Sợi dây cột tóc màu bạc nhẹ nhàng lay theo gió núi, chữ “Thương” khắc trên viên hồng ngọc phản chiếu lại ánh nắng.
Hiếm khi Hoài Vọng thấy hơi luống cuống, ngón tay co lại đưa sợi dây cột tóc sang.
Kiêm Trúc không vươn tay ra đón lấy, mà xoay người đi tới trước mặt Hoài Vọng dù bận vẫn ung dung nhìn hắn.
Khoảng cách giữa hai người rất gần, Hoài Vọng muốn lui lại, nhưng trong tay hãy còn đang nắm sợi dây cột tóc đó, trong lúc nhất thời tiến thoái lưỡng nan.
Một lúc sau, Kiêm Trúc ước thấy đã nhây hắn cũng gần đủ rồi, bèn giơ ngón tay móc lấy sợi dây cột tóc giữa các ngón tay của Hoài Vọng, trở tay buộc lên.
Lúc y cúi đầu lọn tóc theo động tác lướt xuống hai phía, giữa làn tóc đen để lộ ra một đoạn gáy trắng bóng như men sứ.
Đường cong xinh đẹp tiến sâu vào trong cổ áo, cứ như thế hiện ra ngay trước tầm mắt của Hoài Vọng.
Hoài Vọng không nhúc nhích, trong lúc Kiêm Trúc cột tóc thì có vài sợi quét đến vạt áo trước của hắn, sáng sớm hôm nay có cơn mưa ngang qua, mùi nước mưa đầu mùa thoang thoảng nơi đầu mũi.
Dường như cơ thể Kiêm Trúc rất dễ bị những mùi hương khác bám vào, ví dụ như khi đi tửu lâu nghe hát uống rượu, trở về lại mang theo mùi son phấn mùi rượu cũ; xới đất làm vườn trồng rau một hồi, lúc đứng dậy thì người đọng lại mùi cỏ xanh đất bùn; y từ Thương Sơn ra ngoài, chắc trong mắt người ngoài y cũng phảng phất làn hơi giá lạnh của tuyết mịn trên đỉnh Thương Sơn.
Sợi dây cột tóc chỉ hai ba lần đã một lần nữa được buộc chặt.
Hoài Vọng lui lại một bước, Kiêm Trúc ngẩng đầu lên nửa như cười đùa, nói, “Tiên tôn sau này đừng nên tùy tiện lấy đồ của người khác.”
“…ta không phải có ý đó.” Hoài Vọng mím môi.
“Ờm.” Kiêm Trúc đáp lại rất qua loa, trước khi Hoài Vọng thẹn quá thành giận, y chuyển chủ đề, “Tiên tôn muốn nhận được tin nhờ vào ta, rồi lại không muốn chia sẻ những gì ngài biết với ta.”
Y cười khẽ, “Há mồm chờ sung rụng?”
Hoài Vọng im vài giây, “Muốn trao đổi, thì phải xem tin tức ngươi mang về có giá trị bao nhiêu.”
Kiêm Trúc ha ha, “Tiên tôn cân nhắc thật sự rất rõ ràng.”
“Không thì sao.”
Không bài cảm tình nào có thể nói được với tên mất trí nhớ này, Kiêm Trúc đoán là có nói tiếp thì cũng là tự làm mình phiền, nên y bèn gật đầu đáp lại, “Vậy thì theo Tiên tôn thôi.”
Ngày hôm sau, tới canh giờ đã hẹn.
Kiêm Trúc và các đệ tử đứng thành một hàng, đi theo Vị Ất chưởng môn xuất phát từ trước Văn Tâm các, thẳng ra ngoài sơn môn nghênh tiếp khách quý.
Hà sư huynh đi bên cạnh y, nhỏ giọng nói, “Nghe nói người đến hôm nay là thiếu tông chủ của Thiên Khuyết tông, Tiết Kiến Hiểu.”
Kiêm Trúc tìm hiểu tin tức, “Đến làm gì?”
Hà sư huynh cười, “Đó không phải là chuyện ta có thể biết.”
Kiêm Trúc gật gật đầu, trong lòng tự nhủ cũng phải.
Y thầm tự suy đoán xem người Doanh Châu đến đây có ý gì, mình nên làm khoác vỏ nào mới tìm được tin tức hữu dụng.
Đoàn người mênh mông cuồn cuộn xuyên qua tiền đường đi ra ngoài sơn môn, khi đi ngang qua Văn Thanh đường thì thấy các đệ tử kỳ Trúc Cơ đang ở bên trong nghe giảng bài.
Giang Ân vốn đang hâm mộ nhìn ngoài cửa sổ, chớp mắt một cái nhìn thấy Kiêm Trúc cũng ở trong đó, suýt chút nữa đã ngồi không vững! Hắn ta đè xuống đố kị trong lòng, giống như vô ý nhỏ giọng thầm thì với người chung quanh, “Sao còn mang theo kẻ thân phận không rõ ràng…”
Khúc nhạc dạo ngắn ngủi trong Văn Thanh đường Kiêm Trúc không hề hay biết, y đi theo đội ngũ một đường ra đến trung môn, chốc lát đã đến ngoài sơn môn.
Người của Thiên Khuyết tông còn chưa tới, chưởng môn đứng ngay đầu, vẻ mặt nghiêm túc cứ như là gặp kẻ địch lớn vậy.
Tất cả nổi trội nhất trong tông môn đều có mặt ở dây hết, áo bào màu xanh biếc phất phơ đón gió, uy nghiêm túc mục.
Kiêm Trúc nghiêng đầu hỏi Hà sư huynh, “Vị thiếu tông chủ đó đến dỡ cửa nhà chúng ta hả?”
Miệng lưỡi Hà sư huynh nhúc nhích, “Không phải, nhưng mà tiên tông đệ nhất thiên hạ nhất định phải có khí thế.”
“…”
Giây lát sau, biển mây phía chân trời cuồn cuộn, gió tạt khắp nơi, tán cây vang lên sột soạt.
Thuyền vàng ngọc vô cùng xa hoa từ phía xa bay đến, chim bảy màu quay quanh, khổng tước xòe đuôi.
Nương theo tiếng chuông vang réo rắt, chiếc thuyền vàng ngọc dừng lại trước sơn môn.
Có khoảng bốn mươi, năm mươi người đi theo cùng, hai vị tu sĩ Nguyên Anh khom lưng vén tấm mành lên, từ bên mạn thuyền có một cái thang dài bằng ngọc bích trải xuống, “Mời thiếu chủ —— ”
Kiêm Trúc bỗng nhiên hiểu tại sao chưởng môn chấp nhất với bộ mặt tông môn như vậy: Tình cảnh khoa trương cỡ này, không biết còn tưởng là Lâm Viễn tông đang đón dâu.
Tấm mành được xốc lên, một người bước xuống từ cây thang dài.
Gấm Thiên Tàm Ti, đeo đầy ngọc viện, ngọc thạch trị giá đắt đỏ khua vào nhau phát ra tiếng kêu lách cách giữa bước chân, toàn thân vàng son lộng lẫy, cả người trông thoát ly trần gian.
Người tới ngẩng mặt lên, vô cùng khí thế.
Thân thể Kiêm Trúc chấn động! Khí thế quen thuộc, gương mặt quen thuộc, thiếu niên quen thuộc gần ngay trước mắt.
Trong lòng y lướt qua một chuỗi dấu chấm im lặng tuyệt đối…… Sau đó mặt không thay đổi nhìn Tiết Kiến Hiểu và chưởng môn thi lễ với nhau, đôi bên đều đang kiên cường phơi bày khí thế.
Hai con chim công đằng sau đứng múa tại chỗ, xòe tán đuôi rộng ra như đang múa quạt cho hai người vậy.
Hà sư huynh truyền âm nhập mật: Sư đệ, thiếu chủ Thiên Khuyết tông chói mắt quá, cảm giác cao không với nổi.
Kiêm Trúc: Cả người cứ như là con tê tê, người thường không dám bấu víu.
Hà sư huynh: …
Lễ nghi xong xuôi, chưởng môn dẫn Tiết Kiến Hiểu đi vào trong tông môn.
Các đệ tử nghiêng người nhường một con đường, hai người ngẩng đầu cùng bước song song về phía trước, từ từ áp sát vị trí của Kiêm Trúc.
Tiết Kiến Hiểu đang đi tới, ánh mắt ngạo nghễ đảo qua hàng đệ tử kế bên, bất thình lình đối diện với ánh mắt khó có thể dùng lời diễn tả được của Kiêm Trúc.
Cậu ta, “……”
Tiết Kiến Hiểu cả kinh trong lòng, một chân đạp lên vạt áo, “phốc phốc” một tiếng ngã nhào xuống đất! Thềm đá đã được quét tước sạch sẽ bóng loáng không một hạt bụi từ hôm qua, sau khi cậu ta quỳ xuống gần như là trượt vèo một cái tới trước mặt Kiêm Trúc ——
Khung cảnh thoáng chốc ngưng đọng.
Vị Ất chưởng môn ngổn ngang tại chỗ, các đệ tử nín thở không dám phát ra một tiếng động, mấy chục ánh mắt cùng đáp lên người hai người, cảm giác nhập vai mạnh quá, bọn họ đã bắt đầu chạm đất.
Ngay lúc con tê tê vàng lấp lánh đó lạch cạch quỳ xuống trượt dài về phía mình thì Kiêm Trúc đã thấy hơi nghẹt thở, lúc này hai người một trên một dưới nhìn nhau, trong mắt có ngàn câu vạn chữ nói lên muôn vạn ngàn tâm tư.
Chốc lát sau, y cúi người nâng cậu ta dậy, “Không cần đa lễ.”
Tiết Kiến Hiểu, “…”
Mọi người, “……”
Lạc sư huynh, người đứng bên cạnh chưởng môn, một hơi ứ nghẹn trong lồng ngực: Đã bảo là thận trọng từ lời nói đến việc làm! Không thể mất lễ nghi!!!
Mặc dù có chút một lời khó nói hết, nhưng Tiết Kiến Hiểu ít nhiều gì cũng một lần nữa đứng lên.
Cậu ta vào trận phát huy, nắm bàn tay đang đưa ra của Kiêm Trúc, “Xem ra ngươi vẫn chưa quên ám hiệu mà chúng ta đã giao ước.”
Kiêm Trúc, “…” Không, không hề có cái loại giao ước lạ lùng đó.
Mọi người liên tục đón nhận từng cơn sóng kinh ngạc: Quan hệ cá nhân của hai người rất sâu đậm, thậm chí còn âm thầm bí mật giao ước riêng?
Chưởng môn là người hoàn hồn trước nhất, vài bước đi tới, “Đệ tử Kiêm Trúc, có quen biết với Tiết thiếu chủ?”
Kiêm Trúc còn chưa mở miệng, Tiết Kiến Hiểu đã khoát khoát tay, “Quen biết sơ sơ!”
Vị Ất chưởng môn liếc nhìn Kiêm Trúc một cái, vẫy tay gọi y đến bên cạnh mình, “Qua bên này, ôn chuyện với Tiết thiếu chủ.”
Đoàn người một lần nữa lên đường.
Tiết Kiến Hiểu như đồng hương gặp được đồng hương, không thèm giả ngầu nữa, kéo tay Kiêm Trúc cả đoạn đường đi cứ nói nói mãi, hoàn toàn thả bay mình.
Cuối cùng thì chưởng môn cũng không cần phải gắng gượng giữ giá nữa, sải bước đi phía trước, thần thái sáng láng.
Bọn họ trở về theo đường cũ, lúc đi ngang qua Văn Thanh đường, Giang Ân lại ngẩng đầu nhìn thoáng qua: Chỉ thấy khách quý đứng bên cạnh chưởng môn, còn Kiêm Trúc thì đứng bên cạnh khách quý, hai người thân thiết chuyện trò vui vẻ.
Tay của cầm bút hắn run nhẹ lên, bắn ra vài giọt mực nước: Đáng ghét, kẻ đó chắc chắn là biết thứ thuật yêu mị nào đó!
Kiêm Trúc vốn còn tưởng là người Doanh Châu đến là do có chuyện lớn gì xảy ra, không ngờ là Tiết Kiến Hiểu bỏ nhà đi chơi đi dạo đến.
Mọi người ngồi cùng một chỗ hàn huyên mấy chủ đề không dinh dưỡng một hồi, Tiết Kiến Hiểu bèn nói để cho Kiêm Trúc nói chuyện riêng với mình.
Chưởng môn vẫn còn công việc phải làm, nghe vậy thì căn dặn Kiêm Trúc tiếp đãi khách đàng hoàng, sau đó dẫn theo Lạc Trầm Dương cùng rời đi.
Ngay sau khi mọi người rời đi, Tiết Kiến Hiểu không ngồi nghiêm chỉnh nữa mà ngã ngồi ra, “Mệt mỏi quá.”
Kiêm Trúc nhìn cậu ta khó hiểu, “Cần gì chứ.”
Tiết Kiến Hiểu lắc lắc đầu, sự chấp nhất dành cho giả ngầu không thể suy chuyển được.
Cậu ta chuyển chủ đề sang Kiêm Trúc, “Không phải ngươi nói đi tìm người sao?”
“Người đó ở ngay trong Lâm Viễn tông.”
Tiết Kiến Hiểu vẻ mặt hóng hớt, “Đã tìm được chưa?”
Kiêm Trúc lắc đầu.
Không tính là tìm được, dù sao thì Hoài Vọng vẫn chưa nhận ra y.
Tiết Kiến Hiểu không truy hỏi nữa, “Vậy bây giờ ngươi đang ở chỗ? Mau dẫn bổn thiếu chủ đi xem xem nơi ở ngươi.”
“Không vào được.”
“Tại sao?”
Trong đầu Kiêm Trúc nổi lên khuôn mặt lạnh lùng sương gió của Hoài Vọng, “Có hung thú trấn sơn.”
Tiết Kiến Hiểu run lập cập, “Vậy thôi quên đi.”
Hai người tản bộ lòng vòng trong tông môn, Kiêm Trúc thám thính thông tin với cậu ta, “Gần đây Doanh Châu có xảy chuyện gì không?”
Tiết Kiến Hiểu chọt vào nhánh hoa rũ xuống ven đường, phiến lá rơi đầy người, “Không biết nữa, bản thiếu chủ đã ra khỏi nhà lâu lắm rồi.
Nhưng mà mấy tháng nay lại không thấy trong nhà ngó ngàng gì đến, không biết là do có việc bận hay là bỏ cuộc nghỉ chữa nữa.”
Kiêm Trúc đăm chiêu, “Sau này có thông tin gì thì nhớ chia sẻ cho ta.”
“Không thành vấn đề, dù sao chúng ta cũng là nan huynh nan đệ.” Tiết Kiến Hiểu hào phóng đáp lại, lấy một bầu rượu ra, “Phong cảnh ở đây không tệ, nào uống cùng bản thiếu chủ chút nào!”
“…”
Đến khi ánh nắng đã tắt dần, Tiết Kiến Hiểu cũng rời khỏi Lâm Viễn tông.
Sau khi Kiêm Trúc xin phép với chưởng môn xong thì trở về Thương Sơn, Hoài Vọng đang ngồi trong đình viện.
Con hạc trắng lớn đang vẩy lông chim, thấy y bước tới thì há mỏ dài kêu một tiếng.
Hoài Vọng ngước mắt nhìn sang.
Kiêm Trúc túm tay áo vút qua, “Thiếu tông chủ của Thiên Khuyết tông đã về…”
“Hắn chính là người hẹn ngươi uống rượu?” Hoài Vọng đột nhiên mở miệng.
Kiêm Trúc hơi ngạc nhiên, không hiểu tại sao hắn bỗng nhiên nhắc đến chuyện đó.
Mùi rượu nhàn nhạt tràn ngập giữa hai người, giống như hai lần nọ.
Kiêm Trúc phản ứng lại, nhướng mày nói, “Đúng thế thì sao.”
Ngón tay thon dài gõ gõ lên bàn đá, Hoài Vọng nhìn y, “Lần này hắn cố tình đến tìm ngươi? Quan hệ của hai ngươi là như thế nào.”
“Đó là chuyện riêng của ta, Tiên tôn quan tâm lắm sao?”
“Chuyện riêng của ngươi không liên quan gì tới ta.” Sắc mặt Hoài Vọng không đổi, “Ta chỉ quan tâm chuyện Doanh Châu.”
“…” Kiêm Trúc lại bị hắn thọc một dao sau lưng, ha ha nói, “Quan hệ hữu duyên thiên lí năng tương ngộ.”
Hoài Vọng nghe vậy không nói gì, chẳng biết là tin hay không tin.
Hắn không có tình người, Kiêm Trúc giải quyết việc chung với hắn, hai ba câu nói lại mọi chuyện, rồi đòi ngược lại hắn, “Đến Tiên tôn.”
Hoài Vọng hỏi, “Ngươi muốn biết cái gì?”
“Vì sao Tiên tôn không mong linh khí thức tỉnh.”
“Trật tự và cân bằng của Tam giới sẽ bị phá hỏng.” Hoài Vọng nói, “Bây giờ kẻ trên trông coi kẻ dưới, người mạnh kiềm chế nhau, nhưng nếu như có một ngày, thực lực của tất cả tu sĩ trên Cửu Châu cùng bất ngờ tăng lên, ngươi nghĩ xem sẽ có chuyện gì xảy ra?”
Hắn giương mắt, “Quốc thái dân an?”
Vẻ lạnh lùng nơi đáy mắt Hoài Vọng làm cho sống lưng Kiêm Trúc lạnh toát, trong đầu đột nhiên nhảy ra một câu: Bạo.
Loạn.
Sắc mặt Kiêm Trúc hơi sầm xuống, “Là do ai làm hay là tự nhiên?”
“Linh khí thức tỉnh không phải là thứ sức người có thể làm được, nhưng phù trận trong môn phái là do người làm.”
Một cái thiên tai, một cái nhân họa, hai thứ nhìn như không có chút liên quan nào.
Lại cột có một sợi dây vô hình liên kết giữa Lâm Viễn tông và chốn Doanh Châu cách ngoài ngàn dặm.
Kiêm Trúc ôm tay áo nghiêng đầu nhìn về phía chân trời ngập ánh hào quang vời vợi, “Chỉ mong đừng có chuyện lớn xảy ra.”
Hoài Vọng mở miệng, “Độ khả thi của việc xảy ra chuyện rất lớn.”
Kiêm Trúc, “…”
Y chỉ vừa nghĩ tới cái miệng đã khai quang hư hư thực thực đó của Hoài Vọng là đã hãi hùng khiếp vía.
Ánh mắt y nhìn về phía hắn khá là kiêng kỵ, “Ngài có thể nói gì đó tốt lành chút được không?”
Hoài Vọng không ủng hộ, “Tất cả mọi chuyện đều phải chuẩn bị cho tình huống xấu nhất.”
Kiêm Trúc mất cảm giác, “Tỷ như bị thiên lôi đánh?”
Hoài Vọng cau mày, hiển nhiên là không thể hiểu được hàm ý sâu xa trong lời y nói.
Manh mối về Doanh Châu vẫn chưa rõ, hai ngày sau Kiêm Trúc lại thu được truyền tin của Tiết Kiến Hiểu.
Tiết Kiến Hiểu suy sụp làm vẻ mặt tiểu thiếu chủ khổ lắm, “Trong nhà tự nhiên cho người bắt ta về rồi, bạn à, tạm biệt chưa kịp vẫy tay!”
Kiêm Trúc cách khung truyền tin vẫy vẫy tay với cậu ta, “Hoàn thành tâm nguyện cho cậu.”
Tiết Kiến Hiểu nghẹn một chút, “Bản thiếu chủ đa tạ ngươi.”
Cậu ta còn chưa kịp nói hai câu thì hình như ở bên khác có người gọi, Tiết Kiến Hiểu bỏ lại một câu “có rảnh liên hệ” với Kiêm Trúc rồi lập tức cắt đứt truyền tin.
Kiêm Trúc khe khẽ thở dài, Tiết Kiến Hiểu bị bắt về nhà, còn Hoài Vọng thì hai ngày nay không biết đã đi đâu rồi, chẳng lúc nào trên Thương Sơn thấy được bóng dáng của hắn.
Cuộc sống điều độ vơi đi một nửa, Kiêm Trúc trống vắng vô cùng.
Chỉ có tiểu thuyết mới ra lò của Giang Triều Vân mới có thể mang đến cho y đôi chút niềm vui thấm vào ruột gan.
Xong khóa buổi tối, trong ánh tà dương buổi hoàng hôn, hai người đang trên đường trở về.
Kiêm Trúc vừa lật “lần chạm mặt động trời động đất” của y và Hoài Vọng dưới ngòi bút của Giang Triều Vân, vừa nghe hắn lải nhải kể lại chuyện trong tông môn dạo gần đây.
“Lần trước thiếu tông chủ của Thiên Khuyết tông đến thăm, rất nhiều người nhìn thấy ngươi và hắn dắt tay đồng du dưới hoa xuân nắng rực, ai cũng nói nhan sắc ngươi kinh thế, lọt được vào mắt xanh của thiếu tông chủ.”
Kiêm Trúc lật sang một sang tiểu thuyết, “Không ai nói chúng ta biết nhau từ trước sao?”
Giang Triều Vân đã rất có kinh nghiệm, “Mọi người ai cũng muốn nghe chuyện kích thích nhất thôi.”
“…”
Kiêm Trúc cảm khái, mình đúng là rất biết dạy người bắt cá.
Hai người ở hai chủ phong khác nhau, đi tới lối rẽ thì ngừng lại, chuẩn bị từ biệt mỗi người một hướng.
Ánh hoàng hôn chiều tà kéo dài bóng người trên mặt đất, Kiêm Trúc trả sách lại cho Giang Triều Vân, hắn đưa tay ra nhận, bỗng có gió nổi lên, trang giấy ào ào lật.
“Lách cách”, Giang Triều Vân vội vàng đóng sách lại nhét vào trong túi, tiếng gió chưa lặng, hắn quay đầu nhìn về nơi gió kéo đến, “Gió lớn quá lớn.”
Kiêm Trúc cũng nhìn theo nơi đầu ngọn gió, ánh mắt xuyên qua dãy núi tầng tầng lớp lớp, ở nơi chân mây cuối trời mơ hồ bất định, lớp mây cuộn trào tích tụ, như sắp mãnh liệt kéo đến.
Nỗi lòng y thoáng trĩu xuống.
“Ngươi đi về trước đi.” Kiêm Trúc vỗ vỗ Giang Triều Vân, “Đóng kỹ các cửa, cẩn thận củi lửa.”
“Sao cơ? Có chuyện gì vậy?” Giang Triều Vân mờ mịt.
“Không có gì.”
Kiêm Trúc căn dặn xong thì phi thân đi mất, chỉ qua mấy câu nói mà gió to đã dần lên, y đón gió, y phục đệ tử màu xanh biếc phần phật tung bay, mái tóc tùy y phất phơ bay sau lưng.
Viên hồng ngọc trên sợi dây cột tóc rũ xuống, dưới ánh tà dương chiếu nghiêng đỏ thẫm như nhỏ máu.
Tốt nhất là không có gì.
Kiêm Trúc mặt không thay đổi nghĩ, dựa theo cái nết của Hoài Vọng, hại đồng bọn (1) xong rồi bỏ chạy không thấy đâu, hơn phân nửa là không có chuyện tốt lành gì rồi.
Ha ha..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...