Kiêm Trúc bị kéo bất ngờ không kịp chuẩn bị đột ngột bước một chân vào trong kết giới, suýt chút nữa va vào lồng ngực Hoài Vọng.
Y theo bản năng giơ tay lên chống một chút, đỡ trước người Hoài Vọng.
Sợi tóc lành lạnh của ai kia quét qua mu bàn tay y, dường như là đã chờ đợi hồi lâu trong đêm đông sương giá rét buốt này vậy.
Kiêm Trúc rất nhanh đã đứng thẳng người lại, ngẩng đầu hỏi hắn, “Tiên tôn đang đả tọa trên đài Tịch Hạc sao?”
Hoài Vọng im im nói, “Không có.”
Kiêm Trúc lại nhìn vào hai mắt hắn, không đả tọa trên đài Tịch Hạc, thì tại sao người lại lạnh như vậy? Không giống như là mới từ trong nhà đi ra tới.
Y ngờ vực, “Chắc ngài không phải là hơn nửa đêm đi trộm rau của ta đâu nhỉ?”
Hoài Vọng, “…”
Hoài Vọng xoay người đi về hướng lên núi, leo dọc theo từng bậc từng bậc thềm đá, Kiêm Trúc cũng đi theo hắn từng bước một đi lên.
Hắn bước được vài bước rồi nói, “Ta chạm vào đồ của ngươi lúc nào?”
Kiêm Trúc nghe vậy thì nhớ lại chuyện dây cột tóc, lập tức cười như không cười nhìn sang hắn, không đáp lời.
Hoài Vọng nghiêng đầu đối diện với ánh mắt của y, trong đầu lại bật ra quyển tiểu thuyết nọ.
Đáy lòng bỗng dưng trĩu xuống, Hoài Vọng không leo thềm đá nữa, phi thân bay thẳng lên đỉnh núi.
Kiêm Trúc, “…?”
Hai người vốn đang đi rất tốt, y thấy Hoài Vọng đột nhiên bay trở về như vậy, đứng ngẩn ra tại chỗ.
Là do nhắc lại dây cột tóc làm cho người nào đó lúng túng, hay là thuốc súng còn chưa tan hết?
Kiêm Trúc vuốt ngọc bội trong túi tiền, thầm nghĩ thất sách, đáng lẽ ban nãy nên đưa ngọc bội cho Hoài Vọng ngay luôn.
Y nghĩ rồi cũng phi thân đi theo.
Đi về đến trước nhà gỗ, cửa phòng Hoài Vọng thế mà đã đóng chặt.
Kiêm Trúc bước tới gõ gõ cửa, “Tiên tôn, ta có thể vào không?”
Bên trong truyền ra âm thanh của Hoài Vọng, “Đêm đã khuya, có việc ngày mai nói.”
Kiêm Trúc: Thôi được rồi.
Y ôm tay áo xoay người trở về phòng mình.
…
Hôm sau, Kiêm Trúc ra ngoài đi học.
Y nhìn phòng sát bên không có động tĩnh, trước mắt đã sắp đến thời gian lên lớp, bèn đi đến lớp học.
Trong ngực y còn cất quyển tiểu thuyết, định nói Giang Triều Vân sửa đổi mấy chỗ.
Buổi học sáng kết thúc, Kiêm Trúc gọi Hà sư huynh đồng sở hữu quyền tác giả, cùng đi tìm Giang Triều Vân thảo luận tình tiết truyện.
Cả bọn ngồi trong lương đình, ba khuôn mặt nhuốm vàng nhìn nhau mấy lần.
Cuối cùng thì vẫn là Kiêm Trúc lấy sách ra, gợi mở câu chuyện, “Ta đọc hết rồi.”
Giang Triều Vân chờ mong, “Ngươi thấy có vấn đề gì không?”
“Cơ bản là không có vấn đề gì.” Kiêm Trúc nói, “Có điều là hơi khoa trương quá, hiện thức hết sức là ảo ma.”
Giang Triều Vân không đồng tình, “Khoa trương chỗ nào, không phải là nghệ thuật cao hơn cuộc sống sao?”
“Là phải cao hơn cuộc sống một cách thỏa đáng, của ngươi là hoàn toàn ngự trị trên đời sống rồi.”
“Tỷ như?”
Kiêm Trúc lập tức giở sách ra ào ào, chỉ vào đoạn chữa hàn độc, “Ngươi bảo tu vi của hắn lùi đi năm trăm năm, ngươi tưởng hắn là lão yêu ngàn năm hả?”
Hà sư huynh đang dự thính kích động, “Tất nhiên là phải nói năm trăm năm! Năm trăm năm mới có thể thể hiện được tình cảm vô cùng sâu đậm của hắn dành cho đệ.
Vì đệ mà lùi năm trăm năm thì có là gì? Hắn yêu đệ sâu tận xương, cam lòng vì đệ mà lui về bọc tã!”
Kiêm Trúc, “…”
Không được, giả thiết kiểu đó thì hơi bị kinh khủng khiếp.
Kiêm Trúc tinh tế nói toạc ra với hai người, “Người mà tu vi có thể lùi được năm trăm năm, kiếm đâu ra trong tông môn chúng ta đây?”
Giang Triều Vân rúc rỉa một phen trong đầu, “Có thể lùi tu vi năm trăm năm, vậy thì cũng chỉ có Tiên tôn.”
Trong lòng Kiêm Trúc đột nhiên thót lên một cái, sau đó thấy Giang Triều Vân và Hà sư huynh hai mắt nhìn nhau, đồng thời há to miệng.
Giang Triều Vân, “Ha ha ha ha ha ha!”
Hà sư huynh, “Ha ha ha ha ha ha!”
Y, “…”
Đợi hai người họ hổn hà hổn hển cười xong, lần này Giang Triều Vân đã bị suy luận thái quá của mình thuyết phục, dùng tay áo chấm chấm nước mắt đang đọng ở khóe mắt, “Lại còn Tiên tôn nữa chứ, cười chết ta rồi! Đúng là không hợp lý thật, để ta sửa lại chút vậy, sửa lại thành lùi tu vi đến không còn.”
“Cũng được, thế thì còn nói xuôi.” Hà sư huynh tự động tiếp lời, “Hắn vì đệ mất sạch hết tu vi, đệ với hắn không rời không bỏ.
Nên xưa giờ đệ chưa bao giờ chê hắn tu vi thấp, có phải không?”
Vòng tròn suy luận này khớp đến mức Kiêm Trúc suýt nữa đã tin luôn.
Y gật đầu trong vô cảm, “Đúng đúng đúng.”
Viền mắt Hà sư huynh lại dâng lên nước mắt, “Các ngươi thật tuyệt…”
Kiêm Trúc: …huynh vui vẻ là được.
Một lần nữa thảo luận ý kiến sửa đổi xong, y bèn trả quyển sách lại cho Giang Triều Vân.
Sau khi hắn nhận sách, thấy trên sách hằn một nếp gấp rất rõ ràng, “Sao thế này?”
Kiêm Trúc, “Chắc là để dưới gối bị dằn.”
Giang Triều Vân cười ha ha, “Ta còn tưởng rằng là trong lúc ngươi đọc kích động quá, lấy tay bẻ.”
Kiêm Trúc, “Ngươi cả nghĩ quá rồi.”
Lớp học kết thúc vào buổi chạng vạng, Kiêm Trúc trở về Thương Sơn.
Viên ngọc bội đó còn chưa tặng cho Hoài Vọng, y lấy ra tự mình xem thử đầu tiên.
Tối hôm qua y chỉ mải thấy ngọc bội đẹp, bây giờ nghĩ lại, thứ có thể được đặt chung với vô vàn trân bảo trong cửa hàng nhỏ đó, chắc chắn cũng không phải là vật phẩm trang sức bình bình thường thường gì.
Kiêm Trúc nâng niu trong tay nghiên cứu một lúc, phát hiện viên ngọc bội này có thể chứa đựng một tia thần thức, nếu như một bên gặp nguy hiểm hoặc là một bên dùng thần thức để gọi, thì một bên khác có thể thông qua viên ngọc bội này cảm nhận được.
Không tệ, còn rất thực dụng.
Y thả một vệt thần thức của mình vào trong, thần thức vừa chạm vào linh ngọc, ngọc bội lập tức sáng hơn hẳn.
Viên ngọc này vốn mang màu trắng đục như sương mù, sau khi sáng lên cũng không khác biệt quá nhiều, chỉ có sắc xanh biếc của khóm trúc chạm khắc bên trên là dường như đậm hơn.
Xanh biếc đến nỗi Kiêm Trúc thấy hoảng trong lòng.
Y ấn ấn ngực mình: …chỉ mong Hoài Vọng không thèm để ý.
Y cầm ngọc bội đi đến trước cửa phòng Hoài Vọng, “Tiên tôn, có đây không? Ta có đồ muốn cho ngài.”
Qua mấy hơi, cửa phòng “cọt kẹt” một tiếng mở ra từ giữa.
Hoài Vọng đứng ngay cửa, cúi đầu nhìn hắn, “Đồ gì?”
Kiêm Trúc xòe lòng bàn tay mình ra, ngọc bích trắng loáng nằm trong tay y, trông rất đẹp mắt, “Ta thấy cái này, rất hợp với ngài.”
Sợ người nào đó đa tâm, y bèn bổ sung, “Ý ta nói là cảm giác tổng thể, không phải chỉ riêng màu sắc.”
Hoài Vọng lại như là bỏ qua y, hết thảy sự chú ý chỉ tập trung vào ngọc bội trong lòng bàn tay, bàn tay đang đỡ khung cửa của Hoài Vọng không dễ nhận ra siết lại thật chặt, ngay cả đốt ngón tay đều đang dùng lực.
“Đây là ý gì?”
“Thấy đẹp thì muốn cho ngài thôi, còn có ý gì nữa?”
Sau hồi lâu im lặng, Hoài Vọng nói, “Không cần.”
Ây da, chẳng lẽ vẫn còn đang dỗi chuyện chẳng biết ở đâu ra sao.
Kiêm Trúc ngước mắt lên quan sát nét mặt của hắn, “Không thích?”
“Ngọc bội là đồ vật kề cận bên mình, không nên tùy ý tặng người ngoài.”
“…” Kiêm Trúc cho hắn một cơ hội cuối cùng, “Thật sự không muốn?”
Ánh mắt Hoài Vọng rơi xuống mặt đất, “Không muốn.”
Đầu ngón tay vừa co lại, Kiêm Trúc cất ngọc bội vào, “Xem ra là không hợp mắt Tiên tôn rồi, thế thì không miễn cưỡng.” Y nói dứt lời lập tức xoay người trở vào phòng mình.
Cánh cửa phòng y đóng lại rồi, Hoài Vọng vẫn còn đang đứng ngoài cửa, hồi lâu chưa xoay người.
Mãi đến khi ngọn gió rừng buổi chạng vạng tối len qua khe cửa sổ thổi vào trong, trang sách trên bàn vọng lên một tiếng “soạt”, Hoài Vọng mới như là hồi phục tinh thần tỉnh táo lại, duỗi tay khép cửa phòng.
Để lại đằng sau vài vết nứt trên khung cửa và ít bụi mịn trên đất.
…
Hai người họ cứ giằng co như vậy một hai ngày.
Kiêm Trúc như thường lệ đến lớp đi học, khi tan học thì y thấy trên mặt các sư huynh sư tỷ đồng môn ai cũng có vẻ hưng phấn, thì mới biết hôm nay là lễ Phù Hoa.
Hứa sư tỷ thấy vẻ mặt y mờ mịt, bèn giải thích, “Lễ Phù Hoa là ngày lễ mà chỉ thành Lộ Tê mới có, mỗi năm đến ngày này tông môn sẽ cho các đệ tử nghỉ, cho chúng ta xuống núi du ngoạn.”
Kiêm Trúc lần đầu tiên nghe nói đến ngày lễ mà chỉ có địa phương mới có, “Từ đâu mà ra?”
Hứa sư tỷ, “Nghe đồn thành Lộ Tê từng khô hạn thành hoạ, không có một ngọn cỏ.
Thế là vạn dân cùng cầu nguyện, lời cầu nguyện đánh động đến Hoa thần, Hoa thần đỗ lại ban ơn huệ (1), từ đó gió xuân lại về, anh đào hải đường khắp thành.”
Kiêm Trúc gật gật đầu, “Đúng là một truyền thuyết đẹp đẽ.”
“Năm rồi bọn ta đều cùng nhau xuất hành, đệ có muốn cùng đi du ngoạn với bọn ta không?”
“Đương nhiên.” Kiêm Trúc thích nhất là loại vui chơi giải trí hoa hòe hoa sói thế này.
Sau khi y đồng ý còn rủ thêm cả Giang Triều Vân, thêm người thêm vui mà.
Hẹn xong thời gian địa điểm tụ họp, Kiêm Trúc trở về Thương Sơn đổi một bộ xiêm y khác.
Khi y đi ngang qua cửa phòng Hoài Vọng còn định gọi hắn theo cùng, lại sực nhớ đến mấy ngày nay hắn vẫn chưa tiêu hóa hết thuốc súng, thế là bỏ ý định đấy luôn
Y vào phòng thay xiêm y xong, đang mang phối sức lên, chợt nhớ ra viên ngọc bội mới có.
Nếu Hoài Vọng không thèm, thì để y tự mang lên eo mình.
Đẹp thế này cơ mà, mắt mũi Hoài Vọng bị làm sao ấy.
Chuẩn bị xong xuôi, Kiêm Trúc đẩy cửa đi ra ngoài lập tức chạm mặt với Hoài Vọng mắt mũi không ra sao, “…”
Hai người đối mặt liếc nhìn nhau một cái, ánh mắt Hoài Vọng quét qua y phục của y, khi chạm phải ngọc bội bên hông y thì dừng lại một chút.
“Đi đâu?” Hoài Vọng hỏi.
“Lễ Phù Hoa.” Kiêm Trúc thấy sắp đến thời gian đã hẹn, trả lời một câu rồi lướt qua hắn vội vã rời đi, không lên tiếng mời.
Hoài Vọng bị bỏ quên một bên, “…”
Hắn hơi nghiêng đầu, tầm mắt cứ mãi theo đến khi bóng lưng Kiêm Trúc biến mất trong rừng thương ngô mới thôi.
Trước mắt hắn lại hiện lên ngọc bội màu trắng xanh biếc chỉ mới thoáng cái đã qua kia —— được đeo bên hông Kiêm Trúc, bị vải the che khuất như ẩn như hiện, thật sự rất hợp với y.
Nhất là giữ viên ngọc bội đó còn được khóm trúc điểm xuyết, gần như có thể khiến cho người ta vừa nhìn là lập tức nghĩ ngay đến y.
Hoài Vọng nghĩ, nếu như viên ngọc đó đeo trên hông mình, liệu cũng có thể làm cho người ngoài mới nhìn đã liên tưởng đến Kiêm Trúc không.
Như là hai người có một mối liên hệ bí ẩn, lộ liễu nhưng lại kín đáo không thể hiện ra.
…
Kiêm Trúc bỏ lại Hoài Vọng sau lưng, vui vui vẻ vẻ chuẩn bị trải qua đời sống tự nhiên phóng khoáng của mình.
Lần này đồng môn cùng nhau lên đường xuất hành có Hà sư huynh, Giang Triều Vân, còn có đại sư huynh Lạc Trầm Dương.
Trong tông môn đa số là quan hệ tốt nên kết bạn đi ra, khi bọn họ xuống núi thì còn đụng mặt với không ít các đồng môn khác, đang lúc Kiêm Trúc đảo mắt, chợt liếc nhìn thấy Giang Ân cách không xa.
Bên cạnh Giang Ân cũng có hai đệ tử đồng môn, ba người không gần không xa nói chuyện.
Dường như là cảm nhận được ánh mắt của y Giang Ân quay đầu nhìn lại, ánh mắt chợt dữ.
Thời gian qua đi một tháng, hai người cùng xuất hiện trong truyền thuyết lại gặp mặt nhau.
Các đồng môn xung quanh sớm đã nghe thấy “yêu hận tình thù” của cả hai, thấy thế đồng thời ngậm miệng quan sát.
Kiêm Trúc đứng tại chỗ không nhúc nhích, y nhìn thấy Giang Ân đi đến, miệng hắn hơi giương ra, hẳn là cũng có chỗ kiêng dè, nín một hơi xuống rồi nói, “Coi như ngươi lợi hại, bản lĩnh mê hoặc nhân tâm hết cái này đến cái khác.”
Kiêm Trúc không hề biết khiêm tốn là cái gì, “Mị lực quá lớn, ta cũng phiền lắm.”
“…” Ý thức được tranh cãi ngoài miệng thì mãi mãi cũng nằm ở thế hạ phong, Giang Ân lườm y một cái rồi xoay người bỏ đi.
Người ngoài đi rồi, đồng môn bốn phía bắt đầu xì xào xì xào nghị luận:
“Chậc chậc chậc~ mau xem đi.”
“Hắn ta lại đang vì yêu sinh hận, mong mà không được.”
“Ha ha, làm vẻ ta đây như thế, chỉ thêm trò cười thôi!”
Kiêm Trúc, “…”
Giang Triều Vân bên cạnh vênh váo ưỡn ngực.
Khúc dạo ngắn ngủi không quan trọng cứ như thế sang trang, cả bọn đi về hướng vào thành.
Bên trái Kiêm Trúc là Giang Triều Vân, bên phải là Hà sư huynh, hai người hai bên trái phải, bảo kê y đến gió thổi không lọt.
Kiêm Trúc, “Hai người là tả hữu hộ pháp của ta hả?”
Hà sư huynh, “Không, chúng ta là hắc bạch vô thường của đệ.” Có kẻ nào dám to gan chấm mút, tức khắc gặt đầu kẻ đấy.
“…”
Cách Hà sư huynh, Lạc Trầm Dương hết sức mệt lòng.
Hắn không thể nào hiểu nổi, quá trình ở trong bí cảnh thì cứ luôn có tên họ Thương đến phá rối hắn, khó khăn lắm mới hất họ Thương đấy ra trở về tông môn, thì hắn vẫn không thể bắt chuyện với Kiêm Trúc được.
Lạc Trầm Dương trầm ngâm trong chốc lát, nhớ ra Kiêm Trúc thích nghe một vài truyền thuyết thú vị ít ai biết đến, bèn mở miệng kể lại ít chuyện mà người ta đồn về lễ Phù Hoa.
“Sư đệ, đệ có biết một tập tục này trong lễ Phù Hoa không?” Lạc Trầm Dương không chờ Kiêm Trúc đáp lời, ngay trước khi Hà sư huynh lên tiếng chặn họng đã lập tức nói tiếp, “Trong lễ Phù Hoa có tổ chức hoạt động thả đèn hoa, viết tâm nguyện lên hoa trên đèn rồi thả xuống giữa sông, sẽ có thể truyền đến cho Hoa thần.
Vào lễ Phù Hoa, nếu như hai người có tình tặng lễ vật cho nhau, tâm ý tương thông, còn được Hoa thần chúc phúc, sẽ bên nhau dài lâu.”
Hắn nói xong mong đợi nhìn về phía Kiêm Trúc, lại thấy Kiêm Trúc cau mày trầm tư, “Lại là bẫy tiêu dùng mới nữa.”
Lạc Trầm Dương, “…”
Hà sư huynh, Giang Triều Vân cười thầm: Há há!
Lạc Trầm Dương tìm về bầu không khí, “Tiền tài chỉ là vật ngoài thân, quan trọng là tấm lòng.
Sư đệ có thấy thích thứ gì không?”
Kiêm Trúc khéo léo từ chối dưới hai tầm mắt cảnh giác bên người mình, “Đa ta ý tốt của đại sư huynh, nhưng dạo gần đây ta miệng ăn núi lở, trong nhà chỉ còn bốn bức tường, sợ là trả không nổi.”
Y đang nói, bỗng nhiên mơ hồ cảm nhận được một làn sóng linh lực quen thuộc.
Bước chân Kiêm Trúc dừng lại, phút chốc quay đầu lại nhìn ra sau lưng —— biển người đằng sau dồn dập cuộn trào, đèn đuốc sáng choang, khuôn mặt xa lạ lui tới trong tầm mắt, chẳng thấy bóng người nào đó trong suy đoán của y.
“Làm sao vậy?” Hà sư huynh theo ánh mắt của y quay đầu, “Thấy gì sao?”
Kiêm Trúc lại đảo một vòng, thấy sóng người vẫn như cũ.
Y quay trở lại, “Không có gì.”
Mọi người lại tiếp tục theo dân chúng trong thành đi về phía trước, đi thẳng đến cây cầu vòm trong thành.
Dưới cầu là từng dãy đèn hoa xuôi dòng nước chảy, ở đầu cầu ven bờ sông có không ít du khách đến ngắm cảnh đêm, cầu nguyện.
Kiêm Trúc cất bước đi lên cầu vòm, ngọc bội đang gác bên dưới xương hông của y, theo động tác thoáng cái rung động.
Lạc Trầm Dương quay sang nhìn thấy, “Sư đệ, ngọc bội của đệ thật đẹp, khắc trên đó có phải là trúc không?”
“Sư huynh thật tinh tường, lắc lư đến thế mà cũng có thể nhìn thấy.” Kiêm Trúc khen một câu, y thấy ánh mắt Lạc Trầm Dương vẫn còn dán vào ngọc bội, bèn dứt khoát dừng bước lại lấy ngọc bội xuống thoải mái trình lên cho hắn xem.
“Rất xứng với sư đệ.” Lạc Trầm Dương nói rồi lướt qua Hà sư huynh duỗi tay tới.
Xung quanh là du khách đang ngắm cảnh đêm, vị trí Kiêm Trúc đứng là trung tâm của cầu vòm, từng ngọn đèn hoa trôi qua dưới chân y, tỏa ra ánh sáng màu vỏ quýt.
Một tay y nâng một mảnh ngọc bội đưa ra, ngọc bội đặt giữa đốt ngón tay trắng muốt của y.
Tiếng người ồn ã hỗn loạn bỗng nhiên giảm nhỏ, du khách ùa nhau liếc nhìn sang: Kiên cường như trúc, sáng ngời như ngọc, người và mỹ ngọc cực kỳ tương xứng.
Hà sư huynh đứng bên, đột nhiên cảm thấy khung cảnh trước mắt có chỗ nào đó không đúng.
Đang nghĩ ngợi, chợt có tiếng người thật nhỏ lọt vào trong tai:
“Đèn hoa nước trôi, gặp nhau đầu cầu, thật sự đúng là dưới ánh trăng người như ngọc…”
“Đang đón Phù Hoa chiếu có cho người hữu tình, ngọc bội đó trông thế nào cũng giống như là định tặng cho người trong lòng.”
—— cầu mong một lòng, bạc đầu không rời.
Hà sư huynh trong lòng căng thẳng thót lên một cái, còn chưa kịp ngăn cản hiểu lầm đầy vi diệu này, biển người rộn ràng bỗng nhiên dưới cầu bị tách ra.
Sau một khắc, cổ tay Kiêm Trúc “bộp” một tiếng bị kéo lại, y ngạc nhiên ngẩng đầu, một khuôn mặt quen thuộc đập vào trong mắt y.
Du khách xung quanh phút chốc nhỏ giọng ồ lên: “Éc éc… chuyện gì thế này!” “Ối, đó là ai vậy?”
Hà sư huynh nhìn thấy người vừa tới kêu lên thành tiếng, “Thương huynh!?”
Lòng bàn tay nóng rực phủ kín cổ tay y, Kiêm Trúc cảm giác phần da thịt mềm trên cổ tay bị một lớp chai mỏng cọ vào.
Nhịp thở của Hoài Vọng không yên, cau mày nhìn, “Chẳng phải nói là cho ta?”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...