Càng tới gần Độn Lôn thành, gió biển thổi càng mạnh.
Khi đi đến một phần ba cây cầu, gió thổi mạnh đến nỗi xuyên cả qua lớp phòng thủ của các tu sĩ.
Hơn nữa từ phía Hoà Thuận quan sát, có vẻ tu sĩ tu vi càng cao, gió thổi càng mãnh liệt.
Mọi người đều liều mạng truyền linh lực chống đỡ, các tu sĩ nắm chặt linh lực trong tay, nuốt linh dược vào miệng, họ chỉ sợ dùng hết linh lực mà ngã ở nơi này thì sẽ bị gió biển cắt thành vụn mất.
So với những tu sĩ khổ sở xung quanh, Hòa Thuận lại khá là thư thái, nếu không phải vì chắn gió thổi vào mắt, nàng sẽ không mở lớp phòng ngự trên áo giáp lên, như vậy quá lãng phí.
Tất nhiên Hoà Thuận cũng không muốn làm cho các tu sĩ khác bất mãn nên bất chấp sự trêu chọc của Tiểu Hắc, nàng cũng tỏ ra vô cùng đau đớn và giả vờ vật lộn trên khắp đường đi.
Ngay khi Hoà Thuận đi theo mọi người đến gần cuối cây cầu, nàng nghe thấy một tiếng hét vang lên, sau đó một vũng máu lớn bay về phía nàng rắc lên tấm chắn phòng thủ.
Vết máu bị gió qua tạo thành một đoá hoa cúc nở rộ.
"Có người dùng hết linh lực, nhìn phía trước." Thanh âm từ trong đầu Hoà Thuận truyền đến, nàng nhìn về phía trước.
Chỉ thấy chưa đầy một nghìn bước nữa là đến Độn Lôn thành nhưng đã xuất hiện vô số xác người ở đó.
Máu tươi dẫn tới vô số các loại cá, chúng thi nhau cướp giật thi thể trong biển.
Hiện trường trông vô cùng thê thảm vậy nên mọi người không dám phân tâm, đều tập trung khống chế lớp phòng thủ của mình.
Lúc này Hòa Thuận lặng lẽ giật cổ áo kiểm tra, thấy một phần mười linh lực vẫn còn, liền yên lòng.
Cuối cùng nhóm người cũng vượt qua Cầu Biển đặt chân lên Độn Lôn thành.
Gió biển buốt giá trong nháy mắt liền biến mất khi họ bước vào Độn Lôn.
Lúc này hầu hết tất cả mọi người đều đã kiệt sức.
Một số tu sĩ đến trước đã tìm cho mình chỗ ngồi, bắt đầu tĩnh tọa để khôi phục linh lực, ngay khi linh lực khôi phục, bọn họ sẽ vội vàng chạy đến nơi có ánh sáng vàng trong thành.
Nhóm của Trát Lạc cũng nhanh chóng tìm một nơi để ngồi xuống phục hồi linh lực.
Ở một nơi đầy rẫy những nguy hiểm không xác định như vậy, tu sĩ không có linh lực sẽ chẳng khác gì người phàm yếu ớt.
Hoà Thuận không cần khôi phục linh lực vậy nên nàng bắt đầu quan sát Độn Lôn thành trong khi Trát Lạc và những người khác đang thiền định.
Nơi nào cũng có phế tích đổ nát, nhìn đến đâu cũng không thấy một tòa thành hoàn chỉnh.
Trải qua hàng ngàn năm, tàn tích của Độn Lôn dưới cơn gió biển cuồng nộ càng trở nên hoang tàn.
Những tảng đá vỡ, bức tường đổ nát và cả đám cỏ dại mọc trong các vết nứt mang đến cho người ta cảm giác thê lương nặng nề.
Hoà Thuận bước đến một bức tường đã sụp đổ, nhẹ nhàng đưa tay chạm vào phiến đá phủ rêu, nhưng phiến đá vẫn bất động.
Xem ra vật liệu dùng để xây thành rất tốt, trải qua bao nhiêu năm mưa gió vẫn không có chút dấu hiệu phong hóa nào.
Nàng đi dạo lung tung một vòng, tìm không được điều gì thú vị lại quay trở về chỗ Trát Lạc.
Khi trở lại bọn họ đầu hết đã khôi phục linh lực, động tác rất linh hoạt.
Lúc này cũng chẳng ngại tiền nong gì mà đem linh thạch cùng linh dược ra tiếp sức bổ sung.
Nhìn thấy Hòa Thuận về.
Mọi người liền đi về phía truyền tống trận phía trước, chỉ là không biết vừa rồi lúc Hòa Thuận rời đi, bọn họ trò chuyện cái gì.
Nàng chỉ cảm thấy đám thủ hạ Trát Lạc cách xa mình, hơn nữa luôn luôn dùng ánh mắt cảnh giác nhìn nàng.
Ngay cả Trát Lạc cũng kéo một khoảng cách với nàng.
Hòa Thuận suy nghĩ, không phát hiện mình làm gì khiến đối phương bất mãn nên cũng chẳng quan tâm nhiều.
Trong thành không được phép phi hành nên mọi người phải đi bộ gần hai giờ mới đến trước trận pháp truyền tống trận trong trung tâm.
Lúc này, Hoà Thuận mới nhìn rõ những thứ bay bay mà nàng thấy từ xa là gì.
Một truyền tống trận có đường kính từ sáu đến bảy thước chứa đầy hoa văn mà ngay cả pháp sư trận pháp mạnh nhất cũng không thể hiểu được, thêm một vòng tròn ánh sáng khổng lồ màu vàng bắn thẳng lên bầu trời.
Vô số biểu tượng kỳ lạ có xếp thành hàng và bay đều đặn dọc theo khẩu độ.
Hoặc một số ký hiệu rải rác, nổi lên xuống trái phải trong mảng không đều.
Ngay khi có người bước vào trận pháp dịch chuyển, mấy kí hiệu đó sẽ lập tức tránh né như thế chúng là sinh vật sống.
Dường như không có quy tắc dịch chuyển vào cung điện dưới lòng đất, mọi người hoặc là đi một mình hoặc đợi người khác dịch chuyển rồi mới có thể vào.
Không cần làm gì nhiều, chỉ cần tiến vào trận pháp đứng yên đếm đến ba, dưới chân sẽ xuất hiện một tia sáng, người lập tức sẽ bị dịch chuyển rời khỏi trận pháp.
Hoà Thuận đứng sang một bên chờ đám Trát Lạc nhưng có vẻ bọn họ không vội dịch chuyển mà cứ đứng đó do dự chờ đợi.
Hòa Thuận đợi một hồi, tâm tình có chút bực bội.
Bọn họ cũng có chút lo lắng, thế nhưng chính là không chịu tiến vào truyền tống trận trước.
Chỉ thấy thủ hạ của Trát Lạc dùng ánh mắt độc ác nhìn nàng, hình như đang trách nàng điều gì đó.
"?" Hòa Thuận thở dài, đi nhanh bước vào truyền tống trận, im lặng đứng ở trong trận nhìn chằm chằm bọn họ.
Trong mắt ý tứ còn chưa kịp biểu hiện, người đã bị truyền đi.
Đoàn người Trát Lạc thấy vậy cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, một người trong số đó nói: "Công tử, nàng ta cuối cùng cũng chịu đi."
"Đúng vậy, thực sự là không biết xấu hổ, còn đòi theo chúng ta, cũng không biết nàng đánh chủ ý gì.
Công tử, nàng không rõ lai lịch, ngươi còn muốn kêu nàng đi cùng, nếu như tới cung điện nhặt được bảo bối tốt, nàng xuống tay với chúng ta thì làm sao bây giờ." Một nữ nhân đứng bên cạnh Trát Lạc vặn vẹo eo rắn của mình, nói.
Trát Lạc tức giận liếc bọn họ một cái, một người trong đó vội vàng quát: "Các ngươi đang nói cái gì vậy? Công tử chẳng qua thấy nàng quen biết mới chào hỏi một phen.
Không phải không thấy, là nàng đòi đi theo chúng ta.
Các ngươi quản chuyện của công tử làm gì?"
Nữ nhân kia nghe vậy cũng biết mình đã nói hớ nên vội vàng cúi đầu nhận lỗi.
"Hừ." Trát Lạc hừ lạnh một tiếng, sau đó dẫn mọi người tiến vào truyền tống trận.
Sau một tia sáng, họ xuất hiện trong một căn phòng bằng đá dài, rộng mười thước.
Căn phòng đá rất tối, chỉ có một số hạt dạ quang được khảm trên nóc.
Nhưng bởi vì độ sáng không đủ, mọi người khó có thể nhìn rõ thạch thất.
Xung quanh căn phòng bằng đá là 24 lối vào được sơn màu tối, không có bất kỳ hoa văn hay gợi ý nào.
Mà ở một trong những lối vào đó, một nữ hài với một con chim đen đang đứng trên vai, nhìn họ với nụ cười như có như không.
Hoà Thuận cũng không nghĩ đến gặp đám Trát Lạc ở đây.
Đám Trát Lạc cũng rất ngạc nhiên khi thấy Hoà Thuận.
Có năm mươi căn phòng đá xung quanh cung điện dưới lòng đất.
Mỗi căn phòng có 24 lối vào, tổng cộng là 1200 lối vào.
Mà người bị đưa xuống không thể chọn phòng đá, mỗi lần họ sẽ được ngẫu nhiên đưa phòng bất kỳ.
Hơn nữa điều này cũng quá trùng hợp, truyền tống trước sau đều truyền đến cùng một gian phòng, mọi người có chút lúng túng nhìn nhau.
Hoà Thuận chỉ mỉm cười mà không nói lời nào, xoay người chọn một lối vào của riêng mình.
Đám Trát Lạc cũng quan sát một lúc, sau đó cẩn thận chọn một lối vào.
Hoà Thuận đi vào lối đi đen tuyền, lấy ra một chiếc đèn bí ngô nhỏ từ túi trữ vật và thắp sáng nó, sau đó dùng cán đèn làm cái nạng đi sâu vào lối đi.
Đi được vài bước, nàng dừng lại.
Nàng lấy Ngọc Lộ ra bôi một ít lên y phục của mình, thuốc có mùi bạc hà thoang thoảng.
Nơi này trông khá đáng sợ, Hoà Thuận cần đề phòng trước thì vẫn hơn.
Lối đi khá ngoằn ngoèo ngoằn ngoèo, đi mãi một lúc lâu mới ra được ngoài.
Sau khi đi ra, Hoà Thuận nhìn thấy rất nhiều lỗ nhỏ xuất hiện trên bức tường đá của lối đi phía trước.
Lỗ nhỏ chỉ bằng ngón tay cái, thấy vậy nàng từ từ tiến đến cái lỗ, cách một bước thì dừng lại.
Nàng lo lắng có thể có ám khí bắn ra, liền lấy một khúc xương thú, áp vào lỗ nhỏ, sau đó nhanh chóng chạy đi mấy bước, đợi một hồi nhưng chẳng thấy gì.
?
Thấy vậy Hoà Thuận liền ném xương thú vào trong thông đạo có lỗ nhỏ phía trước, xương thú rơi lăn lộn trong thông đạo mấy vòng, nhưng vẫn không có gì bất thường.
Có vẻ như cơ chế đã bị phá hủy bởi các tu sĩ trước đây, Hoà Thuận thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục cầm đèn bí ngô bước đi.
Đi được vài giây nàng liền nghe nghe thấy tiếng sột soạt phát ra, nàng dừng lại muốn lắng nghe kỹ thì âm thanh lại biến mất.
Chỉ cần nàng di chuyển, tiếng sột soạt sẽ vang vọng khắp nơi.
Đèn bí ngô chỉ có thể chiếu sáng phạm vi 2 thước, Hoà Thuận cùng lắm nhìn được phía trước và phía sau thông đạo một xíu.
Hoà Thuận cố gắng tiến thêm hai bước, quả nhiên xung quanh lại có một tiếng sột soạt vang lên, Hoà Thuận khó chịu nâng Tiên Khấp lên đánh vào thông đạo.
Tiên Khấp chiếu sáng rực rỡ rồi vụt tắt.
Dù chỉ trong chốc lát nhưng cũng đủ để Hoà Thuận thấy rõ thứ sột soạt bên cạnh mình là gì.
"A!" Hoà Thuận hét lên một tiếng, ném chiếc đèn bí ngô trong tay xuống đất.
Nàng điên cuồng lấy Ngọc Lộ ra đổ hết lên người mình.
Hoà Thuận bối rối như vậy chính là vì ban nãy Tiên Khấp chiếu sáng, Hoà Thuận đã nhìn thấy rất nhiều côn trùng kinh tởm khác nhau đang bò xung quanh thông đạo.
Ngoại trừ nơi được chiếu sáng ra, những nơi còn lại giống như sàn nhà, trên đỉnh và các bức tường đều bị chúng bám dày đặc.
Âm thanh sột soạt đó chính là tiếng côn trùng di chuyển, mặc dù có những con giống thủy triều ở phía trước và phía sau nhưng chúng vẫn cách Hoà Thuận trong vòng hai thước.
Có vẻ như tác dụng xua đuổi côn trùng của Ngọc Lộ thực sự rất mạnh, nếu không căn bản không thể ra khỏi thông đạo chỉ với lớp phòng thủ, côn trùng có thể nuốt chửng linh lực của tu sĩ.
Nếu không đủ mạnh không thể vượt qua được..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...