Tiên Trù

Pháp bào của Hà Minh vỡ tan, linh khí hộ thể tan rã khiến khí huyết hắn đảo lộn, uy lực của Linh Lực Bạo càng làm cho thương thế của hắn thêm nặng, lúc chưa rơi xuống đất đã phun một ngụm máu, sau khi rơi xuống hắn còn phun thêm ba ngụm nữa. May mắn là đối với Đạo thể thì một chút tổn thương như vậy cũng không tính là gì nhưng sức chiến đấu của hắn sẽ giảm mạnh. Hà Minh vừa mới tỉnh tảo được một chút đã thấy Nhâm Tiêu Dao đang lảo đảo cầm thái đao giết tới.

Nhâm Tiêu Dao giơ thái đao bổ về phía Hà Minh, mắt thấy Hà Minh sẽ chết thảm thì ngay lúc này hai chân hắn đạp mạnh xuống đất, thân thể nhanh nhẹn trượt ra sau. Hắn lập tức vận chuyển linh lực, ngự không lên cao mấy chục thước, thanh phi kiếm mới rơi xuống lúc nãy cũng kịp thời bay đến chân. Nhâm Tiêu Dao công kích không kịp lại phun ra thêm một ngụm máu tươi.

Trong nội tâm Nhâm Tiêu Dao cảm thán một hồi, linh lực trong cơ thể hắn vẫn còn hỗn loạn không thể khống chế được, nếu không lúc nãy chỉ cần bắn ra một đạo chuỳ linh lực thì đủ giết tên Hà Minh này rồi. Mấy tên Đạo Cơ Kỳ không phải là con người mà! Có thể tạm thời ngự không phi hành, đúng khi dễ người ta quá mà! Nếu đã không giết được Hà Minh thì không còn biện pháp nào nữa, hắn chỉ có thể tiếp tục trốn mà thôi. Chẳng qua là tốc độ chạy trốn cũng thể khen nỗi.

Sau khi Hà Minh nhổ một bãi nước bọt đầy máu liền nuốt vào một hạt đan dược, đồng thời tâm niệm khẽ động thu đoản kiếm màu tím vào túi trữ vật sau đó từ từ vận chuyển linh lực khống chế phi kiếm đuổi theo Nhâm Tiêu Dao.

Lúc này Hà Minh không còn chút bình tĩnh nào nữa, trong lòng hắn bị lửa giận thiêu đốt. Bản thân là một tu sĩ Đạo Cơ Kỳ vậy mà lại bị một tên tiểu tử Dưỡng Khí Kỳ làm cho chật vật như vậy, đây là một điều sỉ nhục chưa từng có nếu việc này truyền ra thì chắc chắn sẽ làm cho tu sĩ trên Lam Hoa Tinh này chết vì cười mất. Không nói tới người ngoài, đến Hà Minh hắn còn chưa từng nghe qua sự tình không thể tưởng như thế này.

Nhâm Tiêu Dao càng chạy càng nhanh, viên Sinh Cơ Đan giá một trăm linh thạch này thật sự rất tốt, chưa qua một canh giờ đã hồi phục lại khí lực, cũng coi như là một lần hưởng thụ vật phẩm xa xỉ đi. Linh lực trong cơ thể Nhâm Tiêu Dao hồi phục nhanh chóng, chẳng qua là di chứng khi thi triển Linh Lực Bạo vẫn chưa trị hết, xem ra sau này phải mua thêm một ít đan dược trị liệu thần thức mới được hoặc là sau khi về hỏi thử Lão đầu còn nước tiểu đồng tử sáu mươi năm trân quý hay không.

Tuy rằng Nhâm Tiêu Dao chạy nhanh nhưng không cắt đuôi được Hà Minh, hắn cũng càng bay càng nhanh chắc hẳn đan dược mà hắn mới dùng cũng không phải hạng thường. Hơn nữa hai người đang đuổi nhau theo hướng ngược lại, hiển nhiên là hướng quay về. Nếu như Hà Minh không bắt kịp Nhâm Tiêu Dao thì chắn chắn hắn sẽ chạy vào Tử Y phường thị.


“Tiểu vương bát đản (*), hôm nay lão tử phải đem xương của ngươi nghiền thành tro mới giải được mối hận trong lòng ta.” Hà Minh ngự kiếm đuổi theo, đồng thời sắc mặt nhăn nhó trừng mắt nhìn Nhâm Tiêu Dao, hơn nữa còn truyền âm mắng chửi hắn.

(*): tên tiểu tử khốn khiếp

“Lão vương bát đản… phi phi phi, cho ngươi chiếm tiện nghi rồi.” Nhâm Tiêu Dao vừa dùng thần thức chửi lại thì chợt tỉnh ngộ, theo lý mà nói “lão vương bát đản” không phải là tên trưởng bối khốn kiếp sao, mình làm tiểu bối của hắn đúng là bị thiệt thòi lớn mà!

“Tên tiểu tử khốn khiếp kia, có phải ngươi định chạy về Tử Y phường thị đúng không? Nói cho ngươi biết, nếu ngươi dám chạy đến đó lão tử lập tức huỷ đi Phiêu Miễu lâu của các ngươi.”

“Ồ, sao ngươi biết ta là người của Phiêu Miễu lâu chứ.” Lời đe đoạ của đối phương làm Nhâm Tiêu Dao lo lắng không yên, tính tới tính lui thì dù có thêm Lão đầu tông chủ cùng Lý phì quần chiến với đối phương cũng hơi quá sức, cho dù thắng thì Phiêu Miễu lâu cũng bị huỷ mất. Quan trọng là nếu đối phương thấy đánh không lại thì cùng lắm là ngự không bay lên một nghìn mét thì mọi người ở dưới cũng chỉ biết giương mắt mà nhìn thôi.

“Ngu xuẩn, lúc ngươi nói chuyện với Vương Lực ta đã nghe hết rồi. Hơn nữa, ba năm trước ta đã đến Phiêu Miễu lâu một lần, tất nhiên là nhận ra ngươi.” Hà Minh không bỏ qua bất kỳ cơ hội nào để đả kích, khinh bỉ Nhâm Tiêu Dao cả, mỗi câu truyền âm đều châm chọc, chửi bới.

“Bà nội nó! Ta làm đồ ăn ngon như thế mà ngươi còn muốn giết ta?” Nhâm Tiêu Dao vừa chạy vừa xúc động mà chửi bậy.


“Thức ăn ngon thì sao chứ? Nói thẳng ra ngươi cũng chỉ là một tên đầu bếp thôi.”

“Đầu bếp thì sao? Đầu bếp cũng có thể chém người đi, không phải lúc nãy ta mém chém chết tên khốn nhà ngươi hay sao.” Nhâm Tiêu Dao vừa chửi vừa thay đổi phương hướng. Không còn cách nào khác, không thể đi Phiêu Miễu lâu, Tử Y phường thị cũng không quay về được, gia hoả sau lưng đã điên mất rồi, chỉ còn cách xử lý hắn thì mới có cơ hội thoát khỏi nguy hiểm, nếu không dù cho tránh được một kiếp này thì tên khốn đó cũng sẽ đến san bằng Phiêu Miễu Lâu mà thôi.

“Tiểu tử, ngươi chỉ biết biết chạy thôi sao? Có giỏi thì quay lại đây chúng ta đánh tiếp một trận.” Hà Minh cũng không thèm để ý đến việc Nhâm Tiêu Dao biến đổi phương hướng, vẫn luôn huyên thuyên trào phúng.

“Nhảm nhí, nếu không chạy thì ta là chày gỗ(*) à!” Sau khi mắng tiếp một câu Nhâm Tiêu Dao chạy về Bắc Mông sơn mạch.

(*): đầu bị đặc như chày, ý nói là ngu ngốc ấy

“Tiểu tử, có biết vì sao ta luôn đuổi theo ngươi hay không hả?”


“Bởi vì ngươi chính là một con chó điên. “Nhâm Tiêu Dao cũng không bỏ cơ hội châm chọc nào, ai sợ ai chứ? Nếu so bản lĩnh chửi nhau thì chắc chắn Hà Minh không phải đối thủ của hắn.

“Ngươi mới là chó điên, cả nhà ngươi đều là chó điên.” Hà Minh tức giận đến run rẩy toàn thân, hình dáng thật giống chó điên. Chẳng qua dù sao hắn cũng là người tu đạo nên lập tức bình tĩnh lại nhưng ánh mắt càng thêm phẫn nộ. “Tiểu tử, ta cho ngươi biết, trong túi trữ vật của Vương Lực có mười vạn linh thạch đấy”

Nhâm Tiêu Dao suýt té xỉu vì câu nói của Hà Minh, vội vàng quét thần thức vào túi trữ vật. Linh thạch trong túi có… ai nha, bà mẹ nó! Bị lừa rồi! Nhân lúc hắn xem xét túi trữ vật, Hà Minh liền tăng tốc đồng thời đoản kiếm màu tím lập tức xuất hiện xuyên qua hơn một trăm mét đánh về sau lưng Nhâm Tiêu Dao, trên thân kiếm vẫn đang phát ra Kim Duệ chi khí như cũ.

Lúc này Nhâm Tiêu Dao muốn trốn cũng không kịp nữa rồi, hắn đành cắn răng tăng tốc độ vọt lên phía trước. “Oanh”, thân thể Nhâm Tiêu Dao lập tức bị bắn ra hơn mười mét nhưng không bị thương. Tất nhiên là do dược lực của Sinh Cơ đan vẫn còn hiệu quả và quan trọng hơn cả là Thiên Lam pháp bào đã cứu hắn lần nữa. Nếu lúc này có thời gian, nhất định hắn sẽ khóc cho hết nước mắt. Thứ nhất là mình bị Hà Minh lừa, thật ra mình đâu có ngốc, chỉ vì tên khốn kia quá gian xảo. Thứ hai là tiếc thương vì bị tổn thất quá lớn, Thiên Lam pháp bào trị giá tám trăm linh thạch này chỉ sử dụng được sáu lần Bạo Phong Thuẫn mà thôi, tính ra mỗi lần mình sử dụng giống như ném đi hơn một trăm linh thạch đó, thật là quá đau lòng mà.

Nhâm Tiêu Dao bị Hà Minh lừa một lần thì tất nhiên sẽ không chịu thiệt thòi nên liền quay lại chế giễu. Hắn cũng không chạy hết sức, luôn giữ khoảng cách một trăm năm mươi mét với đối phương. Hắn giữ khoảng cách này cũng có thâm ý của mình, với khoảng cách này Hà Minh chắc có thể dễ dàng công kích được Nhâm Tiêu Dao, nếu là một tên Dưỡng Khí lục đoạn thì với khoảng cách này thì tấn công ngược lại sẽ khó hơn nhiều. Nhưng hắn vẫn giữ khoảng cách như vậy là có hai mục đích, thứ nhất là để cho Hà Minh có cơ hội tấn công và làm tiêu hao linh lực của hắn; thứ hai là Nhâm Tiêu Dao vẫn đang tìm cơ hội đánh lén đối phương, dù sao mình cũng không phải mấy tên dưỡng khí lục đoạn bình thường.

Tất nhiên là Hà Minh dễ dàng trúng kế, lâu lâu đoản kiếm màu tím trong tay áo của hắn lại bay ra công kích Nhâm Tiêu Dao, mà Nhâm Tiêu Dao luôn cảnh giác lại làm ra vẻ chật vật khi tránh né. Nếu mình tránh quá dễ dàng thì sao tên khốn kia có thể tiếp tục công kích nữa, đồng thời sẽ làm đối phương nản lòng, như bây giờ thì khác, mỗi lần công kích đều cho Hà Minh một ít hi vọng nên hắn luôn tấn công hết sức.

Nhâm Tiêu Dao chạy phía trước, lâu lâu lại nhảy qua tránh lại còn Hà Minh ở phía sau lại thỉnh thoảng ra tay công kích, cứ như vậy qua hai khắc chung, bọn hắn đã chạy được mấy trăm dặm. Lúc này một dãy sơn mạch to lớn xuất hiện trước mặt bọn hắn.

Bắc Mông sơn mạch là một dãy núi to lớn, chiếm một phần sáu của diện tích đại lục và nằm vắt ngang cả Yên Vân đại lục. Diện tích của Bắc Mông sơn mạch lớn hơn rất nhiều Yêu Thú lĩnh, hơn nữa cấp độ Yêu thú trong đó cũng cao hơn nhiều. Hai con Thiên Sí Hổ lợi hại nhất trong Yêu Thú lĩnh cũng chỉ có tu vi Kim Đan hậu kỳ mà thôi nhưng ở Bắc Mông sơn mạch thì ít nhất người ta đã thấy qua hai con cấp Nguyên Anh kỳ. Cũng không ai biết rõ bản thể của chúng là loại Yêu thú gì vì lúc chúng xuất hiện đều sử dụng hình dáng nhân loại.


Nghe đâu ngày xưa ở Lam Hoa Tinh đã từng có một môn phái cường đại là Phồn Tinh Tông, bởi vì có một đệ tử cấp Kim Đan vẫn lạc trong Bắc Mông sơn mạch nên giận dữ phái ra ba gã Nguyên Anh kỳ vào sơn mạch không kiêng nể gì mà giết chết rất nhiều Yêu thú. Cũng vì thế đã làm cho Yêu thú trong sơn mạch nổi giận, không chỉ ba gã Nguyên Anh chân nhân bỏ mạng mà trong một đêm Phồn Tinh Tông cũng bị diệt môn. Qua đó mới thấy được thực lực cường đại của Yêu thú trong Bắc Mông sơn mạch, thậm chí phần đông người tu đạo đều cho rằng trên Lam Hoa Tinh chủng loài cường đại nhất chính là Yêu thú chứ không phải Nhân loại.

Đối mặt với Bắc Mông sơn mạch thần bí, đầy rẫy Yêu thú; Nhâm Tiêu Dao cũng không nao núng mà chạy thẳng vào trong, còn tên Hà Minh đang bị lửa giận bao phủ cũng theo sát mà vào.

Khung cảnh đột nhiên thay đổi, Nhâm Tiêu Dao còn lướt qua cả một con Yêu thú. Yêu thú rất nhạy cảm với kẻ xâm nhập vào lãnh địa của mình nên sẽ không dễ dàng buông tha cho hắn, cho nên tình cảnh bây giờ của Nhâm Tiêu Dao là bị một con Yêu thú đuổi theo ở dưới đất, còn Hà Minh thì bám sát ở trên trời.

Nhâm Tiêu Dao lại thay đổi phương hướng, hắn lại vượt qua một con Yêu thú rồi thâm nhập sâu vào sơn mạch hơn một trăm dặm. Trên đường đi hắn đã vượt qua năm con Yêu thú nhưng sau lưng bây giờ chỉ còn lại hai con thôi, mà Hà Minh đang bám sát theo hắn cũng một con Yêu thú phi cầm đuổi theo.

Nhâm Tiêu Dao thở ra một hơi, thật không dễ gì mới tìm được một con Yêu thú phi cầm nha. Hắn quay đầu nhìn lên bầu trời chỉ thấy Hà Minh đang chiến đấu một con Thiết Sí Thương Ưng Dưỡng Khí Kỳ.

Thiết Sí Thương Ưng là một loài Yêu thú lợi hại trong hàng Dưỡng Khí Kỳ, khi nó vỗ cánh sẽ tạo ra lốc xoáy, nếu người tu đạo bị đánh trúng sẽ bị thương không nhẹ. Nhưng dù cho Thiết Sí Thương Ưng lợi hại hơn nữa cũng không phải là đối thủ của Hà Minh, chỉ cần đánh một nhát thì móng vuốt của con Yêu thú đã bị thương, lông vũ trên cánh cũng tơi tả, bay múa khắp trời; phỏng chừng chỉ cần một chiêu nữa là sẽ đánh chết con Yêu thú này.

Lúc này Nhâm Tiêu Dao có thừa cơ hội để chạy trốn nhưng tất nhiên hắn không muốn như vậy. Đột nhiên hắn quay lại hơn mười mét và bắn ra một chuỳ linh lực, hơn nữa hắn cũng thu hồi hết thần thức, chỉ khống chế một tia nhỏ để bạo nổ linh lực mà thôi.

“Oanh”, lúc Thiết Sí Thương Ưng rơi xuống đất cũng là lúc pháp bào của Hà Minh bị vỡ nát, thân thể của hắn lảo đảo trên không, tất nhiên là không dễ chịu gì rồi. Còn sắc mặt Nhâm Tiêu Dao thì tái nhợt, hắn liền quay đầu bỏ chạy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui