Khóa học buổi sáng của Lâm Viễn tông vừa kết thúc, một vài đệ tử ở lại trong lớp chưa đi, cũng có một số chuẩn bị kết bạn đi ra ngoài tản bộ.
Đang chờ đứng dậy, lập tức nhìn thấy Kiêm Trúc đã mấy ngày không xuất hiện từ bên ngoài đi vào.
Mọi người sững sờ, lập tức ngồi xuống tại chỗ.
Tầm mắt quan tâm đi theo Kiêm Trúc từng bước đến chỗ ngồi —— tất cả đều biết ngoài bảy ngày trước tại sơn môn bên ngoài Lâm Viễn tông, vì Kiêm Trúc mà ba người là vua giao nhân, đại sư huynh đứng đầu và Hoài Vọng Tiên tôn đối chọi gay gắt.
Ba người đó cho dù là xách một người trong đó ra thôi cũng đủ để thêm độ nóng cho câu chuyện rồi, càng đừng nói chi là cả ba cùng chung chỗ, mà lại còn vì cùng một người.
Kiêm Trúc thế mà đã quen thuộc với ánh mắt từ xung quanh bắn đến, bước chân không mảy may ngập ngừng đi thẳng đến chỗ ngồi ngồi xuống.
Y đang nhàn nhã kéo phẳng vạt áo, quay đầu lập tức nhìn thấy Hà sư huynh đối diện với mình.
Ánh mắt của sư huynh muốn nói lại thôi, đầy ắp cảm xúc đau thương.
Kiêm Trúc, “…”
Y thấy hơi buồn cười, đoán được vị sư huynh này đang suy nghĩ gì, “Kiêm Gia Thương Thương không có bi kịch.”
Dứt lời, đáy mắt Hà sư huynh bỗng sáng ngời, dường như toàn thân đều tỏa ra sức sống mới.
Hoàn toàn khác với phản ứng của hắn, các đồng môn xung quanh khi nghe được câu đó thì phút chốc cảnh giác: Như vậy sao được, bọn họ đặt cược vào Tiên tôn nhiều như vậy!
Toàn thân Hà sư huynh tỏa nắng, hắn vỗ vỗ Kiêm Trúc vui mừng nói, “Vậy mới đúng chứ, không quên sơ tâm.”
Kiêm Trúc phỏng đoán, “Huynh đặt Thương Dự?”
“Lần này không đặt.”
“Nhưng mà huynh vui cứ như là người thắng to nhất ấy.”
Hà sư huynh lập tức dùng ánh mắt “mắt nhìn hạn chế” để nhìn y, “Gì mà tiền với bạc chứ, tục quá chừng.
Tình cảm ta dành cho Kiêm Gia Thương Thương xuất phát từ chân tình!”
Kiêm Trúc mang lòng biết ơn, “Vậy thì huynh có thể yên tâm.”
Hà sư huynh lập tức nhẹ nhõm cả người, cứ việc yên tâm.
…
Không lâu sau buổi học sáng là sẽ đến buổi học phù trận.
Trước đây lớp phù trận do Cối Dữu trưởng lão giảng bài, bây giờ Cối Dữu còn chưa hoàn toàn khôi phục, vẫn do Động Nghênh dạy thay như lần trước.
Phù trận bình thường đối với Kiêm Trúc mà nói là chuyện nhỏ, y làm xong bài tập mấy lần, rồi thong thả ngồi tại chỗ nhón đồ ăn vặt.
Một bàn tay móc trong túi càn khôn, Kiêm Trúc rột rột ăn, ăn hết cái này lại mò đến cái khác trong túi, bỗng chạm phải một vật thể ấm nóng.
Thoạt tiên y sững sờ, sau đó với tay cầm lên, khi này mới phát hiện là vỏ kiếm của mình – A Duẩn.
Vỏ kiếm dài nhỏ bị y cất trong túi càn khôn, đã mấy ngày rồi không lấy ra xem.
Kiêm Trúc vuốt dọc xuống theo thân kiếm, không cảm nhận được có gì khác thường, chỉ có nhiệt độ là nóng lên.
Y đăm chiêu: Chẳng lẽ vỏ kiếm theo chủ… chỗ y ma sát sinh ra nhiệt, nhiệt lượng truyền đến vỏ kiếm?
Tạm thời không đưa ra được kết luận, Kiêm Trúc cũng không đắn đo quá nhiều, y gạt vỏ kiếm sang một bên, tiếp tục lần mò tìm kiếm đồ ăn vặt của mình.
Ở một nơi khác, Chiếu Dương Sơn.
Trận Thiên La Kim Quang che phủ kín cả tông môn, tăng bào của Khư Tịnh Đại sư đón gió phất phơ, chín đạo kiếm ý Lăng Sươg hộ pháp phía sau.
Hoài Vọng đứng bên ngoài trận Kim Quang, bóng kiếm Vấn Nhàn khổng lồ lờ mờ loáng thoáng che phủ trên đỉnh đầu.
Phó chưởng môn Chiếu Dương Sơn mờ mờ ảo ảo đọa ma, sau khi đoàn người đuổi đến thì mới phát hiện ra hình như chỉ là hành động mất kiểm soát.
Song vì để phòng ngừa vạn nhất Khư Tịnh Đại sư vẫn bày trận pháp, được Hoài Vọng ở bên cạnh hộ pháp.
Cũng có bảy, tám tông môn đồng minh khác đến.
Tuy nói việc trừ ma giao cho Khư Tịnh Đại sư, chức hộ pháp giao cho Hoài Vọng Tiên tôn, nhưng bọn họ cũng không tiện ngồi yên trong môn phái, cùng thi nhau chạy đến vây xem phụ phụ một tay.
Giây lát sau, quầng sáng vàng dần tắt, Vấn Nhàn vào vỏ.
Trừ ma vừa kết thúc, người của Chiếu Dương Sơn chắp tay nói lời tạ ơn.
Người trong các tông môn trong Tam giới đến tận môn phái để trừ ma hộ pháp cho, về tình về lý thể nào cũng phải mời người vào ngồi xuống để bày tỏ lòng biết ơn.
Đoàn người lập tức đi theo chưởng môn Chiếu Dương Sơn đi vào trong môn.
Trên đường đi, mọi người lại bắt đầu nói về lời đồn ít ai biết được mấy ngày trước đó.
Nhạc Tâm Tiên tử nhìn sang Hoài Vọng bên cạnh, không khỏi nhớ lại tin đồn lớn của Lâm Viễn tông lan truyền khắp Tam giới, “Nói ra thì, vua giao nhân ngàn dặm xa xôi đến Lâm Viễn Tiên tông cầu hôn, không ngờ cuối cùng bị từ chối, lại phải mang sính lễ quay về phương Bắc.
Xéo xéo đằng trước, bước chân Hoài Vọng hơi dừng lại một chút.
Tiêu Dao Đạo trưởng nói tiếp, “Bần đạo cũng có nghe thấy, tiếc thật, cứ tưởng là sẽ có thêm một chuyện vui chứ.”
“Suy cho cùng thì vẫn là đệ tử của Lâm Viễn tông quyết đoán.” Nhạc Tâm Tiên tử che miệng cười.
Kết quả như vậy có phần nằm ngoài dự đoán của tất cả mọi người, mặc dù ở đây ai cũng là người chưởng sự của các tông, thì cũng không nhịn quay đầu lại thảo luận vài câu.
Hoài Vọng nghe hết nhưng không nói một lời, hàng mi buông xuống, vẻ mặt không hề cảm xúc.
Khư Tịnh nghiêng đầu liếc nhìn hắn, khóe mắt nheo lại cong cong, “Theo lý mà nói thì tộc giao nhân vừa bí ẩn vừa mạnh mẽ, tướng mạo của vua giao nhân cũng vô cùng tuấn tú, người bình thường sẽ không từ chối.”
Vừa dứt lời, mọi người xung quanh lập tức thi nhau phụ họa, “Đúng vậy.” “Mà không biết là vì sao nhỉ.”
Mọi người đang nói chuyện sục sôi ngất trời, Hoài Vọng nãy giờ vẫn không lên tiếng đột nhiên mở miệng, “Lòng y đã có chốn về.”
Tiếng nói chuyện bỗng lặng đi, mọi người đang bàn tán chợt ngẩn ra, khi này mới nhận ra được Hoài Vọng trả lời cái gì.
Mấy tầm mắt kinh ngạc nhìn về phía Hoài Vọng, nhưng người nào đó vẫn giữ vẻ mặt không thay đổi như cũ.
Chỉ có Khư Tịnh hơi quen thuộc với Hoài Vọng một tí là nhìn thấy được chút nóng nảy không dễ phát hiện trong đáy mắt hắn —— như là kiềm nén thiên ngôn vạn ngữ trong lòng, cuối cùng vẫn không dằn được câu đó.
Khư Tịnh lập chưởng cười cười, “A di đà phật, vậy thì có thể nói xuôi được.”
Chuyện có liên quan đến chủ đề này cứ như thế dừng tại đây, sau khi tất cả mọi người vỡ lẽ ra thì cũng đồng thời cảm thấy khó hiểu:
Sao Hoài Vọng Tiên tôn biết được chuyện đó?
Chỗ bên Hoài Vọng vừa ngồi xuống là qua hơn nửa ngày, nếu như đã đến rồi thì tiện đà thảo luận về chuyện linh khí thức tỉnh luôn.
Mãi đến chạng vạng Kiêm Trúc hết giờ học quay về Thương Sơn rồi, Hoài Vọng vẫn chưa quay về.
Y không giục cũng không gấp, mới giao lưu thân thể với nhau bảy ngày trước, đúng là lúc nên giữ khoảng cách một chút.
Kiêm Trúc dạo quanh vườn hoa một vòng, uống tí trà, ngắm tí hoa, vuốt tí lông dê.
Đến khi ánh trăng vắt vẻo đầu cành cây rồi, mới đi về nhà gỗ.
Y cởi ngoại sam ra đang định lên giường, chợt nhớ đến buổi sáng vỏ kiếm ấm nóng lên, bèn dứt khoát rút vỏ kiếm trong túi càn khôn ra.
Vỏ kiếm dài nhỏ bị rút ra khỏi miệng túi rơi xuống lòng bàn tay, ánh trăng len vào từ khung cửa sổ hé mở chiếu lên thân kiếm —— rõ ràng không phải là một thanh kiếm sắc bén, song bên mép vẫn ánh lên bén ngót.
Kiêm Trúc thử vuốt nhẹ lên, nhiệt độ đã từ từ khôi phục lại như bình thường.
Y cong ngón tay búng một cái, “thịch…” vỏ kiếm lập tức phát ra tiếng ong ong bất mãn tỏ vẻ kháng nghị.
Kiêm Trúc bật cười, vẫn như cũ.
Sau đó y đặt vỏ kiếm lên bàn, quay đầu nằm xuống giường ngủ.
…
Trăng bạc leo lên, ánh sao lấm tấm.
Thương Sơn mất đi một nửa nhân sự, chỉ có Kiêm Trúc đang ngủ say trong nhà gỗ và con dê đen đang ngủ gật trước vườn hoa, tất cả chìm vào tĩnh lặng.
Giữa không gian yên lặng đó, vỏ kiếm đang đặt trên bàn bỗng nhiên khẽ nhúc nhích.
Động tĩnh tương đối nhỏ, không đánh thức được Kiếm Trúc đang nằm trên giường.
Ánh trăng lọt qua khung cửa sổ, thả tấm lưới hình thoi bằng ánh sáng lên mặt bàn, chiếu sáng nửa vỏ kiếm.
Vỏ kiếm dài nhỏ rung lên một cái rồi lơ lửng bay lên không, dưới ánh sáng đổ xuống một bóng râm lớn chừng hai ngón tay.
Tiếp đó vỏ kiếm xoay một cái đứng vuông góc, dường như có cảm ứng, bay vọt ra ngoài qua cánh cửa sổ mở hé, xuyên thẳng qua rừng cây thương ngô tiến đến hàn đàm.
Xoẹt xoẹt —— thương ngô dọc đường bị ngọn gió gắt thổi nhẹ nhàng lay lắt.
Vỏ kiếm không chút chậm trễ, tiếng nước “ùm” vang lên, đâm thẳng vào giữa đầm nước!
Nó phá tan tầng tầng lớp lớp cản trở của đầm nước, Ly Hỏa ẩn sâu dưới trung tâm đầm nước tỏa ra xích quang sáng ngời, chẳng khác nào lời kêu gọi không thành tiếng.
Vỏ kiếm không một giây ngơi nghỉ, lao thẳng vào ngọn Ly Hỏa ——
Phù…!
Trong nhà gỗ, Kiêm Trúc đang trong giấc phút chốc mở mắt ra.
Y nhíu mày khẽ than nhẹ một tiếng, trong đầu như có nước ùng ục sôi.
Tầm mắt thoắt đảo, vỏ kiếm vốn đang nằm trên bàn đã biến mất.
Lúc này y trở mình nhỏm dậy, nhẫn nhịn cảm giác hỗn loạn trong đầu bước đến trước bàn, đầu ngón tay khẽ lướt qua, đuổi theo hướng linh khí đi đến.
Chỉ trong giây lát, Kiêm Trúc đã phóng người bay ra khỏi nhà gỗ, thẳng đến hàn đàm.
Trung y mỏng manh đón gió, y sam bay phần phật.
Linh khí bản mệnh chung một nhịp thở với chủ nhân, nếu như linh khí bị hao tổn thì chủ nhân cũng khó lòng tránh khỏi phản phệ.
Trước mắt thì chẳng biết tại sao vỏ kiếm trong lúc không nhận được mệnh lệnh lại rơi xuống linh đàm, lao thẳng đến Ly Hỏa bên dưới, Kiêm Trúc không thể bỏ mặc không quan tâm.
Y đau đầu ấn ấn huyệt thái dương, loáng thoáng nhớ lại cảnh lúc mình xuống dưới linh đàm thám hiểm suýt chút nữa biến thành cá nướng đáy nước.
Cả lần tiếp xúc trực tiếp với đóa hoa sen Ly Hỏa chín cánh ở Ma giới, thì trong thần thức dường như có một dấu ấn lay động, khiến cho vỏ kiếm cũng xuất hiện phản ứng.
Trước đó vài ngày y và Hoài Vọng tuy ở xung quanh linh đàm, nhưng không hề động chạm gì đến Ly Hỏa ẩn sâu bên dưới, nên không có gì đáng lo ngại.
Có điều bây giờ…
Kiêm Trúc nghĩ, thoáng cái đã đến bờ đầm.
Y nhìn xuống đáy đầm mơ hồ sáng rực lên, cảm ứng của dấu ấn trong thức hải càng lúc càng mạnh hơn.
Thoạt tiên y thử dùng linh khế để gọi vỏ kiếm, song nó lại không hề có chút phản ứng nào.
Theo thời gian kéo dài, cảm giác sôi trào trong đầu lại càng kịch liệt.
Cần quyết đoán mà không quyết đoán sẽ dẫn đến thảm kịch, Kiêm Trúc không do dự, “phù phù” thả người nhảy xuống đáy đầm.
—— cho dù có phải dùng tay để kéo thì cũng phải lôi cái vỏ Đoạt Duẩn phản nghịch kia ra ngoài.
Thân thể chìm xuống đáy đầm, cảm quan không khác gì lần đầu tiên lặn xuống cả.
Cơ thể Kiêm Trúc khẽ di chuyển, như một con cá ngân linh hoạt lặn xuống nước, chốc lát đã đến trung tâm đầm nước.
Y nhìn xuống dưới, thị lực đủ tốt để có thể nhìn thấy rõ vỏ kiếm quen thuộc đang bị Trường Minh Ly Hỏa bao bọc xung quanh.
Ngọn lửa liếm dần lên trên, tận tình đốt chạy.
Y cố gắng dùng linh khí bảo vệ thân thể, cố nén cảm giác như bị tia lửa bắn tung tóe trong đầu, nín thở với tay lần tìm.
Trong lúc tiến đến gần ý thức như là bị nung nấu đến gần như không còn, Kiêm Trúc tốc chiến tốc thắng, dựa vào bản năng nắm chặt lấy thân vỏ kiếm nóng bỏng cố sức kéo lên trên ——
Xì, trong nước bắt đầu cháy bùng lên một ngọn lửa.
Một chuỗi bọt khí tràn ra khóe môi từ Kiêm Trúc, y di chuyển lên mặt nước trên đỉnh đầu.
Tứ chi như bị rót chì, nặng nề đến gần như không thể nhúc nhích được.
Linh lực đã bị dùng để bảo vệ cơ thể khỏi sự ăn mòn của Ly Hỏa, Kiêm Trúc đạp xuống đáy nước một cái, vô thức thầm kêu kêu một tiếng trong lòng: Hoài Vọng…
Cơ hồ ngay khắc tiếp theo, “Soạt!”
Mặt nước trên đỉnh đầu bị một dòng linh lực cực lớn xé toang, bóng người màu bạc xông thẳng về phía y, đến xung quanh cũng bị phân chia thành một con đường rộng chừng nửa trượng.
Ánh trăng trên đỉnh đầu đuổi theo bóng người kia, đáp thẳng xuống giữa đầm nước sâu thăm thẳm.
“Kiêm Trúc!” Giọng nói quen thuộc mang theo lo lắng.
Kiêm Trúc không chút suy nghĩ, với tay lên trên tìm kiếm.
Sau đó lòng bàn tay y bị một bàn tay khô ráo ấm áp siết chặt, dùng sức kéo y lên.
Hoài Vọng ôm hông của y ấn y vào lồng ngực mình, linh lực mênh mông bao vây lấy người y, xoa dịu cảm giác đau đớn nóng bỏng trên cơ thể và thức hải.
Như là người sắp chết đuối bắt được một khúc gỗ nổi, Kiêm Trúc chỉ cảm nhận được có dòng linh lực lạnh lạnh mát mát cọ rửa thức hải của y, khiến y kiềm lòng không đặng ghé đến nghênh đón.
Thần thức nóng rẫy quay vòng trong người, song đến cùng vẫn không tiêu hóa nổi, thế là tràn ra ngoài theo nơi dòng linh lực đổ vào.
“Ưm.” Hoài Vọng rên lên một tiếng, bị hơi nóng bất thình lình vọt tới suýt chút nữa không ôm chắc được người trong lòng.
Nhưng hắn không có từ chối, điều chỉnh trong chốc lát rồi để mặc cho linh lực của Kiêm Trúc xông vào trong thức hải của mình.
Hai người đang đứng dưới đầm nước, nước đầm xung quanh lại lần nữa dâng lên trong khoảnh khắc tạm dừng này.
Hoài Vọng cúi đầu áp trán giằng co, thần thức Kiêm Trúc như là một bể dung nham, trong dung nham còn hàm chứa tâm hỏa trong đầm nước.
Nhưng Ly Hỏa để rèn đúc thần khí sau khi tiến vào thức hải đã lên cơn đấu đá lung tung.
Có điều khi động chạm vào một loại cấm chế nào đó thì hơi ngưng lại, rồi lập tức mang theo khí thế tan rã vạn vật cuồn cuộn đi ——
Lạch cạch.
Cái phong ấn ngoan cố cuối cùng cũng bắt đầu lơi lỏng.
…
Sóng nước nhộn nhạo bên ngoài mặt đầm không ngừng trào lên bọt khí li ti.
Ánh trăng đổ xuống suối, có thể loáng thoáng nhìn thấy đôi bóng người đang quấn quýt dưới mặt nước.
Không biết qua bao lâu, một tiếng nước “ào” phá tan mặt đầm! Giọt nước óng ánh giọt nước tung toé bắn ra thật xa.
Kiêm Trúc được Hoài Vọng ôm eo bế ra khỏi đầm, một tay vẫn còn nắm chặt vỏ kiếm phản nghịch nào đó.
Thức hải của y dưới sự vỗ về của Hoài Vọng đã lấy lại bình tĩnh, nhiệt lượng còn sót lại của Ly Hỏa tản ra ngoài, lúc này y mới từ từ mở mắt ra.
Sau khi tỉnh lại, y rất nhanh đã biết được Hoài Vọng xuất hiện ở đây chắc là do viên ngọc bội đã cảm ứng đến đối phương, đã từ xa cách ngàn dặm trở lại.
Kiêm Trúc tự biết đuối lý, đang suy nghĩ xem có nên thổi bong bóng ra vẻ đáng yêu (1) với Hoài Vọng cho qua ải hay không thì bỗng nhiên một bàn che trên mặt y.
Lòng bàn tay ấm áp chầm chầm lau khô vết nước dưới mí mắt y, giọng nói khàn khàn gọi tên y, “Kiêm Trúc…”
Kiêm Trúc ngước mắt lên, dưới ánh trăng sáng trong trên đỉnh đầu, y nhìn thấy rõ vẻ phức tạp gần trong gang tấc trên mặt Hoài Vọng..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...