Hoài Vọng cúi đầu nhìn xuống, mới thấy Kiêm Trúc đang cau mày túm tay áo rộng thùng thình của mình.
Sức kéo bên dưới khiến hắn không thể nào chống cự nổi, chỉ có thể đành thôi thuận theo y muốn của người nào đó cúi mình xuống.
Tầm mắt của hắn rơi vào bờ môi đang hé mở của Kiêm Trúc, một vệt loang màu hồng phấn xinh đẹp nhuộm lên khuôn mặt Kiêm Trúc, đôi môi cũng đỏ mọng hơn bình thường.
Trống ngực Hoài Vọng vang như sấm rền, hàng mi hơi khép nghiêng người khom xuống —— song ngay khoảnh khắc sắp hôn lên thì hơi ngừng lại.
Ý nghĩa của nụ hôn không giống những thứ khác, nhất là đối với Hoài Vọng mà nói, như là một loại khế ước, hoặc như là một loại tuyên bố.
Ý nghĩ này của hắn dâng trào mạnh mẽ hơn bất cứ lúc nào, nhưng dưới tình huống này dường như lại thiếu mất chút gì đó.
Hoài Vọng dừng ở khoảng cách đôi bờ môi cách nhau hai tắc.
Chỉ trong một chớp mắt do dự, đột nhiên có hai cánh tay quàng lên vai hắn.
Kiêm Trúc nhỏm người dậy ôm Hoài Vọng, tựa đầu mình gác lên vai hắn, “Tạm thời đừng di chuyển…”
Hắn cụp mắt nhìn người trong ngực mình, dừng một chút rồi duỗi tay vỗ nhè nhẹ lên lưng Kiêm Trúc.
Qua chốc lát, sống lưng đang run rẩy của Kiêm Trúc từ từ dịu xuống, “Được rồi.”
“Ừm.” Lúc này Hoài Vọng mới tiếp tục.
Thời gian còn lại, Kiêm Trúc vẫn một mực ôm chặt hắn như vậy.
Hoài Vọng không nhìn thấy mặt của y, cũng không hôn môi y được.
Chỉ đến khi có linh cảm sắp phải rời khỏi ảo cảnh, Hoài Vọng mới rên nhẹ lên một tiếng, gò má áp vào thái dương Kiêm Trúc, nghiêng đầu thả một cái hôn khe khẽ xuống tóc mai y.
…
“Đùng” một tiếng động vang lên.
Móng của dê đen đạp nhẹ xuống sàn nhà bằng gỗ, Kiêm Trúc nằm trên giường mở mắt ra, bên ngoài đã hừng đông.
Y nằm yên không nhúc nhích, cẩn thận cảm thụ dư vị: Hôm qua hai lần hay ba lần nhỉ? Dù sao thì cũng hồi vốn rồi.
Cơ thể dường như còn đọng lại nhiệt lượng dư thừa, khi đứng lên vẫn thấy eo mỏi chân nhũn.
Kiêm Trúc vận chuyển linh lực hết một chu thiên, nạp xả sương sương xong là lại quay về trạng thái vui vẻ nhảy nhót.
Sau khi y xuống giường thì đi về phía dê đen, xoa xoa cái đầu mềm mại của nó: “Nếu như mi không cần mượn ngoại lực cũng có thể lanh lợi như thế thì tốt biết bao nhiêu.”
Dê đen không biết rằng hôm qua mình lanh lợi đến mức nào.
Nhưng nó vẫn gật đầu, điệu bộ ngoan ngoãn.
Dù sao thì không phải đi cày ruộng là được, những cái khác nó không cần biết.
Kiêm Trúc mở cửa phòng thả dê đen ra ngoài, “Đi đi, tự đi chơi đi.”
Bóng đen tròn vo thoắt cái chui vào trong núi biến mất không thấy tăm hơi.
Thông qua cành lá Kiêm Trúc liếc xem sắc trời, thầm nghĩ chắc hẳn là Hoài Vọng đang luyện kiếm trên đài Tịch Hạc.
Hôm qua y đã hứa đi chơi với hắn cả ngày rồi, nên bây giờ định đến đài Tịch Hạc tìm Hoài Vọng.
Chưa bước được mấy bước, đằng sau lập tức vọng đến âm thanh cửa mở.
Kiêm Trúc vừa quay đầu lại thì thấy Hoài Vọng từ trong phòng đi ra.
“Ngài không đi luyện kiếm?”
“Ừm.” Hoài Vọng chỉ đáp một tiếng, không giải thích gì thêm.
Kiêm Trúc nghĩ thấy hắn bảo mấy ngày nay mệt mỏi, nên cũng không gặng hỏi, “Đã hứa là hôm nay đi chơi với ngài cả rồi, chúng ta chuẩn bị một chút là có thể xuống núi.”
“Được.” Trong lúc y nói, ánh mắt Hoài Vọng vô thức rơi vào đôi môi khép mở của y, song chỉ dừng trong chốc lát rất nhanh đã dời đi.
Kiêm Trúc không để ý, vẫn còn đang vẽ bản kế hoạch hôm nay của hai người họ, “Còn nữa, hôm qua ngài đi ăn sáng, chắc là một lát nữa quán điểm tâm sẽ mở cửa, ngài có muốn ăn gì không?”
“Ăn thứ ngươi thích là được.”
“Vậy thì đi thôi.” Kiêm Trúc nói rồi quay đầu đi về phía trước núi, “Có điều là phải đi xin nghỉ một ngày với chưởng môn nữa.
Ta đã thuận lợi xuất quan rồi, không lên lớp cũng không sao cả.
Ngài cứ nói là ngài có việc cần dẫn ta đi ra ngoài, sau đó chúng ta lén lút đi chuồn mất.”
“Bao che dung túng?” Hoài Vọng hơi nhướng mày nhìn y.
Kiêm Trúc lắc đầu, “Là nối giáo cho giặc.”
“…”
Cơ mà đúng là Kiêm Trúc không cần phải đến lớp đi học.
Với Hoài Vọng có mang lòng riêng mà nói, thì hắn cũng không muốn tách ra khỏi Kiêm Trúc cả một ngày.
Hắn không do dự lập tức đồng ý ngay, rồi dẫn theo Kiêm Trúc cùng đi đến ngọn núi chính của chưởng môn.
Lúc hai người họ đến nơi, thì đệ tử canh cửa đã quen cửa quen nẻo kêu một tiếng, “Tiên tôn.” Tiếp đó xoay người vào trong thông báo.
Một lúc sau đệ tử đi ra, chưởng môn không có đi theo sau.
Đệ tử đó chắp tay, “Chưởng môn sư tôn đang nói chuyện với một vài sư huynh, nên để đệ tử dẫn Tiên tôn và Kiêm Trúc sư đệ đi vào.”
Hoài Vọng gật đầu.
Kiêm Trúc không nghĩ là đến sớm thế này mà còn ngay lúc Vị Ất đang nói chuyện với các đệ tử nữa chứ, nhưng mà cũng không có ảnh hưởng gì lắm.
Hai người cùng đi vào phòng, ngoại trừ Vị Ất ra thì trong phòng còn bốn, năm đệ tử khác.
Kiêm Trúc liếc mắt một cái nhìn sang, tức khắc chạm mắt với Lạc sư huynh.
“…” Thật đúng là đời này thiếu gì nơi để gặp nhau cơ chứ.
Lạc Trầm Dương cũng nhìn thấy y, vui vẻ nói, “Kiêm Trúc sư đệ?”
“Trầm Dương.” Vị Ất nhắc nhở hắn một tiếng không nặng không nhẹ, kế đó đứng lên nói, “Tiên tôn, thất lễ quá, xin thứ lỗi.”
Khi này Lạc Trầm Dương mới kịp phản ứng, dẫn mấy đệ tử đồng môn đến thi lễ với Hoài Vọng, “Tham kiến Tiên tôn, mong Tiên tôn không trách!”
Một tầm mắt nặng nề lạnh lùng rơi xuống đỉnh đầu hắn.
Lạc Trầm Dương vội vàng cúi đầu, hắn chỉ xem như là do mình vừa thất lễ với Tiên tôn, không hề suy diễn sang hướng khác.
Kiêm Trúc thấy tầm mắt của Hoài Vọng dừng trên người Lạc Trầm Dương, y bèn bước đến gần mượn tay áo rộng rãi đụng nhẹ một cái vào cánh tay của Hoài Vọng.
Hoài Vọng thu hồi ánh mắt, nói với Vị Ất, “Làm phiền các ngươi nói chuyện.”
“Tiên tôn nói gì vậy.”
“Kiêm Trúc đột phá Xuất Khiếu, còn thiếu một món pháp khí tiện tay.” Hoài Vọng không muốn nán lại đây lâu, nên nói thẳng vào trọng điểm luôn, “Ta dẫn y đi ra ngoài tìm thử.”
Hắn vừa dứt lời, tất cả mọi người trong phòng đều ngẩn ngơ kinh ngạc nhìn Hoài Vọng, sau dùng lại dùng ánh mắt hâm mộ nhìn Kiêm Trúc đứng một bên.
Vị Ất cảm thán, “Tiên tôn đúng là coi trọng y.”
Hoài Vọng nhàn nhạt, “Tiện tay.”
Có thể được Tiên tôn đệ nhất thiên hạ tiện tay giúp đỡ, nói ra chẳng biết sẽ khiến cho bao nhiêu người ao ước chết đi được nữa.
Ít nhất thì ngay lúc này mọi người trong phòng ai cũng thầm ngưỡng mộ sự may mắn của Kiêm Trúc.
Vị Ất ngẫm lại cảm thấy cũng có thể hiểu được: Lúc trước Kiêm Trúc được Hoài Vọng giữ lại, không có bái vào bất cứ sư môn nào, vẫn luôn ở mãi trong Thương Sơn.
Cộng thêm Kiêm Trúc tư chất hơn người, Tiên tôn nổi lòng thương người tài tiện tay giúp một chút cũng là hợp lý.
“Tiên tôn cứ dẫn y đi đi không sao đâu.”
Kiêm Trúc nghe vậy đáp, “Đa tạ chưởng môn.”
Được đặc xá như vậy rồi, thì những ngày tiếp theo y có thể thoải mái đi chơi.
Trước khi cả hai rời đi Hoài Vòng còn thoáng liếc nhìn đệ tử trong phòng, thuận miệng hỏi một tiếng, “Đang làm gì vậy?”
“Hôm nay kêu bọn nhỏ vào trong thành làm ít chuyện.” Vị Ất cười cười.
“Ừm.” Hoài Vọng không hỏi nhiều nhanh chóng dẫn Kiêm Trúc rời đi.
Mãi đến khi bước ra khỏi cửa phòng, lúc này tầm mắt đang theo sát đằng sau mới biến mất.
Kiêm Trúc quay sang liếc nhìn góc nghiêng mặt của Hoài Vọng, vẻ mặt của người nào đó không hề có cảm xúc, rõ ràng là không được vui.
Y đúng lúc thay đổi chủ đề, “Các sư huynh định đi vào thành làm việc, chúng ta cũng vào thành, hay là thay đổi diện mạo, tránh để bị nhận ra.”
Nhắc đến kế hoạch một lát nữa, sắc mặt của Hoài Vọng mới hơi dịu xuống một chút, “Được.”
“Hay là cứ hóa thành hình dạng khi cải trang ở Tụng Các đi.” Kiêm Trúc nói, “Chúng ta nhận nhiệm vụ này, không biết là Tụng Các có phái người âm thầm giám thị không nữa.”
Đổi lại hình dáng cải trang đó đi trong thành giả vờ chấp hành nhiệm vụ, cũng coi như là kín kẽ không một lỗ hổng.
Y nói dứt lời, thân nhiệt của người bên cạnh lại tăng thêm vài độ.
Kiêm Trúc không biết lời nói của mình chọc trúng huyệt nào của Hoài Vọng, song không nghe thấy hắn nói gì khác, chỉ nói, “Đi thôi.”
…
Hai người phi thân rời khỏi tông môn đến một vùng đồng nội trống trải ở ngoại ô.
Thân hình thoắt một cái, Hoài Vọng hóa về hình dáng của Thương Ngô, sau khi đeo mặt nạ lên thì thắt viên ngọc bội màu trắng xanh lên hông.
Kiêm Trúc đang nghiêng đầu nhìn hắn, thì chợt nghe hắn lên tiếng nhắc nhở như vô ý, “Nhớ tháo dây cột tóc của ngươi xuống.”
“…” Kiêm Trúc, “Nhớ rồi.”
Mang mặc mặt nạ xong lại thay xiêm y, hai người đi vào trong thành Lộ Tê, thì hàng quán điểm tâm bên rìa đường đã mở bán.
Kiêm Trúc lần theo trong ký ức về những quán ăn mà Hà sư huynh từng đề cử với mình, tìm một cửa tiệm gần nhất dẫn Hoài Vọng đi vào.
Cách ăn mặc của hai người có phần khác biệt với dân chúng trong thành, vừa bước vào quán thì ông chủ còn hơi ngạc nhiên, sau đó nghe thấy một giọng nói ôn hòa hỏi, “Mở chưa, ông chủ?”
“Mở mở.”
Kiêm Trúc tìm một cái bàn ngồi xuống, đồ mặn đồ chay đồ ngọt mỗi món gọi một phần.
Rất nhanh đã bữa sáng đã được bưng đầy cả bàn, cách một làn khói nóng lượn lờ, tăng thêm thêm mấy phần khói lửa cho khuôn mặt đang mang mặt nạ màu bạc của Hoài Vọng ở phía đối diện.
Đũa hôm nay chưa từng dùng, Kiêm Trúc thoạt tiên là chọn một cái sủi cảo tôm thủy tinh (1) gắp vào trong bát Hoài Vọng, “Ngài nếm cái này thử đi, cái này ăn ngon.”
Hoài Vọng ngẩn ra, ngước nhìn đối phương.
Hắn tạm thời xóa đi nửa bên dưới của mặt nạ, nhắc đũa lên ăn một miếng.
Sủi cảo tôm nóng bỏng thơm ngon, khi nuốt xuống rồi chỉ cảm thấy hơi nóng khuếch tán khắp cõi lòng, sưởi ấm cả cơ thể.
“Ngon không?”
“Ngon.”
Thông qua đường cằm dưới dịu dàng của Hoài Vọng, Kiêm Trúc có thể nhìn ra được tâm trạng của hắn thật sự không tệ, nên cũng nhấc đũa lên bắt đầu vùi đầu ăn.
Trong lúc y đang ăn, thì đột nhiên có miếng sườn gạo nếp (2) “cạch” một tiếng rơi vào bát.
Y ngẩng đầu lên lập tức nhìn thấy Hoài Vọng đang khẽ mím môi nhìn mình, đây chắc hẳn là lần đầu tiên hắn làm chuyện như vậy, vẻ mặt và cả động tác đều rất mất tự nhiên.
Kiêm Trúc thầm cho rằng đây là một hành vi tương đối tốt, đáng để cổ vũ, Hoài Vọng sau khi được cổ vũ thì gan càng to hơn một chút.
Y đặt miếng sườn gạo nếp mới vừa cắn được một nửa xuống, “Tại sao ngài biết ta thích ăn cái này?”
Hoài Vọng thấy y thích, khóe miệng đang mím chặt thả lỏng ra, “Đương nhiên là ta biết.”
Bữa sáng kết thúc trong buổi trò chuyện câu được câu không của hai người.
Mặc dù Kiêm Trúc hết sức tập trung vào bát mình, nhưng hôm nay dự định của y là giúp cho Hoài Vọng thư giãn, nên dành phần nhiều sự chú ý hơn cho hắn.
Không biết có phải là ảo giác của y hay không, mà y luôn có cảm giác là tần suất tầm mắt của Hoài Vọng nhìn y trong hôm nay có hơi cao.
Đi ra khỏi quán ăn nhỏ, người đi trên đường mới bắt đầu dần dần tăng lên, các hàng quán khác cũng lục tục khai trương.
Kiêm Trúc quan sát Hoài Vọng, “Có phải hôm nay ngài nhìn ta hơi nhiều không?”
Y hỏi xong tưởng rằng Hoài Vọng sẽ phủ nhận như thường ngày, nhưng lại thấy hắn hơi chần chờ một chút, rồi đằng sau lớp mặt nạ phát ra một tiếng “ừm” trầm thấp. Kiêm Trúc ngẩn người, sau đó ghé sát vào một chút để nhìn hắn cho rõ.
…quá là khác thường, có khi nào là đang ấp ủ dự tính gì không?
Khoảng cách đột ngột rút ngắn và ánh mắt trắng trợn đó khiến cho vành tai ưng ửng hồng của Hoài Vọng chợt lan tràn xuống đến cần cổ lộ trên vạt áo.
Dăm ba người đi đường tò mò nhìn về phía hai người đang đeo mặt nạ đứng ở ven đường, Hoài Vọng nhanh chóng xoay người hòa mình vào trong đám đông, “Đi thôi.”
Kiêm Trúc bật cười một tiếng đuổi theo hắn.
Hôm nay chủ yếu là muốn cho Hoài Vọng giải sầu, Kiêm Trúc bèn để cho người nào đó sắp xếp hành trình tiếp theo.
Y vốn tưởng là với tính cách của Hoài Vọng bây giờ, quá nửa là một bình trà, khói nghi ngút, ngồi cả ngày trên thuyền.
Nhưng không ngờ rằng y đi theo Hoài Vọng lại đi thẳng đến một nơi quen thuộc.
Nói quen thuộc thì cũng không tính là quen thuộc, chỉ là hai người từng đến nơi này.
Có vài con tuấn mã bị cột trước mấy trạm dịch khác ở gần cổng thành, người chăn ngựa đang cho ăn lương thảo, trên bảng hiệu cạnh bên có viết “có cho thuê”.
Cảm giác hoài niệm nảy lên trong lòng Kiêm Trúc một cách tự nhiên: Năm ấy cưỡi ngựa, y còn từng kí đầu một con ngựa phản nghịch ở đây.
Hoài Vọng đi tới đưa tiền thuê ngựa cho người chăn ngựa, sau đó dắt một con tuấn mã cường tráng qua.
Kiêm Trúc ôm tay áo bước đến gần, “Ngài muốn dẫn ta đi cưỡi ngựa?”
“Ừm.” Một tay Hoài Vọng nắm dây cương cúi đầu nhìn y, “Chạy vài vòng ngoài thành.”
“Hay đó.” Cưỡi ngựa dù sao cũng thú vị hơn ngồi uống trà.
Kiêm Trúc liếc nhìn sang con ngựa hắn đang dắt, móng ngựa gõ cộc cộc mấy cái xuống đất, hất tung một đống đất cát.
Là một con ngựa tốt.
Cơ mà, “Một con?”
Bàn tay đang nắm dây cương của Hoài Vọng siết lại thật chặt, “Không phải ngươi nói theo ý ta sao.”
Thì sao? Kiêm Trúc khó hiểu nhìn hắn, hòng muốn biết được, cưỡi hai con ngựa và không theo ý hắn thì có liên quan gì đến nhau.
“Nhỡ đâu, ngựa chạy lạc mất…”
“Phụt.” Kiêm Trúc bật cười thành tiếng.”
Tay cầm cương của Hoài Vọng càng nắm chặt hơn, Kiêm Trúc không cần nhìn cũng có thể đoán được vẻ mặt dưới lớp mặt nạ của hắn ngượng nghịu đến mức nào.
Như là một cái cớ trăm ngàn chỗ hở, đến ngay cả chính hắn cũng khó tự thuyết phục mình.
Kiêm Trúc rất nể tình, “Vẫn là ngài cẩn thận.” Cảnh tượng hiếm có, mạo hiểm, khó kiểm soát như vậy mà cũng có thể tưởng tượng được.
Hoài Vọng ừm một tiếng, quay đầu ngựa lại đi về phía ngoài thành.
…
Ra khỏi cổng thành, trên đường vắng bóng người hơn hẳn.
Hoài Vọng dắt ngựa đứng một bên, nói với Kiêm Trúc, “Ngươi lên trước.”
“Khí phách quá đi.” Kiêm Trúc tuân theo ý định hôm nay đi để làm hắn vui, không hề tiếc rẻ lời khen của mình, sau đó chống hai tay lên lưng ngựa, vạt áo chao liệng nhẹ nhàng nhảy lên lưng ngựa.
Sau khi y ngồi lên lưng thì hơi nhích người về phía trước một chút, vừa ngồi yên thì đằng sau lập tức có thêm một người.
Hai cánh tay vòng qua bên hông người y, nắm dây cương, hơi dùng sức kéo một cái, con tuấn mã bên dưới tức thì bật cao hai chân trước ——
Dưới tác dụng của quán tính, Kiêm Trúc “bộp” một cái va vào lồng ngực Hoài Vọng.
Hai cánh tay vòng quanh y thắt chặt lại, một giọng nói vang lên trên đỉnh đầu, “Ngồi chắc.”
Ngay lúc móng ngựa chạm đất, tuấn mã nhanh chóng phóng về phía trước.
Khung cảnh quanh bên đường nghiêng ngã lùi về phía sau, trong lúc tuấn mã chạy hơi xóc nảy, gió trước mặt thổi vù vù, vài lọn tóc của Kiêm Trúc bay ngược về sau, lướt qua cần cổ của Hoài Vọng, nhột nhột ngứa ngứa.
Hoài Vọng cúi đầu nhìn xuống y, nhịp tim đập vang lên ngổn ngang lại vội vàng.
Tư thế này vừa mờ ám vừa gần gũi như thế, Kiêm Trúc cũng không thấy bài xích.
Giống như là khi hai người thân mật ôm nhau trong ảo cảnh.
Vành tai trắng như trứng gà bóc nhẹ nhàng đong đưa theo bước đi xóc nảy ngay dưới tầm mắt của Hoài Vọng, tối qua hai người không hôn nhau được, nhưng trong một vài khoảnh khắc nào đó, hắn từng hôn lên tai Kiêm Trúc.
Trống ngực không ngừng thúc dồn, Hoài Vọng đang cúi đầu nhìn, bỗng nhiên trên mặt đường xuất hiện một cái ổ gà —— cằm của hắn đập cái “bốp” xuống đỉnh đầu của Kiêm Trúc.
Một bàn tay thò ra từ lồng ngực của hắn, chắn dưới cằm hắn.
Giọng nói của Kiêm Trúc vọng đến từ phía trước người, “Chiếc cằm tuấn tú của ngài vừa đập vào quả đầu sáng sủa của ta rồi, Hoài Vọng.”
“…”
Hoài Vọng lập tức cất nỗi lòng, ngẩng đầu lên ngước mắt nhìn phía trước.
Sau khi cưỡi ngựa đi vài vòng ở ngoài thành, hai người lại ngồi bên đê hóng gió một lúc.
Kiêm Trúc lấy cái huân lần trước Hoài Vọng mua cho mình, “Ta từng nói muốn thổi một khúc bồi thường cho ngài, ngài còn nhớ không?”
“Còn nhớ.” Hoài Vọng đáp.
Lần đó cả hai cùng rơi xuống động ma vật dưới chân núi, Kiêm Trúc đã hứa như vậy để dỗ hắn.”
“Ta cũng nhớ, ta còn nhớ là lúc đó lửa lòng của ngài lớn lắm.”
“…” Hoài Vọng, “Thổi đi.”
Lần trước thổi khúc là vào buổi đêm trăng sáng, giờ đang là ban ngày, điệu huân vui tươi thong thả vang lên, cảm nhận cũng có phần khác biệt.
Kiêm Trúc ngồi bên bờ sông, thổi được một đoạn lại tán gẫu mấy câu với Hoài Vọng.
Con tuấn mã cao lớn được cột cạnh cây khô cách đó không xa, thi thoảng lại phì phò mũi.
Làn gió mát, huân réo rắt, đường xưa móng ngựa, lại mang một cảm giác lánh đời phóng khoáng thoải mái.
Ánh nắng sáng ngời từ từ trở nghiêng trên đỉnh đầu.
Mãi đến khi bóng lưng cả hai dần kéo dài trên bãi cỏ xanh nhạt, Hoài Vọng mới kinh ngạc phát hiện, thì ra thời gian trôi nhanh đến thế.
Kiêm Trúc đứng dậy nhìn mặt trời lặn nhạt màu phía chân trời, “Đi về ăn tối thôi.”
…
Cả hai chạy đi rất xa, khi cùng nhau cưỡi ngựa đi vào trong thành, thì đã có vài hàng quán châm đèn rồi.
Trả ngựa lại cho trạm dịch xong, Kiêm Trúc dẫn Hoài Vọng đi đến tửu lâu mà trước đó mình hay đi, “Ngài từng đến đó chưa? Đồ ăn ở đó ngon lắm.”
“Ngươi nói xem.” Hoài Vọng hỏi y.
Kiêm Trúc chợt ngộ ra, nếu không phải đi theo mình ăn hàm ăn hồ khắp nơi, thì làm gì có chuyện Hoài Vọng vướng vào mấy thứ đồ ăn trần gian này chứ.
Y đưa tay túm tay áo của Hoài Vọng kéo hắn đi về phía trước, “Hôm nay ngài sẽ là thần tiên hạ phàm.”
Hoài Vọng liếc nhìn bàn tay đang nắm vạt áo mình, yên lặng theo sau.
Tửu lâu này mặc dù Hoài Vọng chưa từng đi đến, nhưng không thấy xa lạ.
Hắn vẫn nhớ lúc ấy Kiêm Trúc từ cửa sổ nhảy xuống, rơi vào lòng mình.
Kiêm Trúc dắt hắn đi vào, xe nhẹ chạy đường quen đi lên lầu.
Tiểu nhị bước bắt chuyện, “Hai vị ngồi đâu ạ?”
“Một gian riêng là được rồi.”
“Dạ vâng!”
Phòng riêng trên lầu ba bao quanh hành lang, hai gian liền nhau chia ra bằng một tấm màn trúc, từ lan can hành lang nhìn xuống, còn có thể nhìn thấy sân khấu diễn kịch ở trung tâm lầu một.
Hoài Vọng không thích mùi hương được huân trong phòng kế, nên tiểu nhị đang dọn bên trong, Kiêm Trúc và Hoài Vọng tạm thời đứng ở hành lang bên ngoài.
Tiếng nhạc du dương vọng lên từ dưới lầu, pha lẫn với tiếng người, Kiêm Trúc hỏi Hoài Vọng, “Ngồi đây được không?”
Hoài Vọng gật đầu.
Trước đây hắn thích thanh tĩnh, song bây giờ cũng có thể làm quen với ồn ào.
Kiêm Trúc ôm tay áo nửa dựa vào trên lan can cười cười, “Đây chính là phàm trần.”
Hoài Vọng đứng cách chừng nửa thước nhìn y, khách khứa lui tới và khung cảnh tấp nập xung quanh dường như cũng chỉ là phông nền cho y —— hình như Kiêm Trúc rất thích thế tục huyên náo.
Như y thích, thì hắn sẽ không làm thần tiên gì nữa.
Hoài Vọng đưa mắt nhìn y trong chốc lát, bỗng nhiên bước lên trước một bước.
Khoảng cách giữa hai người rút ngắn, tầm mắt của Kiêm Trúc từ dưới lầu chuyển lên hắn, nhưng Hoài Vọng chỉ cụp mắt nhích đến rồi cũng không nói lời nào.
“Có chuyện vậy?” Kiêm Trúc hỏi, “Hay là một có hẳn một phòng riêng luôn?”
“Không phải.” Giọng nói của Hoài Vọng khi ra khỏi miệng hơi khàn.
Kiêm Trúc nói, “Ngài đừng ngại, muốn gì thì cứ nói, hôm nay đi ra ngoài là để ngài vui lên mà.”
Trong lúc đang nói chuyện, thì tiểu nhị bên cạnh vừa dọn dẹp xong đã lùi ra ngoài.
Cậu ta đưa lưng về phía hành lang, trong lúc lui ra ngoài thì không thấy rõ phía sau, một tiểu nhị khác đang một tay bưng ấm trà nóng hôi hổi đi qua đằng sau cậu ta, “Ây!”
Cả hai cùng vội vàng tránh đi, Kiêm Trúc đứng rất gần, Hoài Vọng nhanh tay lẹ mắt vươn một tay ra ôm kéo y đến trước người mình.
Kiêm Trúc cũng vừa khéo vô thức tránh mình về phía Hoài Vọng, lực cộng lực thoắt cái đã va vào lồng ngực của ai kia.
Một cánh tay mạnh mẽ vòng quanh hông y, Hoài Vọng hạ tầm mắt nhìn y, “Cẩn thận.”
Hai người tiểu nhị bên cạnh đã ổn định lại, trà không văng ra, quay đầu lại đúng lúc nhìn thấy cả hai đang sáp vào nhau.
Sau khi vội vội vàng vàng nói mấy tiếng xin lỗi xong thì nhanh chóng chuồn đi.
Chút sự cố vừa xảy ra thu hút không ít sự chút ý của thực khác xung quanh, lúc này mọi chuyện ổn thỏa rồi, mà Hoài Vọng vẫn không buông tay ra.
Kiêm Trúc bất giác ngước lên nhìn Hoài Vọng, đôi mắt nhạt màu lộ ra bên ngoài lớp mặt nạ màu bạc, tâm tình dưới đáy mắt loang ra như vệt mực đậm.
Nhất thời y choáng váng, tim chợt đập nhanh hai nhịp.
Trong lúc đối diện nhau chẳng ai màng đến người xung quanh, bởi vậy khi một giọng nói quen thuộc vang lên gần bên tai, Kiêm Trúc bỗng giật thót lên trong lòng.
“Thương đạo hữu?”
Hai người quay đầu, chỉ thấy Lạc Trầm Dương và một số các đệ tử nội môn tụ họp buổi sáng đang đứng trên hành lang trước mặt.
Hoài Vọng mang mặt nạ vốn không nên bị nhận ra, nhưng tầm mắt Lạc Trầm Dương lại cố định chặt vào bên hông hắn ——
Một mảnh ngọc bội khắc hình cây trúc, xanh trắng giao nhau quen thuộc.
Tiếp đó tầm mắt chếch sang, rơi về phía bàn tay đang đặt trên eo của người được hắn ôm trong lòng..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...