Nhịp tim Hoài Vọng đột nhiên tăng nhanh, Kiêm Trúc nhìn hắn, đáy mắt long lanh ý cười.
Tiếng đếm ngược bên ngoài cửa sổ từng tiếng một áp sát, ngón tay mảnh dẻ trắng trẻo đang nắm ngọc bội không hề di động.
“Năm, bốn ——” Âm thanh như làn sóng thay nhau cuộn trào, đẩy bầu không khí lên cao rồi đột ngột thả xuống, Chỉ còn ba tiếng nữa, qua ba tiếng đó là đến giờ Tý.
“Ba ——” Tiếng đếm hạ xuống như nhịp trống, đập vào màng tai, môi Hoài Vọng động đậy.
Mãi đến khi tiếng “hai” đáp xuống, tim hắn mới bỗng nhiên đập lên một cái.
Hắn bật thốt ra miệng, “Biết.”
“Một!” Nương theo tiếng cuối cùng đó vang lên, ngọc bội cũng rơi vào lòng bàn tay Hoài Vọng.
Cùng lúc đó, bên ngoài truyền đến tiếng hoan hô chúc phúc tiễn đưa Hoa thần.
Trong làn sóng âm thanh pha lẫn tiếng ngâm thơ Phù Hoa:
“Phù hoa ấp ủ xuân, hạn lâu được ban mưa móc, cầu cho vạn vật sinh.”
“Đuốc hoa dâng rượu nồng, phúc trạch chở che, một ngày phu thê trăm ngày ân tình… (1)”
tặng hoa thần hoan hô chúc phúc tiếng.
Tiếng triều trung pha tạp vào phù hoa ngâm thơ:
“Phù hoa nhưỡng xuân, mưa móc trời hạn gặp mưa, cầu được vạn vật sinh.”
“Hoa chúc giao tôn, che chở phúc phận, một ngày phu thê bách nhật ân…”
Tiếng hô truyền vào trong phòng, Kiêm Trúc và Hoài Vọng nhìn nhau.
Hoài Vọng chỉ cảm thấy ngọc bội khi mới vào tay có cảm giác ôn hòa, nửa người trên của hắn dường như bị nhịp tim chiếm trọn hết, phát ra cộng hưởng, cứ mãi lan truyền đến lòng bàn tay đang dán vào ngọc bội.
Kiêm Trúc nhẹ giọng, “Ồ, thì ra Tiên tôn biết.”
Chẳng biết có phải vì ánh nến hay không, mà vành tai Hoài Vọng ửng lên một lớp màu đỏ rất mỏng.
Có lẽ dường như ngay cả chính hắn cũng không nhận ra được tâm tư bí ẩn của mình đã bị vạch trần.
Bàn tay đang giữ ngọc bội của hắn siết lại thật chặt, viền góc cấn vào làm hắn hơi đau, “Ta…”
Kiêm Trúc bắt chước giọng điệu ngày xưa của Hoài Vọng, “Có lời muốn nói?”
Miệng Hoài Vọng hơi hé ra rồi khép lại.
Hắn muốn nói gì đó để giải thích, nhưng không giải thích ra được, dù sao thì ngay khoảnh khắc lầm tưởng Kiêm Trúc định trao đổi tín vật với Lạc Trầm Dương, một số tâm tình nào đó mà hắn kiềm nén đã lâu bị khơi ra.
Lần đầu tiên hắn không suy nghĩ cuối cùng thì mình đang làm gì, tại sao lại làm như thế.
Mãi cho đến thời khắc này, ngọc bội đã được trao vào tay hắn đúng như ý nguyện, Kiêm Trúc như cười như không nhìn sang, Hoài Vọng mới hậu tri hậu giác nhận ra là mình vượt quá giới hạn.
Kiêm Trúc cứ như vậy lẳng lặng nhìn Hoài Vọng trong chốc lát, sau đó y nhìn thấy trên trán người nào đó ứa mồ hôi.
Y, “…”
Có hơi mắc cười, nhưng không lễ phép.
Kiêm Trúc tha cho hắn một lần, “Ta biết Tiên tôn không có ý gì, không cần căng thẳng.”
Ngón tay Hoài Vọng hơi buông lỏng, Kiêm Trúc cúi đầu một lần nữa thắt lại đai lưng, “Ta chỉ hỏi cho biết tập tục thôi, không phải là theo số vào chỗ.”
Hoài Vọng khô cằn đáp lại một tiếng, “Ừm.”
Mập mờ khiến hắn hoảng hốt đúng lúc này tiêu tan, hắn vốn nên thở ra một nhưng cõi lòng cảm thấy trống rỗng.
Kiêm Trúc cột đai lưng xong, quay đầu đi đến bên cửa sổ nhìn xuống dưới đường.
Dân chúng trong thành tiễn đưa Hoa thần xong, tiếng người đầu đường từ từ lắng xuống, dòng người tản dần đi.
“Ta cũng nên ngủ.” Kiêm Trúc giơ tay khép cánh cửa chạm trổ lại, nửa mặt nghiêng sang hỏi Hoài Vọng, “Ngài không ngủ đúng không?”
Khóe mắt Hoài Vòng liếc sang chiếc giường duy nhất trong phòng, “Ngươi chỉ hỏi ta cho có mà thôi.”
Kiêm Trúc ngượng ngùng, “Bị ngài phát hiện rồi.”
“…”
Chất lượng giấc ngủ của Kiêm Trúc tương đối là xuất sắc, y vén chăn lên nằm xuống, gần như vừa đụng vào gối là ngủ luôn.
Tiếng hít thở trong phòng từ từ đều đặn, Hoài Vọng ngồi ở bên cạnh bàn nhìn về phía người đang nằm ngủ trên giường.
Xác nhận đối phương thật sự đã ngủ say như chết rồi, một lúc lâu sau hắn mới đứng dậy đi tới.
Vóc người cao lớn đổ bóng râm xuống giường, Kiêm Trúc hướng mặt ra ngoài say ngủ, thời tiết nóng bức, cánh tay y duỗi ra kê trên chăn, tóc đen tản trên gối.
Hoài Vọng cụp mắt nhìn y một lát, rồi nghiêng người ngồi đầu giường.
Khi Kiêm Trúc ngủ vẫn luôn nửa nhếch miệng lên, như là để trong mơ cũng tiện ăn đồ ăn.
Hoài Vọng nhìn mà tay ngứa ngáy, muốn khép lại giúp y.
Hắn vẫn còn nắm chặt ngọc bội, bây giờ viên ngọc đang được lòng bàn tay của hắn bao bọc, mang theo hơi nóng.
Ánh mắt của Hoài Vọng cố định trên môi Kiêm Trúc mấy hơi rồi mới dời đi, sau đó hắn nâng tay lên cất ngọc bội vào trong ngực.
Mu bàn tay chợt lướt qua thứ gì đó hơi lạnh, hắn ngẩn ra, từ trong ngực áo lấy ra một đoạn kết tóc.
Tóc đen và tóc bạc quấn bện vào nhau, đặt cùng với viên ngọc bội màu trắng canh —— cảm giác như là chuyện gì cũng đã xảy ra, nhưng nghĩ kỹ lại một chút thì thật ra chẳng có gì.
Ngọn nến trên bàn dần dần tan ra, ánh lửa chiếu sáng khắp không gian trong phòng.
Bóng đêm thăm thẳm, Hoài Vọng ngồi ở đầu giường hồi lâu.
Hắn nhìn đầu Kiêm Trúc ngay bên cạnh mình cách chừng bàn, bèn quyết định cứ ngồi thế này đả tọa luôn.
Sáng sớm hôm sau, Kiêm Trúc thức dậy.
Y không có những tâm tư rối ren phức tạp như Hoài Vọng, ngủ thẳng giấc đến hừng đông luôn.
Lúc tỉnh lại thì nhớ ra hình như trong mơ có cắn thứ gì đó ngon ngon dai dai, giòn sực sực.
Kiêm Trúc mở to nhìn lên trần nhà, chẳng lẽ là Thao Thiết…
Sau một lúc ngẩn ngơ, y mới phát hiện trong phòng rất yên tĩnh, quay đầu sang đảo mắt nhìn một vòng chẳng thấy bóng Hoài Vọng đâu.
Kiêm Trúc chống người lên kêu một tiếng, “Hoài Vọng?”
Bốn phía yên lặng, Kiêm Trúc lại sắp nghi ngờ không biết có phải hắn lại trốn nữa không.
Đang khi thắc mắc dậy lên khắp nơi, cửa phòng bỗng nhiên được đẩy vào từ bên ngoài, Hoài Vọng bưng mấy chồng lồng hấp đi vào.
Nhìn thấy y đang ngồi trên giường, Hoài Vọng chợt ngưng, “Tỉnh rồi?”
Kiêm Trúc ngồi xếp bằng, chăn cuộn bên người y, “Ta cũng tưởng là ta tỉnh rồi, mãi đến khi ngài đi vào.”
Tiên tôn tối cao bưng lồng hấp, sáng sớm tinh mơ mà chẳng khác nào đang ngủ mơ.
“…”
Hoài Vọng liếc nhìn y một cái rồi lập tức chuyển mắt, đi thẳng đến trước bàn đặt lồng hấp xuống, “Lại đây ăn.”
“Đây là cái gì?” Kiêm Trúc rề rà đứng lên, trung y còn chưa kéo lại, tóc vẫn còn tản loạn sau lưng, như một cá khô lười biếng vừa mới tiếp đất.
Y chưa đi đến gần bàn đã bị một ánh mắt của Hoài Vọng ép phải lùi bước, “Mặc y phục đàng hoàng.”
“…”
Kiêm Trúc kéo trung y lại xong quay đầu sang khoác thêm ngoại sam, trong lúc đó y còn liếc nhìn Hoài Vọng một cái, phát hiện ra phần áo bên hông hắn hình như có nếp nhăn.
Như là bị thứ gì đó sắc nhọn kéo.
Nói kéo còn khách sáo, chứ giống bị gặm cắn hơn.
Không kịp hỏi kỹ, Hoài Vọng đã bày hết đồ ăn trong lồng hấp ra bàn, “Theo phong tục trong lễ Phù Hoa, buổi sáng hôm sau phải ăn Mễ Nhưỡng Cao, bánh bao Tam Vị, thêm một chén cháo ngũ cốc.”
Kiêm Trúc xiêm y ngay ngắn sáp lại gần, “Chẳng phải ngài nói đồ ăn trần gian có tạp chất, không có ích với người tu tiên?”
“Thi thoảng ăn vẫn được.”
“Cũng phải, tâm hồn trong sạch là đủ rồi.” Kiêm Trúc nói rồi ngồi xuống trước bàn, “Không lẽ là Tiên tôn cố ý mua cho ta?”
Hoài Vọng ngồi xuống theo, “Nếu đã muốn trải qua lễ, thì phải đến nơi đến chốn.”
Kiêm Trúc khen hắn, “Ưu điểm của ngài cũng nhiều đó.”
Đồ ăn sáng bày ra hơn nửa cái bàn, không biết là mới ra khỏi nồi, hay là do Hoài Vọng dùng linh lực giữ ấm cả đoạn đường, mà bây giờ vẫn còn nóng hổi.
Kiêm Trúc vung đũa gỗ lên ăn rất vui vẻ, tạo thành sự chênh lệch rất rõ ràng với Hoài Vọng đang ung dung thong thả bên cạnh.
Y đảo qua gần phần nữa, mới lễ phép hỏi Hoài Vọng, “Ta thế này ngài có đủ ăn không?”
Hoài Vọng, “Ngươi ăn đủ là được rồi.”
Kiêm Trúc được thương mà sợ, “Ngài tốt với ta vậy sao!”
Hoài Vọng ý tứ sâu xa, “Ngươi ăn no rồi thì cũng là tốt với ta.”
“…???”
Có ý gì, chẳng lẽ y ăn không đủ no rồi còn cắn Hoài Vọng hai phát được à?
…
Thấy người trước mắt không có ý muốn tiếp tục đào sâu nữa, Kiêm Trúc không gặng hỏi, chuyển sang chủ đề khác.
Y còn nhớ tối qua Hoài Vọng có câu nhắc đến chuyện Doanh Châu, “Có liên lạc với tộc giao nhân sao?”
Hoài Vọng, “Lần cuối ta gặp vua giao nhân đã là mấy chục năm về trước, ta truyền tin rồi, chẳng biết có nhận được hồi âm hay không.”
Kiêm Trúc nhìn hắn một cái thật sâu: Không phải mấy chục năm trước, là mấy năm trước, chỉ có điều ngươi quên mất mà thôi…
“Thời khắc thử thách tình hữu nghị của hai người đến rồi.”
“Chẳng qua là ân tình vãng lai.”
“Thì đó.” Kiêm Trúc đáp lại tương đối là qua loa có lệ, “Đúng rồi, lần này ngài định dùng cớ gì để dẫn ta ra ngoài?”
Hoài Vọng hơi ngừng lại, Kiêm Trúc đã ăn hết hai ba cái bánh bao hấp rồi mà vẫn chưa nhận được câu trả lời của hắn, bèn quay đầu nhìn sang, “Đang bịa cớ?”
“Nuốt xuống rồi hẳn nói chuyện.” Hoài Vọng liếc nhìn y, im im rồi nói, “Lần này một mình ta đi là đủ rồi.”
Kiêm Trúc suýt chút nữa hóc bánh lại, trong phút chốc y cảm thấy bánh bao trong tay mình không còn thơm nữa, “Ý ngài là sao?”
“Bây giờ ngươi đã xóa sạch hiềm nghi rồi, đừng để cuốn vào chuyện này nữa.
Còn về nhân quả mà ngươi nói, có lẽ là có, nhưng nếu như không cần thiết thì ngươi vẫn nên ở lại Thương Sơn thì hơn.”
Ánh mắt Kiêm Trúc sắc bén, “Có phải ngài đang xem thường Hậu kỳ Hợp Thể không?”
“…” Hoài Vọng, “Không phải vấn đề tu vi.”
Kiêm Trúc cười lạnh, “Vậy là vấn đề gì?”
Hoài Vọng đối diện với ánh mắt của y, khó có khi không nói nên lời.
Ngay lúc bầu không khí rơi vào khoảng giằng co, truyền tin trên người Kiêm Trúc bỗng nhiên reo lên.
Y nhận truyền tin, Hoài Vọng đứng bên không nói gì.
Từ trong truyền tin trước mặt vang lên giọng của Giang Triều Vân, “Ngươi đang ở đâu, sao vẫn chưa về tông môn nữa?”
Kiêm Trúc liếc nhìn sang Hoài Vọng bên cạnh, “Đang ở trong khách điếm, đu đưa mất cả liên lạc.”
Hẳn là hai từ “khách điếm” và “đu đưa” kết hợp chung với nhau kích thích thần kinh nhạy cảm của Giang Triều Vân, hắn lập tức căng thẳng, “Đu thế nào? Đưa với ai? Ta chỉ cho phép Kiêm Gia Đu Đưa!”
“…” Kiêm Trúc cảm giác như là hắn bị Hà sư huynh đoạt xác, “Ngươi yên tâm, ta đu đưa một mình.”
“Ồ.” Giang Triều Vân đáp lại một tiếng.
Bên cạnh đột nhiên bật ra tiếng của Hà sư huynh, “Có thật không? Ta không tin, trừ khi cho ta khém khém (khám khám).”
Kiêm Trúc: …y biết ngay mà.
“Sư huynh, huynh đa nghi rồi.”
“Đó là sư huynh đang lo lắng cho an nguy của đệ đó!” Hà sư huynh nói, “Mở hình ảnh hiện tại ra cho ta chem chem.”
Hoài Vọng an vị bên cạnh y, không chớp mắt nhìn sang, không hiểu sao cứ làm cho Kiêm Trúc có cảm giác tình cảnh này như là yêu đương vụng trộm.
Y ho nhẹ một tiếng loại bỏ suy nghĩ không được trong sáng trong đầu mình ra, dùng ánh mắt ra hiệu cho Hoài Vọng phối hợp với mình.
Hoài Vọng xa xôi nhìn lại.
Kiêm Trúc: …cảm giác yêu đương vụng trộm lại tăng lên.
Thế mà Hà sư huynh ở đối diện đã bắt đầu giục, Kiêm Trúc bất chấp tất cả, duỗi tay ra tóm chặt vạt áo của Hoài Vọng kéo hắn.
Hoài Vọng cụp mắt nhìn tay y, cứ như thế tùy ý để y kéo mình qua.
Đúng lúc đó, hình ảnh truyền tin mở ra, hiện lên khung cảnh bên trong khách điếm đằng sau Kiêm Trúc, chiếc giường đơn sau lưng là hình ảnh đầu tiên xuất hiện.
Hà sư huynh áp vào rất sát, khuôn mặt phóng to lên ghé đến phía trước, “Đẻo đẻo (đảo đảo) thêm toàn cảnh.”
Vậy là Kiêm Trúc một tay túm vạt áo Hoài Vọng xoay một vòng, hai ngươi thật sự giống như hai cây chùy dùng trong múa lửa vậy, vẫn luôn giữ tư thế mặt đối mặt, Hoài Vọng nằm ngoài khung ảnh từ đầu đến cuối.
Hà sư huynh, “Không tồi không tồi, đúng là phòng riêng thật rồi, riêng như một vị vua góa bụa.”
“Tất nhiên.”
“Ồ, sao trên bàn nhiều đồ ăn thế?”
“Là của đệ hết đó.”
“Đệ ăn hết được à?”
“Miễn cưỡng đủ nhét kẽ răng.”
“…” Đảo qua một vòng, Hà sư huynh thả lòng mình xuống, “Ngại quá, là huynh đa nghi.”
Kiêm Trúc, “Không sao, huynh đa tâm cũng phải.”
Hà sư huynh, “Hả???”
Hai người một qua hai lại hàn huyên đôi câu, Kiêm Trúc vẫn còn nắm chặt vạt áo của Hoài Vọng không buông tay, hình như cũng không nhận ra là có gì không đúng, lúc kích động còn bóp bóp hai cái.
Hoài Vọng, “…”
Đang lúc chuyện trò, chủ đề đột ngột chuyển cái vèo, “Đúng rồi sư đệ, đệ cũng nên về sớm một chút, tiểu thuyết lần trước bọn ta đã sửa xong hết rồi, khửa khửa.”
Kiêm Trúc bất ngờ không kịp phòng: Ối đệch!
Hai người truyền tin không tránh Hoài Vọng, lời của Hà sư huynh bệ vệ bật ra ngay đúng vào lúc này, Kiêm Trúc phút chốc ngẩng đầu lên nhìn Hoài Vọng một cái.
Hoài Vọng đang mặt vô cảm nhìn hắn.
Y toan tính kết thúc đề tài, “Đệ biết rồi, tắt trước nhé.”
Hà sư huynh lại nhảy lên, tiếp tục khơi ra, “Còn mở khóa thêm nhiều tư thế mới nữa, hi hi~”
Hoài Vọng, “…”
Kiêm Trúc, “…”
Ngay trước mặt một nhân vật chính khác nhắc đến chuyện hai người ây ẩy ầy ây với nhau thì dù sao cũng hơi khiêu chiếu độ dày của da mặt y rồi.
Hoài Vọng thấy nét mặt y hiện lên vẻ lúng tung, tay thì vẫn đang níu chặt vạt áo của mình.
Bên dưới vạt áo là ngọc bội mà đêm qua chính y tặng mình, và cả đoạn kết tóc quấn quýt lấy nhau của hai người.
Níu hắn như thế, trong miệng lại nói đến người khác.
Trong tim Hoài Vọng bỗng dưng dâng lên một cơn tức, “bộp” một tiếng hắn giơ tay lên bắt lấy cổ tay Kiêm Trúc, vết chai do cầm kiếm ở lòng bàn tay và hổ khẩu cọ mạnh vào phần thịt mềm bên trên cổ tay ——
Kiêm Trúc run lên, “Hm…!”
Hà sư huynh đối diện, “Đệ đang làm gì???”
Trên mặt Kiêm Trúc ửng đỏ, Hoài Vọng cọ y một cái đó như là mang theo dòng điện, vọt thẳng đến xương cụt của y.
Truyền tin vẫn còn chưa tắt, y không dám trừng Hoài Vọng, sợ để lộ nhiều hơn, chỉ có thế dằn cảm giác nhột nhạt nơi cổ tay xuống cố gắng bình tĩnh nói, “Đụng trúng chân ghế.”
Cảnh giác của Hà sư huynh lần thứ hai kéo căng, “Nguyên Anh da dày thịt béo còn sợ đụng chân ghế?”
“Ngón chân út đụng vào góc cạnh của chân ghế.”
“Shhh…” Hà sư huynh, Giang Triều Vân cùng đau lây.
Kiêm Trúc không biết Hoài Vọng đang làm gì, y thừa dịp hai người đối diện còn chìm đắm trong tưởng tượng về cảnh tượng ngón chân út đụng vào góc chân ghế, ngước mắt lên nhìn về phía Hoài Vọng.
Chỉ thấy Hoài Vọng nắm cổ tay y, ánh mắt tăm tối.
Hà sư huynh đối diện lại bắt đầu nói chuyện với y, Kiêm Trúc dời tầm mắt tiếp tục ứng phó với hắn, đồng thời truyền âm cho Hoài Vọng: Ngài làm gì thế?
Hoài Vọng không có trả lời y, chỉ có cảm giác ngứa ngáy ở cổ tay đang không ngừng truyền đến.
Kiêm Trúc dừng một chút, trong lòng nở nụ cười.
Một mặt y vẫn sắc mặt như thường nói dóc với Hà sư huynh, một mặt chuyển động cổ tay, đảo khách làm chủ lướt khẽ qua lòng bàn tay của Hoài Vọng.
Bàn tay đang siết tay y đột nhiên nắm chặt lại.
Kiêm Trúc còn chưa ăn mừng cho thắng lợi của mình được đủ hai giây, thì đã cảm giác có một luồng sức mạnh kéo y đi!
Hình ảnh đong đưa tròng trành, giọng nói kinh nghi bất định của Hà sư huynh và Giang Triều Vân vang ra từ trong truyền tin, “Sao vậy, sao vậy!?”
Ngay trước khi y sắp nhào vào trước người Hoài Vọng, nhanh chóng tắt truyền tin..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...