Cánh mi của Kiêm Trúc nhấp nháy, một giọt nước rơi xuống đọng lại trên mí mắt.
Hoài Vọng buông y ra, trầm giọng nói, “Hỏi ngươi.”
Thần trí y chậm rãi tỉnh táo lại, “Mê mẩn tu hành, không thể tự kiểm soát được mình.”
Giữ đôi môi mỏng của Hoài Vọng bật ra một tiếng xì khẽ, “À”
“…” Cá Kiêm Trúc ướp muối (1) đã cảm thấy bị sỉ nhục.
Hai người lội đến gần bờ ao, ngoại bào, tất và giày đã cởi ra vẫn còn nằm trên mặt đất.
Cả người Kiêm Trúc ướt nhẹp, đôi chân trần giẫm trên bùn tuyết, phút chốc không thể phân biệt thứ nào trắng hơn.
Y cầm vạt trung sam ngước lên nhìn về phía Hoài Vọng, được voi đòi tiên, “Tiên tôn, làm phiền ngài, hong hong giúp ta.”
Hoài Vọng liếc y một cái.
Kiêm Trúc nhắc nhở, “Giống cái lần trước ấy.”
Hoài Vọng khẽ hít một hơi, cau mày ném một đạo linh lực sang.
Trung sam thoắt cái được hong khô, Kiêm Trúc thoải mái sửa sang lại tay áo vạt áo một chút, khom lưng nhặt ngoại sam khoác lên.
“Tiên tôn sao lại tới đây?”
“Đây là đầm của ta.” Hoài Vọng cố tình nhấn mạnh hai chữ cuối, hỏi ngược lại, “Ai cho ngươi tự ý đi vào.”
“Không phải ngài muốn ném ta vào ngâm một đêm sao?” Kiêm Trúc không nhanh không chậm nói, “Ta tự giác đến lãnh phạt thôi.”
“Đáy đầm nước này không phải là chỗ mà ngươi có thể đi.” Trong lới cảnh cáo của Hoài Vọng còn màng theo hàm ý sâu xa, “Một kẻ Nguyên Anh như ngươi, thế mà có thể ở dưới đáy nước lâu như thế.”
Kiêm Trúc, “Thế không phải là chẳng có vấn đề gì sao?”
“…”
Nhận ra người trước mặt có hệ thống suy luận của riêng mình, Hoài Vọng không mất thời gian với y nữa, xoay người đi thẳng xuống đầm nước.
Kiêm Trúc thấy hắn bắt đầu tu luyện, mặc lại y sam trở về.
Gốc ngô đồng cao lớn đổ bóng nghiêng dưới bước chân, sáng sáng tối tối xen kẽ nhau giữa lúc bộ hành.
Y nghĩ lại dấu ấn đột nhiên xuất hiện vừa mới trong đầu, thầm nghĩ lần sau phải tìm một cơ hội lại lẻn xuống đáy nước đó xem thử.
…
Sau khi trở về, Kiêm Trúc vốn cho là mình sẽ có chút hậu di chứng gì đó.
Không nghĩ là mấy ngày sau y vẫn vui vẻ nhảy nhót, ăn ngon, ngủ yên, nên tạm thời gác việc đó qua một bên.
Cách lần hẹn cơm với Giang Triều Vân đã qua đi một tuần, nghe nói hắn đã viết được đoạn đầu của tiểu thuyết rồi, nói muốn tìm y điều chế (2) một hồi.
Kiêm Trúc thưởng thức cách dùng từ này một lúc… cảm thấy đúng là cần phải có một buổi thương thảo.
Sau khi kết thúc buổi học sáng, gần đến buổi trưa.
Từng người đệ tử rời khỏi lớp học, hành lang của Lâm Viễn tông giao nhau, đa số tụ họp nhau ở Văn Tâm các trung tâm.
Cách Văn Tâm các chừng mười thước, Kiêm Trúc đã nhìn thấy Giang Triều Vân đang cầm một cuốn sách đứng trước lầu các.
Mấy đệ tử nội môn đi đường bước ngang qua trước mặt hắn, Giang Triều Vân nhìn xung quanh vài lần, đối diện với Kiêm Trúc thì kích động kêu lên, “Bên này!”
Hai người chạm mặt nhau rồi thì cùng đi về hướng thiện đường, Giang Triều Vân cho Kiêm Trúc xem hình tượng bối cảnh mà hắn đã thiết lập trong tiểu thuyết xong.
Kiêm Trúc lật mấy tờ, “Ngươi viết còn nhạt quá.”
Giang Triều Vân rửa tai lắng nghe, “Ngươi thấy nên sửa thế nào?”
Kiêm Trúc, “Ngươi nên viết là, chúng ta gặp lại, hắn yêu ta ngay từ cái nhìn đầu tiên, vì ta mà thần hồn chấn động, trong khoảnh khắc thiên lôi dẫn động địa hỏa (3), nhà cũ bén lửa (4), cháy đùng đùng!”
Giang Triều Vân nghe thì hơi ngạc nhiên, “Sao lại cháy đùng đùng, các ngươi không phải yêu đương mây mù sao?”
Kiêm Trúc trả sách lại cho hắn, “Văn chương bắt nguồn từ đời sống nhưng cao hơn đời sống, còn tả thực nữa thì ai đọc?”
Giang Triều Vân bừng tỉnh, nhanh chóng ghi chú lại, “Đã thụ giáo.
Còn gì nữa không?”
“Ghi là bọn ta ngày nào cũng cũng mặt trời mọc thì làm, mặt trời lặn thì nghỉ, bán mặt cho đất bán lưng cho trời, giậu đông hái cúc, trải qua cuộc sống như thần tiên quyến lữ.”
“Các ngươi còn cấy cày trồng trọt nữa hả?”
Kiêm Trúc liếc nhìn hắn thật sâu xa, “Không phải cày đó.”
Giang Triều Vân ngớ ra một giây, sau đó tỉnh ngộ! Hai tai đỏ lên lại cúi đầu viết thêm vào: Đạo lữ của y nhiệt tình như lửa, vô liêm sỉ không biết thẹn thùng, chẳng có tiết chế.
…
Hai người vừa đi vừa nói, xuyên qua trung môn tới tiền viện.
Đương lúc khí thế thảo luận hừng hực, phía trước bỗng đụng mặt với Giang Ân.
Hắn và vài tên đồng môn kỳ Trúc Cơ đi chung với nhau, con đường rộng nửa trượng, song phương không thể tránh được, kẻ thù gặp mặt đặc biệt đỏ mắt.
Mấy người đi cạnh Giang Ân dường như cảm nhận được bầu không khí thay đổi, cùng vội vàng tránh xa ra một chút không lên tiếng.
Linh cảm của Kiêm Trúc đang ở khoảnh khắc giếng phun trào, không muốn bị hắn cắt ngang, bước qua hắn định đi.
Giang Ân kiêng kỵ thực lực “kỳ Nguyên Anh” của y, nên chuyển sang cản đường Giang Triều Vân, “Trong cuốn sách này của người viết thứ linh tinh bậy bạ gì đấy, cho bọn ta mở mang tầm mắt nào?”
Kiêm Trúc liếc mắt nhìn hắn: …linh tinh bậy bạ?
Giang Triều Vân che quyển sách sau lưng, “Vì sao phải cho ngươi!”
“Đồ của Giang gia đều là đồ của ta, một đứa chi thứ như ngươi viết gì mà ta không thể nhìn?” Giang Ân cười gằn, nói giơ tay ra định giật lấy.
Tay vươn đến giữa không trung đã “bốp” một tiếng bị đánh bật ra, hắn bị đau kêu lên một tiếng rút tay về, quay đầu sang thấy Kiêm Trúc đứng một bên, quạt giấy chạm trổ phản chiếu gương mặt như gió xuân.
Giang Ân che mu bàn tay, “Ngươi dám đánh lén?”
Kiêm Trúc, “Không đánh lén, ta quang minh chính đại.”
Có lúc y cũng rất tò mò: Tại sao lần nào người này khiêu khích cũng thất bại tan tành trở về, mà còn có thể càng bại càng chiến, càng vấp ngã càng kiên cường vậy.
Giang Ân nghiêm giọng, “Sao ngươi dám đánh ta!”
“Thấy ngươi thiếu ý thức bản quyền.”
“…”
Đám người đứng đối mặt nhau, trong bầu không khí giằng co cuồn cuộn sóng ngầm.
Giang Ân quay đầu ra hiệu cho các đồng môn cũng nói gì đó, nhưng họ đều chỉ đứng bên không nói lời nào, nhìn trời nhìn đất nhìn hoa cứ là không nhìn hắn.
“Các ngươi…”
Ong ong.
Bỗng nhiên hai tiếng đá từ (nam châm) phát ra từ viên đá truyền tin trước vạt áo Kiêm Trúc, cắt ngang sự quấy rầy của Giang Ân.
Đá truyền tin mà đệ tử nội môn đeo không chỉ để cho đồng môn liên lạc với nhau, còn có thể tiếp nhận mệnh lệnh trong môn phái bất cứ lúc nào.
Linh thức đảo qua, lời truyền của chưởng môn nhảy ra: “Các đệ tử nhận được lệnh trong môn phái, nhanh đến Văn Tâm các.”
Ở đây ngoại trừ Kiêm Trúc ra thì không ai được nhận.
Giang Triều Vân hiếu kỳ, “Định làm gì vậy?”
Giang Ân nhận cơ hội quái gở, “Chắc là chuyện gì không thể lộ ra ngoài nên bị gọi đi tra hỏi chăng?”
Lời còn chưa dứt, Hà sư huynh từ hướng khác chạy đến, “Sư đệ, đệ cũng nhận được sao? Đi thôi, chúng ta đi cùng nào.”
Hắn nói xong thì đảo mặt qua Giang Ân, sống lưng Giang Ân lập tức căng thẳng, “Ta…”
Hà sư huynh cũng đã chuyển mắt đi, dường như chỉ xem đó là chuyện vặt bên đường, qua loa hời hợt.
Sắc mặt Giang Ân lập tức xanh đỏ.
Kiêm Trúc đáp lại, lại thuận miệng giới thiệu Giang Triều Vân, “Đây chính là Hà sư huynh, tạm thời nhận mặt làm quen.”
Giang Triều Vân hơi câu nệ, “Ồ ồ!”
“Sao? Làm sao vậy?” Đầu Hà sư huynh đầy dấu chấm hỏi, chưa kịp hiểu rõ tình huống đã bị Kiêm Trúc lôi đi.
“Không có gì.” Kiêm Trúc bước nhanh về hướng Văn Tâm các, “Lễ ra mắt ngẫu hứng với người có cùng đam mê mà thôi.”
Đến Văn Tâm các rồi, trước lầu các có hơn hai mươi đệ tử nội môn đang đứng.
Kiêm Trúc nhìn quanh một vòng, người đang có mặt đều có tướng mạo đoan chính, tu vi tinh thâm.
Có vài người cùng lớp với y, thấy y đến thì hơi kinh ngạc, “Kiêm Trúc sư đệ cũng nhận được lệnh truyền?”
Kiêm Trúc dùng một câu tổng kết, “Nghe tin mà đến, lạc bước trong sương mù.”
Sư tỷ bật cười, “Nghe nói ngày mai có khách quý tới chơi, chưởng môn triệu tập sớm.”
Sư huynh kế bên đã tập mãi thành quen, “Lại kéo chúng ta đến điền vào mặt tiền chứ gì?”
Kiêm Trúc hiểu được, đệ tử nội môn là cục gạch, chưởng môn nhắm tốt mà chọn.
Hà sư huynh hân hoan, “Kiêm Trúc sư đệ, ngươi mới nhập môn đã được tuyển chọn, xem ra chưởng môn rất coi trọng ngươi!”
Kiêm Trúc than thở, “Chưởng môn thật sự có một đôi mắt độc đáo biết nhìn người.”
“…”
Tâng bốc cứ như vậy cắt ngang.
Không lâu sau đó, Vị Ất chưởng môn trình diện, đại đệ tử Lạc Trầm Dương đi theo phía sau ông.
Chưởng môn nói, “Ngày mai có khách quý từ Thiên Khuyết tông đến thăm, các ngươi là nhóm đệ tử mũi nhọn trong môn chúng ta, đừng làm xấu mặt tông môn.”
Kiêm Trúc hòa lẫn đằng sau hàng ngũ phía sau thả bay hồn mình, sáng sớm vừa mới có một đợt mưa, trên đỉnh đầu vẫn còn hạt mưa đứt quãng lăn xuống theo mái hiên.
Trên ngói úp có khắc bốn chữ “Lâm Viễn tế thế”, giọng nói của Vị Ất chưởng môn liên miên lướt qua bên tai y.
“Ngày mai có mặt đúng giờ, chuyện còn lại Trầm Dương sắp xếp.”
“Vâng, sư tôn.”
Chưởng môn dùng một câu kết chuyện, để việc vặt giao cho Lạc Trầm Dương rồi rời đi.
Lạc Trầm Dương ở lại bàn giao một vài vấn đề cần chú ý, đơn giản là “thận trọng từ lời nói đến việc làm”, “không thể mất lễ” này nọ.
Kiêm Trúc nghe mà mệt rã rời, mong rằng đừng ai chạy đến chỗ các vị khách quý để khua chiêng gõ trống hát khúc nhạc buồn.
Sau một nén nhang, rốt cuộc mọi người cũng tan họp.
Kiêm Trúc thấy cũng gần đến giờ học khóa buổi chiều, quay đầu định gọi Hà sư huynh đi cùng.
“Kiêm Trúc sư đệ.” Lạc Trầm Dương bỗng nhiên từ giữa đám đông bước tới, “Sắp đi học sao?”
Kiêm Trúc gật đầu, “Tất nhiên, ta là con người ham học tuân thủ luật pháp.” Y không biết tại sao Lạc Trầm Dương gọi mình nữa, ngoại trừ lần hai người trước làm việc thiện trước đó không thành của hai người, hình như không còn lần chạm mặt nào khác.
Hà sư huynh lúc này đã kéo các đồng môn cùng lớp thập thập thò thò chuồn đi mất, Kiêm Trúc đành phải đi theo Lạc Trầm Dương về phía lớp học.
Lạc Trầm Dương ôn hòa cười khẽ, “Tuân thủ luật pháp? Khi nãy đệ đâu nghe ta nói gì?”
Lạc bước chốn thần tiên bị người ta vạch mặt tại trận, Kiêm Trúc cũng không thấy ngượng, “Đại sư huynh yên tâm, tố chất giáo dưỡng của ta đã được khắc vào trong xương.”
Lạc Trầm Dương bật cười sang sảng hai tiếng, dọc đường đi câu có câu không trò chuyện, đi thẳng đến cửa lớp học mới dừng lại, “Sư đệ đi học đi.”
Kiêm Trúc còn tưởng Lạc Trầm Dương chung đường với mình là cũng phải đi học.
Trước đó y không quá quan tâm đồng môn, cẩn thận hồi tưởng lại, thì đúng là Lạc Trầm Dương chưa từng tới lớp học.
Thì ra đây chính là đứng đầu, đứng đầu là phải khác với mọi người.
Y hiểu, gật đầu xoay người bước vào lớp.
Mới vừa vào cửa, một đám người lập tức “soẹt” cái nhìn sang —— đặc biệt là Hà sư huynh, ánh mắt sáng quắc giống như chó già.
“Sư đệ, Lạc sư huynh nói gì với đệ?”
Kiêm Trúc ngồi xuống, “Nếu Hà sư huynh có hứng thú, sao khi nãy chạy nhanh thế làm gì?”
Hà sư huynh ho nhẹ, “…khụ.”
Kiêm Trúc rất bất đắc dĩ, “Sư huynh, đừng nghĩ những chuyện có không có này, trạng thái hiện tại của huynh khiến đệ rất lo lắng.”
“Lo gì?”
“Lo rằng huynh không thể trau chuốt câu chữ cho một câu chuyện tình yêu đẹp tuyệt vời được.”
“…???”
Buổi trưa không ăn cơm, mất đi một nửa tinh lực.
Kiêm Trúc bị làm trễ nải bữa trưa, mãi đến xế chiều, đầu óc ngơ ngơ ngác ngác mới từ từ tỉnh táo lại.
Lời nói của chưởng môn lẫn vào mưa phùn còn đọng trên mái hiên lách tách nhỏ vào tai y: Ngày mai có khách quý từ Thiên Khuyết tông tới chơi.
Kiêm Trúc trầm ngâm… Thiên Khuyết tông không phải là đại tông số một Doanh Châu sao?
Đến tối trở về Thương Sơn, y tìm tới Hoài Vọng đang đọc sách bên cạnh vườn rau xanh.
Đất Thương Sơn phủ một lớp lụa trắng tinh khôi, chỉ có mảnh vườn đó là xanh um tươi tốt, dạt dào sức sống.
Mầm rau xanh biếc soi lên viền mặt Hoài Vọng, Kiêm Trúc thầm tự thấy sắc mặt hắn cũng được tôn lên trông đẹp hơn rất nhiều.
Y bước đến, “Ngày mai có khách quý từ Thiên Khuyết tông tới cửa, Tiên tôn có đi không?”
Ngón tay thon dài lật trang sách sang, Hoài Vọng không ngẩng đầu lên, “Sao phải đi?” Giọng điệu của hắn quá đương nhiên, Kiêm Trúc trong nháy mắt cảm ngộ được cảnh giới tối cao của giả ngầu.
“Ngày mai ta phải theo chưởng môn cùng đi đón khách.” Kiêm Trúc nói, “Thiên Khuyết tông là đại tông đệ nhất Doanh Châu, đến chơi ngay lúc này không biết là vì điều gì.”
“Nếu như có tin tức, trở về báo cho ta.”
Lúc hắn nói chuyện vẫn không ngẩng đầu lên, Kiêm Trúc nhìn đỉnh đầu mượt mà rực rỡ lấp lánh của Hoài Vọng, tự nhiên chẳng muốn hòa nhã bình tĩnh như thế nữa.
Huống chi Hoài Vọng còn chẳng tin y, không tin y lại còn muốn sai khiến y.
Kiêm Trúc cười khẽ, “Ha.”
Lần này Hoài Vọng ngẩng đầu lên, dường như có hơi nghi hoặc một chút, “Sao?”
Kiêm Trúc nhướng mày liếc nhìn hắn, kiệt ngạo, khiêu khích lại tản mạn, làm cho người ta nhìn muốn đánh một phát, “Tại sao ta phải nói cho ngài biết?”
Hoài Vọng đột nhiên hiểu được cảm giác của Cối Dữu: Người đối diện là Kiêm Trúc, có lúc thật sự rất khó kiềm được muốn đánh.
Hắn cảnh cáo, “Đừng quên, ngươi chưa xóa hết hiềm nghi.”
Kiêm Trúc nhẹ nhàng, “Dù sao thì Tiên tôn cũng không tin ta.”
Y nói xong xoay người muốn đi, tiêu sái đến độ dường như không để vị Đại Thừa đệ nhất thiên hạ người đời kính nể vào trong mắt.
Hoài Vọng nhịn một chút, “Đứng lại.”
Kiêm Trúc tay áo xiêu vẹo, y đứng không vững, y là ngọn gió tự do nhất trên vách đá này.
“…” Gân xanh trên thái dương Hoài Vọng giật một cái, hắn phút chốc đứng dậy, cả đời Tiên tôn của hắn lần đầu tiên không Tiên tôn như vậy.
Hắn duỗi bàn tay cao quý của mình ra, định kéo con người ngông cuồng đó trở về.
Đầu ngón tay vừa mới đến sau cổ một sát na (5), Kiêm Trúc đột nhiên có cảm giác mà nghiêng người sang.
Sợi tóc lướt qua giữa các ngón tay khớp xương rõ ràng, dây cột tóc sau lưng bị đốt ngón tay ôm lấy, vèo —— mối dây cột tóc tuột ra.
Làn tóc như mực loang, móc vào đai lưng bạc.
Hoài Vọng rút tay về, tín vật còn sót lại của chồng cũ Kiêm Trúc mà chính hắn đã phá hỏng, đang nằm lòng bàn tay hắn.
Dây cột tóc thấm lạnh, lại quấn lấy ngón giữa bắt đầu nóng lên.
Hoài Vọng nhất thời cứng đờ đứng tại chỗ cũ.
Kiêm Trúc đã quay lại, mái tóc dài buông rơi phía sau.
Y cười như không cười nhìn Hoài Vọng, “Tiên tôn đang làm gì vậy?”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...