Suy nghĩ của y không phải không có lý, Hoài Vọng suy tư chốc lát, “Cũng không phải không được.”
Ném trọng trách lại cho Ô Đồng, thì hắn có thể cùng Kiêm Trúc trải qua cuộc sống bình yên như trong ảo cảnh.
Kiêm Trúc thấy hắn đồng tình, bèn tiếp tục thỏa sức tưởng tượng, “Nếu như Ô Đồng huynh là người có dũng có mưu như vậy, thì càng hợp để gánh vác muôn dân, chính đạo chúng ta cần nhân tài như huynh ấy.”
Ánh mắt của Hoài Vọng đã chuyển hướng sang đại trận hộ pháp, dường như đang suy nghĩ xem phải sửa trận pháp như thế nào để có thể làm cho Ô Đồng nhanh chóng rơi vào chính đạo.
Hai người thoải mái nói chuyện như không có người ngoài, thống lĩnh Ma giới – Liễu Việt đứng kế bên, “…”
Vực Chủ đúng là kết được hai người bạn tốt.
Kiêm Trúc ở bên này còn đang lên kế hoạch, quay đầu sang nhìn thấy Hoài Vọng đã chuẩn bị biến thành hành động, bèn thận trọng ngăn cản lại, “Thôi quên đi, nhỡ đâu không rơi vào chính đạo, trái lại ma khí đi ngược chiều…”
Y bỗng nhớ lại ma tu thời thượng lần trước thấy, thử tưởng tượng lớp trang điểm đó xuất hiện trên khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng của Ô Đồng, “Ta khó chấp nhận lắm.”
Nói dứt lời, lại phát hiện Hoài Vọng càng háo hức kích động hơn nữa.
Kiêm Trúc, “…”
Hai người đang dang rộng đôi cánh bên bờ phản nghịch cạnh đại bàng, đột nhiên từ phía chân trời sinh ra một làn sóng linh lực.
Cả hai cùng ngừng nói chuyện ngẩng đầu nhìn lên, trông thấy trên vùng trời của điện Phù Đồ bỗng xuất hiện một phù trận quen thuộc.
Kiêm Trúc chợt thót lên trong lòng, thu vẻ mặt đùa giỡn lại.
Trận pháp quen thuộc từ từ thành hình, gần như bao trùm cả tòa điện Phù Đồ, phía dưới trận pháp, trong điện Phù Đồ, là Ô Đồng đang đột phá.
“Vực Chủ!” Liễu Việt căng thẳng trong lòng.
“Đừng hoảng.” Giọng nói ôn hòa như ngọn gió mát con nước chảy xoa dịu tâm tình sốt sắng của Liễu Việt.
Linh lực hùng hậu từ lòng bàn tay truyền vào trận pháp, tay áo bào của Kiêm Trúc tung bay, không nhanh không chậm gia cố đại trận hộ pháp.
Hoài Vọng bên cạnh không nhiều lời, chỉ tập trung tinh thần truyền linh lực của mình vào, tiện thể còn phân ra một vệt thần thức để kiểm tra xem trong Ma Vực có gì khác thường hay không.
Liễu Việt thoáng thở phào nhẹ nhõm: Bạn tốt, vẫn còn là bạn tốt…
Lần hộ pháp này một lần hộ là gần hết một ngày.
Mãi đến khi mặt trời lặn sâu xuống rặng núi miên man khói lửa, đường chân trời lờ nhờ mờ ảo, nửa bên là đại trận hộ pháp sáng rực màu đỏ sẫm, nửa còn lại hào quang màu vàng tía đầy trời.
Liễu Việt đã sắp không chịu nổi hao tổn đến từ trận pháp, nuốt liên tục mười mấy viên Bổ Linh Đan.
Trán Kiêm Trúc cũng đã rịn ra mồ hôi lấm tấm, song thân hình chống đỡ trận pháp vẫn giữ yên không động đậy.
Hoài Vọng nghiêng đầu liếc mắt nhìn y, “Ngươi nghỉ một lát đi, để ta.”
Ý hắn nói để ta, là dự định ôm luôn cả phần hao tổn của Kiêm Trúc.
Kiêm Trúc nói, “Thôi không sao, không thể để người phát cả ngày lẫn đêm được.
“…” Hoài Vọng chợt ngớ ra, sau mặt đỏ ửng, như ánh nắng chiều chiếu lên, “Ừm, nếu như ngươi không chịu được thì nói cho ta biết.”
Hắn nói rồi quay đầu đi.
…
Dưới sự ra sức của mọi người, phù trận trên đầu cuối cùng cũng từ từ tan đi.
Vầng sáng nghẹt dưới đại trận hộ pháp tắt dần, từ từ bình thường trở lại.
“Vực Chủ xuất quan.” Liễu Việt như vừa vớt ra từ trong nước, chỗ đứng dưới chân toàn là vệt nước đậm đậm nhạt nhạt, mồ hôi đọng dưới mặt đất ướt rồi lại khô.
Hắn vừa dứt lời, cửa điện Phù Đồ “cót két” một tiếng mở tung ra.
Bóng người hồng y hắc giáp đứng ngay cửa điện, đuôi ngựa cột cao, ma lực khổng lồ tỏa ra tuôn trào sau lưng.
“Ô Đồng huynh.” Kiêm Trúc kêu một tiếng, rồi đánh giá thần sắc của hắn.
Hoài Vọng nhìn người trước mặt không lên tiếng, Ô Đồng đứng ngay cửa ra vào trong chốc lát, rồi sải bước đi xuống bậc thêm trước điện đến trước mặt bọn họ.
Đầu tiên hắn quay đầu nói một tiếng “vất vả rồi” với Liễu Việt, sau đó quay sang Kiêm Trúc, “Ánh mắt đấy của ngươi là ý gì?”
Kiêm Trúc, “Nhìn xem ánh sáng chính đạo có soi sáng trên người huynh không.”
Ô Đồng, “Xì.”
…được rồi, vẫn Ô Đồng ngày xưa, xem ra không có sự cố gì cả.
Kiêm Trúc thở phào nhẹ nhõm đồng thời trong lòng lại mơ hồ nổi lên chút tiếc nuối, cuộc sống dưỡng lão của y và Hoài Vọng phải đẩy về sau rồi.
Mi tâm của Ô Đồng cau chặt, “Sao ta có cảm giác hình như ngươi rất thất vọng nhỉ?”
Kiêm Trúc cấp tốc điều chỉnh biểu cảm, “Sao lại thế chứ?”
“Ha ha, ta tin.” Ô Đồng dừng một chút rồi nói, “Có điều Định Thần Đan ngươi tặng cho ta lúc trước đúng là có tác dụng.”
Hoài Vọng kế bên hơi mở to mắt, dường như có một cảm giác rầu rĩ như tự bê đá đập lên chân mình.
Hắn chưa kịp nói gì, đã nghe thấy tiếng của Kiêm Trúc truyền đến trong thần thức: Ngươi xem, tặng hắn cái gì không được?”
Hoài Vọng: …
“Có phải hai người các ngươi đang nói xấu gì ta đúng không?” Tầm mắt Ô Đồng lướt qua mặt mày của cả hai.
Kiêm Trúc nhanh chóng thay đổi vẻ mặt, năng lực quan sát của Ô Đồng lúc nào cũng nhạy cảm như thế, “Huynh đa nghi rồi.”
Sợ hắn nói thêm mấy câu nữa sẽ moi móc thêm nhiều tin tức nữa, Kiêm Trúc kéo chủ đề về, “Lúc huynh vừa mới đột phá thì trên điện Phù Đồ lại xuất hiện phù trận đó, huynh có gặp kỳ ngộ gì không?”
“Đang định nói rõ với các ngươi đây.”
Ô Đồng xoay người đi vào trong điện Phù Đồ, “Vào đi.”
Kiêm Trúc và Hoài Vọng liếc mắt nhìn nhau, lập tức cất bước đi theo.
Ba người tiến vào trong điện, cửa điện đóng lại.
Liễu Việt thì bị Ô Đồng bảo đi về nghỉ, đổi thành một cung vệ khác trông ngoài cửa.
Hai người Kiêm Trúc, Hoài Vọng ngồi xuống, Ô Đồng nâng chung trà lên uống một ngụm, vắt chéo hai chân lên, lúc này mới lên tiếng, “Mới vừa bước vào đột phá thì còn tương đối bình thường, nhưng khi ta xung kích bình cảnh thì trong thức hải xuất hiện một bóng đen.”
Lại là bóng đen.
Cho dù đã có thông tin trước đó từ chỗ Cối Dữu rồi, nhưng lúc này nghe thấy Ô Đồng nhắc lại, lòng Kiêm Trúc vẫn trĩu xuống.
Ô Đồng kể ngắn gọn hơn Cối Dữu rất nhiều, “À, nói là có truyền thừa Thượng cổ muốn ký kết khế ước cùng ta, sẽ giúp cho tu hành của ta sau này tiến triển rất nhanh.”
Kiêm Trúc không nhịn được, “Ít nhiều gì cũng phải sửa thoại chứ.”
Lời kể của Ô Đồng bị ngắt ngang nhíu mày liếc mắt nhìn y, nghe hiểu ý trên mặt chữ của y.
Song hắn không hỏi kỹ, chỉ tiếp tục nói, “Ta từ chối.”
Hoài Vọng ngước mắt nhìn hắn, “Vì sao?”
Ô Đồng khinh bỉ, “Một cái bóng ngay cả mặt còn không có, lại đòi giúp ta tu hành, chuyện gì cũng phải xem xem mình có xứng không trước đã.
Kiêm Trúc, “…”
Hoài Vọng, “…”
Không hổ là Ô Đồng.
Chỉ cần ta đủ kiêu, thì không ai có thể lừa phỉnh được ta.
Kiêm Trúc suy nghĩ một chút lại hỏi, “Nhưng mà phù trận đó chỉ mới tan đi trước khi huynh xuất quan không lâu.”
Ô Đồng, “Hắn ép buộc muốn đưa truyền thừa cho ta, ta đánh với hắn một trận trong thức hải.
Xí, đang bận đột phá còn phải đánh nhau, phiền.”
Kiêm Trúc, “…huynh vất vả rồi.”
Biết được những gì Ô Đồng trải qua trong lúc đột phá, giờ họ lại có thêm dòng suy nghĩ mới.
Ngón tay thon dài nhịp nhịp trên tay vịn của ghế gỗ, Hoài Vọng cụp mắt, “Phân thần?”
Kiêm Trúc quay đầu nhìn hắn, “Cũng chỉ có khả năng đó thôi.”
Bóng đen xuất hiện trong thần thức của mọi người có khả năng rất lớn là người giật dây.
Nhưng tên cầm đầu mà bọn họ truy đuổi chạy thẳng đến một khu đầm lầy trong Khích thành, hắn ta vừa giấu Xuyết Diên, vừa phải đến dụ Ô Đồng —— càng có thể không chỉ là Ô Đồng, hắn ta còn như là đang giăng thả lưới dụ dỗ những người khác tiếp nhận cái gọi là “truyền thừa”.
Thần thức phải tiêu hao trong đó rất lớn, e là không có tu vi như Hoài Vọng thì hoàn toàn không thể làm được.
Có điều kẻ gian xảo lại mạnh như vậy, không thể chưa từng nghe được.
“Các ngươi có nghi ngờ ai không?” Ô Đồng mở miệng.
Kiêm Trúc không lên tiếng, người trả lời hắn Hoài Vọng, “Mấy ngày trước gặp một ảo ảnh mặc huyền y tóc đen, chỉ là không biết mặt mũi.”
“Huyền y tóc đen?” Ô Đồng chống đầu, “Chưa từng thấy.”
Không phải là người trong Nhân giới, cũng không phải người trong Ma giới.
Mạnh như thế, đột nhiên xuất hiện… trong đầu Kiêm Trúc bỗng nảy lên cảm giác quen quen như từng thấy ở đâu.
Y thoáng nghiêng người về phía Hoài Vọng, “Ngươi còn nhớ loạn Thiên Viện năm đó không?”
Dứt lời, Hoài Vọng nhìn y.
Hai người cùng nhìn thấy bích họa bằng đá trong cung điện dưới lòng đất ở trong bí cảnh lúc trước, Hoài Vọng biết ý y là gì, “Tà linh đó?”
“Ừm.” Kiêm Trúc nói, “Trên bích hoạ chưa vẽ chỗ cuối cùng phong ấn Tà linh.”
Có thì chỉ là Lâm Viễn Tiên tông đột nhiên xuất hiện.
“Ngươi nói xem, cuối cùng thì Tà linh bị trấn áp ở đâu?”
Hoài Vọng và Ô Đồng cùng lấy im lặng trả lời.
Truyền thuyết liên quan đến loạn Thiên Viện vừa mông lung vừa lộn xộn, người đời chỉ biết Tà linh loạn thế, có một chúa cứu thế cầm trường kiếm trong tay phong ấn Tà linh lại, ngoài ra thì hoàn toàn không biết được chi tiết.
Ghi chếp duy nhất còn lưu lại cũng chỉ có cung điện bằng đá dưới lòng đất trong bí cảnh.
Tiếc là bí cảnh đã đóng lại từ lâu, cung điện bằng đá dưới lòng đất cũng đã sụp đổ, chi tiết còn lại không có cách kiểm chứng.
Liên quan sót lại chỉ có…
Kiêm Trúc khẽ vuốt vỏ kiếm trong túi càn khôn.
Đây hẳn là vỏ kiếm của chúa cứu thế năm đó, nhưng kiếm đang ở đâu?
Nếu như là Tà linh tái xuất thật thì hắn ta liên tục tìm người với mục đích gì?
…
Trong lúc ba người im lặng, Liễu Việt ở ngoài điện bước đến ôm quyền nói với Ô Đồng, “Vực Chủ, trận còn bày trong Ma Vực có thể rút lại được không?”
“Không phải kêu ngươi đi nghỉ đi à.” Ô Đồng liếc mắt nhìn hắn, “Rút lại đi… thôi được rồi, tạm thời đừng rút.”
Hắn nói rồi đứng dậy đi khỏi chỗ ngồi, “Chờ ta đi xem xem.”
Chuyện Tà linh hiện tại không rút ra được kết luận, mắt thấy Ô Đồng còn phải xử lý chuyện trong Ma Vực, Kiêm Trúc và Hoài Vọng cũng đúng lúc đứng dậy chuẩn bị cáo biệt.
Ô Đồng nhìn Kiêm Trúc, “Có chuyện nhớ liên lạc với ta.”
“Tất nhiên rồi, quan hệ của chúng ta là minh hữu mà.” Kiêm Trúc đang ôm tay áo nói chuyện, thì bị Hoài Vọng kéo sát về phía mình một chút.
Dường như đang chứng tỏ với y là cuối cùng thì ai mới là người có quan hệ kiên cố không thể phá được với y.
Kiêm Trúc bật cười, “Hoài Vọng, ngươi thấy mình có ấu trĩ không?”
Ô Đồng, “Ây, thật ấu trĩ.”
Tai Hoài Vọng vốn đang đỏ lên, nghe vậy thì tức khắc ném ánh mắt lạnh lùng về người trước mặt.
Ô Đồng, “Nam nhân chín chắn không bao giờ so đo.”
Hoài Vọng, “Ngươi cũng ít so đo nhỉ.”
Kiêm Trúc tập mãi thành quen chờ hai người họ quái gở kháy khịa nhau mấy câu, rồi mới xa xôi mở miệng, “Không bằng bái kết cái đi, xem như là sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm, duyên phận khéo quá ấy.”
Mức độ ấu trĩ y chang như nhau.
Hai người, “…”
Kết thúc màn kháy nhau đôi bên cùng thiệt xong, Hoài Vọng lại hóa thành con chim trắng lớn đáp lên bả vai Kiêm Trúc, Kiêm Trúc mang hắn cáo biệt Ô Đồng rời khỏi Ma giới.
Ma giới và Nhân giới lệch một canh giờ, lúc quay về khách điếm Tu Môn Quan thì trận Thanh Vân Thí thứ hai vẫn chưa kết thúc.
Nhưng phật tử rời đi mấy ngày đã quay trở lại.
Một vài đệ tử Lâm Viễn tông đang ngồi trong đại sảnh khách điếm, Tiết Kiến Hiểu đang nói chuyện với Thầm Thù, trong tay hắn vẫn còn ôm con thỏ trắng tinh kia, qua mấy ngày không gặp hình như béo tốt hơn rất nhiều.
Kiêm Trúc ỷ có duy mạo che chắn, lúc đi đến trước mặt thì ánh mắt càn rỡ không lễ phép nhìn chăm chăm mãi một lúc, rồi bị Thầm Thù nhắc nhở, “Ý niệm mạnh mẽ quá, thí chủ.”
Đã đến mức màn che không thể che được rồi.
Kiêm Trúc ngượng ngùng dời tầm mắt đi, nói sang chuyện khác, “Thỏa đáng?”
Thầm Thù lắc lắc đầu, “Chưa đâu.
Hôm nay là trận Thanh Vân Thí thứ hai, xung quanh có rất nhiều nơi không thể đi vào được, phải chờ bọn họ kết thúc tỷ thí rồi mới có thể đi vào chôn lôi.”
Kiêm Trúc liếc nhìn sắc trời, “Cũng nhanh thôi.”
Thầm Thù, “Không vội, trước tối nay là có thể chôn xong.”
Kiêm Trúc, “Vừa khéo tranh thủ thời gian này liên lạc với Tụng Các, đợi Thanh Vân Thí kết thúc hai bên bọn ta đồng thời bắt tay.”
“Vậy thì tốt.”
Tiết Kiến Hiểu bên cạnh không hiểu hai người nói gì, bèn dỗi không thèm hỏi.
Hoài Vọng đậu trên vai Kiêm Trúc, thi thoảng phủi lông, dụi dụi, không chen lời vào.
Qua chốc lát, ngoài khách điếm có tiếng động vọng vào.
Kiêm Trúc quay đầu nhìn thấy Lạc Trầm Dương đi vào trong vòng vây của các đệ tử, trên mặt mọi người đầy vẻ vui mừng, thoạt nhìn có vẻ kết quả rất tốt.
“Hạng nhất! Đại sư huynh của chúng ta đúng là số một!”
Mới vừa vào cửa, một sư huynh đã hết sức hào hứng báo thành tích cho mọi người.
Các đệ tử ở lại khách điếm vừa nghe lập tức nhao nhao đứng lên, chúc Lạc Trầm Dương: “Chúc mừng đại sư huynh!”
“Không hổ là đại sư huynh của chúng ta.”
“Đại sư huynh giành quán quân, danh xứng với thực, chuyện dự liệu~”
Trên mặt Lạc Trầm Dương mang theo nụ cười nhàn nhạt, sau khi đáp lại từng người, thì tầm mắt lướt qua tất cả hướng về phía Kiêm Trúc.
Các đệ tử xung quanh hiểu ý, nhỏ giọng hơn mấy phần.
Kiêm Trúc mở miệng, “Chúc mừng đại sư huynh.”
Lạc Trầm Dương bước vài bước đi tới, cách y chừng hai bước thì dừng lại.
Kiêm Trúc cảm thấy hai cái móng vuốt đang bấu trên vai mình chợt hơi siết lại, y giơ tay lên vuốt vuốt lưng Hoài Vọng.
“Sư đệ, tuy Thanh Vân Thí quy mô không lớn, cũng không có nhiều đại tông danh môn không tham gia, nhưng lần này giành được quán quân cũng xem như là chứng minh được một phần năng lực của ta.”
“Phóng tầm mắt ra Tam giới, năng lực của sư huynh rõ như ban ngày.”
“Sư đệ thật sự nghĩ vậy?” Lạc Trầm Dương hỏi.
Kiêm Trúc nhìn về phía hắn, chỉ cảm thấy sắc thái trong ánh mắt của hắn khác với ngày xưa.
Song bản thân y không đủ hiểu Lạc Trầm Dương, nên cảm giác vi diệu đó thoáng cái là qua.
Kiêm Trúc dừng một chút, “Tất nhiên là vậy rồi.”
Lạc Trầm Dương chỉ cười cười không nói gì nữa, quay đầu sắp xếp hành trình ngày mai cùng các sư huynh đệ.
Kiêm Trúc đứng nhìn bóng lưng của hắn một lúc, thấy hắn trở lại như mọi ngày thì dời mắt đi, “Phật tử.”
Thầm Thù hiểu ý đứng dậy, “Bần tăng đi trước.”
Tăng bào màu vàng sẫm nhanh chóng vút bay ra khỏi khách điếm, trên khuỷu tay loáng thoáng hai cái tai thỏ.
Kiêm Trúc đứng yên tại chỗ một lúc, rồi cũng lên lầu về phòng.
Vào phòng khép cửa lại, Kiêm Trúc gỡ duy mạo xuống, Hoài Vọng lại hóa về hình người.
“Ngươi nghĩ như thế nào?” Hoài Vọng nhìn y.
“Bây giờ có thứ duy nhất có liên quan đến Tà linh…” Kiêm Trúc rút vỏ kiếm trong túi càn khôn ra, “Chỉ có A Duẩn của chúng ta mà thôi.”
Vỏ kiếm rung rung, qua lâu vậy rồi mà nó vẫn không thể nào chấp nhận cái tên đó.
Hoài Vọng yên lặng nhìn y mấy hơi, bỗng nhiên giơ tay nắm cổ tay của y.
Kiêm Trúc biết hắn hiểu ý của mình —— Hoài Vọng luôn như vậy, cho dù mình không nói gì cả, thì hắn cũng có thể biết được quyết định của y.
Tư duy hành xử của hai người ở cùng một tần suất, có lúc vừa bớt việc lại mất sức, ví dụ như bây giờ.
“Đừng đi.” Ngón tay Hoài Vọng vuốt ve cổ tay y, “Quá mạo hiểm.”
“Có Tụng Các còn có Vạn Phật tông, ta cũng không phải một mình.
Giờ cũng đã chôn lôi xong rồi, chỉ thiếu mồi nhử.” Cái vỏ kiếm trong tay thoạt nhìn đơn giản bình thường, lại lờ mờ hiện lên thanh quang sắc lạnh.
Nếu như kẻ giật dây thật sự có liên quan đến Tà linh, vậy thì vỏ kiếm của thanh trường kiếm từng chém giết Tà linh chắc chắn không thể làm thinh được.
Đôi bên cùng câu cá, chỉ coi xem kỹ thuật của ai cao hơn.
Bàn tay đang giữ cổ tay y vẫn không buông ra, Hoài Vọng biết rõ ràng lời Kiêm Trúc nói không sai, nhưng vẫn không thể để y lấy thân mình làm mồi được.
Trong lúc giằng co, Tụng Các truyền tin đến.
Giọng nói của Thẩm Quất thoạt nghe vẫn sôi nổi thoải mái như trước, như là hẹn Kiêm Trúc đi đạp thanh.
“Đúng là khu đầm lầy này không sai, bày quá nhiều bình phong, người ta tìm một hồi là ra.
Dưới đầm lầy hình như có cái gì đó, nhưng bọn ta không tra ra được, có lẽ phải nghĩ cách đi vào, hoặc là tìm cách dụ hắn ra.”
“Còn lại để ta.” Kiêm Trúc trả lời cô.
“Ngươi định dụ hắn đi ra?” Thẩm Quất cũng rất nhạy cảm, “Vậy thì để ta bảo người của ta rút lui trước.”
“Rút lui, khỏi phải tai nạn lao động.”
“…” Thẩm Quất, “Ngươi tâm lý, có chuyện cứ truyền tin cho ta bất cứ lúc nào.”
“Được.” Cắt đứt truyền tin, Kiêm Trúc dùng một tay còn lại gõ gõ đốt ngón tay gồ lên của Hoài Vọng, “Nghe thấy chưa, thiên thời địa lợi nhân hoà.”
Môi Hoài Vọng mấp máy, “Không có ai đi cùng.” Hắn không vui.
Kiêm Trúc bật cười, “Không được ấu trĩ như vậy.”
Hoài Vọng, “Ta không ấu trĩ.”
Kiêm Trúc bèn bước lên trước một bước tựa vào trong ngực của người nào đó.
Y chủ động như vậy, làm bàn tay đang nắm tay y của Hoài Vọng chợt buông lỏng đôi phần.
Đương nhiên Hoài Vọng không ấu trĩ, Hoài Vọng chỉ là sợ mất đi y hơn bất cứ một ai.
Kiêm Trúc nghiêng đầu hôn một cái vào bên gáy Hoài Vọng, cơ thể của ai kia chấn động, một tay lập tức đặt sau lưng Kiêm Trúc.
Kiêm Trúc nương thế đó hôn dọc từ gáy hắn đến chính diện, rồi cắn yết hầu của hắn để lại một dấu răng nhợt nhạt.
“Ưm.” Một tiếng rên rơi lên trán, hơi thở chợt nặng đi, ngổn ngang phất nhẹ tóc mái của y, “Kiêm Trúc…”
Kiêm Trúc ở trước người hắn hơi lùi lại, ngước mắt nhìn lên, ý cười gian xảo trong đáy mắt, “Lửa cháy rồi đúng không?”
Hoài Vọng cụp mắt nhìn y, như đang cắn chặt răng hàm, “Nổi lửa.”
Kiêm Trúc đỡ vai hắn cười khẽ, lòng bàn tay từ bả vai hắn lướt xuống lồng ngực, “Để ta đi, ta dập lửa cho ngươi.”
Hơi thở Hoài Vọng chợt cứng, “Dập thế nào?”
“Giải quyết từ gốc rễ.”
“…?”
Giờ Sửu (1 đến 3 giờ sáng), một bóng người màu xanh đáp xuống đầm lầy phía Tây Khích thành.
Một tay Kiêm Trúc cầm vỏ kiếm, ngước mắt nhìn đầm lầy không thấy bờ trong bóng đêm.
Lúc này, trên mặt đầm dậy lên lớp lớp sương trắng, bao phủ một mảng lớn, như đang ẩn giấu hồng thủy mãnh thú khó phân rõ hình dạng.
Y không chần chờ, theo vị trí mà Thẩm Quất đưa vút người chui vào đám sương mù dày đặc.
Bóng người màu xanh vừa hòa vào đám sương trắng tức khắc loang ra như tranh thủy mặc, từ lớp sương mù dày nhìn ra không thể thấy được đường bao.
Kiêm Trúc bay được một khoảng, rồi nhanh chóng đáp xuống đất.
Qua mấy hơi, chỉ cảm thấy không khí ở đầu mũi hình như trở nên ẩm ướt, cả hít thở cũng bắt đầu thấy khó hơn.
Y không tiến bước thêm, đứng tại chỗ như là đang chờ điều gì.
Vỏ kiếm bệ vệ nắm trong tay nghiêng nghiêng chỉ xuống đất, ánh trăng trên đỉnh đầu không đến được đầm lầy dưới sương mù, cái bóng dưới chân y mông lung mờ như không có.
Bỗng nhiên trước mắt có động tĩnh.
Đầm lầy vốn đang yên tĩnh chợt “sùng sục sùng sục” như nước sôi, mang theo một sức hút như là muốn nắm mắt cá chân của người ta kéo xuống.
Kiêm Trúc vận chuyển linh lực quanh người, đỡ thân thể mình ở yên tại chỗ không nhúc nhích.
Hai nguồn lực giằng co trong bóng tối một lúc, hẳn thấy không thể kéo được y xuống dưới, xung quanh cũng không có người ngoài, người ẩn trong bóng tối cuối cùng cũng không nhịn được nữa.
Xì! Một bóng đen chui lên từ đáy đầm, lướt thẳng về phía Kiêm Trúc.
Tốc độ rất nhanh, khoảng cách lại gần, gần như không cho người ta có cơ hội phản ứng.
Không biết do Kiêm Trúc chưa kịp định thần hay vì sao, mà để mặc cho bóng đen đó nhắm thẳng vào mặt vẫn không động đậy, sóng linh lực quanh người lên xuống dữ dội, như là bóng đen đang sôi trào kích động.
Khi bóng đen cách y chỉ còn một bước thì bỗng nhiên Kiêm Trúc nhếch môi lên.
Dưới lớp sương mù dày đặc, ý cười nhạt này lại hiện lên một vẻ đẹp mông lung đến khiếp người.
Dường như bóng đen khựng lại trong nháy mắt.
Khắc sau, “ầm ầm!” vô số cột sáng màu vàng trong chu vi hàng trăm, hàng ngàn dặm không một điềm báo từ dưới đất xông thẳng lên vòm trời ——
Chớp mắt đêm như ngày, kim quang vạn trượng.
Giữa trời và đất như dựng lên một cái lồng đặc kín những trụ vàng mảnh, một bóng người áo xanh đứng lặng trong đó, sợi dây cột tóc phất phơ.
Bóng đen đó bị bóp méo mấy phần, vội vã lánh sang bên tránh đi.
Nhưng không cần biết trốn về bên nào, thì vẫn luôn có kim quang tỏa linh vụt lên từ dưới mặt đất, như đang quét mìn không thể tránh được.
Sương mù trên đầm dường như trở thành chỗ dựa lớn nhất của bóng đen, che chở cho hắn bên trong đó, lại từ tám hướng hội tụ đến bốn phương của Kiêm Trúc, mật độ đột nhiên tăng cao, thật sự có ý định vây người ta chết nghẹt bên trong.
Trước mắt hoàn toàn mơ hồ, Kiêm Trúc dứt khoát nhắm mắt giơ tay.
Tay áo dài rào rạc lất phất, vỏ kiếm giản dị vung lên một quầng sáng màu đỏ sẫm——
Xoạt, một ngọn lửa màu vàng dọc theo thân kiếm bò dần lên.
Sương mù dày đặc phút chốc tản đi, đúng lúc này Kiêm Trúc mở mắt ra, ánh lửa bập bùng soi vào đáy mắt trong veo.
Mắt thấy bóng đen kia không còn được sương mù che chắn, lập tức định chui xuống đầm lầy trốn.
Y xoay cổ tay một cái, vỏ kiếm hướng xuống dưới “xèo” một tiếng cắm vào trong đầm.
Đùng! Tâm hỏa thuộc về Đại thừa đệ nhất thiên hạ phút chốc tràn ra như lửa cháy lan trên đồng cỏ, tưởng như có thể xé tan vòm trời..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...