Triệu Đoạt trong mắt lóe quả tuyệt, từng bước một mà bước tới Hoa Tưởng Dung.
Trong mắt Hoa Tưởng Dung tràn đầy sợ hãi, nàng hoàn toàn bị thiết lạc kia làm cho sợ hãi. Nàng theo bản năng mà lùi về phía sau đến khi đụng và bức tường, nhưg nàng vẫn tiếp tục bước lùi, hận bản thân sao lại không có khả năng đi xuyên tường để thoát khỏi nhà giam, rời xa cái nơi nguy hiểm này.
Nét mặt của Triệu Đoạt không có vẻ thương tiếc một chút nào, hắn thậm còn cầm thiết lạc đưa đến trước mặt nàng chính là cố ý làm nàng cảm thụ được độ nóng của thiết lạc.
“Nàng khăng khăng muốn lừa gạt bổn vương sao? Vì bảo vệ Trác Ngôn? Tên họ Lạc kia đã chết, nếu nàng còn không nói thật thì bổn vương sẽ lập tức giết chết Trác Ngôn.”
Nghe vậy, Hoa Tưởng Dung ngẩn cả người, lâm vào sợ hãi nàng đột nhiên nhớ tới, Lạc đại phu đã chết, chết như thế nào nàng cũng không rõ đến cả xác cũng chẳng thấy. Hiện tại, hắn lại muốn giết Trác Ngôn, hắn thực sự muốn nàng cả đời phải sống trong sự hối hận.
Hoa Tưởng Dung tuyệt vọng mà nhìn Triệu Đoạt, hiện giờ đối với nàng hắn đã không còn là người mà nàng hết lòng yêu thương. Trong lòng nàng bao nhiêu kỉ niệm, niềm tin cũng coi như là hoàn toàn sụp đổ, nàng bỗng nhiên ngẩng đầu, cười ha ha.
“Nàng cười cái gì? Phạm phải tội nặng như thế mà còn cười sao?” Triệu Đoạt vừa nói vừa quơ quơ thiết lạc trong tay hắn.
“Ta cười, ta đương nhiên muốn cười, ta cười ngươi là đồ ngốc, cười ngươi là cái kẻ đáng thương, ta cùng Lạc đại phu chúng ta chính là ở bên nhau thân thiết, thì thế nào?”
Không chờ Hoa Tưởng Dung nói xong, Triệu Đoạt đã vung bàn tay lên, tán nàng. Bang mà một thanh âm vang lên.
Dấu tay của Triệu Đoạt in trên khuôn mặt tái nhợt của nàng, một vết máu liền xuất hiện ở khéo miệng.
Hoa Tưởng Dung che lại sưng đỏ trên mặt, trong mắt ngậm nước, cười càng thêm dữ dội: “Ngươi đánh ta? Cho dù ngươi đánh ta cũng không thể thay đổi sự thật. Nói cho ngươi biết, ta căn bản không coi ngươi ra gì, ta gả cho ngươi, cũng bất quá là vì cái danh hào thôi, người mà ta yêu chính là Lạc Vũ, là người mà đã bị ngươi giết chết, Lạc Vũ”
Lòng Triệu Đoạt như bị thứ gì đó đâm trúng, tiếng cười Hoa Tưởng Dung làm hắn cảm thấy như bị chìm vào trong nước, hô hấp khó khăn.
Hắn trừng mắt mắt, hét lên như một con sư tử hung hãn: “Im miệng! Im miệng! Nàng im miệng! Hoa Tưởng Dung, ta không được nàng nói nữa, nàng không được nói nữa”
“Không cho ta nói, trừ phi giết ta. Ngươi là Vương gia, Nam Dương Vương trong tay có trọng quyền muốn giết một người đơn giản như nghiền chết một con kiến, chỉ cần ngươi hạ lệnh một tiếng ta cũng chỉ là quỷ dưới đao của ngươi. Nhưng mà cho dù là như thế này, ngươi cũng quản không được ta, ta tới rồi âm tào địa phủ cũng muốn nói, ta vĩnh không siêu sinh cũng sẽ nói”
“Hoa Tưởng Dung, nàng muốn chết, bổn vương sẽ thành toàn cho nàng!” Triệu Đoạt bị Hoa Tưởng Dung chọc cho tức giận đưa tay bóp cổ nàng.
Hoa Tưởng Dung theo bản năng mà giãy giụa một chút, vậy mà có thể thoát khỏi tay hắn, thuận thế quay người đi, không cho hắn có cơ hội chạm vào người nàng.Triệu Đoạt dùng chút sức quần áo của nàng liền bị rách.
Da thịt trắng như tuyết như ẩn như hiện, Triệu Đoạt lạnh lùng nhìn một mảnh cảnh xuân. Bàn tay hắn du tẩu trên da thịt của nàng: “Hắn, chính là như vậy chạm vào nàng?”
Hoa Tưởng Dung trong lòng đau xót chịu đựng không cho nước mắt chảy ra, cắn đôi môi run rẩy vẫn không hé răng.
Triệu Đoạt tiếp tục hắn động tác, ánh mắt nghiêm túc mà thâm trầm: “Hắn hôn qua nơi này của nàng? Nơi này? Hay là nơi này?”
Hoa Tưởng Dung chán ghét nhắm mắt, mặc cho hắn nhục nhã. Bỗng nhiên, Triệu Đoạt nheo mắt trong mắt sâu thẳm hàn quang. Tiếp theo, một tay cầm thiết lạc đặt lên lưng Hoa Tưởng Dung.
“A!!!” Một làn khói trắng bay lên, trong ám phòng tràn ngập một tiếng kêu thảm. Dưới thiết lạc làn da trắng noãn đã co rút lại, nhăn thành một mảnh, nơi đó còn chảy ra vài vết máu, bên ngoài còn vài cạnh cháy đen.
Hoa Tưởng Dung không thể chịu nổi khổ hình sớm đã ngất đi, toàn thân quần áo bị mồ hôi làm ướt, cơ hồ toàn bộ dán vào thân thể nàng phác hoạ ra đường cong lả lướt.
“Vương gia, lỗ tai phu nhân đã đổ máu”
Triệu Đoạt nghe vậy, đem ánh mắt dừng ở trên lỗ tai Hoa Tưởng Dung, quả nhiên nhìn thấy máu đỏ trong lỗ tay nàng chảy ra. Trong lòng hắn hiểu rõ, là vừa rồi mình dừng lực quá nặng, một cái tát rơi xuống làm lỗ tai nàng bị thương.
Nhưng là do nàng gieo gió gặt bão, là nàng phản bội trước đều là do nàng, đều là do nàng
Triệu Đoạt nhìn Hoa Tưởng Dung, hừ lạnh một tiếng nói: “Làm cho nàng tỉnh, bổn vương muốn tiếp tục hỏi chuyện.”
“Vương gia”
Thị vệ vẻ mặt khó xử mà nhỏ giọng nhắc nhở: “Phu nhân thân mình gầy yếu, chỉ sợ”
Triệu Đoạt bất mãn mà nhìn thị vệ, uy nghiêm nói: “Sợ cái gì? Nàng còn không chết được, các ngươi hãy làm nàng tỉnh đi.”
Đúng lúc này,bên ngoài truyền đến một trận tiếng chân. Triệu Đoạt vội vàng mà nhẹ nhàng quay đầu lại thấy Vương công công.
Ngay sau đó, hắn không kiên nhẫn hỏi: “Chuyện gì? Đã bắt được Trác Ngôn sao?”
Vương công công nhân cơ hội liếc mắt qua Hoa Tưởng Dung một cái, lại bị bộ dạng chất vật của Hoa Tưởng Dung dọa sợ. Ông hắn ổn địnhtâm thần, lắc đầu, lớn tiếng nói: “Khởi bẩm Vương gia, Mi Nhi tiểu thư tới.”
“Mi Nhi?” Triệu Đoạt tâm tình tối tăm rốt cuộc có một tia sung sướng, hắn liếc nhìn Hoa Tưởng Dung một cái, ngay sau đó sửa sang lại quần áo, lạnh lùng mà hừ một tiếng, phất tay áo bỏ đi. Vương công công thấy Triệu Đoạt đi xa mới nhẹ nhàng mà tới gần Hoa Tưởng Dung, vươn một bàn tay đặt ở mũi nàng để thăm dò hơi thở. Ông cảm nhận được nàng mỏng manh hô hấp, mới thu hồi ngón tay, một đường chạy theo phía sau Triệu Đoạt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...