Lúc Nhâm Tiêu Dao chuẩn bị lặp lại chiêu cũ để tránh khỏi Hà Minh thì pháp khí màu tím đột nhiên phát ra Kim Duệ chi khí một cách mãnh liệt, quan trọng hơn là cái đoản kiếm này đang ở trước mặt hắn.
Lập tức, tâm niệm hắn khẽ động, linh lực biến thành một tấm thuẫn xuất hiện chắn phía trước, sau đó gót chân trái dậm xuống, thân thể hắn nhanh nhẹn, không ngừng lui về phía sau, nơi chân hắn dậm xuống xuất hiện một cái hố nhỏ. Nhâm Tiêu Dao bay ngược về phía sau bộ dáng giống như tuỳ ý nhưng bước chân lại rất phức tạp. Nếu một tên dưỡng khí lục đoạn bình thường gặp tình huống này mà không bị thương thì máu huyết cũng cuồng loạn, nhưng trước dây Nhâm Tiêu Dao đã làm động tác này không biết bao nhiêu lần, hơn nữa khi mới vừa xông lên vách đá, hắn vọt tới cũng không nhanh lắm nên thoạt nhìn có vẻ rất tuỳ ý.
“Oanh” một tiếng nổ vang lên, vách núi cứng rắng bị nổ ra một cái hố sâu, Kim Duệ chi khí điên cuồng phóng ra, “BANGGGGG”, tấm thuẫn bằng linh lực lập tức bị nghiền nát nhưng cũng đã ngăn cản được lực lượng phát ra từ đoản kiếm, qua đó còn đẩy tốc độ của Nhâm Tiêu Dao nhanh hơn một chút nữa.
Vốn khoảng cách giữa Nhâm Tiêu Dao và Hà Minh là một trăm năm mươi mét, do hắn xông lên vách đá nên khoảng cách chỉ còn lại chín mươi mét thôi, mà trên vách đá dựng đứng này Nhâm Tiêu Dao thì bay ngược còn Hà Minh lại thẳng tiến mà đi, khoảng cách giữa hai người lúc này còn không đến năm mươi mét.
Nhưng chính lúc này, đoản kiếm màu tím từ trong hố sâu bay ra, đâm thẳng vào ngực Nhâm Tiêu Dao, mà ở phía sau hắn một đoản đao bằng linh lực đang hướng về bên hôn phải của hắn mà chém tới, đó chính là pháp thuật Phách Không Đao. Có thể nói Nhâm Tiêu Dao lúc này không thể phân tâm chú ý trước sau được, theo lý hắn sẽ dùng sức phần eo khiến cho thân thể dời sang bên trái thì có thể tránh khỏi hai đạo công kích. Nhưng mà thông qua tiếp xúc ngắn ngủi từ nãy đến giờ, Nhâm Tiêu Dao chắc chắn rằng Hà Minh là một người vô cùng cẩn thận, một tên Đạo Cơ Kỳ đối mặt với Dưỡng Khí Kỳ mà còn tỉ mỉ như vậy thì chỉ có thể dùng từ cẩn thận, chặt chẽ để hình dung mà thôi. Cho nên, với tính cách của hắn thì bên trái chắc chắn là một cái bẫy rập, thật sự quá nguy hiểm nếu tránh đi đối phương sẽ điều khiển thuật pháp cùng phi kiếm quẹo ngang mà chém tới.
Giờ phút này, Nhâm Tiêu Dao đã bay khỏi vách núi nhưng vẫn lùi như cũ, giống như đang ngự không, độ cao đã đạt đến sáu mươi mét.
Đây là khoảnh khắc nguy hiểm nhất của Nhâm Tiêu Dao từ trước đến giờ, thậm chí còn hiểm ác hơn lúc quyết chiến với tám con chó đen lúc hắn mười tuổi. Đối mặt với hiểm cảnh, nếu mình bối rối thì sẽ chôn vùi đường sống duy nhất, ngay lúc này Nhâm Tiêu Dao chợt làm một hành động lớn mật.
Mượn lực lượng chấn động từ vụ nổ tấm thuẫn tác động vào người, phần eo hắn chợt dùng sức, đột nhiên Nhâm Tiêu Dao quay lộn ngược người trên không trung rồi phóng ra bốn đạo chuỳ linh lực lên không, ba đạo bay trước, một đạo theo sau; sử dụng đấu pháp lưỡng bại câu thương. Nhưng mà Hà Minh sao dễ dàng chịu như vậy? Hắn đành bất đắc dĩ bỏ qua Phách Không đao sau đó ngưng tụ một cái Toàn Phong Thuẫn che trước mặt. Trong lúc đấu pháp thì bảo vệ bản thân là điều ưu tiên nhất cho nên hắn bắt buộc phải dùng thần thức điều khiển Toàn Phong Thuẫn mà thôi. Nếu như thần thức phân tán quá mỏng thì lực công kích và phòng thủ sẽ bị giảm mạnh cho nên Hà Minh phải làm ra lựa chọn sáng suốt nhất.
“Hô” đoản kiếm màu tím vừa tới sát hậu tâm của Nhâm Tiêu Dao thì lập tức bay lệch ra ngoài. Thiên Lam pháp bào trị giá tám trăm linh thạch, chính là tám trăm linh đó nha! Trong tích tắc, lúc đoản kiếm đánh lên pháp bào thì nó tự xuất ra pháp thuật Bạo Phong Thuẫn mạnh mẽ như đao phong đánh tan linh lực bám trên đoản kiếm, cho dù đang bị thần thức khống chế nhưng không còn linh lực thì uy lực của đoản kiếm giảm mạnh, ngay lập tức bị loạn lưu cuốn đi.
“Bành” ba đạo chuỳ linh lực cùng lúc đánh vào Toàn Phong Thuẫn, tuy rằng Toàn Phong Thuẫn được Hà Minh truyền vào rất nhiều linh lực nhưng ba đạo chuỳ linh lực của Nhâm Tiêu Dao cũng khác nhau, đạo ở giữa chính là chuỳ linh lực hình xoắn ốc có lực phá hoại cao hơn năm thành. Cho nên Toàn Phong Thuẫn của Hà Minh lập tức bị đánh tan. Ngay tức khắc đạo chuỳ linh lực thứ tư bắn thẳng vào phần bụng của Hà Minh.
“Phốc” một âm thanh nhỏ vang lên, một cái hộ tráo trong suốt xuất hiện bao phủ cả thân thể Hà Minh. Chính là linh lực hộ thể, một trong những đặc điểm của người tu đạo Đạo Cơ Kỳ. Dưới Đạo Cơ, chỉ có kinh mạch mới có tác dụng dẫn khí, cũng vì lý do này mà mỗi lần Nhâm Tiêu Dao bắn chuỳ linh lực đều phải phát ra từ ngón tay. Nhưng khi đạt đến Đạo Cơ Kỳ, thân thể sẽ thay đổi mạnh mẽ, tác dụng của kinh mạch không còn trọng yếu nữa mà nhường chỗ cho huyết nhục. Người đạt đến Đạo Cơ kỳ, mỗi tế bào trong huyết nhục đều chứa rất nhiều Linh lực nên được gọi là Đạo thể. Đạo Cơ a Đạo Cơ, đây chính là nền tảng để vấn đạo của người tu chân mà trụ cột chính là Đạo thể. Linh lực hộ thể là hình thức bảo vệ tự nhiên của tu sĩ Đạo Cơ Kỳ, Linh lực từ người Hà Minh phát ra không phải từ Tử Phủ hay Kim Đan, cũng không phải Nguyên Anh mà là từ huyết nhục!
“Oanh”, nhưng mà lúc này Nhâm Tiêu Dao lại sử dụng đòn sát thủ của mình là “Linh Lực Bạo” làm cho linh lực hộ thể của Hà Minh tan rã, phòng ngự của pháp bào vỡ nát, pháp bào cũng rách ra. Lực bạo tạc khổng lồ đánh vào thân thể Hà Minh làm hắn văng ra hơn mười mét.
Linh Lực Bạo là kỹ năng mà Nhâm Tiêu Dao đã thử nghiệm qua mấy lần trong lúc Lý Phì bế quan, hơn nữa hắn cũng thành công để không tổn thương thần thức khi sử dụng. Nhưng mà thử thì thử, tu luyện là tu luyện còn tranh đấu lại là việc khác. Kinh nghiệm của đấu pháp của Nhâm Tiêu Dao ít đến thảm thương nên lúc này hắn không kịp thu hồi thần thức mà còn nổ nhiều hơn một tia nên đã tạo thành tình cảnh giết địch một ngàn tự tổn tám trăm.
Thi triển một lần Linh Lực Bạo làm tinh thần Nhâm Tiêu Dao hoảng hốt, ngẩn ngơ một hồi, Linh lực toàn thân tán loạn nên hắn rơi thẳng từ không trung xuống. Cũng may là lúc Linh lực bạo phát làm thân hình hắn lắc lư nên không bị té chúi đầu xuống đất, bằng không sẽ ăn một trận đau đớn rồi.
“Bành” một tiếng, phần lưng của Nhâm Tiêu Dao đập mạnh vào mấy tảng đá trên mặt đất. Không thể có chuyện tất cả mặt đất trên núi này đều là bãi cỏ mềm mại hay là nơi bằng phẳng được, ít nhất cũng có mấy cục đá nhỏ là chuyện rất bình thường.
Thiên Lam pháp bào cũng rất tốt, dù trên đất có mấy khối đá sắc nhọn nhưng không thể làm hỏng nó, hơn nữa nó còn cản được các công kích vật lý. Chẳng qua là Nhâm Tiêu Dao cũng bị một phen trợn mắt há mồm, thân thể rã rời, không dậy nỗi.
“Bành” lại một tiếng trầm đục vang lên, lúc này Hà Minh cũng rơi xuống cách hắn mấy chục mét.
Nhâm Tiêu Dao hít sâu hai cái, thở ra một bụm máu nên tỉnh táo hơn một chút, tuy rằng trước đó hắn hơi hốt hoảng nhưng cũng phân biệt được bốn hướng. Hắn vận động hai tay đỡ thân thể ngồi dậy, sau đó nuốt vào một viên Sinh Cơ Đan. Bất chấp đau đớn thân thể và đau lòng vì hạt đan dược giá một trăm linh thạch mà với tay lấy thái đao sau đó lảo đảo xông về phía Hà Minh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...