Sắc trời dần dần sáng lên, ánh mặt trời xuyên các qua khe hở tiến vào thư phòng dần dần thay thế ánh nến. Triệu Đoạt dùng khuỷu tay chống ở trên bàn mà ngủ thiếp đi. Lúc này,từ ngoài cửa truyền đến bước chân. Hắn cảnh giác mà tỉnh dậy, thoáng chốc từ ánh mắt hắn lộ ra vẻ âm u lạnh lẽo cùng lúc cũng có chút ấm áp, cãm xúc chậm rãi mà mâu thuẫn, hòa hợp.
“Khởi bẩm Vương gia, thuộc hạ đã tìm cả một đêm nhưng vẫn không thể tìm được tung tích của Trác thị vệ.” Người thị vệ quỳ ngoài phòng lo lắng nói: “Thuộc hạ bất tài, xin Vương gia trị tội.”
Triệu Đoạt chân mày co lại, hắn tức giận lên,ngay sau đó đánh rơi giọt mực trong tay, làm mực văng vào giấy. Triệu Đoạt quay đầu lại, thình lình phát hiện, trên vách tường người trên bức họa sớm bị nhiễm đen môi.
Gió bỗng thổi mạnh, xen vào cửa sổ thổi vào phòng, tùy ý mà đùa nghịch thổi bay những trang sách trên bàn, từ nhanh đến chậm, lôi kéo trang sách xôn xao đùa nghịch. Trên bàn giấy khắp nơi bay loạn, nương theo sức gió mà bay lên.
Triệu Đoạt đôi mắt trước sau cứ chăm chú nhìn vào bức họa thiếu nữ ở trước mặt, mặc cho gió thổi loạn tóc của hắn, thổi qua môi mi. Bức họa của nàng có một nụ cười hút hồn có vài phần linh khí lại còn có chút hồn nhiên khiến người khác thật phải vấn vương.
Triệu Đoạt nhíu mày tạo thành một chữ “Xuyên”, bàn tay nắm chặt. Cuối cùng vẫn là không thể tha thứ cho sự phản bộ của nàng, đặc biệt là nghĩ đến nàng toàn tâm toàn ý mà giữ gìn cho nam nhân thần bí kia. Trong lòng hắn như bị lửa thêu đốt càng thêu càng lớn.
Cửa Thanh Hiên Các mở ra, Triệu Đoạt chắp tay đi ra, trên mặt đầy vẻ uy nghiêm.
Thị vệ nghiêm mặt quỳ gối trước cửa để chờ trách phạt, thấy hắn đi ra cung kính nhỏ giọng nói: “Vương gia.”
“Đi theo bổn vương.”
Trong Ám phòng, HoaTưởng Dung để chân trần, ôm cánh tay ngồi ở trong góc suốt một đêm. Nơi này âm u ẩm ướt,khiến cho trên người Hoa Tưởng Dung vừa đau vừa ngứa, giống như bị cắn bởi hàng ngàn con kiếm.
Gió đêm lạnh lẽo, thổi vào phòng, Hoa Tưởng Dung nhắm mắt lại,cố gắng để không nghe thấy tiếng sói tru giống như tiếng quỷ kêu rào nhưng mà chính nàng cũng không biết nơi này đã chết bao nhiêu người, tồn tại bao nhiêu cô hồn dã quỷ.
Bao nhiêu đau đớn cùng sợ hãi tra tấn nàng nhưng nàng vẫn nỗ lực giữ bình tỉnh, hy vọng cho trời mau sáng. Mà sắc mặt nàng dần dần trở nên tái nhạt. Thân thể càng thêm suy yếu, nàng run rẩy giống như một con mèo nhỏ, nàng thật sự sợ hãi, nàng sợ đợi không được đến khi trời sáng.
Tiếng bước chân vang lên, càng lúc càng gần, thẳng đến nơi nàng bị giam, nàng vẫn là vô lực mở to mắt.
Triệu Đoạt nhìn Hoa Tưởng Dung, ngửa đầu dựa vào tường, khuôn mặt nhỏ của nàng nhợt nhạt như tờ giấy. Hắn nghĩ đến đêm đông lạnh lẽo. THì trong lòng phát sinh khoái cãm trả thù.
“Giả chết sao?” Triệu Đoạt cười lạnh hỏi.
Hoa Tưởng Dung không muốn cử động, cũng không còn sức lực để cử động, nàng chỉ là nhàn nhạt mà kéo kéo khóe miệng mà tiếp tục chịu đựng toàn thân bị đau đớn.
Cứ như vậy bị làm lơ? Có thể thấy được, nữ nhân này còn không biết chính mình đã phạm phải một lỗi không thể tha thứ, hay căn bản nàng không đem hắn để trong mắt.
Triệu Đoạt nghiến răng nhìn nàng, chỉ hận là không thể hủy hoại nàng: “Người đâu, đánh thức nàng ta vậy.”
Cứ thế nước lạnh như từ trên trời mà giáng xuống người Hoa Tưởng Dung, nàng cảm thấy cả người giống như rơi vào một động băng lạnh đến thấu xương. Nàng mở mắt nhìn Triệu Đoạt.
Triệu Đoạt nhăn mày, lạnh nhạt nói: “Không cần dùng ánh mắt này nhìn bổn vương, nếu nàng còn chờ mong bổn vương sẽ tha thứ cho nàng thì hãy tỉnh mộng đi.’’
Đúng vậy, là nàng không thanh tỉnh a. Triệu Đoạt sao có thể đối xử tốt với nàng được? Đã có lúc hắn ôn nhu cũng là bởi vì hắn muốn nàng. Trong lòng nàng nếu muốn Triệu Đoạt đối tốt với nàng thì chắc nàng chỉ đổi lại sự thất vọng. Hiện tại, trong đầu nàng chẳng còn dám nghĩ đến tình cảm của nàng cùng Triệu Đoạt nữa, nàng chỉ cần biết tin tức của Lạc Vũ, dù sao thì hắn cũng vì nàng mà bị liên lụy, nếu hắn có bất trắc gì nàng sẽ vì vậy mà ái náy cả đời.
Nghĩ đến đây, Hoa Tưởng Dung bổng giật mình, lại cảm thấy cảm giác đau đớn chợt ùa đến, tức khắc mồ hôi lạnh hòa cùng nước cùng nhau chảy xuống. Nàng cố nén đau, cắn răng hỏi: “Lạc đại phu, Lạc đại phu huynh ấy”
Nghe được Hoa Tưởng Dung vừa tỉnh đã hỏi tới nam nhân kia, Triệu Đoạt liền tức giận. Hắn hừ lạnh một tiếng nói: “Tiện nhân, nàng vừa tỉnh dậy đã hỏi đến hắn sao không lo cho bản thân nàng còn khó giữ? Được, bổn vương nói cho nàng biết, hắn đã bị bổn vương băm thành thịt nát, vĩnh không siêu sinh.”
“Cái gì!” Hoa Tưởng Dung mở to hai mắt nhìn,dù như thế nào cũng không dám tin tưởng đây là thật sự, nhất thời khí huyết dâng lên, hô hấp cứng lại, ngất đi.
“ Đánh thức nàng ta!” Triệu Đoạt vô tình nói, bọn thị vệ không dám chậm trễ, lại dùng nước đánh thức Hoa Tưởng Dung.
Hoa Tưởng Dung tỉnh dậy, trong mắt tràn đầy tuyệt vọng, mơ hồ không rõ mà nói: “Lạc đại phu là vô tội, nếu là bởi vì ta mà chịu khổ, ta chẳng phải là vĩnh viễn tẩy không được tội này này hay sao.”
“Đúng vậy, nàng như thế nào tẩy được tội? Nàng thông đồng cùng người khác, hợp mưu tiến vào Nam Dương Vương phủ, ý đồ gây rối, lại còn không biết xấu hổ, làm ta phải hổ thẹn, nàng còn tưởng rửa sạch cái gì?
.” Triệu Đoạt run rẩy mà gầm nhẹ, “Hoa Tưởng Dung, bổn vương khuyên nàng nên thành thật, nàng cùng nam nhân thần bí kia còn Trác Ngôn rốt cuộc có âm mưu gì?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...