặc vài năm.
Nhưng vì học Tâm Kinh này, nên sẽ không học được các Tâm Kinh khác.
Hơn nữa, chính mình linh lực không thể tùy ý sử dụng.
Ngay cả khi một người đã tiến giai Trúc Cơ và có linh lực mạnh mẽ trong người, hắn thậm chí không thể sử dụng linh lực để điều khiển pháp khí, chứ đừng nói đến việc sử dụng những pháp thuật khác.
Chỉ cần ngươi học được Tâm Kinh này, những người có linh căn đều bị phân huỷ hết.
Trừ trồng linh thảo, cho dù ngươi ở Kim Đan kỳ, Trúc Cơ cũng có thể dễ dàng giết chết ngươi.
Cho nên căn bản không có tu tiên môn phái nào đem con mình đi làm dược đồng.
Tuy nhiên, nhu cầu về dược đồng lại rất lớn, nên các môn phái đành phải tới Phàm Giới chi bạc mua những dược đồng xuất thân từ nhà nghèo.
Thuần linh căn thì được trực tiếp nhập môn, giả linh căn liền bị mua làm dược đồng.
Cho nên vừa đến thời gian nhập môn, các thành lớn nhỏ đều chật ních người.
Vì để cân bằng tu tiên giới, bọn họ ấn định chia khu, đem một ít thành nhỏ, trấn tặng cho gia tộc tu tiên hoặc là môn phái nào đó..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...