Trong sảnh đường phút chốc có thể nghe thấy cả tiếng kim rơi, đến ngay cả đệ tử nội môn trên khán đài cũng mất tiếng nói.
Giang Triều Vân đứng ở vị trí cách gần nhất Kiêm Trúc, bị mỹ nhan bạo kích trực diện, có phần hít thở không thông.
Kiêm Trúc cầm duy mạo trong tay, lụa trắng rũ xuống dưới chân.
Hai mắt Giang Ân chấn động, đồng bạn bên cạnh hắn thất thần lẩm bẩm, “Quả nhiên là không dám để ai nhìn…” Dễ gây ra sự cố.
Tất cả mọi người đang đờ đẫn bắt đầu chậm rãi lấy lại tinh thần, ánh mắt lồng vào nhau:
“Chồng cũ… đạo lữ cùng giới?”
“Dung mạo bậc này mà còn nỡ bỏ được, là thứ đồ không có mắt nào vậy!”
“Nghe ý của y hình như đối phương là người của Lâm Viễn tông.
Đáng tiếc đưa ra câu trả lời như thế này, e là sẽ bị trục xuất khỏi thí luyện mất rồi…”
“Yên lặng!” Bên trên phát ra một tiếng quát nghiêm khắc, cắt ngang mọi âm thanh bàn luận ồn ào trong sảnh.
Cối Dữu trưởng lão từ trên cao nhìn xuống quan sát Kiêm Trúc một lúc, “Ngươi coi buổi tuyển chọn đệ tử của Lâm Viễn tông ta là thành thứ gì?”
Kiêm Trúc, “Một cơ hội thể hiện mình.”
Cối Dữu hít sâu một hơi còn chưa nghĩ ra nên đáp trả lại như thế nào, thì Vị Ất chân nhân nãy giờ vẫn luôn im tiếng lại đột nhiên mở miệng, “Ngươi nói thật?”
Vẻ mặt ông cũng không có gì là giận, hai người đối mắt nhau từ khoảng cách xa chừng mười thước.
Kiêm Trúc thản nhiên, “Không dám dối gạt.”
“Quá hồ đồ!” Cối Dữu chân nhân nặng nề hừm một tiếng, “Chưởng môn, còn hỏi y nhiều như vậy làm gì.
Theo ta thấy, là phải nhanh chóng trục xuất tông môn!”
Vị Ất chân nhân lắc đầu than nhẹ, “Cối Dữu, y chẳng qua chỉ là si tình thôi.”
Kiêm Trúc, “…”
Cối Dữu cau mày, “Nhưng mà —— ”
“Không cần nói nữa, Lâm Viễn tông ta một biển chứa trăm sông, chúng sinh đều có mong cầu, không phân sang hèn cao thấp.” Vị Ất chân nhân nói xong vung phất trần lên, hỏi Kiêm Trúc, “Người ngươi muốn tìm họ gì tên gì, ta gọi hắn tới.”
Kiêm Trúc dừng một chút.
Hoài Vọng không nhận ra y, y cũng không thể đơn phương tuyên bố hai người là đạo lữ.
Vả lại không cần chờ Hoài Vọng tới chém mình, người của Lâm Viên tông ở đây cũng đủ chôn sống y rồi.
Y nói, “Thương Dự.”
Chưởng môn quay đầu lại nhìn về phía Động Nghênh chân nhân phụ trách trông coi danh sách đệ tử, Động Nghênh chân nhân ngẫm nghĩ trong chốc lát rồi lắc đầu, “Trong môn phái không có người đó.”
Mặt Kiêm Trúc lộ vẻ buồn rầu, “Xem ra là dùng tên giả (1).”
Tâm tình chưởng môn phức tạp: …sợ không chừng là bị lừa hôn rồi.
“Thôi, nếu như phần thí luyện sau ngươi thông qua được, thì ngươi có thể vào tông môn ta tìm người.”
“Đa tạ chưởng môn.”
Chuyện cứ như vậy sang trang, Giang Triều Vân thở phào nhẹ nhõm, “Cũng may chưởng môn thông tình đạt lý.”
Kiêm Trúc cúi đầu kéo lụa trắng cười cười, bốn phía nhất thời vang lên tiếng hít không khí.
Giang Triều Vân lòng vẫn còn sợ hãi, “Huynh đệ ngươi đừng cười nữa, một nam tử thẳng tắp như ta còn hoảng hốt bởi nụ cười của ngươi.”
Kiêm Trúc, “…”
Giang Triều Vân, “Hơn nữa ngươi thử nghĩ xem, nói không chừng chồng cũ của ngươi lúc này đang trốn trong một xó nào đó lén lút ngắm ngươi, hắn ta thấy người tươi cươi như hoa với người khác như vậy… lúng túng lắm.”
Kiêm Trúc lần thứ hai thán phục trí tưởng tượng của Giang Triều Vân, “Hắn ta sẽ không tới đâu.”
Vừa dứt lời lập tức nhận được một ánh mắt thương tiếc.
Giang Triều Vân siết chặt vai y, “Không đến thì thôi, đợi sau này vào Lâm Viễn tông rồi, còn bao thanh niên tốt tùy ngươi lựa chọn, hà cớ gì nhớ nhung tên ngu ngốc đó?”
Kiêm Trúc nhìn hắn một cái thật sâu, “…”
Thiếu niên vô tri, một lời gan thép.
Tiếp đó là kiểm tra tu vi.
Giữa sảnh đặt một khối Trắc Linh Bích (ngọc bích đo linh lực), theo từng cột sáng sáng lên, thiên tư của từng người vào lúc này được thể hiện ra một cách trực quan nhất.
Đến phiên Kiêm Trúc, y tiến lên trước một bước, giơ tay truyền linh lực vào trong Trắc Linh Bích.
Linh lực tăng vọt, cột sáng phá tan Trúc Cơ, chung quanh truyền đến một loạt tiếng thán phục nho nhỏ, đệ tử báo tu vi nhịn không được nhìn y nhiều hơn hai lần, “Trúc Cơ Hậu kỳ.”
Buổi tuyển chọn đệ tử này giới hạn từ 25 tuổi trở xuống, có thể vào Trúc Cơ đã coi như là thiên tài, trực hệ thế gia đại tộc dựa vào chồng chất linh dược, trong trăm người có một Trúc Cơ Hậu kỳ đã làm rạng danh nhà cửa, huống chi là một tu sĩ bình thường không tên không tuổi không quê quán.
Kiêm Trúc nói tiếng đa tạ, xoay người lui sang một bên.
Khi đi ngang qua trước mặt Giang Ân, thì trong ánh mắt hung hăng của hắn, y chậm rãi nói, “Đừng nóng giận, may mắn mà thôi.”
Giang Triều Vân không khách khí nở nụ cười gian xảo, phóng túng không lễ phép.
…
Kết quả khảo nghiệm đã ra, mọi người chia ra rút thăm hai người một nhóm chuẩn bị tiến hành thực chiến đối luyện.
Nền sân đấu được làm từ đá Huyền Dã, bốn phía được bố trí trận Ngũ hành (2) Thiên viên (3) để ngăn cản sát chiêu.
Trên đài đấu bóng kiếm đan xen vò nhau, phù trận ra hết, không ít tân tú bộc lộ tài năng.
Lâm Viễn tông là tiên tông đệ nhất thiên hạ, tư chất của đệ tử đến bái thầy cầu đạo đều không kém.
Thậm chí, phóng tầm mắt quanh tam giới cũng có thể xưng một câu “kinh tài diễm diễm”.
Sau mấy trận rồi mới đến phiên Kiêm Trúc, y đứng ngay giữa đài.
Thanh niên đối diện ống tay áo buộc lại, thắt lưng mang một thanh kiếm, trông có vẻ rất lão luyện —— đây là đối thủ mà y rút thăm trúng, Phó Thừa Tuyết.
Phó Thừa Tuyết ôm quyền thi lễ với y, “Hữu nghị thứ nhất, thi đấu thứ hai.”
Nếu như không cảm nhận được chiến ý sắp đâm thẳng vào mặt mình, thì Kiêm Trúc suýt chút nữa đã tin lời đó rồi.
Y nhẹ nhàng rung tay áo rộng rãi, thi lễ đáp lại, “Đó là tất nhiên.”
Niềm tin giữa người với nhau thứ ba.
Trận so tài bắt đầu.
Linh lực quanh người Phó Thừa Tuyết phút chốc tràn ngập khắp đài, thân thể lập lòe như mây trôi thoáng qua mấy lần, chớp mắt đã đến trước mặt Kiêm Trúc.
“Trúc Cơ Hậu kỳ!?” Dưới đài ai nấy cũng xôn xao.
Kiêm Trúc nhìn Phó Thừa Tuyết chỉ một hơi đã áp sát mình, dưới chân bất động, chỉ có thanh sam bị gió mạnh thổi ngược về sau tung bay phấp phới.
Sợi dây cột tóc màu bạc có một viên hồng ngọc rũ xuống, óng ánh lung linh dưới ánh mặt trời, như bức họa rơi vào mắt tất cả mọi người.
Giang Triều Vân dưới đài lo lắng, “Đừng có lo làm dáng nữa, mau tránh đi!”
Kiêm Trúc: …
Y không có làm dáng, y chỉ là đau lưng không muốn cử động thôi mà.
Kiếm ý sắc bén nhắm thẳng vào mặt, ngay khi chỉ còn cách mình một tấc, dưới chân Kiêm Trúc xoay tròn, vạt áo tản ra tựa đóa sen xanh, kiếm khí cũng theo đó tan rã như băng tuyết.
Một lần xoay người nữa lại như cát chảy phân ly hội tụ, đáp trả lại vẹn nguyên không đổi —— xoẹt! Kiếm khí như xé rách tơ lụa thượng hạng, Phó Thừa Tuyết ôm đầu vai cấp tốc lui lại mấy thước, vẻ mặt kinh ngạc.
Kiếm khí vào người, sương giá thấu xương.
Kiêm Trúc vẫn đứng tại chỗ, chẳng mảy may suy chuyển.
…
Trận đấu chỉ trong mấy hơi đã phân ra thắng bại.
Phó Thừa Tuyết ngã ngồi bên mép đài, há miệng thở dốc.
Kiêm Trúc trông vẫn như lúc mới bước lên dài, y sam không loạn, không có chút dấu vết nào như mới đánh nhau.
Phó Thừa Tuyết đứng dậy, “Là ta thua.”
Kiêm Trúc hữu hảo, “Không sao, hữu nghị đệ nhất.”
Phó Thừa Tuyết, “…”
Trên ghế ngồi, Vị Ất chân nhân nhìn bóng người ung dung bước xuống đài thi đầu, rãnh giữa đầu mày thoáng sâu hơn mấy phần.
Vô hình thắng hữu hình, đạo pháp tự nhiên, giữa hai chiêu một thức ẩn chứa pháp tắc thiên địa không tương xứng với tu vi.
Hơn nữa, ông luôn có cảm giác đã từng thấy loại đạo pháp này ở đâu rồi…
Thực chiến kết thúc, gần một nửa người thí luyện đã bị đánh bại bị đào thải.
Kiêm Trúc và Giang Triều Vân đều được ở lại, tối nay sẽ cùng những người còn lại ngủ lại tại Lâm Viễn tông, đợi đến ngày mai lại tiến hành thí luyện cuối cùng.
Dùng bữa tối xong, tà dương vàng rực, sắc trời dần chuyển tối.
Từng ngọn đèn trong sáu đường tám viện của tông môn được điểm sáng, đệ tử nội môn mặc trường bào màu xanh biếc túm năm tụm ba đi qua con đường đá.
Kiêm Trúc cùng Giang Triều Vân sóng vai trở về, trước mặt bắt gặp không ít đệ tử nội môn, nhìn thấy Kiêm Trúc lao nhao nhiệt tình quảng bá:
“Cố lên nha tiểu sư đệ, cố gắng ở lại tông môn, sư tỷ bảo kê ngươi!”
“Nếu như ở lại được thì nhớ đến Dư Huy Phong tìm sư huynh chơi!”
“Đến Điền Lai Phong thì hơn, có nhiều sư huynh anh tuấn lắm~”
Trong giọng điệu còn mang theo lượn sóng rạo rực, như đang câu khách vậy.
Kiêm Trúc, “…”
Nói lời đa tạ rồi chia tay.
Gió đêm lướt nhẹ qua mặt, thổi bay lọn tóc mai của y, ánh dương chiều tà ở xa xa tô điểm thêm trên đường viền gò má một vòng sáng màu vàng.
Giang Triều Vân ước ao, “Nhìn ngươi xem, chưa nhập môn thanh danh đã lan truyền khắp nơi rồi.”
Kiêm Trúc hiểu rõ, “Hết cách rồi, sa vào bởi tài hoa, hết lòng bởi nhân phẩm.”
Giang Triều Vân, “…”
Hắn lại cảm khái, “Giang Ân bị ngươi nghẹn mắt đỏ không phải là không có lý do.”
Trở về đến đông viện, có một bộ phận người tham gia thí luyện đang tụ tập trong sân thảo luận chuyện tu hành.
Kiêm Trúc thấy Giang Ân cũng ở trong sân, bèn không dừng bước đi thẳng vào phòng mình.
Phòng ở là hai người một gian, Kiêm Trúc và Giang Triều Vân chung một phòng, sau khi trở về phòng y sửa sang giường chiếu lại một chút, sau đó lấy y phục để thay đi ra.
“Nghe nói sau núi có bể tắm tự nhiên.”
Giang Triều Vân lên tinh thần, lần nữa thuật lại lời đồn nghe được trên phố, “Ngâm nước tốt lắm, tốt lắm đó, bể tắm của Lâm Viễn tông toàn là linh tuyền chảy ra từ linh mạch! Một lần ngâm thì nâng cao tinh thần đầu óc tỉnh táo, hai lần thì tuổi xuân lâu dài, ba lần trường sinh bất lão.”
Kiêm Trúc không biết hắn lại nghe lời đồn ở đâu, “Ý huynh là chưởng môn và các trưởng lão tắm khô hết ấy hả.”
“…” Giang Triều Vân suy nghĩ cẩn thận trong chốc lát, lời đồn chưa dập đã tan.
Sắc trời trong lúc hai người nói chuyện đã muộn hơn bữa tối không ít, trong sân mờ mờ.
Chỉ có hai đệ tử nội môn đang cầm hai ngọn đèn lồng đứng canh giữ ở cửa viện, có vài người đang đứng xung quanh gần cửa viện.
Kiêm Trúc thấy Giang Triều Vân còn đang chuẩn bị, bèn đứng dậy đi ra cửa.
Y đi về phía hai đệ tử đang đứng ở cửa viện, “Sư huynh, phía trước núi có thể tùy ý đi lại hay không?”
Một tên đệ tử trong đó đáp, “Tất nhiên không được, các đệ vẫn chưa chính thức bái vào tông môn, những nơi được đi chỉ có thiện đường, chỗ ở, còn có bể tắm phía sau núi, những nơi khác không có chuyện gì đừng đi lung tung.”
Kiêm Trúc nói, “Buổi tối ăn nhiều, muốn đi dạo quanh một chút.”
“Ây, đệ cố chịu một chút.” Đệ tử kia nói xong lại nhìn vào mắt Kiêm Trúc, ánh đèn sắc màu ấm soi lên bóng người ôn hòa tươi đẹp, hắn nhịn không được giải thích, “Không phải chúng ta không thấu tình đạt lý, nhưng mấy ngày nay thần hồn nát thần tính, cách đây không lâu mới có một người không rõ thân phận tự tiện xông vào tông môn ta, đến ngay cả tiên tôn cũng…”
“Tịch Lam!” Một người đệ tử khác lên tiếng cắt ngang lời hắn.
Tịch Lam đến lúc này mới phản ứng được, biết mình đã nói nhiều, vội phất tay một cái ra hiệu cho Kiêm Trúc trở lại, “Được rồi được rồi, đừng hỏi nữa.”
Hắn nói xong lại nhìn ra chung quanh, “Các ngươi coi như không nghe thấy gì nhé!”
“Đã biết ạ, sư huynh!” Đám người xung quanh đáp lại, Giang Ân cũng đáp một tiếng theo, vẻ đăm chiêu.
Kiêm Trúc nghe thấy không được đi dạo, quay đầu trở về, còn chưa bước vào cửa đã chạm mặt với Giang Triều Vân.
Thấy hắn ôm y phục, lên án mình, “Chẳng phải nói là đi tắm cùng mà, sao ngươi lại lén ta đi mất!”
Kiêm Trúc đi vào cầm một kiện ngoại sam rồi đi ra, “Ta chỉ đi dò đường thôi.”
Giang Triều Vân liếc nhìn con đường còn chưa tới cửa viện, nghi ngờ đuổi theo bước chân Kiêm Trúc.
Ra cửa viện dọc theo con đường nhỏ đi lên núi, bốn phía là rừng cây tùng thấp xanh um tươi tốt, thềm đá được khảm vào bùn đất một cách bất quy tắc.
Đi mới nửa dặm đã nghe thấy tiếng nước, không khí xung quanh cũng trở nên ẩm ướt.
Kiêm Trúc dọc theo bậc thềm lên núi đi thêm mấy trăm thước nữa, vừa rẽ qua trước mắt lập tức xuất hiện một đầm nước rộng lớn ấm áp.
Mặt nước trắng đục bốc lên hơi nóng, một khoảng mịt mờ.
Trong đầm đã có hai ba người ngồi sẵn, ngoại bào màu xanh biếc vắt bên thành hồ, là đệ tử nội môn của Lâm Viễn tông.
Tiếng mọi người nói chuyện xôn xao ngừng lại, khi ngẩng đầu lên nhìn thấy dung mạo của Kiêm Trúc thì không hẹn mà cùng choáng váng.
Giang Triều Vân xoạt xoạt hai ba cái cởi bỏ ngoại bào, đùng một cái nhảy xuống nước, làm khơi lên một vòng bọt nước.
Tiếng động thu hút sự chú ý chú của đám người, bọn họ phục hồi tinh thần, dời tầm mắt đi.
Xếp ngoại bào dưới chân, Kiêm Trúc mặc trung y xuống nước.
Trung y trắng tinh thấm nước dán sát vào người, Giang Triều Vân nhìn thoáng qua, âm thầm thấy vui vì mình thẳng tắp.
Hắn chưa quên chuyện Kiêm Trúc thích đồng tính, bèn nhắc nhở, “Y phục của ngươi có phải hơi mỏng quá không…”
Kiêm Trúc chậm rãi nói, “Ta cũng không thể võ trang đầy đủ xuống ngâm nước được.”
Giang Triều Vân không chịu khuất phục, “Tại sao lại không thể?”
Kiêm Trúc, “Cái đó không gọi là tắm, mà là rơi xuống nước.”
Giang Triều Vân thử tưởng tượng trong đầu, nhất thời cảm thấy có lý một cách sâu sắc.
Hai người ngâm mình trong ao trong chốc lát, bỗng nhiên phía sau truyền đến tiếng trò chuyện và tiếng bước chân.
Theo âm thanh tới gần, sắc mặt Giang Triều Vân cũng sầm xuống.
Quả nhiên, không mất quá lâu đã trông thấy đám người Giang Ân từ ngã rẽ xuất hiện bên đầm nước.
Giang Ân nhìn thấy hai người cũng không bất ngờ, cùng đồng bạn cởi ngoại bào sau đó đồng thời xuống nước.
Khoảng cách của bọn họ rất gần, chắc là kiêng dè các đệ tử nội môn vẫn còn ở đây, nên Giang Ân không mở miệng gây hấn, chỉ liếc Giang Triều Vân một cái khinh bỉ, lại quay đầu tán gẫu cùng đồng bạn.
Nội dung tán gẫu không nằm ngoài nào là “xã giao giữa trực hệ thế gia”, “chuyện tu luyện của thiên chi kiêu tử” vân vân.
Trong hồ nước hơi nóng lượn lờ, Kiêm Trúc nghe một hồi thì thấy buồn ngủ.
Bên cạnh vang lên tiếng nước, y mở mắt, trông thấy Giang Triều Vân lên bờ khoác ngoại bào, “Ta không tắm nữa, không biết tên nào đánh rắm trên mặt nước, xông ta ngạt thở.”
Giọng nói của Giang Ân chợt ngừng, lạnh lùng chế giễu một câu, “Không ngâm được linh tuyền còn tìm lắm cớ thế làm gì, lợn rừng không ăn được cám mịn.”
“Ngươi…”
“Vậy ta cũng về luôn.” Kiêm Trúc lên tiếng cắt ngang màn chặn họng của hai người, ào một tiếng đứng dậy từ trong nước.
Hai tay y chống bên bờ, giọt nước thuận theo nhỏ xuống bờ ao, lưu lại từng vệt nước sẫm màu.
Vành tai của một tên trực hệ bên cạnh Giang Ân hơi đỏ lên, chỉ nhìn thoáng qua đã vội vàng cúi thấp đầu.
Trong lòng Giang Ân “chặc” một tiếng, nhìn người đang trồi lên mặt nước một lượt từ trên xuống dưới.
Vóc người Kiêm Trúc không gầy gò, trung y rất mỏng dán chặt vào thân thể, mang theo một loại vẻ đẹp cân xứng mượt mà.
Mặc dù biết y đã mang tiếng có đạo lữ cùng giới, nhưng giờ khắc này cũng không thể nào coi y là nữ nhân được.
Giang Ân đang định thu tầm mắt lại, đột nhiên thoáng nhìn thấy dưới lớp áo nửa xuyên thấu đó, bên hông dường như lộ ra một vết thương đỏ như máu.
Hắn sửng sốt.
Xoạt —— ngoại bào che lên đầu vai, ngăn cản tầm mắt tìm tòi nghiên cứu của hắn.
Kiêm Trúc buộc lại vạt áo xong thì đi về phía con đường núi lúc đến, “Về thôi.”
Giang Triều Vân cùng y một trước một sau rời khỏi đầm nước.
Hai người đi được mấy trăm thước, sắc trời đã hoàn toàn tối lại, trung y chưa khô mang lại cảm giác mát mẻ.
Giang Triều Vân cắn răng, “Tắm cái thôi mà cũng có thể gặp được, đúng là xúi quẩy!”
Kiêm Trúc ôm tay áo đi phía trước, “Mọi sự gặp gỡ trên đời, mười phần có tám chín phần là do duyên phận.”
Giang Triều Vân chống cự, “Xí, nghiệt duyên!”
Kiêm Trúc cười cười, bước xuống mấy thềm đá, cây rừng hai bên đường thưa thớt, vén ra màn trời ngập sao.
Đốm sáng loang lổ rơi trên người, trung y phất phơ nương theo bước đi.
Giang Triều Vân vẫn còn đang bối rối đoạn duyên phận không nên tồn tại đó, “Chúng ta chắc chắn là một hai phần còn lại.
Mà một hai phần còn lại là gì?”
Cánh môi mỏng của Kiêm Trúc khẽ hé.
Gió đêm xuyên rừng, cành lá vang lên sào sạt, hai chữ phát ra từ đôi môi bị gió đêm vò nát, hòa lẫn vào màn đêm.
Gió ngưng cây ngừng, bóng người y đã bước ra xa năm, sáu thước, Giang Triều Vân phục hồi tinh thần lại, đuổi theo sát.
…
Sáng hôm sau, nắng sớm phá mây.
Kiêm Trúc khoác ngoại bào đẩy cửa phòng bước ra, đối diện với hướng mặt trời mọc, trên mặt mang một lớp ban mai mỏng manh.
Giang Triều Vân vừa luồn tay áo vừa đi ra ngoài, mới ngước mắt lên đã bị góc nghiêng của người trước mặt lóe qua một thoáng.
Động tác khoác áo chợt ngừng.
…cứ có cảm giác vị đạo hữu này của hắn hôm nay sặc sỡ loá mắt khác thường, giống như là sắp đi nối lại tình xưa vậy..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...