Hoa Tưởng Dung không màng đến bộ dáng chật vật, vội vàng nói: “Vương gia, ta cùng với Lạc đại phu thật sự không có gì.”
“Không có gì? Trai đơn gái chiếc ở chung một phòng, ở trên giường lén lén lút lút, nàng tưởng bổn vương là người mù sao?” Triệu Đoạt nắm chặt tay, nhớ tới lúc hắn vừa mới phá cửa vào liền nhìn thấy Hoa Tưởng Dung cùng nam nhân kia dáng vẻ hoảng hốt, hắn liền hận mình không thể giết người.
“Ta thật sự không có, Vương gia, xin ngươi hãy tin tưởng ta, ta cùng Lạc đại phu là trong sạch, chúng ta cái gì cũng chưa làm qua!”
Triệu Đoạt nheo đôi mắt lại, tỉ mỉ quan sát Hoa Tưởng Dung, hắn là muốn nhìn xem nàng có thể mạnh miệng như tế nào, nhưng không ngờ Hoa Tưởng Dung kia ánh mắt kiên định, khiến hắn nhìn không ra chút sơ hở nào.
Hoặc là những lời nàng nói đều là sự thật? Triệu Đoạt bắt đầu có chút dao động, đây là lần đầu tiên hắn cãi nhau với Hoa Tưởng Dung mà lại có chút dao động. Hắn nghĩ, có lẽ là Đinh Lan các nàng mấy ngày gần đây không được sủng ái, nên cố ý tìm ra khuyết điểm của nàng, cố tình mà an bài một tuồng kịch, sao đó đem hắn dẫn tới nơi này, sau đó gặp được như vậy một cảnh tượng như thế này. Những chuyện tính kế như vậy hắn gặp cũng không ít, như thế suy nghĩ ngược lại cũng hợp tình hợp lý.
Cùng lúc này ánh mắt hắn chuyển đến nhìn đôi chân của tới Hoa Tưởng Dung đôi chân không có mang giày, hắn liền không còn lý do nào để tin tưởng nàng.
Kia một đôi chân nhỏ nhắn, không có mang giày. Hiện giờ chứng cứ đều nói rõ Hoa Tưởng Dung không trinh, không có gì chứng minh mình trong sạch, kêu hắn làm như thế nào mà tin tưởng lời nàng nói là sự thật?
Hoa Tưởng Dung ý thức được Triệu Đoạt đang nhìn đôi chân của mình, cũng cúi đầu nhìn xuống chân của mình, khi phát hiện nàng đang đi chân trần, sắc mặt tức khắc trở nên trắng bệch, ánh mắt nàng không còn trong trẻo mà là sương mù chiểu chiểu làm người khó có thể nhìn thấu.
Triệu Đoạt nhìn thấy phản ứng của Hoa Tưởng Dung liền lập tức nghĩ nàng có tật giật mi. Sắc mặt hắn lập tức trở nên lạnh lùng. Không khí lập tức đông lại lên.
“ Bổn vương tự nhận đối với nàng không tệ, nàng lại làm ra những chuyện không biết xấu hổ này!”
Hoa Tưởng Dung nhìn biểu tình tức giận của Triệu Đoạt, đặc biệt là bàn tay hắn đang nắm lại làm cho các mạch máu đều nổi lên. Nàng biết lúc này nàng nói cái gì đi chăng nữa, hắn cũng sẽ không tin tưởng giống như lúc mới vừa mới vào phủ, hắn hoài nghi nàng. Hiện tại nàng cũng không giả thích mà chỉ đem thân mình rụt lại dựa vào góc.
“Như thế nào, không nói? Chột dạ hay là sợ hãi? Bổn vương nói cho nàng biết, đừng xem thường căn phòng nhỏ này, nàng nhìn xem bốn phía ghế hùm, thiết lạc bàn, duỗi gân triển, lăn nghiền phàm là người tiến vào không chết cũng bị lột da. Hôm nay đợi bắt được nam nhân kia xử lí hắn xong, bổn vương lại đến xử trí nàng, những hình cụ này bổn vương đều muốn nàng đồng loạt thử qua!”
Nói xong, Triệu Đoạt đột nhiên vung tay áo, quyết tuyệt mà đi.
Trong mắt Hoa Tưởng Dung dâng lên một nổi kinh sợ, vừa mới sự căm phẫn trong mắt hắn làm cho nàng cảm thấy thương tâm. Đột nhiên, nàng run lập cập, nghĩ lại lúc trước hắn dùng roi để quất nàng, nàng liền tin tưởng hắn nói là sẽ làm, đem những hình cụ này cho nàng thử qua một lần.
Tuyệt vọng lớn hơn với sợ hãi, nguyên lai ở hắn trong lòng, nàng trước sau chỉ là một kỹ tử ti tiện, hắn chưa bao giờ có một khắc tin tưởng nàng, cũng chưa từng có sự trung thành và tình yêu của nàng dành cho hắn.
Khóe miệng nàng nở ra một nụ cười khổ, trong mũi cảm thấy đau xót, một giọt lệ từ trong hốc mắt trào ra nàng dùng tay nhẹ nhàng mà lau nó. Khóe mắt kia cứ như âm thầm thế Lạc ngôn cầu nguyện.
Triệu Đoạt nổi giận đùng đùng mà từ ám phòng đi ra liền lập tức chạy tới Mai Viên, phát hiện một đám thị vệ bị đánh nằm lăn ra trên mặt đất, mà nam nhân cùng Hoa Tưởng Dung yêu đương vụng trộm lại không thấy bóng dáng đâu.
“Người đâu rồi?” Triệu Đoạt trừng mắt nhìn xung quanh làm cho bọn họ đều cảm thấy hoảng sợ.
Một cái thị vệ ôm bụng đau đớn nói: “Vương gia, chúng tiểu nhân làm việc không tốt, vốn dĩ chúng tiểu nhân đã bao vây người nọ, không ngờ Trác thị vệ nửa đường ra tay cứu giúp làm chúng tiểu nhân không kịp trở tay. Chúng tiểu nhân cấp bậc không cao bằng hắn, công phu lại không bằng hắn, cho nên l bọn họ đã trốn thoát”
“Ngươi nói ai?” Triệu Đoạt mở to mắt, không dám tin tưởng vào lỗ tai hắn, vì thế lạnh giọng quát, “Ngươi nói lại một lần nữa cho bổn vương, người cứu nam nhân kia là ai?”
Thị vệ kia nhìn ra trong mắt Triệu Đoạt có sát khí, do dự một chút, ấp a ấp úng mà trả lời: “Hồi Vương gia, là Trác Ngôn trác thị vệ.”
“Trác Ngôn?” Triệu Đoạt khó có thể tin mà nhìn thị vệ kia, trong lòng lửa giận sậu bừng bừng. Nữ nhân phản bội hắn, hiện tại thị vệ của hắn, người trong lòng hắn coi như bằng hữu Trác Ngôn cũng phản bội hắn, sao hắn có thể tiếp thu?
Triệu Đoạt tức giận, nhịn không được mà khí vận đan điền, vươn tay chưởng làm cho thị vệ kia bay ra ngoài.
Ngay sau đó, hắn nghiến răng nghiến lợi nói: “Triệu tập tất cả thị vệ trong phủ, trước khi trời sáng nhất định phải đem Trác Ngôn bắt trở về cho bổn vương.”
Một đêm chưa ngủ, Triệu Đoạt ở Thanh Hiên Các ngồi nằm khó an. Chuyện Hoa Tưởng Dung cùng Trác Ngôn phản bội như là một con rắn lớn, quấn lấy hắn ngực làm hắn cảm thấy hô hấp cũng khó khăn.
Nam nhân thần bí kia rốt cuộc là ai? Hoa Tưởng Dung cùng Trác Ngôn đều quen biết hắn, ba người bọn họ rốt cuộc có quan hệ như thế nào, bọn họ rốt cuộc có kế hoạch gì, vì cái gì lại đi vào Nam Dương Vương Phủ? Trong đầu Triệu Đoạt hồi tưởng lại tình cảnh năm đó cứu Trác Ngôn, không khỏi ở trong lòng thầm nghĩ: Trác Ngôn mấy năm trước đã vào vương phủ, Hoa Tưởng Dung vào phủ mới mấy tháng, mà nam nhân thần bí kia càng là chưa từng gặp qua, nếu ba người bọn họ là cùng một hội, sao lại trăm phương ngàn kế vào vương phủ, rốt cuộc mưu đồ gì đây?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...