“Các ngươi tới đây làm gì.”
Ngao Liệt xoa ngực, ánh mắt căm giận nhìn Nam Y, nhưng không trả lời nàng, chỉ lo phát tiết lửa giận của mình.
“Ngươi lại dám đối xử với ta như vậy, chờ sau này ngươi phi thăng, phụ vương của ta nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi!”
Trong mắt Nam Y hàm chứa sự ghét bỏ, lại thấy Vô Giới đi ra từ cửa phòng bên kia.
“Nam Y trưởng lão, đây là……” Hắn thân là Phật tu Hợp Thể kỳ, thính lực hơn người, tất nhiên là có nghe thấy tiếng.
“Đêm đã khuya, đại sư nên nghỉ ngơi đi.” Nam Y lách người qua Vô Giới, cũng không muốn giải thích với hắn.
“Không phải là bần tăng muốn xen vào việc của người khác, chỉ là cách âm của khách điếm này không tốt lắm, trưởng lão chớ quấy rầy phàm nhân nghỉ ngơi.”
Nam Y liếc hắn một cái, giơ tay gõ cửa, lại dùng truyền âm thầm hỏi người bên trong “Quần áo mặc xong chưa?”
“Mặc xong rồi.”
Bắc Tịch nhanh chóng trả lời.
Vì thế nàng đẩy cửa đi vào, Bắc Tịch khoác áo ngoài, ngồi ở mép giường, nhìn Nam Y với ánh mắt dịu dàng.
“Vào đi.”
Đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy Bắc Tịch cười, quay đầu nhìn hai người kia sắc mặt lập tức trở nên không vui.
Ngao Liệt chỉ nhớ ăn không nhớ đánh*, vẫn bước nhanh tới, vô cùng phách lối, thậm chí còn nói với Bắc Tịch “Đều là người lớn, nhìn ta như vậy làm gì, kiêu ngạo vậy sao?”
*: có nghĩa là khiển trách người không chấp nhận bài học, chỉ nhớ lợi ích mà quên đi thời gian chịu tội.
Nam Y lại nhìn hắn.
Ngao Liệt xua xua tay, ý bảo chính mình không nói, Đào Hề hung hắng đá vào chân hắn, bảo hắn câm miệng.
“Sao hai người các ngươi lại đến đây?”
“Sư, sư phụ, là ta, ta muốn xuống núi quan sát, hắn, hắn cũng sợ mình đợi ở trên núi bị người bắt đi, cho nên chúng ta ……”
“Ấy ấy ấy, ngươi nói bậy cái gì đó! Rõ ràng là ta sợ ngươi xuống núi một mình nguy hiểm, hiểu không? Thuận tiện, thuận tiện bảo vệ sư phụ ngươi một chút, xem như phí dừng chân của ta mấy ngày nay, ta mà lại sợ mình bị người ta bắt đi á? Ngươi đừng có nói hươu nói vượn nữa được không?”
Ngao Liệt oán trách, đôi mắt giật giật như bị rút gân.
Đối với con rồng sĩ diện này Đào Hề không biết nói gì hơn.
“Vậy sao, vậy ai cho phép các ngươi, ẩn ẩn mình đi theo bên cạnh ta?”
Ánh mắt sắc bén của Nam Y chủ yếu nhìn về Ngao Liệt.
Đương nhiên nàng biết Hề Nhi không có khả năng theo dõi mà không bị nàng phát hiện, chắc chắn là Ngao Liệt dẫn theo nó!
“Ấy, chẳng phải vì sợ các ngươi phát hiện ra chúng ta sao.”
Không biết vì sao ở bên Đào Hề lâu như vậy, mỗi lần Nam Y tức giận nàng đều có bộ dạng lúng túng, hại hắn cũng lúng túng theo.
“Vậy tại sao ngươi lại để cho Ma Khí của Đào Hề để lộ ra bên ngoài?”
Ở bãi tha ma, nàng cảm nhận được ma khí của Đào Hề ổn định, mới thu hồi ma châu kia, để tránh cho ma châu kia sinh ra ảnh hưởng với Đào Hề rồi nổ tung trong nháy mắt.
“Ai biết nàng ta thấy hạt châu kia thì kích động như vậy.”
Nói về chuyện này, Ngao Liệt cũng có chút bực bội, Đào Hề đã suýt chút nữa hại hắn bại lộ sớm!
Nam Y lấy ma châu từ trong ngực ra, “Ngươi muốn cái này?”
Đào Hề gật đầu, “Dường như ma châu này hữu dụng với con.”
Ngay vào lúc sư phụ muốn phá hủy ma châu, máu toàn thân đều như kêu gào, bắt lấy nó, bắt lấy nó, nó sẽ hữu dụng với ngươi.
Vì thế nàng khống khống chế được mà bộc lộ ma khí ra bên ngoài, muốn lấy thứ kia.
“Cầm lấy đi.”
Nam Y cũng không phải là một sư phụ keo kiệt, Đào Hề muốn cái này, tất nhiên nàng sẽ cho.
“Chỉ là ngươi phải biết rằng, ngươi có huyết mạch của hai tộc Yêu – Ma, vừa có thể trở thành yêu tu, cũng có thể trở thành ma tu, nếu dùng này hạt châu, e là chỉ có thể là ma tu.”
Đào Hề cắn đôi môi đỏ, nhưng không do dự lâu lắm, “Dù yêu tu hay ma tu cũng bị người phỉ nhổ, có khác gì nhau đâu, mạnh là được.”
Nam Y cười rộ lên, “Ừm, ngươi nói rất đúng.”
Chỉ có khi thật sự mạnh mẽ, mới không dễ dàng bị bắt nạt.
Nàng giao ma châu cho Đào Hề, dặn dò nàng nếu không nắm chắc thì đừng làm xằng bậy, ngay sau đó lại cảnh cáo Ngao Liệt đừng ỷ vào tu vi cao mà dẫn theo Đào Hề làm xằng bậy.
Nói xong mới đuổi hai người đi.
Bắc Tịch ngồi ở trên giường không nói một lời, cụp mắt dáng vẻ ngoan ngoãn.
Nam Y đi qua ngồi bên cạnh hắn, kéo lấy tay hắn, “Bọn họ đi hết rồi, chúng ta nghỉ ngơi thôi?”
Hiếm khi ra ngoài một lần, nơi này cũng không lạnh, Bắc Tịch cũng khỏe hơn so với lúc ở trong phòng nàng tại Thanh Vụ Sơn.
Bắc Tịch gật đầu, bàn tay thuận thế kéo đai lưng, trong miệng còn nhẹ nhàng nói, “Sư tôn muốn dẫn theo bọn họ đi gia cố phong ấn của Ma kiếm sao?”
“Ừ, tới cũng tới rồi, không bằng cứ dẫn bọn họ theo.”
Ở nơi Nam Y không nhìn thấy, đôi mắt Bắc Tịch tối sầm lại, trong đầu không biết đã có bao nhiêu biện pháp giết ch.ết Ngao Liệt.
Thực lực của Ngao Liệt mạnh hơn hắn rất nhiều, hắn gần như không có cách nào có thể bắt được Ngao Liệt.
Nhưng người kia, vào lúc hắn chưa gặp sư tôn, hắn ta (NL) đã đả thương hắn (BT), nhưng lại không phải chịu bất cứ trừng phạt nào.
Hiện tại hắn ta còn nhìn thứ không nên nhìn!
Sao hắn có thể (Bắc Tịch) chứa chắp được hắn ta(Ngao Liệt)?
Ai biết bọn họ đến đây lúc nào?
Bắc Tịch thu lại tâm trạng buồn bực, chui vào lòng Nam Y, giọng điệu yếu ớt nói, “Sư tôn, đệ tử mệt rồi, chúng ta đi ngủ thôi.”
Hắn đã bày tỏ ý không muốn rồi, tất nhiên Nam Y sẽ không quấn lấy.
Nàng ra tay hạ cấm chế ở bốn phía, sau đó cởi qu.ần áo, dang đôi tay ôm Bắc Tịch vào trong ngực.
Hai người nằm trên giường, cầm lấy cây trâm còn quấn lấy vài lọn tóc dài, khó thể tách rời.
Bọn họ ôm nhau trên giường, mặt đối mặt, hơi thở giao nhau, thậm chí trong đêm tối, còn có thể thấy được cảm xúc kích động trong mắt đối phương.
Đôi mắt luôn lạnh nhạt của Bắc Tịch lại nhiễm ý cười, còn nàng thì mang theo vẻ dung túng cưng chiều.
Ngày thứ hai, Nam Y và Bắc Tịch thay quần áo đi ra ngoài, những người khác còn chưa đến.
Vì thế bọn họ lại đi thưởng thức đồ ăn của người phàm.
Một chiếc bánh bao mỗi người một nửa, một chén hoành thánh cũng mỗi người một nửa, nhìn qua cảm tình rất tốt, khiến người khác cực kỳ hâm mộ.
Chờ khi bọn họ trở về, Vô Giới đại sư đang đứng đối diện Ngao Liệt và Đào Hề, sắc mặt không được tốt lắm.
“Sư phụ! Lão lừa trọc này không cho con đi theo!” Đào Hề nhìn thấy Nam Y đầu tiên, nàng chạy về phía Nam Y, ôm chặt cánh tay Nam Y, lắc lắc giống như làm nũng.
Nhưng vừa quay đầu, đã thấy sư huynh của nàng đang nhìn chằm chằm tay nàng, nở nụ cười tàn nhẫn.
Khiến nàng sợ tới mức co rụt người lại.
Nhân lúc sư huynh còn đang nhìn chằm chằm vội vàng buông tay.
Vì thế sư huynh lại trở về bên cạnh sư phụ, biến thành một sư huynh ngoan ngoãn nghe lời.
“Không sao, hắn không cho ngươi đi theo ta, ta dẫn ngươi đi.”
Nam Y dỗ Đào Hề, Đào Hề lập tức trừng mắt với Vô Giới, dường như đã có chỗ dựa vững chắc.
Vô Giới có chút không vui, khuôn mặt tuấn tú lãnh đạm cau lại: “Quý đệ tử tu vi thấp, nếu đi, e là không giúp được cái gì.”
Đây là ý ghét bỏ Đào Hề.
Đào Hề không dám tin, nhìn Nam Y, lại nhìn Ngao Liệt.
Không biết Ngao Liệt đã lấy từ đâu cọng cỏ đuôi chó ngậm ngoài miệng, giọng điệu vô cùng kiêu ngạo: “Có bổn tọa và Nam Y ở đây, cần gì nàng phải hỗ trợ.”
Vô Giới bình tĩnh nhìn Ngao Liệt, nhìn hồi lâu, thậm chí Ngao Liệt còn bị nhìn đến nổi cả da gà, cuối cùng đối phương cũng buông ta: “Vậy cứ để tiểu thí chủ đi theo đi.”
“Hừ, ngươi không muốn ta cũng đi theo.” Vô Giới chẳng chút phản ứng.
Hắn vẫn đang cảm thấy kỳ quái trong lòng.
Vì sao hắn lại có cảm giác muốn thân cận với vị công tử áo bào trắng kia? Dường như hắn là một điều gì đó, điều mà hắn theo đuổi suốt đời.
Không chờ hắn nghĩ xong, trước mặt đã không còn ai.
“A di đà Phật.”
Vô Giới cúi đầu niệm một tiếng, cầm thiền trượng đi theo ra ngoài.
Bên ngoài có một ánh mắt đầy ác ý, khiến Nam Y không khỏi ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy tên Ma Tu đã bị Vô Giới phế tu vi hôm nọ.
Nàng lắc đầu không để ý đến hắn, dù sao cũng là một tên ma tu đã mất đi tu vi, có thể làm gì được chứ?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...