Tiên Trù

“Tiểu tử nói rất đúng.” Đột nhiên bên tai Nhâm Tiêu Dao truyền tới một giọng nói còn kèm theo tiếng vỗ tay. Chẳng qua nghe người ta vỗ tay thì Nhâm Tiêu Dao chỉ thấy như bị sét đánh.

“Đạo cơ, nhất định là Đạo Cơ Kỳ.” Nghĩ tới điều này, vẻ mặt kinh ngạc của Nhâm Tiêu Dao lập tức biến thành tươi cười, bộ dạng nịnh nọt quay đầu nhìn về phía bầu trời.

Chỉ thấy cách hắn khoảng một trăm mét có một thanh niên mặc pháp bào màu trắng, chân đạp phi kiếm màu lam đang ngự không mỉm cười nhìn xuống. Hơn nữa hắn đang ngự không cách đất năm mươi mét và hình như không có ý định đáp xuống.

“Tiền bối mạnh khỏe nha, ha ha ha.” Nhâm Tiêu Dao cúi đầu khom lưng, ngoài mặt hết sức nhiệt tình giống như hai người đã quen biết từ kiếp nào.”

“Không có việc gì, không có việc gì, đừng khẩn trương như vậy.” Người thanh tiên tuỳ ý phất tay, vẻ mặt tươi cười nói: “Khi nãy ta thấy lời cảm thán của ngươi rất có lý nha, trước khi ta cũng hay gặp phải mấy tên miệng lưỡi còn lợi hại hơn công phu, chẳng qua cũng vì thế mà bọn hắn đã chết trong tay ta hết rồi.”

“Dạ dạ dạ, hắc hắc, à đúng rồi, không biết tiền bối chỉ tiện đường hay là…”


“Không phải, ta vì theo Vương Lực mà đến đây.”

“Vương Lực? Ai là Vương Lực?”

“Chính là tên trung niên hoàng bào của Tuý Tiên Lâu.”

“Ahh, thì ra tên kia có cừu oán với tiền bối sao! Bây giờ hắn đã chết rồi, thù hận của ngài cũng được báo a…”

“Không phải kẻ thù.” Tên thanh niên giống như cười mà nhìn Nhâm Tiêu Dao, “Tình hình thu nhập của Tuý Tiên Lâu dạo gần đây rất là tốt, nhưng mà bình thường tên kia không ra khỏi Tử Y phường thị nên ta cũng chỉ có thể chờ cơ hội mà thôi, à không, phải nói là cơ hội đã tới rồi chứ.”

“A ha ha ha, tiền bối đã nói như vậy thì ta lấy túi trữ vật của Vương Lực dâng cho người a.”

“Coi như tiểu tử ngươi thức thời.” Tên thanh niên gật đầu khen ngợi, “Chẳng qua là…ta thấy pháp bào trên người của ngươi cũng không tệ nha, túi trữ vật cũng dày nữa, không biết tiểu hữu có muốn nhường hai thứ này lại cho ta không? Ah, còn thanh thái đao kia nữa, cũng rất tốt.”

Đối với lời nói của tên thanh niên, Nhâm Tiêu Dao cực kì kinh bỉ, ăn cướp thì nói đại đi còn ra vẻ khách khí như vậy làm gì chứ? Tới quần áo trên người ta cũng không tha! Nhưng mà mình đánh không lại gia hoả này a. Tuy rằng trong lòng hắn đem mười tám đời tổ tông tên thanh niên ân cần hỏi thăm qua một lượt nhưng vẻ mặt vẫn nịnh nọt nói: “Nếu tiền bối xem trọng đồ vật của tiểu nhân thì đương nhiên ta phải dâng hai tay rồi nhưng mà cầu xin tiền bối bỏ qua cho tiểu nhân một mạng a. Hơn nữa, tay nghề nấu nướng của tiểu nhân cũng không tệ, tiền bối có thể vui vẻ hưởng thụ một phen nha, cần gì phải đứng trên đó chịu đựng gió lạnh chứ?”

Tên thanh niên mỉm cười nhìn Nhâm Tiêu Dao, khẽ lắc đầu: “Không cần, lúc nãy tốc độ ra tay của ngươi rất nhanh, đứng quá gần sẽ nguy hiểm lắm. Ngươi cứ đem đồ vật để trên đất rồi đi đi thôi, về phần mạng của ngươi ta cũng chẳng cần, dù sao giết ngươi cũng không được thêm gì cả.”


Gia hỏa này có phải là Đạo Cơ Kỳ không vậy? Thậm chí lúc này Nhâm Tiêu Dao còn hoài nghi về tu vi của đối phương. Đã là Đạo Cơ rồi còn để ý tới mấy chuyện này sao?

“Nếu tiền bối đã phân phó, tiểu nhân sao dám từ chối.” Sau khi nói xong hắn lấy túi trữ vật ném xuống đất rồi sau đó…Ba chân bốn cẳng mà chạy a! Một bên thì chạy còn một bên không ngừng chửi rủa trong lòng: Ta ngất, ngươi vừa nói tên kia dài dòng mà ngươi so với hắn còn hơn như vậy.

Nhâm Tiêu Dao ném túi trữ vật xuống đất cũng là có dụng ý. Túi trữ vật của Vương Hạo có màu đen giống với túi của tên dưỡng khí ngũ đoạn, hi vọng có thể qua mặt được tên gia hoả kia. Hơn nữa, hắn vì tiền tài mà giết đến nên có thể vì nhặt túi trữ vật mà mà mình có thời gian chạy xa thêm một chút. Về phần phải làm theo lời của hắn…? Lúc ta ra khỏi Phiêu Miểu Lâu thì quần áo bóng loáng, tươm tất, không lẽ cởi truồng đi về? Nếu vậy thì tự sát cho rồi a! Với lại nhìn tên kia cẩn thận như vậy, có lẽ mới thăng cấp Đạo Cơ không lâu đi. Lão đầu đã nói hiện giờ mình đã là vô địch trong Dưỡng Khí Kỳ, có lẽ sẽ có cơ hội trốn khỏi một tên Đạo Cơ sơ kì a.

Bà nội nó! Vừa chạy được khoảng mười dặm, trong lòng Nhâm Tiêu Dao đã phải chửi tục khi nhìn về địa hình trước mặt. Chỗ hắn đang đứng là thung lũng, trèo đèo lội suối cũng không có vấn đề gì nhưng mà mình chạy trên đất còn tên kia bay trên trời thì quá khác biệt rồi. Mình chạy từ đỉnh núi đến sơn cốc rồi từ đó chạy lên một đỉnh núi khác, còn hắn chỉ cần bay từ đỉnh bên này qua đỉnh bên kia thôi. Giống như mình chạy hình chữ U còn hắn bay thẳng một đường nha. Quan trọng nữa là tên kia cũng quá tinh tướng đi, không thèm liếc mắt tới túi trữ vật trên đất mà đuổi ngay tới đây a?

Bây giờ quay đầu cũng không kịp nữa rồi, chỉ có thể liều mạng xông về trước thôi, chẳng qua là phải thay đổi một chút chạy về phía giữa hai ngọn núi a.

Đang ngự kiếm đuổi theo Nhâm Tiêu Dao mà trong lòng Hà Minh cũng kinh ngạc vô cùng, dẫu biết là hắn chạy nhanh nhưng không ngờ đến mức như vậy! Đồ vật trên người mình tuy là không tốt lắm nhưng mà phi kiếm dưới chân thì không phải hạng xoàng a, mình phải tốn hơn một nghìn Linh Thạch mời được người tới luyện chế, tuy rằng trong hàng Đạo Cơ Kỳ không dám xưng là nhanh nhất nhưng chắc chắn cũng là đứng đầu, lại không nghĩ tới tốc độ của tên tiểu tử kia lại nhanh như thế, so với mình còn muốn hơn một chút, hơn nữa hắn còn phải tránh né cây cối đó nha. Chẳng qua, nhìn về địa hình phía trước Hà Minh lại mỉm cười, chỗ như vậy tên kia muốn chạy cũng không dễ đâu, hắn liền tăng tốc bám sát theo.


Chạy đến một vách đá cao bốn năm mươi mét, chân phải Nhâm Tiêu Dao đạp mạnh xuống đất một cái, không chút do dự nhảy lên, chẳng qua khi hắn mới vừa chạm lên vách đá, chưa kịp phát huy tốc độ thì trong thần thức đã thấy một đoản kiếm màu tím đang bắn về phía mình, đồng thời cũng cảm nhận được một luồng thần thức vờn quanh, xem ra hắn đã bị tên kia toả định rồi.

Nếu lúc này mình chạy trốn cũng không qua được đoản kiếm màu tím kia. Không chút suy nghĩ, hắn toàn lực phát huy Tiêu Dao Bộ, thân hình hắn phiêu hốt bất định với ý định dùng tốc độ làm nhiễu loạn công kích của đối phương. Lúc đoản kiếm chuẩn bị chém trúng, hắn lùi nhanh lại đồng thời vung tay đánh ra một Linh Lực Chuỳ về phía Hà Minh ở trên không.

Lúc này Hà Minh cũng không ngờ đối phương còn có thể phản kích, ý niệm lập tức loé lên tạo thành một cái Toàn Phong Thuẫn chắn trước mặt. Đạo Cơ khác Dưỡng Khí rất nhiều, Linh Lực Chùy của Nhâm Tiêu Dao có thể tổn thương, thậm chí là giết chết mấy kẻ Dưỡng Khí Kỳ nhưng khi đối mặt với Đạo Cơ Kỳ thì không có chút tác dụng nào. Chẳng qua là hắn cũng không mơ tưởng đánh chết được đối phương, chỉ cần ngăn cản tên kia một chút là được. Thừa dịp đối phương phân tâm, Nhâm Tiêu Dao liền bỏ xa tên kia chừng hai trăm mét.

Ý đồ của Nhâm Tiêu Dao đạt được rồi nhưng còn vách đá chắn trước mặt nên hắn cũng không còn biện pháp nào khác, đành xông về phía trước. Vừa mới kéo dãn khoảng cách được hai trăm mét, chỉ vì cái vách đá mà bị rút ngắn lại khoảng sáu mươi mét, quan trọng hơn là đoản kiếm màu tím của tên kia lại xuất hiện trước người mình.

Bất đắc dĩ hắn đành phải tránh đi lần nữa, chuẩn bị lập lại chiêu cũ, chẳng qua đoản kiếm màu tím kia chợt phát ra Kim Duệ chi khí một cách mãnh liệt, đó chính là pháp thuật trong pháp khí được Hà Minh kích phát ra.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui