Kiêm Trúc mắt thấy phân thần hóa thân của hai người họ đã bị giam, một vài thành viên cấp Thiên áp giải bọn họ quay về trong sân.
Y co mình trên lưng Hoài Vọng, “Xem ra không thể trở về phòng rồi.”
“Vậy thì không về.” Hoài Vọng liếc nhìn sắc trời, “Mặt trời sắp lặn rồi.”
Kiêm Trúc thả bay trí tưởng tượng, “Không bằng chúng ta tìm một nơi non xanh nước biết, chờ Thẩm Quất gửi truyền tin rồi đi qua đó luôn.”
“Được.” Hoài Vọng đáp lại, cõng Kiêm TRúc bay một vòng trên không trung, sau đó bay đến ven hồ nước Bắc uyển đáp xuống.
…
Cơn gió lướt qua mặt nước, cỏ lau xung quanh ao nước dồn dập gật đầu, nắng chiều chiếu xiên đổ bóng sáng ấm áp.
Hai con chim một xanh một trắng làm tổ trong quầng sáng, chú chim trắng to đang chải lông cho chú chim xanh nhỏ.
Kiêm Trúc thoải mái đến nheo cả mắt, toàn thân chim dần thả lỏng ra, không kiềm được mềm nhũn người ngả vào lòng Hoài Vọng.
Hoài Vọng chợt dừng, hơi ưỡn ngực ra một cái rất nhẹ gần như không thể nhận ra, được gần với Kiêm Trúc thêm chút nữa.
“Nếu như thời gian trôi chậm hơn chút nữa thì tốt rồi.” Kiêm Trúc dặt dẹo lên tiếng, “Những ngày tháng nhẹ nhàng thế này ta có thể trải qua mười ngàn năm nữa.”
“Ừm.” Hoài Vọng đáp một tiếng, hắn cảm thấy hắn cũng có thể trải qua mười ngàn năm nữa.
Để Kiêm Trúc tựa vào lòng hắn như thế này, hóng gió, ngắm nước, chải chuốt lông chim cho người ấy, dù mãi mãi làm chim cũng được.
Thế nhưng khoảnh khắc an nhàn luôn luôn ngắn ngủi.
Khi nắng vàng lăn tăn chìm xuống dưới đường chân trời, màn đêm rất nhanh đã giáng lâm.
Tụng Các đêm nay yên tĩnh hơn mọi ngày rất nhiều, các thành viên tuần tra đều bị phân đến Nam uyển, phía Bắc Tụng Các gần như trống không.
Kiêm Trúc vẫy cánh bay lên giữa trời trong màn đêm nhấp nhoáng, quan sát khung cảnh phân biệt rõ ràng của Tụng Các bên dưới, “Sắp bắt đầu rồi.”
Hoài Vọng bay đến bên cạnh y, thần thức âm thầm mở rộng ra toàn bộ Tụng Các, “Thẩm Quất đi ra.”
Ngay khi hắn vừa dứt lời, Kiêm Trúc lập tức nhìn thấy có nhóm người bước ra từ tháp Tỏa Diêm, các chủ Tụng Các dẫn đầu, ba sát thủ cấp Thiên áp giải một cô gái mặc y sam màu vỏ quýt, trong trạng thái nửa vây hướng về phía Bắc uyển.
Ba sát thủ cấp Thiên cũng không phải ai xa lạ, cầm đầu là Phược Vân, hai người phía sau là Lâm Giao và Thù Tân.
“Không nhiều người lắm.” Kiêm Trúc nói.
“Không có nhiều người nhưng hơn ở chỗ tinh.” Hoài Vọng đảo mắt thoáng liếc qua, “Trong các sát thủ cấp Thiên thì thực lực của ba người này xếp hạng ba.”
Đối với các chủ Tụng Các mà nói, thì Thẩm Quất đúng là một biến số khó có thể khống chế, nếu như muốn khống chế cô ta, thì tất nhiên càng nhiều người càng tốt.
Song đội ngũ lại tối giản như thế thì chỉ có một lý do: Việc làm hôm nay không tiện để cho nhiều người biết.
Kiêm Trúc và Hoài Vọng liếc mắt nhìn nhau, ẩn giấu khí tức vỗ cánh bay xuống bên dưới, “Đi thôi, đuổi theo.”
Cả quãng đường đi giữ khoảng cách không gần không xa đi theo sau đám người đó, chỉ thấy hai tay Thẩm Quất bị cột sau lưng, hai bên trái phải mỗi bên một người.
Một sợi thừng trói quanh cơ thể buộc vòng hai tay của cô ta ra sau, một tay Phược Vân móc sợi xích ngừa cô chạy thoát.
Thẩm Quất khẽ cúi đầu, dưới sự che phủ của dải lụa mỏng, không thể thấy rõ được thần sắc trong mắt.
Bọn họ nhanh chóng băng qua bảy ngoặt tám ngã đi thẳng đến dãy núi giả trong Bắc uyển.
Các chủ Tụng Các dẫn đường phía trước, hắn ta dừng bước trước ngọn núi giả mà Hoài Vọng từng chỉ.
Kiêm Trúc và Hoài Vọng đáp xuống một đỉnh núi giả cách đó không xa.
Khi các chủ Tụng Các mở trận pháp ra, ngọn núi giả trước mặt vang lê tiếng nổ “đùng đùng”, tảng đá từ từ di chuyển, một cái cửa ngầm bị che giấu hiện ra trước mắt tất cả mọi người.
Cửa vào chật hẹp, chỉ đủ cho hai người đi song song.
Các chủ Tụng Các quay đầu lại liếc nhìn Thẩm Quất một cái, sau đó nói với Phược Vân, “Giữ chặt cô ta.”
Phược Vân, “Vâng.”
Các chủ Tụng Các dứt lời, quay đầu dẫn bước phía trước.
Phược Vân áp giải Thẩm Quất theo sát phía sau, hai người còn lại chặn hậu.
Chờ bọn họ đi vào cửa ngầm, ngọn núi giả chầm chậm khép lại.
Kiêm Trúc và Hoài Vọng tức thì hóa thành hai tia sáng một trắng một xanh vọt vào theo ngay trước khi khe cửa đóng lại hoàn toàn.
“Lạch cạch” một tiếng, cửa ngầm đóng lại phía sau.
Lối đi trong núi giả không quá tối tăm, hai bên vách đá đều được châm đèn, song con đường lại khúc chiết uốn lượn.
Sau khi đi qua mấy khúc quẹo, các chủ Tụng Các dừng trước một cánh cửa đá.
Cửa đá đóng chặt, mặt trước bị che bởi một vòng tròn.
Vòng tròn không có trận pháp phức tạp, nhưng có cái rãnh nằm ngay chính giữa, kéo dài ra xung quanh giống như là cơ quan mắt trận.
Nhân lúc những người phía trước đang tập trung vào cửa đá, thì hai con chim vút người co mình trong chỗ hõm trên vách đá ở xéo xéo phía sau, mượn bóng tối che mình, không phát ra một tiếng động nào.
Trước cửa đá, các chủ Tụng Các quay đầu, “Mở cửa ra.”
Thẩm Quất không nói một lời nào.
Từ góc độ của Kiêm Trúc nhìn qua, chỉ có thể nhìn thấy được một phần góc nghiêng mặt của cô, sợi thừng trói trên người cô tuột ra từ sau lưng, Thẩm Quất đưa tay trước bóp bóp cổ tay.
Các chủ Tụng Các mất kiên nhẫn cau mày, “Đừng hòng bày trò gì.”
“Hứ.” Khóe môi Thẩm Quất hé lên bật ra một âm gió, các chủ Tụng Các muốn nói gì đó song lại kiềm chế.
Sau đó lại nhìn thấy Thẩm Quất giơ tay đặt lên chính giữa mặt cửa đá, dưới sự thôi thúc của thần thức, một dòng linh lực màu vàng nhạt óng ánh dập dờn như sóng nước tràn ra —— khi quầng sáng càng đậm lên, hơi thở của các chủ Tụng Các cũng càng gấp gáp hơn, dường như đã không thể chờ được nữa muốn ngay lập tức bước vào trong cánh cửa đó.
Kiêm Trúc cuộn mình nấp trong hõm đá, dùng thần thức truyền âm với Hoài Vọng: Thì ra cánh cửa này phải quét mặt mới vào được.
Hoài Vọng: …
Hắn không trả lời, ánh mắt nhàn nhạt nhìn mấy người đang mở cửa phía dưới.
Cửa ngầm của Tụng Các mà các chủ không mở được, thế mà Thẩm Quất có thể mở được.
Kiêm Trúc rất hào hứng, vô thức định phẩy phẩy cánh, song nghĩ đến có lẽ sẽ bị phát hiện nên đành nhịn xuống, chỉ phẩy phẩy cọng lông chim màu bạc trên đỉnh đầu.
Đến lúc này rồi, thì y đã xác định các chủ Tụng Các đúng là đã bị đổi người rồi, thậm chí có khả năng không phải là đổi ruột, mà là thay luôn cả người.
Y đang lắc lông chim, đột nhiên cọng lông đó lại bị Hoài Vọng quay đầu sang ngậm lấy.
Kiêm Trúc dừng lại: …?
Trong thần thức truyền đến tiếng nói của Hoài Vọng: Đừng lắc.
Kiêm Trúc: Tại sao?
Hoài Vọng: Ngứa.
Kiêm Trúc:???
Cọng lông đó có gãi tới Hoài Vọng đâu, Hoài Vọng ngứa chỗ nào được?
Mặc dù không mấy hiểu cấu tạo sinh lý của Hoài Vọng cho lắm, nhưng Kiêm Trúc vẫn tâm lý không lắc lông chim nữa.
Hoài Vọng thấy thế dời tầm mắt đi, dằn cơn ngứa ngáy tê dại dâng trào từ đáy lòng xuống, tránh cho mình gây ra một làn sóng linh lực.
…
Cửa đá bên dưới “rầm rầm” một tiếng mở ra, cửa vừa mở ra các chủ Tụng Các lập tức không kịp chờ đợi bước vào ngay.
Linh lực nồng nặc mơ hồ tràn ra ngoài cửa, còn có ánh sáng yếu ớt lọt ra.
Kiêm Trúc không nhìn thấy khung cảnh bên trong cửa, nhưng cũng đoán được các chủ Tụng Các muốn lấy thứ gì từ chỗ của Thẩm Quất ——
Không có chút bất ngờ nào, bên trong là cả một phòng thiên tài địa bảo, pháp khí phù trận.
Cũng khó trách các chủ Tụng Các không muốn mang quá nhiều người đến, chỉ dẫn theo ba người có giá trị vũ lực cao nhất ba người dùng để hạn chế Thẩm Quất mà thôi.
Cái này gọi là người thấy có phần, hẳn là hắn ta đồng ý chia cho ba người này một ít bảo vật.
Nhìn thấy các chủ Tụng Các đã bước vào bên trong, Phược Vân đang định một lần nữa kiềm giữ Thẩm Quất, thì cô ta đã vung tay áo lên hất bỏ tay hắn, nghiêng đầu liếc một cái hắn từ phía sau dải lụa mỏng, xì cười một tiếng tự mình đi vào.
Phược Vân dừng một chút, song không tiếp tục áp giải cô nữa, chỉ cất bước đi theo.
Năm người đã bước vào trong cửa đá, cửa đá vẫn chưa đóng lại.
Kiêm Trúc và Hoài Vọng đang nhiệt tình thảo luận xem có nên đi theo vào hay không, bỗng nhiên một tiếng vang thật lớn vang lên từ trong cửa đá.
Một dòng sóng linh lực theo đó tản ra, bóng người màu quýt nhanh chóng bước lui ra bên ngoài cửa đá.
Hai người ngừng thảo luận, cùng nhau nhìn lại.
Cùng lúc đó, Thẩm Quất như bất chợt cảm nhận được quay đầu, ánh mắt nhắm thẳng vào hai cục lông đang nấp trong hõm trên mặt vách đá.
Kiêm Trúc, Hoài Vọng, “…”
Tiếng quát chói tai của các chủ Tụng Các vang lên, “Khống chế cô ta!”
Ba bóng người nhanh chóng đuổi theo ra —— Kiêm Trúc thấy thế không do dự, tức khắc phát động thần thức.
Ánh sáng màu tím vàng tức khắc dâng trào ra phía sau, trói chặt ba người Phược Vân vừa đuổi ra theo!
Tất cả xảy ra trong chớp mắt.
Đừng nói đến các chủ Tụng Các chưa kịp lấy lại tinh thần, đến ngay cả nhóm người Phược Vân cũng không phản ứng được.
“Phù phù”, Thù Tân không phanh lại được dưới tác dụng của quán tính, nhào về phía trước cắm đầu té xuống đất.
Thẩm Quất liếc hắn một cái, nhấc chân thẳng giò đạp, “Thật ra không cần lễ to đến mức này.”
Thù Tân bị đạp văng ra sau lăn ùng ục ùng ục mấy vòng, không còn chút mặt mũi nào của một trong ba sát thủ hàng đầu Tụng Các.
Kiêm Trúc im lặng quan sát.
…cuối cùng thì y cũng biết tại sao những sát thủ đó lại thất bại tan tác quay về dưới bàn tay của Thẩm Quất rồi.
“Thẩm Quất!” Các chủ Tụng Các vừa kinh vừa sợ, không hiểu vì sao Thẩm Quất trước đó mới vừa vị giam trong tháp Tỏa Diêm, vào thời khắc này lại bỗng nhiên có thể khống chế được ba sát thủ cấp Thiên.
Tình thế thoắt cái nghịch chuyển, không cho hắn ta cơ hội để lập kế hoạch dự phòng.
Một cái roi dài gai ngược vào tay, các chủ Tụng Các phóng người nhào đến, giơ roi lập tức vung về phía Thẩm Quất.
Thẩm Quất nghiêng người tránh đi, mấy cây kim hoa lê từ đầu ngón tay vụt ra, kim hoa lê mảnh nhỏ lấy góc độ xảo quyệt đánh úp về phía các chủ Tụng Các.
Hắn ta gầm lên một tiếng, lớp vỏ phòng hộ kết thành từ trước người kết thành, chặn lại hết tất cả công kích của cô.
Hai người đánh nhau trong không gian nhỏ hẹp.
…
Thân thủ của Thẩm Quất – người có thể đẩy lùi vô số sát thủ cấp Thiên – hiển nhiên bất phàm, song các chủ Tụng Các qua sự tăng lên của linh lực trong ngày hôm kia, nên lúc này vẫn có thể đánh ngang tay được với Thẩm Quất.
Không biết hắn ta làm gì, đối chiến vốn là quá trình hao hục linh lực, song linh lực trên người hắn lại càng lúc càng tăng thêm, theo thời gian dần trôi mơ hồ có thể áp chế được Thẩm Quất.
Khi cây roi suýt văng xuống mặt Thẩm Quất thì một sợi lông chim màu trắng bạc bỗng xuất hiện giữa trời!
Vèo —— lông chim mềm mại vào thời khắc này cứng rắn sắc bén như huyền thiết, hất tung cái roi, mượn lực nhắm thẳng vào mặt của các chủ Tụng Các.
Lớp vỏ phòng hộ thoạt nhìn kiên cố không thể phá được lại bị một cái lông chim dễ dàng phá hỏng một lỗ thủng, ngay sau đó từ lỗ thủng liên tục xuất hiện từng đoạn rạn nứt.
Các chủ Tụng Các bị bất thình lình bị phá giáp chấn động ngơ ngác.
Thẩm Quất nhân cơ hội nhào người xông lên, ném ra món pháp khí Thất Cốt Định huyền giai thượng phẩm từ trong tay ra, dứt khoát đóng hắn ta vào mặt tường sau lưng!
Tốc độ xé không của sợi lông vũ đó quá nhanh, ở đây ngoại trừ Thẩm Quất ra thì không ai thấy rõ chuyện gì mới xảy ra.
Bên trong rãnh vách đá, Kiêm Trúc nhìn về phía Hoài Vọng bên cạnh mình.
Dáng vẻ của người nào đó vẫn thong dong thản nhiên như mây gió, dường như không có gì phát sinh.
Thấy tầm mắt Kiêm Trúc một mực dán vào mình, dưới lớp lông chim màu trắng phủ kín, mặt Hoài Vọng từ từ bị nhuộm đỏ.
Hắn dùng thần thức truyền âm: Có chuyện gì?
Kiêm Trúc rụt cổ quay đầu trở lại, nhìn xuống cục diện đã ngã ngũ: Nhìn ngài thật ngầu~
Cánh chim đang khép không tự chủ được mấp máy một chút, Hoài Vọng giả vờ lạnh nhạt “ừm” một tiếng: Cũng được.
Kiêm Trúc lại liếc mắt nhìn hắn: …
Phía dưới, các chủ Tụng Các đã bị đóng đinh trên mặt tường.
Hắn không cam lòng nhìn về phía Phược Vân đang bị trói chặt một bên, “Phược Vân, ngươi đang làm gì!”
Phược Vân mím môi, các chủ Tụng Các đột nhiên cất cao giọng, “Còn không mau bắt Thẩm Quất lại? Nếu như lúc này không xử lý cô ta, thì chỉ có tai hoạ về sau mà thôi.
Cửa đá đã mở ra rồi, những gì mà ta đã hứa với các ngươi sẽ không thiếu chút nào!”
Kiêm Trúc không ủng hộ cau mày: Sao khi nào cũng bàn chuyện chia của ngay mặt vào ngay lúc này vậy.
Ít nhất cũng phải nói, “Chúng ta đã là châu chấu chung một chiếc thuyền rồi, ta chết rồi các ngươi cũng không sống nổi!”
Y bắt chước y như thật trong thần thức, giọng nói phẫn nộ nổ tung trong thức hải của Hoài Vọng, nổ to đến mức đầu óc của Hoài Vọng vo ve vang vọng.
Hoài Vọng không nhịn được: Được rồi, Kiêm Trúc.
Kiêm Trúc sắc bén: Ngài chê ta ồn ào!
Hoài Vọng dịu dàng: Ta sợ cổ họng ngươi đau.
Kiêm Trúc nghe vậy bình tĩnh thu tiếng lại.
Trong lúc hai người đang giao lưu thần thức, Phược Vân lại động đậy, hòng muốn tránh khỏi sự trói buộc của sợi dây thừng phát sáng.
Thẩm Quất nghiêng đầu nhìn thấy, bỗng nhiên mỉm cười, giẫm cái “bộp” lên bả vai của hắn.
Dưới làn váy màu vỏ quýt, đôi giày thêu tinh xảo trông rất đẹp mắt.
Cô đạp lên bả vai căng đầy của Phược Vân, khiến cho Phược Vân đỏ mặt không ngóc đầu lên được.
Giọng nói rõ ràng sáng tỏ vang lên trong không gian không quá lớn, “Ngươi muốn giết ta sao, Phược Vân?”
Người đang bị giẫm lên cắn chặt quai hàm quỳ một chân xuống đất, hắn ngước mắt nhìn lên, không thấy rõ ánh mắt của Thẩm Quất bên trên, chỉ có thể nhìn thấy được ý khinh bỉ thông qua khóe môi đang nhếch lên.
Thẩm Quất cười cười, “Nuôi chó lại nuôi ra cốt phản chủ, giờ đã biết cắn chủ luôn rồi.”
Cơ thể Phược Vân chấn động, cụp mắt xuống không nói tiếp nữa.
Bên dưới chìm vào im lặng.
Trong rãnh đá, Kiêm Trúc rón rén giơ một vuốt lên, giẫm vào bộ lông của Hoài Vọng.
Cái vuốt chân nho nhỏ lập tức lõm vào bên trong.
Hoài Vọng quay đầu nhìn tư thế đứng bằng một chân của y: Ngươi đang làm gì vậy?
Kiêm Trúc: Giẫm bừa thôi.
Ngoài miệng thì y nói vậy, song trong lòng lại đang nhằn đi nhằn lại: Độ kiếp lại độ đến mức mất trí nhớ, giờ còn không nhớ cả đạo lữ.
Y nghĩ vậy, tiếp tục lấy vuốt đạp vào bộ lông của hắn.
Hoài Vọng cảm nhận thấy sực của y như đang chơi đùa, không lên tiếng ngăn cản, bèn đứng tại chỗ cho y đạp.
…
Biến cố đột ngột diễn ra trong phút chốc ——
Vùn vụt, gợn sóng linh lực cực lớn kéo theo một cơn gió đến.
Lông tơ của Kiêm Trúc bị thổi bay lên, y rút vuốt về, cúi đầu nhìn thấy một phù trận quen thuộc dần hiện lên phía sau các chủ Tụng Các.
Phù trận chuyển động, pháp khí kiềm giữ trước người hắn ta phát ra tiếng ong ong yếu ớt, mơ hồ như sắp bị đánh bật ra.
Đồng thời trên đỉnh đầu của ba sát thủ cấp Thiên đang bị trói cũng trồi lên một cái phù trận.
Như là phù mẫu tử vậy, theo sự chuyển động của phù trận trên đỉnh đầu các chủ Tụng Các, linh lực trên cơ thể của ba người đó tăng vọt lên với tốc độ mắt trần có thể thấy được.
Khung cảnh này lúc trước chưa từng thấy, lòng Kiêm Trúc chợt trĩu xuống: Hoài Vọng, bọn họ đang kết bái làm phụ tử ngay tại chỗ.
Hoài Vọng: …
Hoài Vọng kéo chủ đề quay về: Không vội ra tay, xem tình hình trước đã.
Thẩm Quất thấy thế, vẻ mặt cứng lại, kim hoa lê về tới tay, chuẩn bị ứng đối tình hình thay đổi bất cứ lúc nào.
Ầm! Ầm! Ầm! Ba tiếng động liên tiếp vang lên, ba sát thủ cấp Thiên trước đó vừa bị pháp khí trói chặt đúng lúc này thoát khỏi được dây thừng phát sáng trên người.
Giành được cơ hội tự do hành động rồi, ba người đồng thời nhấc đao đánh úp về phía Thẩm Quất.
Một quyền khó địch nổi bốn tay.
Trong thời khắc nguy cơ, hai tia sáng xanh trắng từ trên không lướt qua ——
“Soạt”, vạt áo xoay tròn tản ra ngay trước mắt.
Một cái vỏ kiếm “leng keng” đỡ lấy thân đao của Phược Vân, Kiêm Trúc khẽ mỉm cười trước đôi mắt trợn to của hắn, giơ tay lập tức hất tung hắn xuống đất.
Lại có hai tiếng vang “bịch bịch” nặng nề vang lên, cơ thể Hoài Vọng không di động, chỉ bằng một đạo uy thế của kỳ Đại Thừa thôi đã đủ khiến cho các sát thủ có mặt ở đây ngã rạp dưới đất không thể động đậy.
“Các ngươi ——” Tất cả mọi người cùng ngạc nhiên.
Lúc này hai người bọn họ vẫn mang mặt nạ che mặt như cũ.
Nhưng tu vi cao hơn hẳn lúc tỷ thí lôi đài thì đủ để chứng tỏ thân phận của hai người không phải tầm thường, huống chi…
“Không phải các ngươi đã bị nhốt trong tháp Tỏa Diêm sao?”
Thù Tân vừa dứt lời lại bỗng im tiếng.
Nếu thực lực của hai người này đã không chỉ như trước đó thể hiện ra, vậy kẻ bị bị bọn họ tự tay nhốt vào tháp Tỏa Diêm thì thế nào?
Bọn họ sớm đã bị chiếu ngược lại một quân.
“Cuối cùng thì các ngươi là ai!” Trước mắt đã xé rách mặt rồi, nên các chủ Tụng Các đã không buồn khách sáo với hai người họ nữa, “Ta tự nhận không thù không oán với các ngươi…”
Kiêm Trúc nói, “Lúc định nhốt bọn ta vào trong tháp Tỏa Diêm, ngươi có nghĩ thế đâu.”
Các chủ Tụng Các, “…”
“Cũng khá là đáng tin đấy.” Thấy Hoài Vọng đã ra tay nên thế cuộc không có khả năng nghịch chuyển, Thẩm Quất bình tĩnh lại, khoanh tay đi tới bên cạnh Kiêm Trúc.
Cô liếc xéo sang phía Hoài Vọng, “Vị tình lang này của người đúng là nói lời giữ lời.”
Vừa dứt lời, dòng linh lực hồn hậu ở trung tâm đột nhiên thoáng dao động.
Các sát thủ đang bị áp chế không nhịn nỗi đau la lên tiếng, “A!”
Kiêm Trúc vội nhắc nhở Hoài Vọng, “Đừng chập chờn, lần này cơ số lớn.”
Hoài Vọng, “…”
“Tình lang?” Một giọng nói đột nhiên vang lên, Phược Vân cau mày nhìn chăm chú, “Không phải là trứng hai lòng đỏ, sinh đôi liền thể, tình huynh đệ?”
Kiêm Trúc không biết bằng cách nào mà dưới tình huống tính mạng đang bị đe dọa, mà hắn còn có thể quan tâm hóng chuyện của mình và Hoài Vọng.
Y thản nhiên, “Đúng, nhưng bọn tương đối là phản nghịch.”
Mọi người, “…”
Dưới mắt nhìn của tất cả, vành tai đằng sau mặt nạ của Hoài Vọng càng lúc càng đỏ.
Chốc lát sau, hắn bỗng nhiên “roẹt” cái rút trường kiếm ra gác bên gáy các chủ Tụng Các, “Phù trận là thế nào?”
Các chủ Tụng Các, “…”
Hắn ta hoài nghi là Hoài Vọng chỉ đang di dời tầm mắt, song dưới thân kiếm hắn không có chút cơ hội nào để chõ miệng vào.
Hắn ta cắn chặt hàm răng không mở miệng, Thẩm Quất lại thong thả đi lên, “Thừa dịp không có ta thì cướp Tụng Các nắm quyền trong tay, chỗ ngồi đó ngươi ngồi êm lắm đúng không, Xuyết Diên.”
Cái tên quen thuộc được nói ra từ trong miệng của cô, khuôn mặt Xuyết Diên lúc đỏ lúc trắng —— dường như quay trở lại những ngày dưới người ta, liếm máu trên lưỡi đao tiếp nhận thưởng từ giải treo.
Kiêm Trúc đã lấy hạt dưa ra, tách tách tách bắt đầu cắn hạt dưa dưới mặt nạ.
Xem ra hai người đã đoán đúng tám chín phần mười: “Các chủ Tụng Các” hiện tại quả nhiên có được là vì soán vị, Thẩm Quất mới là chủ nhân chân chính của Tụng Các.
Bảo sao Thẩm Quất lấy đâu ra nhiều trân bảo như vậy, chắc là tiền thù lao có được lúc trước khi Tụng Các nhận treo thưởng.
Cũng khó trách mấy tháng nay, phong cách hành sự của Tụng Các lại thay đổi lớn như vậy, thì ra là đổi chủ.
“Câm miệng!” Xuyết Diên thẹn quá thành giận gầm nhẹ, “Bây giờ ta mới là người có thực lực mạnh nhất của Tụng Các, Tụng Các luôn luôn coi thực lực là cao nhất, nếu như ta là mạnh nhất, vậy thì vị trí ta ngồi được là nhờ vào thực lực của minh!”
“Bằng thứ phù trận quái lạ, không biết đến ở đâu?” Thẩm Quất nhướng mày.
Nhắc tới phù trận, Xuyết Diên lại im miệng không nói.
Mục tiêu của Thẩm Quất là một lần nữa giành lại Tụng Các, mà trọng điểm của Kiêm Trúc và Hoài Vọng thì là phù trận khó hiểu có thể tăng cao thực lực của người khác.
Huống chi phù trận xuất hiện phía sau Xuyết Diên lần này chẳng những có thể tăng tu vi của chính hắn ta, mà còn kéo ra thành phù mẫu tử, làm cho tu vi của nhóm người Phược Vân cũng tăng vọt trong thời gian ngắn.
E rằng mấy người đó cũng đã ký kết khế ước gì đó với Xuyết Diên, lấy việc tăng tu vi của mình lên bù vào, giúp Xuyết Diên cướp quyền kiểm soát Tụng Các trong tay.
Động tác cắn hạt dưa của Kiêm Trúc hơi dừng, loại phù trận lan truyền được với quy mô lớn như thế này…
Y cụp mi xuống dường như đang suy tư, Hoài Vọng liếc mắt nhìn thấy song không lên tiếng cắt ngang.
Tình thế trước mặt không thể nghịch chuyển được nữa, Thẩm Quất đã nắm chắc được bàn thắng một lần nữa giành lại Tụng Các vào tay mình, cô bèn hỏi một câu giúp Kiêm Trúc và Hoài Vọng, “Cuối cùng thi cái phù trận kỳ lạ đó của ngươi từ đâu ra?”
Cô nói, “Nếu như ngươi không chịu nói thì không cần phải giữ lại làm gì.”
Xuyết Diên đột nhiên cười một tiếng quái dị, “Ngươi cho rằng giết ta là có thể giành lại được Tụng Các? Ta với bọn chúng sớm đã có hứa hẹn, bọn chúng đã quyết một lòng với ta rồi, không còn là người của ngươi nữa.”
“Dưới núi vàng, tất có mãng phu.” Thẩm Quất không mấy để tâm, “Bị ngươi dụ dỗ chẳng qua chỉ là vài con chó tâm trí bất ổn mà thôi.” Cô nói rồi nghiêng mắt nhìn qua nhóm người Phược Vân, quai hàm Phược Vân căng chặt không đối diện với ánh mắt của Thẩm Quất.
“Ngoài ra thì dưới sự đe dọa, ắt cũng sẽ sinh cốt phản nghịch.”
Xuyết Diên phút chốc ngước mắt nhìn lên.
Giống như để xác nhận lời nói của cô, Thẩm Quất vừa dứt lời bên ngoại loáng thoáng vang lên tiếng xôn xao ồn ào.
Tất cả những người ở phía Bắc Tụng Các đáng lẽ đã bị phân tán ra hết, lúc này lại như xảy ra một trận hỗn chiến.
Dưới sự dẫn dắt của Phụng Hề, người của hai phe giao chiến, các thành viên đứng về phía Xuyết Diên dự tính lần nữa phản loạn nhưng sớm bị nhóm người đã có sự chuẩn bị trước của Phụng Hề trấn áp.
Qua sự chuyển dời của tình thế, “các chủ Tụng Các” một lúc lâu không xuất hiện, lòng người nhiễu loạn, thế cuộc dần dần nghiêng về phía Thẩm Quất.
…
Trước vách tường trong hòn non bộ, sắc mặt Xuyết Diên khó coi.
Trường kiếm của Hoài Vọng vẫn kề sát bên gáy hắn ta, ép hắn nói ra người bày mưu đặt kế sau lưng.
Ầm! Lại có một tiếng vang thật lớn vang lên.
Nóc hòn non bộ trên đỉnh đầu đang lay động, tro bụi cát đá rì rào đổ xuống.
Kiêm Trúc giơ tay che bên trên hạt dưa, “Động tĩnh lớn thật.”
Thẩm Quất nhíu nhíu mày đang định đi ra ngoài coi tình hình, ngay khoảnh khắc cô vừa xoay người, vách đá sau lưng Xuyết Diên không có dấu hiệu nào đột nhiên mở ra một cái hố đen!
Lực đẩy lớn đến mức thậm chí khiến cho áo bào của Hoài Vọng bị hất tung thổi ngược về sau, ánh kiếm Hoài Vọng lóe lên, lại có một tấm bình phong trồi ra từ trong lỗ đen chắn trước mặt Xuyết Diên.
Tốc độ cực nhanh chóng, không thua gì Vấn Nhàn của Hoài Vọng.
Chỉ trong một hơi như thế, Xuyết Diên lập tức bị hố đen nuốt vào.
Một khắc trước khi hố đen biến mất, một vệt ánh sáng màu bạc giống như sao băng theo sát vào trong hố đen.
…
Sự biến mất của Xuyết Diên đột ngột bất ngờ, Kiêm Trúc bước lên trước vài bước đứng trước vách đá đánh giá nơi hắn ta biến mất.
Đang định giơ tay kiểm tra thử đã bị Hoài Vọng kéo lại, “Lại bắt đầu.”
Y tự biết đuối lý rút tay về, “Chuyện gì vậy?”
“Bị người ta mang đi.” Hoài Vọng nói, “Nhưng ta đã thả một thần thức lần theo.”
Kiêm Trúc rơi vào trầm tư, “Ai giữ của dữ vậy, còn nhặt cả rác về nữa?”
Mọi người, “…”
Thẩm Quất không nhịn được khen y, “Ngươi biết nói chuyện thật đấy.”
Bên ngoài có tiếng ồn vọng vào, sau đó Phùng Hề sải bước đi vào.
Trước tiên, hắn thi lễ một cái với Thẩm Quất, “Các chủ.”
Thẩm Quất hất hất cằm, phía sau Phùng Hề có một nhóm người theo sát, bọn họ không nhiều lời, tự giác áp giải ba người dưới đất đi.
Phùng Hề thấy tình hình trước mắt, không khỏi nhìn Kiêm Trúc và Hoài Vọng nhiều hơn vài lần, “Người của các chủ?”
Thẩm Quất lắc lắc đầu, “Thị dân nhiệt tình.”
Kiêm Trúc, Hoài Vọng, “…”
Phùng Hề chỉ cười hai tiếng không hỏi nhiều, xoay người bước ra cửa động, để không gian cho ba người còn lại.
Chờ hắn đi rồi, mi tâm Hoài Vọng dằn xuống, “Khích thành.”
Kiêm Trúc, “Sao cơ?”
“Nơi dừng lại cuối cùng mà thần thức đuổi theo được.”
Kiêm Trúc nghe thấy quen tai, mới chợt phản ứng lại, “Khích thành không phải là chỗ các sư huynh lịch luyện hay sao?”
Mi tâm Hoài Vọng tức thì cau chặt hơn nữa, Kiêm Trúc thầm nghĩ trong lòng chỉ sợ bọn họ không tránh được chuyến đi theo này, “Khích thành ở đâu?”
“Ở cuối đằng Tây Cửu Châu, gần sông Ngọc Diệp.”
Thẩm Quất đứng bên bừng tỉnh, “Ồ, ta từng đi rồi, sát bên thành Vị Đô, ở thượng du sông Ngọc Diệp.
Bên đó còn có một con sông rất nổi tiếng, tẻ ra từ sông Ngọc Diệp, tên là thiên Thủy.”
Kiêm Trúc nhìn về phía cô, “Ngươi cũng biết?”
“Đương nhiên là biết, mỗi khi đến lễ Vu Lan Bồn, trên sông Thiên Thủy của thành Vị Đô được thả đầy hà đăng, vạn dân cầu nguyện, mưa thuận gió hòa.” Thẩm Quất tính ngày tháng, “Vừa hay không lâu nữa là đến lễ Vu Lan Bồn rồi, đến lúc chắc chắn sẽ rất đông người.
Hoài Vọng không biết quá nhiều về phong tục này, nghe hai người họ nói vậy chỉ nói, “Đến Khích thành nhìn xem.”
Tầm mắt Kiêm Trúc dừng trên mặt hắn một lúc, “Nếu như có thời gian rảnh, ta muốn đến thành Vị Đô nữa.”
Hoài Vọng quay đầu nhìn y, gật đầu đáp lại, “Được.”
“Rời khỏi nơi này trước đã, đi xem xem tình huống bên ngoài thế nào.” Thẩm Quất nói xong dẫn đầu đi ra ngoài cửa động, Kiêm Trúc và Hoài Vọng cũng cất bước đuổi theo sau.
Hai người song song bước ra cửa động.
Hỗn chiến bên ngoài đã kết thúc, chỉ còn lặt vặt vài người đang vội vàng kết trận, Thẩm Quất phe phẩy tay áo đi đến.
Ánh trăng sáng trên đỉnh đầu tròn như đĩa, Kiêm Trúc đứng tại chỗ không nhúc nhích, bên khóe mắt là bóng người kiên cường xuất trần của Hoài Vọng.
Truyền thuyết kể rằng sông Thiên Thủy chảy ngược dòng về phương Bắc, thông với đường giao của thiên giới và trần gian, cuối dòng Thiên Thủy là Dao Trì Côn Luân.
Trước đây mỗi khi đến lễ Vu Lan Bồn, y và Hoài Vọng đều sẽ đến thành Vị Đô thả một ngọn hà đăng xuống sông Thiên Thủy.
Từ trước khi Hoài Vọng mất trí nhớ, năm nào cũng thế, chưa từng đứt đoạn.
Hà đăng thả mười hai năm.
Đêm nay không nghe thấy giọng người xưa, chỉ còn tiếng cũ gửi nhờ Thiên Thủy.
Kiêm Trúc ôm tay áo, trước mặt là gió đêm phất phơ.
Nếu như truyền thuyết là thật, ở cuối con sông Thiên Thủy, vẫn còn mười hai ngọn hà đăng mà y và Hoài Vọng từng thả..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...