Lời Kiêm Trúc vừa dứt, trống ngực của Hoài Vọng cũng lặng xuống theo.
Hắn dùng cánh che đầu Kiêm Trúc lại, “Ngủ đi.”
Kiêm Trúc, “…”
Buổi sáng hôm sau, Kiêm Trúc thức dậy thì thấy Ô Đồng đã quay trở lại, trông hắn còn bóng loáng mượt mà hơn cả tối hôm qua, ngay cả đáy mắt cũng lóa lên ánh tinh quang sắc bén.
Kiêm Trúc quay đầu hỏi Hoài Vọng, “Ô Đồng đi đâu vậy? Cứ như là vừa uống một nồi thập toàn đại bổ vậy.”
Hoài Vọng, “Không rõ, không quan tâm.”
Kiêm Trúc phẩy phẩy cánh: Thôi được rồi, Hoài Vọng không quan tâm cũng là chuyện bình thường.
Y không đến hỏi Ô Đồng, giống như đôi đến tận lúc này vẫn duy trì một khoảng cách như trước, không tiến bước vượt qua ranh giới của đối phương.
Tạm thời gạt thay đổi của Ô Đồng sang một bên, sau khi Kiêm Trúc và Hoài Vọng thương lượng tính toán xong.
Bây giờ đã biết được dã tâm và kế hoạch của tên “Tôn giả” đó rồi, hai người cần đặt ra hành động kế tiếp.
Kiêm Trúc hỏi, “Ngài nghĩ sao?”
“Nếu như giải quyết trực tiếp luôn, thì sẽ bị đứt mất manh mối như ở tộc giao nhân.” Hoài Vọng nói, “Huống chi một tên “Tôn giả” chết đi, thì sẽ có thêm một “Tôn giả” tiếp theo.”
“Có lý.” Kiêm Trúc gật đầu.
Thay vì vậy không bằng nương theo manh mối trước mắt tiếp tục đào sâu thêm nữa, xem xem có thể tìm ra được đằng sau đó đang chỉ về hướng nào không.
Đến nay đã có quá nhiều chuyện xảy ra, có vô số mối liên quan trong đó.
Kiêm Trúc đậu trên chạc cây thu cánh lại rồi mở ngược ra: Thanh Hà Môn nuôi ma điều khiển đệ tử, tộc nhân của tộc giao nhân bị nhiễm ma khí, phù trận trong bí cảnh Doanh Châu sinh ra ma linh…
Khoan đã, phù trận ở Doanh Châu?
Cuối cùng thì Kiêm Trúc cũng nhớ ra mình đã quên điều già, y quay đầu mổ Hoài Vọng một cái, “Ngài còn nhớ ban đầu vì sao chúng ta ra khỏi tông môn không?
Hoài Vọng im trong thoáng chốc, “Phù trận Doanh Châu.”
Kiêm Trúc cũng lặng đi một lát, “Mà Cối Dữu trưởng lão thế nào rồi?”
Hai người nhìn nhau, cũng nhìn thấy sự lắng đọng trong đôi mắt hạt đậu đằng sau lớp lông tơ của đối phương: …cả hai lần theo cả một quãng như vậy, hình như đã quên mắt nơi bắt đầu sự tình.
Một hồi sau, Hoài Vọng ho nhẹ một tiếng quay đầu, gửi truyền tin đến cho Vị Ất chưởng môn.
Truyền tin rất nhanh đã được nối, Vị Ất ở đầu kia đầu tiên là kinh ngạc, “Tiên tôn có việc gì không?”
“Tình hình của Cối Dữu và tông môn lúc này thế nào rồi?”
“Cối Dữu thì vẫn như cũ, chưa tỉnh lại nữa.
Trong tông môn cũng không có chuyện lớn gì, tất cả đều ổn.
“Vậy thì tốt rồi.” Hoài Vọng nói, “Có tin gì thì liên hệ với bản tôn.”
Đang định cắt, thì đột nhiên Vị Ất lên giọng, “Đúng rồi, tên đệ tử Kiêm Trúc trong Thương Sơn của Tiên tôn…”
Kiêm Trúc ở ngay bên cạnh không hiểu sao bị nhắc tên, tim đánh cái thịch: Hình như y có để lại một lời nói dối đẹp đẽ ở chỗ Vị Ất…
Hoài Vọng quay đầu lại, tầm mắt dừng lại chừng mấy hơi vào ai kia, “Y làm sao?”
Vị Ất bên kia nói, “Quãng thời gian trước bảo là muốn bế quan đột phá, mà đã lâu vậy chưa nghe được động tĩnh gì.
Tiên tôn bày kết giới ở Thương Sơn nên người ngoài không vào được, trong tông môn không biết tình hình của đệ tử đó.
Nếu như Tiên tôn có trở về Thương Sơn, có thể đi xem xem đệ tử đó đột phá thế nào rồi, có xảy ra sai xót gì không.”
Hoài Vọng đáp lại, “Bản tôn biết rồi.”
Cắt đứt truyền tin, Kiêm Trúc chột dạ nhảy ngang qua bên hai bước.
Hoài Vọng nặng nề nhìn y, “Sắp đột phá?”
Kiêm Trúc, “…”
Hoài Vọng, “Tu sĩ kỳ Đại thừa thứ hai trên đời này sắp ra đời?”
Kiêm Trúc, “……”
Y chột dạ trong chốc lát, bỗng nhiên lại cảm thấy không đúng —— vì sao mà mình lại bị trách móc? Kiêm Trúc bèn ngẩng cao cổ chim của mình lên nhằm vào Hoài Vọng hào hùng khí thế đáp trả, “Bây giờ ngài mới ta ngàn dặm đuổi theo ngài cực khổ bao nhiêu chưa?”
Y cảm giác tư thái chất vấn của mình hẳn là rất vênh váo hung hăng.
Nhưng vào trong mắt Hoài Vọng thì chẳng qua chỉ là một con chim xanh nhỏ bé lông xù, hơn nữa hai mắt của chú chim xanh nhỏ này gần như là ngập trong trong lông tơ, làm cho lòng dạ người ta ngứa ngáy.
Hoài Vọng dằn kích động muốn mổ lên đầu người nào đó, “ừm” một tiếng.
Hả? Ừm là có ý gì?
Kiêm Trúc hỏi Hoài Vọng, “Ngài không có bày tỏ gì sao?”
Hoài Vọng làm như suy tư một lúc, tiếp đó cúi đầu mổ lấy một cọng lông chim màu trắng bạc trên người mình xuống, cắm lên trên đỉnh đầu của Kiêm Trúc —— còn là ngay chính giữa đỉnh đầu.
Cọng lông chim đó cắm xuống, nhìn từ chính diện vừa khéo che đi đường hoa văn màu trắng có điểm xuyết vệt màu đỏ trên đầu.
Kiêm Trúc:?
Hoài Vọng, “Cho ngươi.”
Kiêm Trúc không hiểu vì sao Hoài Vọng lại cho mình một cọng lông.
Mỏ chim của y muốn mở ra lại khép vào, ngẫm lại thì vẫn muốn mở ra nhưng mà thôi không nói (1), y thấy vẻ mặt của Hoài Vọng thành thật, điệu bộ cho lông cứ như là rót ly rượu hợp cẩn… y bèn không nói gì nữa.
Để mặc cho cọng lông chim màu trắng bạc đó cắm trên đầu mình, ngông nghênh trong gió.
Tuyệt nhiên trái ngược với cuộc đời chim nhàn nhã của hai người họ, đại điện trong khu rừng đằng sau núi đang bị một đám mây đen bao phủ.
Người mặt áo bào màu đen viền vàng “ầm” hất đĩa đựng bằng gốm trước mặt xuống đất, vô số nội đan quý hiếm lăn trên nền nhà ngọc thạch lạnh lẽ, vừa chạm đất đã lập tức phát ra tiếng “xì…xì…”, ngọc thạch tức thì bị hun đen cả một mảng.
“Ma vật nuôi trong Tự Ma Quật chỉ còn xác không?”
“Vâng, thưa Tôn giả.” Tên thuộc hạ đứng trước bậc thềm đáp.
Mi tâm của Tôn giả cau lại thành một khe rãnh sâu hoắm, “Chuyện từ khi nào?”
Hai tên thuộc hạ liếc mắt nhìn nhau, “Đoán chừng là đêm qua.”
“Đêm qua?” Tôn giả như đang ngẫm nghĩ gì đó, “Xác nhận là hài cốt của hai tên tán tu hôm qua không còn nữa?”
Hai tên thuộc hạ nói, “Tình hình thì đúng là như vậy thật, giống y như ghi chép trong đá khắc ảnh.
Thuộc hạ tận mắt chứng kiến, giữa ban ngày đã hoàn toàn hồn phi phách tán!”
“Bản tôn cũng nghĩ không biết có phải hai kẻ đó giở trò không… chẳng qua chỉ là hai tên tán tu kỳ Trúc Cơ, thế là đề cao bọn chúng quá rồi.
Nếu như hài cốt không còn, thì hẳn là một người khác đã ra tay.”
Hắn ta nói rồi đột nhiên phất tay áo lên —— “rầm” một tiếng hai tên thuộc hạ bất ngờ bị hất va vào trụ đá đằng sau lưng, máu đỏ tươi phun trên mặt đất, “Hự a!”
Cơ thể của hai kẻ đó trượt dọc theo trụ đá, trước khi rơi xuống đất trước lại gắng gượng đứng lên, quỳ rạp xuống trước mặt Tôn giả, “Xin Tôn giả bớt giận!”
“Rác rưởi! Dẫn người đến Tự Ma Quật bị người khác theo dọc đường cũng không biết.”
Hai người giật thót mình, dập đầu tạ tội, “Thuộc hạ ngu xuẩn.”
Tôn giả không còn nghĩ ra nguyên nào khác nữa, nghĩ tới nghĩ lui, hôm qua cũng là hai tên thuộc hạ này dẫn người đến Tự Ma Quật một chuyến, cuối cùng ngay đêm hôm đó Tự Ma Quật bị người ngoài quét sạch.
Chắc chắn là trên đường đi bị kẻ nào đó không rõ danh tính âm thầm giám sát phát hiện ra vị trí của Tự Ma Quật, để đến ban đêm mới lặng lẽ ném đá giấu tay.
Nhất là đám ma vật nuôi trong Tự Ma Quật thế mà lại mất khống chế, ngay cả hắn ta cũng phải thấy vướng tay chân khó giải quyết.
Tuy nói đã có người giúp hắn ta xử lý xong xuôi, nhưng Tôn giả không hề cảm thấy an tâm, trái lại còn lấy làm lạ: Đến cùng là kẻ nào trong bóng tối theo dõi bọn họ, lại còn có thể thần không biết quỷ không hay trong một đêm xử lý được nhiều ma vật mất khống chế như vậy?
“Lục soát khắp các ngóc ngách trong tông môn đi, không được gây ra động tĩnh quá lớn.” Sau khi hắn ta bảo thuộc hạ tăng cao cảnh giác xong, nói tiếp, “Vốn định tiến lên từng bước một, nhưng vì có kẻ chen ngang, nên bản tôn cũng chỉ có thể tiên hạ thủ vi cường.”
Hai tên thuộc hạ lập tức theo tiếng, “Xin Tôn giả căn dặn!”
“Tối nay để một vài đệ tử bị ma linh khống chế đến điện của bản tôn.
Chia mỗi con ma linh cho tất cả các đệ tử từ Kim Đan trở lên trong tông môn.” Tôn giả xoay xoay chiếc nhẫn trên tay, “Cần đẩy nhanh kế hoạch trước thời hạn.”
“Vâng.” Hai tên thuộc hạ nhanh chóng lùi ra.
…
Chờ thuộc hạ ra khỏi cửa điện, Tôn giả lại trở về trước ghế dựa, ánh mắt của hắn ta bỗng nhiên lướt sang cái vỏ kiếm —— hôm qua vội vàng hút ma khí, còn chưa kịp để vỏ kiếm nhận chủ lại nữa.
Sau khi linh khí chọn chủ xong sẽ được khắc một vệt thần thức của chủ nhân trong mình, nếu như muốn cưỡng ép xóa đi, thì tinh thần lực của bản thân phải cao hơn người chủ cũ, đồng thời còn có thể gánh chịu được một phần phản phệ.
Tôn giả hừm lạnh một tiếng, một tay tóm lấy cái vỏ kiếm kia, “Linh khí bậc này mà để rơi vào trong tay của một tán tu kỳ Trúc Cơ, đúng là phí của trời.
Bây giờ trở lại trong tay bản tôn cũng coi như là vật tẫn kỳ dụng.”
Hắn ta nói rồi giơ tay lên, bắt đầu cưỡng chế xóa đi thần thức khắc trong vỏ kiếm.
Mặc dù cách làm này sẽ có phản phệ, nhưng có được linh khí này, giá trị ngàn vạn.
Theo mệnh lệnh mới truyền xuống, rất nhanh trong Thanh Hà Môn đã lên tiếng xôn xao.
Kiêm Trúc và Hoài Vọng tìm khắp nơi trong môn phái xem có dấu vết từng xuất hiện của phù trận Doanh Châu hay là manh mối nào khác không, thì trông thấy các đệ tử từ Kim Đan trở lên trong tông môn bị cấp tốc triệu tập vào một chỗ.
Hai người liêc nhìn nhau cùng đổi hướng, vút bay thật nhanh giữa không trung đi theo.
Kiêm Trúc, “Ngài nói xem bây giờ tập trung các đệ tử này để làm gì?” không chờ cho Hoài Vọng trả lời, y đã nói tiếp, “Cũng không thể là phát phúc lợi tập thể ha.”
Hoài Vọng, “…”
Kiêm Trúc nói rồi ngó dáo dác xung quanh tìm kiếm, muốn xem thử Ô Đồng có bị gọi đến không.
Đang tìm, thì đỉnh đầu bỗng nhiên bị níu nhẹ một cái:?
Y quay đầu lại, thấy Hoài Vọng vẫn còn cách mình một khoảng.
Kiêm Trúc sực nhớ ra trên đỉnh đầu hình như còn cắm cọng lông chim của Hoài Vọng —— chắc Hoài Vọng không để thần thức bám vào lông chim đâu nhỉ? Nếu không thì tại sao lại có tính chủ quan năng động như thế.
Kiêm Trúc nhìn mặt chim của Hoài Vọng, “Ngài mới vừa nhéo ta hả?”
Hoài Vọng bình thản nhìn sang, “Sao vậy?”
Kiêm Trúc cẩn thận quan sát biểu cảm của của hắn, rồi quay đầu lại, “Không có chuyện gì.”
…
Hai người dừng ngoài khoảng sân rộng mà các đệ tử tập trung, trông thấy Tẫn Hỷ và một trưởng lão khác đang đứng trước mặt các đệ tử, bên cạnh còn có một vài người —— Kiêm Trúc nhận ra hai người trong đó là hai tên thuộc hạ đã áp giải hai người họ hôm qua.
Đệ tử từ Kim Đan trở lên đứng trong sảnh, Tẫn Hỷ đảo quanh một vòng bắt đầu nói chuyện.
Kiêm Trúc đậu trên chạc cây, “Sao chưa đến đủ đã bắt đầu rồi?”
Hoài Vọng, “Đủ rồi.”
Kiêm Trúc kinh ngạc, “Kim Đan trở lên chỉ mấy người như vậy?”
“…” Hoài Vọng liếc mắt nhìn y, cảm giác công lực sỉ nhục người khác trong vô hình của y lại cao lên một bậc.
Ở giữa sân, Tẫn Hỷ nói mấy câu.
Tóm tắt đại khái là: Tông môn ban ân huệ cho từng đệ tử, phân linh sủng cho bọn họ, chỉ cần thông qua thử thách là đã có thể có được đãi ngộ giống như đệ tử thân truyền.
Các đệ tử nghe thế xôn xao cả lên: Đó chính là phần thưởng mà chỉ có đệ tử thân truyền thông qua thí luyện mới có được, không ngờ là họ cũng có cơ hội giành được!
Kiêm Trúc ở ngoài nhìn, “Chẳng phải bảo là thử nghiệm trước, sau này mới mở rộng thêm, sao bỗng nhiên phổ biến rồi?”
Hoài Vọng đáp, “Chắc là có chuyện gì xảy ra làm cho kế hoạch của “Tôn giả” thay đổi.”
Kiêm Trúc há mồm đang định đáp lời, bỗng dưng dừng một chút.
Khác thưởng trong chớp mắt đó rất nhanh đã bị Hoài Vọng bắt được, “Có chuyện gì vậy?”
“Không có chuyện gì.” Sắc mặt Kiêm Trúc khôi phục như thường, “Chỉ là có người chuẩn bị đổi chủ cho A Duẩn.”
Hoài Vọng mất khá lâu mới nhớ ra “A Duẩn” là gì, rồi mới đến cái vỏ kiếm lắm nạn đó.
Nghe vậy hắn cũng không quá là căng thẳng, cưỡng chế đổi chủ cho linh khí vốn tổn hại tu hành, huống chi với thực lực của Kiêm Trúc, vẫn chưa đến mức để kẻ đó cướp mất linh khí.
“Tình hình bây giờ thế nào rồi?”
“Con trẻ phải rời khỏi mẹ cha thì mới trưởng thành được.” Kiêm Trúc nhìn về phía chân trời xa xôi, “Còn A Duẩn trưởng thành, đã học được cách diễn kịch một mình.”
Đến lúc này, cuối cùng Hoài Vọng cũng hiểu cái gì gọi là “chủ nào tớ nấy”.
Sau khi nói xong mấy câu, Tẫn Hỷ dẫn các đệ tử đi chọn linh sủng.
Kiêm Trúc không đi theo, y đang suy nghĩ xem kế hoạch trước thời hạn của tên Tôn giả kia là thế nào.
Dừng một chút, Hoài Vọng bỗng nhiên nói, “Đến chỗ Tự Ma Quật hôm qua thử xem sao.”
Kiêm Trúc hiểu ý của hắn, hai người che giấu hơi thở phi thân bay đến Tự Ma Quật.
Đến tận nơi chỉ thấy kết giới đã bị người khác phá hủy tan nát nát tan, kẻ phá hủy hình như không hề quan tâm đến việc sẽ bị phát hiện, để lại một khung cảnh bừa bộn, như là đang gióng trống khua chiêng gây hấn vậy.
Kiêm Trúc thấy thế, không khỏi cảm thán một câu, “Hay thật.”
Đỉnh đầu lại mơ hồ nhói một cái.
Y và Hoài Vọng bay lên khung trời của Tự Ma Quật, nhìn xuống —— dưới đáy hố chỉ toàn là hài cốt của ma vật, bị gặm nuốt hoàn toàn đến gần như không còn.
Ma khí ngập trời trong một đêm chẳng còn lại gì, bị thanh lý sạch sẽ.
Bị người khác chặt ngang rồi, chẳng trách tiến hành kế hoạch trước.
Xem ra tên “Tôn giả” đó cũng đã nổi lòng đề phòng.
Kiêm Trúc hỏi Hoài Vọng, “Ngài cảm thấy hướng phát triển cuối cùng sẽ nhằm vào nơi nào, Ma giới?”
Hoài Vọng đáp, “Ở ngoài có lời đồn như vậy.”
Một ánh mắt khiển trách lập tức quăng sang Hoài Vọng, thế mà lại lén y trộm nghe tin đồn! Kiêm Trúc hỏi, “Vì sao không chia sẻ với ta?”
Hoài Vọng lặp lại, “Nghe đồn.”
Ý là độ chính xác của thông tin chưa được xác định.
Kiêm Trúc hiểu, “Vậy thì ngài làm đúng rồi, không tin tin vịt, không tin lời đồn.”
Hoài Vọng, “…”
Để tránh cho có người đi vòng lại, cả hai kiểm tra tình hình xong lập tức rời khỏi đây, tìm một rừng cây vắng người khác đặt chân.
Đang vào ban ngày, ánh nắng từ đỉnh đầu chiếu xiên xuống, lại dường như không chiếu vào khu rừng này được, trong rừng tối tăm lạnh tanh.
Kiêm Trúc co mình lại thành một quả cầu lông, “Kế hoạch bị ép đẩy ra trước, trông điệu bộ tên “Tôn giả” kia sắp bận rộn rồi.”
Hoài Vọng đột nhiên có cảm giác liếc nhìn y, không tiếp lời.
Ngay sau đó, quả nhiên nghe thấy người nào đó dùng giọng điệu nhiệt tình nhất quán mở miệng nói, “Chúng ta tâm lý như thế tất nhiên là phải làm cho người ta loạn thêm nữa rồi.” Ai cũng biết đấy, sơ hở thường hiện ra trong lúc bối rối.
“…”
Hoài Vọng không phản đối suy nghĩ của y.
Tên “Tôn giả” kia đã bắt tay vào làm cho hơn phân nửa đệ tử trong tông môn bị ma vật khống chế, hai người họ cũng không cần tiếp tục chờ thêm nữa, “Đi thôi.”
Kiêm Trúc, “Đi đâu?”
“Không phải ngươi muốn gây thêm chuyện cho bọn chúng sao?”
“Ngài quên rồi sao, chuyện xấu chỉ làm vào ban đêm.”
“…”
Kiêm Trúc ngẩng đầu nhìn sắc trời, “Nếu như muốn làm chuyện xấu vào buổi tối, thì không bằng ban ngày chúng ta đi tích Thiện hành Đức đi, trung hòa tội nghiệt của buổi tối.”
Mi tâm Hoài Vọng giật một cái, “Ví dụ như?”
Kiêm Trúc ngại ngùng cười cười, “Thay người làm việc thiện.”
Y nói rồi, một tấm vải gấm bỗng dưng hiện ra ngay trước mắt, nét chữ mạnh mẽ chậm rãi phác họa lên trên, con chữ như rồng bay phượng múa.
Chắc là để góp phần thêm vui, Kiêm Trúc còn dùng màu đỏ tươi, hiện trên tấm vải gấm màu trắng trông có vẻ chói đến lóa mắt.
Hoài Vọng nhìn thấy từng chữ từ từ hiện trên vải gấm:
Thánh tôn Thanh Hà Môn tái hiện!
Tay đấm Thiên Khuyết, chân đá Lâm Viễn;
Tam giới nể mặt, ngày mai dự tiệc.
Ngông cuồng tự đại đầy rẫy giữa những hàng chữ, cách dùng từ tinh tế tuyệt diệu kéo căng giá trị hận thù.
Hoài Vọng, “…”
Kiêm Trúc hài lòng thưởng thức kiệt tác của mình, “Thời điểm phân công hợp tác đã đến rồi, làm phiền Tiên tôn đệ nhất thiên hạ, hạ mình đi phát tờ rơi ạ.”
Với tu vi của Hoài Vọng, chỉ cần chớp mắt một cái là có thể làm ra trăm ngàn tấm gấm, không đến nửa ngày là truyền khắp Tam giới Cửu Châu.
Hoài Vọng cau mày, “Phát đến từng nơi?”
“Phạm vi đấy còn nhỏ.” Kiêm Trúc sửa lại, “Tất nhiên là phải tùy ý thả khắp trời.”
“…” Hoài Vọng nhìn y thật sâu, “Vậy còn ngươi?”
Kiêm Trúc ngẩng đầu, một cọng lông chim màu trắng bạc phất phơ theo gió, “Bày khay lên bàn, đón khách hộ người khác.”
Nhân lúc Hoài Vọng đi phát tờ rơi, Kiêm Trúc vút lên bay khỏi Thanh Hà Môn, tìm thấy hang động nằm dưới đáy ngọn núi lúc đầu.
Không biết có phải dạo gần đây Thanh Hà Môn bị việc vặt kéo chân hay không, lối vào do hai người phá vẫn chưa được đóng lại, y dễ dàng đi vào mật thất dưới đáy hang.
Trứng chim trên vách hang từ sau khi hai người họ đi đã được thêm rất nhiều.
Kiêm Trúc quét cánh qua, cất hết vào trong túi càn khôn của mình, y tìm chút thời gian theo đường cũ bay ra khỏi hang, trở về Thanh Hà Môn.
Trong đình viện ngập tràn ma linh lúc này không có người ngoài, hẳn là Tẫn Hỷ đã dẫn các đệ tử chọn “linh sủng” xong rồi.
Kiêm Trúc xuyên qua kết giới bay vào tòa đại điện ấp ma linh, múc trong ao nước ra một túi nước, rồi bóp bóp nắn nắn làm thành một cái phễu, trang bị cho mỗi quả ma trứng một cái “lồng ấp trứng chậm”.
Xong xuôi hết tất cả, y dang rộng đôi cánh tự do qua lại trong Thanh Hà Môn, trải rộng đống lồng ấp trứng đó khắp các góc, tiện thể đặt thêm một lớp kết giới, tránh để sớm bị phát hiện.
…
Trong lúc hai người phân công nhau hành động, trời dần tối.
Kiêm Trúc bay một vòng quanh sân nghỉ của đệ tử, không nhìn thấy các đệ tử lúc sáng, xem ra là đã bị tên “Tôn giả” đó triệu vào trong điện.
Y bay đến bên ngoài điện của Nhược Tân, vẫn không nhìn thấy Nhược Tân và Ô Đồng.
Kiêm Trúc liếc nhìn mặt trời đang chìm trong chân mây, gửi truyền tin đến cho Ô Đồng, “Ô Đồng huynh, huynh ở đâu?”
Ô Đồng không trả lời thẳng, chỉ nói, “Tối nay đừng có chạy lung tung.”
Kiêm Trúc:???
Lòng y thầm bảo y đang định tối nay một mình nở hoa, chắc chắn sẽ tưng bừng khói lửa.
Nhưng tại sao Ô Đồng lại bảo y “không được chạy lung tung”, chẳng lẽ hắn có thể đoán được trước sao?
Sau khi gửi một câu ngắn gọn xong Ô Đông không nhắn nhủ gì nữa, Kiêm Trúc không có cách nào, chỉ có thể tạm thời gác sang một bên.
Không đến chốc lát, bóng đêm đã nặng nề giáng xuống giữa những mưu toan âm thầm của các phe.
Hoài Vọng vẫn chưa về, hắn truyền tin bảo rằng bị chậm trễ bởi một ít chuyện ở Ma giới, nói Kiêm Trúc bảo đảm an toàn của mình trước tất cả mọi việc.
Kiêm Trúc nghe hắn blah blah một đống thứ, đến cùng vẫn không nói ở Ma giới bị gì, tất cả chỉ là căn dặn mình làm gì làm gì —— tổng kết gọn lại trong ba chữ: Không được đi rong.
Y đoán chừng là đám ma trứng rải rác xung quanh cũng đã ấp xong rồi, bèn chuẩn bị cắt đứt quá trình truyền tin vô hiệu này, “Tiên tôn yên tâm, chỉ cần ngài không tưởng tượng gì tiêu cực, thì ta sẽ hết sức ổn.”
Hoài Vọng ở bên kia, “…”
“Ta đi trước ——” Kiêm Trúc còn chưa dứt lời, từ phía xa xa đột nhiên truyền đến một tiếng nổ vang ầm ầm!
Y ngừng nói, ngước mắt lên lập tức nhìn thấy hướng cung điện của tên Tôn giả kia sáng lên rực một áng lửa, nửa bầu trời gần như bị ngọn lửa đỏ đậm chiếu sáng.
Kiêm Trúc ngẩn người: Y không có gian lận gì ở chỗ đó.
Chẳng lẽ tên Tôn giả triệu tập đám đệ tử gây ra động tĩnh lớn?
“Kiêm Trúc?” Giọng nói của Hoài Vọng ở bên kia căng thẳng.
“Ta đi xem xem.” Kiêm Trúc không để ý lắm đáp lại, không chút ngần ngừ nào phóng người bay đi.
Càng đến gần cung điện, càng có thể cảm nhận được từ trường hỗn loạn xung quanh.
Gợn sóng linh lực cực lớn cuồn cuộn như sóng nước từ trung tâm gợn ra, chim trong rừng hoảng loạn ùa lên, dọc đường có không ít đệ tử ồ ạt chạy trốn.
Lúc này Kiêm Trúc nhìn vào bên trong, chỉ thấy trên đất có một vài đệ tử trong môn đã bị thương ngổn ngang nằm yên trên đất, ma khí ngập trời bao phủ toàn bộ khoảng trời bên trên Thanh Hà Môn, cùng hội tụ về phương.
Ma khí trắng trợn như thế, không hợp với hành vi âm thầm quấy phá của tên Tôn giả kia —— hẳn là do ma khí đã bị mất khống chế xảy ra sự cố?
Y bay đến giữa không lại bỗng nhiên dừng lại.
Giữa làn tro bụi cuồn cuộn phía trước, hai bóng dáng đang xô xát với nhau trong ánh lửa.
Ma khí xung quanh hỗn độn tán loạn, khuấy động xung quanh náo loạn, cây rừng và cung điện bị lật đổ từng lớp.
Kiêm Trúc đập cánh tránh khỏi một mảnh ngói bay đến như tên lửa: …mạnh vậy sao?
Y chuyển hướng bay sang bên, đang định tìm một chỗ nào đó tránh đi ăn hóng hớt, thì chợt trông thấy bóng người trong làn khói dày đặc đó đột nhiên bắn ra một ánh sáng màu đỏ tươi!
Sau đó bóng người đó hơi ngưng lại, nhưng bị tên Tôn giả đó đánh thẳng vào mặt.
Người đó mạnh mẽ hứng chịu đòn đánh đó, cơ thể bay ngược ra một khoảng trên đất trống để mượn chút lực, chuyển mình tránh khỏi đợt công kích thứ hai theo sát phía sau.
Chẳng biết có phải trùng hợp hay không, mà bóng người đó bay thẳng đến chỗ Kiêm Trúc tránh đi.
Kiêm Trúc đang chuẩn bị hóng hớt: …
Tuân theo nguyên tắc “kẻ thù của kẻ thù là bạn”, y quăng một đạo linh lực ra đỡ bóng người bay đến.
Người nọ được đỡ lại, “bịch” một tiếng va vào thân cây ở bên cạnh Kiêm Trúc, không thêm vết thương nữa.
Bụi bay đầy trời tản đi, để lộ hình dáng của người đó.
Người nam tử tuấn tú áo đỏ giáp đen dựa vào thân cây, mái tóc đen ngang ngạnh buộc sau gáy.
Hắn tiện tay quệt đi vệt máu không biết của ai dính trên mặt mình, đôi mắt hẹp dài đen nhánh liếc ngang sang.
“…” Chú chim xanh bé nhỏ đứng hình.
“À.” Nam tử xì khẽ, siết chặt khuyên đồng đã có vết nứt trên cổ, tay không tách ra thành hai khúc..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...