Mai Viên đã dần dần
khôi phục sự yên tĩnh, ngoài cửa sổ lá cây sàn sạt đung đưa, vài con quạ đen đậu trên ngọn cây cất tiếng kêu như nghẹn ngào oán trách.
Tiểu
Thúy nhẹ nhàng mà vén áo ngoài của Hoa Tưởng Dung, những vết roi xấu xí
lại một lần nữa hiện ra ở trước mắt, đánh mạnh vào tâm hồn yếu ớt của
Tiểu Thúy.
Tiểu Thúy nuốt nước mắt, thật cẩn thận mà đem thuốc
bôi lên trên miệng vết thương. Hoa Tưởng Dung còn đang hôn mê, căn bản
không cần lo lắng sẽ vì động tác quá lớn mà khiến cho nàng đau đớn.
Đúng lúc này, vang lên một loạt tiếng bước chân. Tiểu Thúy ngẩng đầu đã thấy Triệu Đoạt cùng Vương công công đã vào nội điện. Dưới sự hoảng loạn,
Tiểu Thúy lập tức đem thuốc giấu vào trong tay áo, lại quên đắp chăn gấm lên cho Hoa Tưởng Dung, mặc cho vết thương ghê rợn kia hiện ra bên
ngoài.
“Tham kiến Vương gia.” Tiểu Thúy thu lại sự hoảng hốt vội vàng quỳ trên mặt đất.
Triệu Đoạt không để ý tới mà đi vòng qua Tiểu Thúy đến mép giường,trầm ngâm xem xét.
Tóc Hoa Tưởng Dung phân tán một bên, làn da nàng rất trắng dưới ánh nến làn da trơn mịn tựa như trân châu, chỉ là miệng vết thương đang ứa máu nhìn đến ghê người.
Thật là phải thay đổi cách nhìn của hắn đối với
nữ nhân này. Nhưng chỉ cần cẩn thận một chút hắn liền phát hiện cả phòng đầy mùi thuốc, tuy rằng trên miệng vết thương nhìn không ra manh mối,
nhưng chỉ cần càng lại gần mùi thuốc cang nồng, cho nên hắn dám khẳng
định miệng vết thương này đã dùng thuốc xử lí qua.
Âm thầm nhíu
lông mày, trong mắt Triệu Đoạt như có bão nổi. Hắn lạnh lùng quay lại
trừng mắt với Tiểu Thúy đang quỳ dưới đất, lạnh giọng hỏi: “Nói, thuốc
là ai đưa tới?”
Cơ thể khẽ run lên, liền đủ để chứng minh nàng ta chột dạ. Sắc mặt Triệu Đoạt âm u đi đến trước mặt Tiểu Thúy rồi nhìn
chằm chằm khuôn mặt thanh tú của Tiểu Thúy. Đôi mắt kia híp lại đây vẻ
nguy hiểm, vẻ mặt uy nghiêm làm Tiểu Thúy run sợ không thôi.
“Như thế nào, không chịu nói?”
Tiểu Thúy nhớ lại lời Trác Ngôn nói, không có mệnh lệnh của Vương gia không
ai dám đi tìm đại phu đừng nói là đưa thuốc đến, nếu nàng khai Trác
Ngôn, hắn nhất định sẽ bị liên lụy, nàng sao có thể không nói đến đạo
nghĩa đây?
Tiểu Thúy suy nghĩ một lúc rồi cắn cắn môi trả lời:
“Nô tỳ chưa từng dùng qua thuốc gì cả, không có mệnh lệnh của Vương gia, nô tỳ có gan tày trời cũng không dám a.”
“Không dám?” Triệu Đoạt cong cong khóe miệng, hừ lạnh một tiếng nói, “Thật giống với tính tình
của tiểu thư nhà ngươi, bất quá cái này ngươi không gọi là trung thành
mà là ngu xuẩn.”
Tiểu Thúy cúi đầu không nói cẩn thận mà hít vào.
“Lúc bổn vương vừa tiến vào ngươi đang làm gì? Ngươi đang cuống quít giấu đồ vật. Ngươi giấu cái gì, ngửi mùi hương trong phòng này là có thể biết
không phải sao?”
Triệu Đoạt đè thấp thanh âm, hồn hậu mà từ tính
lại không có nửa phần ái muội. Hai mắt hắn nhìn chằm chằm Tiểu Thúy,
quan sát mỗi một biểu tình của nàng ta.
“Nô tỳ thật sự không có sử dụng thuốc, mùi hương này có thể là do tiểu thư thiên phú dị bẩm, trời sinh cơ thể có mùi thơm.”
Hừ hừ, nghe Tiểu Thúy cãi lại, Triệu Đoạt không cười lạnh, Tiểu Thúy ngẩng đầu nhìn biểu tình của Triệu Đoạt, vẻ mặt khó hiểu.
Giây lát, Triệu Đoạt thu hồi nụ cười, trừng con ngươi sắc bén mở miệng nói:
“Hảo cái tiểu nha đầu, thật mạnh miệng, một khi đã như vậy, đừng trách
bổn vương không khách khí. Người đâu soát người cho bổn vương!”
Vài tên thái giám nghe được mệnh lệnh, ùa lên, quả nhiên từ trên người Tiểu Thúy lục soát ra một lọ thuốc đã dùng đến nửa chai. Tiểu Thúy thấy sự
tình bại lộ, khẩn trương mà cắn môi, trong lòng sợ hãi.
Triệu
Đoạt cầm lọ thuốc, cẩn thận kiểm tra, cảm thấy cái lọ rất là quen thuộc, nhưng lại không thể nhớ là đã nhìn thấy ở nơi nào. Mở nắp ra, quả nhiên mùi thuốc bay lên giống như đúc mùi hương phát ra ở trên người Hoa
Tưởng Dung.
Hắn lạnh lùng mà nhìn Tiểu Thúy, trong mắt lóe ra tia hung ác nham hiểm: “Ngươi còn có muốn giải thích như thế nào?”
“Vương gia, nô tỳ đáng chết, thuốc này là nô tỳ từ trong phủ lén lút mang đến, để ngừa có lỡ bị thương tùy tiện bôi là tốt. Lần này tiểu thư bị
thương, không có mệnh lệnh của Vương gia, không ai dám đi mời đại phu.
Nô tỳ thầm nghĩ tuy thuốc này tác dụng không lớn, nhưng tốt xấu cũng có
chút tác dụng, bất đắc dĩ mới lấy ra bôi cho tiểu thư, xin Vương gia
niệm tình nô tỳ một lòng trung thành tha cho nô tỳ lần này.”
Dứt lời, Tiểu Thúy cúi người liều mạng mà dập đầu cầu xin tha thứ.
Triệu Đoạt không nói gì, mà là yên lặng nhìn người đang nằm ở trên giường hôn mê bất tỉnh, nghĩ bộ dáng quật cường của nàng, từ đáy lòng dâng lên một cơn tức giận, ngay sau đó lại tiến thành một loại xúc động.
Hắn
là đang lòng mềm sao? Sao hắn có thể mềm lòng đối với nàng? Tuyệt đối
không thể, kiên quyết không thể. Hắn nhíu mày, đột nhiên vung tay đánh
lên trên bàn làm cho ly trà trên bàn cũng rung chuyển, tiếp theo nghiến
răng nghiến lợi mà nói: “Vương Hoàn, phái người canh giữ nơi này, không
có mệnh lệnh của bổn vương không cho mời đại phu, nếu có người dám lén
tặng thuốc, lập trói trói lại chờ xử lý.”
Không quá nửa canh giờ, chuyện Triệu Đoạt nửa đêm tiến vào Mai viên truyền
khắp toàn bộ vương phủ. Ban đầu Đinh Lan, Thanh Âm và Thu Nguyệt còn tức giận nhưng sau đó các nàng biết được chuyện Triệu Đoạt đã làm, lại đều
cùng đắp chăn mà cười trộm.
Thanh Âm nhớ tới chuyện lúc trước,
càng đắc ý vạn phần. Đúng vậy Vương gia sao động tâm với nữ nhân đê tiện như vậy? Nhưng mà Vương gia tức giận với mình như vậy, mình sao có thể
nén giận đây? Đôi mắt khẽ chuyển, trong lòng nàng ta liền nghĩ ra một
độc kế. Nàng gọi thị nữ Ngọc Nhi kề vào tai nàng ta nhỏ giọng mà phân
phó.
Trong bóng đêm một hạt giống tà ác lén lút mọc mầm
Thanh Âm, rốt cuộc muốn làm gì đây?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...