Trong nháy mắt, Ngao Liệt muốn khóc luôn.
Không phải hắn ta vừa mới biết sự chênh lệch của mình với đám người này, nhưng lại là lần đầu tiên cảm nhận được, chênh lệch lớn như vậy.
Bọn họ là người một nhà, còn hắn ở đây, luôn không hòa nhập được, chỉ có thể bị người ta ức hiếp.
Ngao Liệt có hơi tủi thân, không cần linh lực của Nam Y trói buộc, hắn cũng yên tĩnh, ngồi ở một chỗ, toát lên vẻ cô đơn.
Đào Hề lạnh lùng nhìn, cũng nhìn ra vài phần đáng thương, cả người không tự chủ được đi về phía đó.
Đang định nói cái gì đó, Hoằng Phù đã đưa áo choàng từ trong ngực qua: “Phía trên lạnh, ngươi cầm đi.”
Đào Hề:……
Sư huynh của ta là thánh mẫu sao?
Chắc chắn hắn là như vậy! Vừa mới bị người ta cướp xong còn tự mình đưa lại!
Đôi mắt Ngao Liệt hiện ra ánh sáng lạnh lẽo: “Không cần ngươi vờ vĩnh.”
Hắn ghét Hoằng Phù, trước mặt người khác toàn tỏ vẻ vô tội.
Càng khiến người ta tức giận hơn chính là Đào Hề đối với sự vô tội của hắn rất tin tưởng không chút nghi ngờ!
Điều này làm sao khiến người ta không tức cho được?
Bắc Tịch nói buồn ngủ, thật ra còn lén ở trong lòng người ta mở mắt xem.
Khi thấy Ngao Liệt tức giận với Hoằng Phù còn cười khẽ trong lòng.
Nhớ đến ngay từ đầu hắn cũng vì vậy mà ghét Hoằng Phù, luôn cảm thấy hắn ta giả vờ vô tội hấp dẫn sự chú ý của sư tôn.
Nhưng ở chung lâu rồi, mới nhận ra hắn thật sự ngây thơ.
Hiện tại hắn đã khổ tận cam lai, thậm chí sư tôn còn bằng lòng vì hắn rời Huyền Cơ Tông.
Cái tên Hoằng Phù phiền toái này, cứ giao cho Ngao Liệt chịu đựng đi, Bắc Tịch liếc mắt nhìn Đào Hề.
“Này, sao thái độ của ngươi lại kém như vậy!”
Đôi tay Đào Hề chống nạnh, bất mãn đối với Ngao Liệt.
Ngao Liệt trực tiếp quay đầu không để ý tới nàng.
Nàng lập tức nhét áo choàng vào trong ngực Hoằng Phù, “Tự huynh cầm được rồi, không cần cho hắn!”
Ánh mắt Ngao Liệt hung ác, như muốn ăn thịt người, hết lần này tới lần khác hắn chưa từng ra tay với Đào Hề.
Đào hề cũng không sợ hắn, ngồi ngay ngắn ở một bên, không thèm để ý tới hắn.
Nam Y vui xem trận khôi hài như của mấy đứa đứa trẻ này, trong lòng lại cảm thấy may mắn vì Bắc Tịch cực kỳ chững chạc hiểu chuyện.
Nàng tự nhiên thay Bắc Tịch vào Ngao Liệt, nghĩ Bắc Tịch nghe lời như vậy, nếu giống như Ngao Liệt, e là khiến nàng đau đầu, không nhìn ra tên nhóc Hoằng Phù này cũng là kẻ gây họa.
Mấy người ở lại trấn nhỏ, cách tông môn không gần, Nam Y dò hỏi Bắc Tịch muốn đi đâu, Bắc Tịch hơi khom lưng, cánh tay được người đỡ lấy chống đỡ sức lực cơ thể, lại ho hai tiếng, mới nói, “Đệ tử muốn đến nơi thanh tịnh.”
“Không được! Sao lại đến nơi thanh tịnh? Nhiều người một chút không vui sao?! Ta mặc kệ, ta muốn ở nơi nào náo nhiệt chút.
“Vậy ngươi tự ở là được.”
Nam Y không trả lời hắn, đối với chuyện hắn có ở cùng bọn họ hay không, vốn cũng không có gì ý kiến.
Ngao Liệt lập tức yên tĩnh lại, giương mắt nhìn Đào Hề.
Đào Hề cau mày, “Nơi yên tĩnh thích hợp cho sư huynh dưỡng thương, sao ngươi còn không hiểu chuyện hơn ta vậy.”
Ngao liệt: Ta *******
Cuối cùng Ngao Liệt vẫn đi theo bọn họ.
Hắn tới, là vì nghe Vô Giới nói bọn họ muốn rời đi.
Ngày đầu tiên hắn đang ngơ ngác ở chỗ Vô Giới, còn nghĩ nếu Đào Hề tới xin lỗi, dù nói gì hắn cũng sẽ không dễ dàng tha thứ cho nàng.
Định giày vò người một phen.
Ngày hôm sau, hắn cảm thấy làm nam nhân phải rộng lượng, nếu Đào Hề tới, nói xin lỗi với hắn và hứa hẹn vài lời đặt hắn lên làm đầu, hắn sẽ lập tức cùng người trở về.
Ngày thứ ba, hắn cảm thấy chỉ cần Đào Hề đến đây là hắn lập tức có thể đi theo người ta, chỉ cần cho hắn một cái bậc thang!
Sau đó đến hiện tại, vẫn hắn mong ngóng đuổi đến đấy, không có mặt mũi không có khí khái, nào có quyền từ chối chứ.
Nam Y chọn một toà cách nơi này một con đường, tốn số tiền lớn mua.
Lấy từng cái đồ vật của mình ra, trang trí cho nhà mới.
Tuy Bắc Tịch bị thương nặng, nhưng nhìn nơi này, vẻ mặt lại rất vui vẻ.
Lấy một lần trọng thương đổi với việc sư tôn và hắn rời khỏi Huyền Cơ tông, hắn không cảm thấy thiệt.
“Nơi này về sau chính là nhà của chúng ta sao?”
Đầu ngón tay Nam Y run rẩy, nhà? Nhà của bọn họ ư?
Bây giờ nàng, cũng có người nhà sao?
Khóe miệng Nam Y nhếch lên một nụ cười nhạt, cùng người ôm lấy nhau, “Ừ, đây là nhà của chúng ta.”
Bọn họ định cư ở đây, nhưng Nam Y lại biết, những ngày tháng yên bình cũng không được bao lâu, Ma tộc xâm phạm, Tu chân giới đại loạn, tất cả mọi người đều phải chịu ảnh hưởng.
Không có lý do nào khác, ngay cả thị trấn xa xôi này, càng ngày càng có nhiều ma khí quấn quanh.
Thỉnh thoảng cũng có người ở các đại tông môn đến bái phỏng, lúc Nam Y rời đi là quang minh chính đại đi, vẫn chưa ẩn nấp hành tung, nếu là chịu khó tìm kiếm, cũng không khó để tìm được nàng.
Người Huyền Cơ tông tất nhiên là khuyên nàng trở về, cũng nói không hề truy cứu trách nhiệm của Bắc Tịch, nhưng Nam Y đã đoán ra một chút chân tướng sự tình, biết Bắc Tịch vô tội.
Nàng không đồng ý trở về với người Huyền Cơ tông.
Ngôn Tình Tổng Tài
Cũng có người không phải thật lòng muốn nàng trở về.
Chỉ là tới cho có hình thức, ví dụ như Thích Ưu, Đàm Trăn, khi Nam Y cự tuyệt, bọn họ lập tức muốn rời đi trước.
Tuy rằng đại đệ tử của Huyền Cơ tông Hoằng Chứa vẫn còn cảm thấy có cơ hội đấu tranh một chút, nhưng không thể so được với ý kiến của hai vị sư thúc, cuối cùng thất bại trở về Huyền Cơ tông.
Rồi những tông môn tới sau, ngoài mặt là khuyên Nam Y trở về, thực chất lại đề ra đãi ngộ còn tốt hơn nhiều so với Huyền Cơ tông, mời Nam Y bất cứ lúc nào cũng có thể thay đổi tông môn.
Thái độ của Nam Y vẫn luôn rõ ràng, nàng không muốn chịu sự trói bụôc của tông môn, sau đó mãi đến khi Thiên Cơ Môn tới, Nam Y cúi đầu cười rộ lên.
Nàng còn chưa tìm bọn họ, thế mà bọn họ lại tự mình đến trước.
Thiên Cơ Môn cũng biết quan hệ của mình với Nam Y Bắc Tịch có hơi gian nan, nhưng bảo bọn họ trơ mắt nhìn Nam Y bị tông môn khác cướp đi, bọn họ lại không cam lòng.
Lập tức phái trưởng lão chưa bao giờ có xung đột với Nam Y trước đây tới.
Nam Y đỡ trán, không đuổi người trước, nhưng lại có điều ám chỉ, “Quý phái có một vị trưởng lão khiến ta vô cùng không vui, trưởng lão cũng biết, ta đã rời khỏi Huyền Vơ tông, những chuyện sau này không phải chịu sự hạn chế của tông môn.”
Lời này giống như uy hiếp, truởng lão được phái tới hoảng sợ tới mức mở to hai mắt, lúc rời đi linh lực còn không vận đủ, suýt nữa ngã từ phía trên xuống.
Nam Y thản nhiên nhìn người rời đi.
Bắc Tịch từ phía sau đi ra, đột nhiên khom lưng ôm nàng từ sau lưng, dựa vào trên vai nàng, “Sư tôn sẽ theo chân bọn họ đi sao?”
“Nghĩ cái gì vậy, đương nhiên là không.”
Nam Y xoay người ôm lấy hắn, bảo hắn ngồi cùng ghế với mình, đầu tỳ lên đầu hắn, đôi mắt sâu thẳm, “Những người từng làm ngươi bị thương, ta tất sẽ lấy lại công bằng cho ngươi.”
Bắc Tịch mím môi, chui vào trong lòng Nam Y, “Vâng.”
Trước đây là người hung ác, giờ lại giống như đóa hoa trắng.
Nam Y đỡ hắn, trong lòng tính toán thời gian Ma tộc ra tay ở kiếp trước.
Phải giải quyết Ma tộc trước, bọn họ mới có thể sống yên ổn.
Nhưng Nam Y suy tính đủ đường, lại không ngờ Ma tộc ra tay trước thời gian!
Ngày ấy toàn bộ bầu trời đều là màu đen, sấm sét lóe sáng, Nam Y đứng ở bên ngoài nhìn sắc trời, đáy mắt có một tia ưu sầu.
Có lẽ nàng có thể bảo vệ người bên cạnh ở trong loạn thế, nhưng không cách nào để bọn họ sống tốt ở trong loạn thế như trước..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...