Trở về hiện tại Ưng Tích vẫn đang tích cực kể chuyện cho Nguyên Sinh nghe, đến đoạn hắn cùng Hồng Liên Đi tới tiên giới, sau này biết được sự việc, Thì Ưng Tích được Hồng Liên nhờ một chuyện đó là cư ngụ tại nơi mà phan đa bế quan để trông chừng, nhưng cái lý do nghe quá vô lý kết cục bị Hồng Liên tạo kết giới nhốt Ưng Tích cho đến tận bây giờ.
Nguyên Sinh nghe xong bỗng có một chút thắc mắc.
" Tại sao ngươi lại có thể biết được chi tiết sụ việc như thế, rõ ràng ngươi là kẻ ngoài cuộc. "
Ưng Tích bỗng cười phá lên một cách khó hiểu.
" Ta chưa nói với ngươi sao? Bởi vì ta là Chiến Thần, Ta à Thần Chiến Tranh đó, he he. Ta đi đến tiên giới không phải do vô tình đâu, Mà ta cảm nhận được có một cuộc chiến với quy mô lớn, lần ra thì lại ở rất gần với tiên giới của Thiên Hậu, ai ngờ thiên thần tộc cũng có liên quan. Ngoài khả năng cảm nhận ra thì ta còn có khả năng nhìn ngược thời gian, tất nhiên là chỉ khi ta nhìn vào một tàn tích của một trận chiến, lập tức ta sẽ nhìn thấy nguyên do đâu mà trận chiến này lại xảy ra, đó chính là năng lực cơ bản của chiến thần, nhưng ta không thể nghe được, không thể nhìn được những phân cảnh không liên quan đến nguyên do, ta chỉ nhìn thấy phân đoạn rời rạc theo một chiều thời gian thôi, nhưng cũng đủ chi tiết. "
Nguyên Sinh nghe xong rất thán phục.
" Vậy Hồng Liên nhốt ngươi ở đây chỉ để trông chừng chúa quỷ đương thời thôi sao? Mà nơi bế quan của ngài ấy chắc cũng ở gần đây nhỉ. Mà hơn nữa có vẻ ta cũng ở trong kết giới đúng không? "
Ưng Tích tỏ ra một chút xuy tư.
" Ta cũng chịu, ta chắc chắn ả nhốt ta ở đây không phải vì trông chừng hắn bế quan, có lẽ đó là cái cớ thôi. Mà ngươi cũng rất nhanh nhạy, đúng là ngươi đang ở bên trong kết giới cùng ta, tuy nhiên kết giới này rất đặc biệt, ngoại trừ ta ra thì mọi sinh vật khác có thể tùy tiện ra vào. "
Nguyên Sinh nghe vậy thở dài một tiếng may mà không bị nhốt cùng với hắn. Nguyên Sinh bỗng nhận ra ma lực trong hắn hình như có chút bất ổn, vận chuyển ma lực một chút cơ thể một đau nhói không ngừng khiến hắn phun ra một ngụm máu.
Ưng Tích hoảng hốt chạm ngón tay vào chán Nguyên Sinh để trấn an ma lực, rồi nhắc nhở:
" Ngươi bây giờ đang bị thương rất nặng, vương hỏa đã hoàn toàn dung nhập rồi nhưng ma lực thì bị rối loạn, ngươi trong một thời gian khoảng chừng ba năm sẽ coi như bị tàn phế, nói đi thì nói lại, ngươi từ đâu tới thân phận là gì, ta thấy ngươi rất kỳ lạ. "
Nguyên Sinh lấy lại bình tĩnh sau cơn đau nhức, dù gì hắn cũng kể ra thân phận của hắn rồi, chắc không có ý hại mình, nếu không với thực lực của hắn đã giết mình từ lâu.
" Ta thực ra không phải người từ xa tới, ta thực ra vừa mới được sinh ra từ một tảng đá cách đây mấy hôm,tảng đá đó cách đây không xa bên cạnh có một bờ hồ trong suốt không thấy đáy. "
Ưng Tích vừa nghe đã thấy vô lý, sinh ra từ tảng đá hắn không đùa chứ. Mà khoan đúng là cách đây không xa có một bờ hồ nhỏ đúng như hắn nói, cạnh hồ có một viên tinh thạch khổng lồ phát ra hai cỗ âm dương khí không nhẹ, cũng được cói là bảo vật thần cấp nhưng đáng tiếc là chưa khai mở ra linh tri. Mấy hôm trước nó bỗng phát nổ, ta tưởng nó hút nhiều âm dương khí quá nghịch nhau nên phát nổ, nếu đúng như hắn nói thì hắn chẳng phải chính là linh tri của viên tinh thạch đó hay sao?
Vừa nhớ ra thì kinh ngạc, Ưng Tích cảm thấy vô cùng phân khích:
" Ngươi quả thật là linh tri của viên tinh thạch đó? Thật không thể tin được. Ngươi không nói dối đấy chứ, ngươi rõ là sử dụng ma lực cơ mà, với cả ta tưởng linh tri phải hóa thân từ tinh thạch nhưng nó nổ rồi còn đâu? "
Nguyên Sinh thực không hiểu Ưng Tích đang nói gì.
" Ngươi nói gì mà linh tri, ta không phải linh tri, ta là tiên thiên. "
Vừa dứt câu Ưng Tích cười phá lên.
" Cái gì? Ngươi? Tiên Thiên?Bớt đùa một chút đi, tiên thiên là đẳng cấp cá thể, sở hữu cả ma lực và linh lực, sức sống mạnh liệt, là hình thái hoàn hảo nhất trong muôn loài. Nhìn ngươi gầy còm, tóc bạch kim chả giống ai nhìn như con gái không ngờ là con trai, như bê đê thế dám tự xưng là tiên thiên. Nực cười ha ha ha..."
"Ta lừa ngươi làm gì? Ngươi là thần thì nếu không tin ngươi có thể hỏi Tử Lăng " - Nguyên Sinh một mực khẳng định.
" Ngươi biết Tử Lăng. " - Ưng Tích ngạc nhiên.
" Tất nhiên, ta đã gặp ngài ấy dưới âm phủ, Tử Lăng nói với ta do sinh giờ thiên chết giờ địa, còn là linh hồn từ thời cổ đại đủ mạnh để tái sinh thành tiên thiên. Còn nói với ta ba lợi ích rất lớn của tiên thiên. " - Nguyên Sinh trả lời.
" Ngươi biết ba lợi ích của tiên thiên, nói thử xem. " - Ưng Tích còn chưa tin lời của Nguyên Sinh.
" Ba lợi ích mà phán quan nói với ta. Thứ nhất ta có thể chết đi sống lại, tuy nhiên nếu chết đi tu vi giảm đi một bậc, nếu chết quá nhiều đồng nghĩa với cái chết. Thứ hai ta không phải uống canh mạnh bà tức ta có thể nhớ tới kiếp trước cũng như việc ta đi xuống địa ngục. Thứ ba ta có nguồn ma lực vô hạn như của ma vương. "
Quả nhiên ba lợi ích đó không hề sai, có lẽ hắn không hề uống canh mạnh bà, chỉ vậy mới có thể nhớ tới Tử Lăng. Tuy nhiên ta cần kiểm tra lại một chút.
Ưng Tích đứng dậy vụt bay về phía Nguyên Sinh, rồi yêu cầu hắn đưa tay ra. Ưng Tích sờ vào kinh mạch thì cảm nhận được sự hỗn loạn của ma lực, lượng ma lực cường đại này cũng có thể coi là ngang với ma vương thật rồi, có lẽ chính vì vậy mà Nguyên Sinh mới có thể sinh tồn trong 22 tầng toàn yêu thú và quái thú, ngoài ra còn cảm nhận được một chút dòng linh lực vô cùng yếu ớt. Quả nhiên là có hai nguồn ma lực và linh lực.
" Ngươi quả thực là tiên thiên, không ngờ ta lại có thể gặp được tiên thiên, đúng là mở rộng tầm mắt. Nhưng ba lợi ích mà ngươi nói có thiếu một chữ nào không so với lời của Tử Lăng không? " - Ưng Tích hỏi dò.
" Cũng không hẳn là chính xác nhưng cũng tương đương như vậy. Có chuyện gì sao? "- Nguyên Sinh có chút thắc mắc.
" Ta đã đi theo thần trí tuệ vài thế kỉ rồi, đọc sách của ả ta không ít. Trong đó có quyển sách ta vô cùng hứng thú có là một số gi chép về ba mươi sáu đời tiên thiên. Trong đó vài đời đầu tiên cũng có nhắc đến việc chết đi sống lại dường như là bất tử chỉ chết do đã quá già yếu. Nhưng các đời sau ta nhận thấy tiên thiên không hề bất tử, giống như nói về hồ tộc có chín cái mạng hay phượng hoàng tộc có khả năng tái sinh. Thì tiên thiên có vẻ giống với khả năng tái sinh của phượng hoàng tộc cùng với Hồ tộc. " - Ưng Tích nghiêm túc giải thích.
" Nói tiếp đi. " - Nguyên Sinh bình tĩnh lắng nghe.
" Phượng hoàng tộc sở hữu huyết mạch tái sinh, trong một khoảng thời gian một giọt linh lực sẽ được hình thành trong cơ thể của họ, khi họ chết đi ngoại trừ chết vì tuổi già, thì giọt huyết sẽ phát động tỏa ra bổ sung máu cho toàn bộ kinh mạch đồng thời làm lành vết thương, kích thích cơ thể tỉnh dậy đồng thời làm cạn tu vi khiến cho cơ thể sau khi hồi sinh vô cùng mệt mỏi, mất vài bậc tu vi, hơn nữa cần chút thời gian để tái sinh, sau đó lại cần một khoảng thời gian dài để hình thành một giọt linh lực mới. Còn Hồ tộc thì lại rất khác, họ tích tụ linh lực của mình bên trong mỗi một chiếc đuôi, tổng cộng có 9 cái nếu tu luyện đến cảnh giới tiên, mỗi chiếc đặc trưng cho một cảnh giới, nếu chết đi, một trong 9 chiếc đuôi phát động linh lực, làm lành vết thương đồng thời kích thích cơ thể tỉnh dậy, tuy nhiên họ không hề mất đi tu vi hiện có, thời gian tái sinh gần như ngay lập tức, nhưng lại mất đi một chiếc đuôi làm giảm tốc độ tu luyện. Nói đến đây ngươi có nhận ra điểm gì chung giữa hai tộc không? "
Nguyên Sinh lập tức nhận ra ý muốn nói của Ưng Tích.
" Ta biết rồi, ý ngươi muốn nói ở đây là giới hạn. Mỗi loài đều có giới hạn. Cả ta cũng vậy, ta không phải có thể tái sinh quá nhiều đúng không? Ta cũng đã nói trước rồi mà. "
Ưng Tích gật đầu như ý.
" Đúng là thế nhưng giới hạn của tiên thiên rất không ổn định, lân tái sinh nhiều nhất ta đọc là bốn lần. Trong đời tiên thiên thứ mười hai ban đầu chết một mạng do bị đâm xuyên tim, 12 tháng sau chết thêm một mạng do bị đâm thủng nội tạng. Mãi đến một trăm năm sau mới chết thêm một mạng nữa do phản phệ. Sau đó chưa đầy một năm là lần tái sinh cuối cùng chết do bị ám sát, tu vi lúc chết là cảnh giới tiên tầng tám. Còn nữa, tiên thiên đời thứ hai mươi tám, đã chết đi sống lại đúng hai lần để thiết lập địa trận " Cổ Lục Thiên " chống lại địa ma. mỗi lần chết đều do bị trận pháp rút cạn tu vi, mà tu vi của hắn lúc đó là thần cấp tầng bảy. "
Nguyên Sinh bắt đầu cảm thấy bất an, hắn vừa rồi đã chết một mạng lần đánh với phân thân của Ưng Tích cách đây không lâu. Hơn nữa theo lời của hắn thì có vẻ số lần tái sinh rất không ổn định, bất ngờ tưởng rằng sẽ tái sinh nhỡ chết luôn thì hỏng. Mà Nguyên Sinh cũng không ra vẻ tiếc nuối là bao, dù sao mỗi người bình thường chỉ có một cái mạng tốt nhất lên chân quý nó.
" Ta hiểu rồi, có lẽ ta không lên phụ thuộc vào kỹ năng này, dù sao ta cũng không quan tầm về chuyện này, cảm ơn ngươi đã nhắc nhở. " - Nguyên Sinh cười nhẹ nhàng rồi nói.
Ưng Tích nhận thấy người này tính tình điềm đạm, lại rất thông minh vừa nói đã hiểu ý. Nhớ lại lần phân thân đánh với hắn, kỹ thuật di chuyển rất tốt, dùng kiếm điêu luyện chắc chắn đã từng luyện qua. Nếu sử dụng tốt ma lực đã không đến nông nỗi này. Kiếp trước hắn có lẽ cũng là một cao thủ lão đại.
" Qua con mắt của phân thân ta thấy ngươi có nguồn ma lực lớn nhưng không được sử dụng tốt, trong kỹ thuật điều khiển ma lực, ta thấy ngươi sử dụng bừa bãi, hơn nữa ban đầu ta thấy người rất kỳ lạ,ngươi bị ta đánh nhưng không hề đau đớn có lẽ do cơ thể ngươi bị quá tải, chưa thích nghi với lượng ma lực khổng lồ đó. Ngươi bây giờ ma lực hỗn loạn không thể sử dụng. Vừa hay ngươi có linh lực, ngươi thử tu luyện linh lực đi, sẽ cải thiện việc điều khiển linh ma lực, cơ thể cũng sẽ thích nghi dần dần. "
Nguyên Sinh thấy rất có lý, nhưng lại không biết tu luyện thế nào.
" Ngươi nói hay, nhưng ta không biết tu luyện thế nào ngươi chỉ cho ta. "
Ưng Tích lấy tay gãi gãi đầu.
" Ta là cả thể dùng ma lực nên không thể chuyền cho ngươi công pháp tu luyện linh lực được, nhưng nếu tu luyện kiểu thông thường không dùng công pháp thì ta biết chút ít, cơ bản là ngươi ngồi thiền thả lỏng tâm trí cảm nhận xem trong quanh có hai cỗ khí cơ bản là ma khí và linh khí thì hấp thu lấy linh khí, chỉ thế thôi đơn giản quá mà. "
Nguyên sinh gật gù, hóa ra đơn giản như vậy, Nguyên Sinh ngồi ở tu thế thiền, thả lỏng tâm trí được một lúc thì cảm thấy, các giác quan phát triển tốt hơn, tai nghe rõ hơn, có thể ngửi thấy mùi hương thoảng trong không khí, trong cảm nhận thấy có một luồng cảm ứng nhẹ nhàng lướt qua da. Đi sâu vào trong tâm trí thấy thấy hai linh dạng một trắng một đen, linh dạng khổng lồ màu đen kia thì hỗn đạo chao đảo không ngừng, linh dạng màu trắng thì bé vô cùng lại rất mờ nhạt. Nguyên Sinh liền nhẹ nhàng mở rộng linh dạng màu trắng kia ra thì nguồn linh lực bống thấm vào trong da thịt đi sâu vào cung cấp có nó, linh dạng này hút liên tục không ngừng. Cơ thể Nguyên Sinh nhận ra sự khác biệt liền bừng tỉnh.
" Ta cảm nhận được rồi, hóa ra tu luyện là như vậy. " Nguyên Sinh phân khích
Ưng Tích nghe vậy thì giật mình, không ngờ hắn lại cảm nhận nguyên khí nhanh tới vậy. Hắn trước kia cũng phải mất 3 năm mới cảm nhận được luồng nguyên khí này.
" Không ngờ ngươi lại có tố chất đến vậy. "
Kể từ thời gian này, Nguyên Sinh ở lại nơi của Ưng Tích để tu luyện, chớp nhoáng đã được ba tháng.
Nguyên Sinh đang ngồi tịnh tâm trên một tảng đá lớn, bỗng một luồng vân khí màu trắng thoát ra xung quanh thân thể, nhanh chóng bùng phát rồi biến mất.
" Ha Ha, ta lại đột phá rồi, Đồ cấp tầng bốn. Tầng năm sẽ không còn lâu nữa. "
Nguyên Sinh Trong lòng rất phấn khích chạy một mạch đi tìm Ưng tích. Đến đoạn thấy Ưng Tích đang ngồi nướng một con gà to tướng.
" Ta lại đột phá rồi, he he... " - Nguyên Sinh từ xa nói vọng tới.
Ưng Tích vẫn bình thản ngồi quay tay.
" Vậy lại đột phá rồi sao, ngồi đây ăn đi rồi nói tiếp. "
Nguyên Sinh ngồi xuống bẻ một cái đùi vừa ăn vừa nói:
" Ta định sẽ đi khỏi đây vào ngày mai. "
Ưng Tích đang ăn, bỗng bị mắc nghẹn.
" Cái gì, người đi sao? Ngươi lỡ lòng bỏ ta ở đây sao? " - Ưng Tích vừa nói vừa trưng ra khuôn mặt đau khổ.
Nguyên Sinh nhìn gương mặt ấy mà muốn nôn:
" Ngươi không cần giả bộ đáng thương trên gương mặt đó đâu, trông dị vãi. Ta đi thì cũng là điều đương nhiên thôi, không lẽ ngươi bắt ta ở đây với ngươi cả đời. "
Ưng Tích cũng hiểu rõ, không thể nào bắt Nguyên Sinh ở đây mãi được.
" Ta hiểu rồi, ngươi đi thì cứ đi, ta không ép. Giá như ta có thể thoát khỏi cái kết giới chết tiệt này thì đã không khổ như vậy. "
Nguyên Sinh thấy Ưng Tích có vẻ khá buồn, cố ý nói ra một câu nghe có vẻ ngẫu nhiên.
" Nếu có cách nào ta lôi ngươi ra bên ngoài kết giới mà không phải phá nó thì tốt. "
Từ câu nói dường như khai sáng đầu óc cho Ưng Tích liền đứng bật dậy.
" Cũng không phải không thể, đúng rồi, nếu làm như thế khả năng sẽ được.
Nguyên Sinh có chút bất ngờ, không lẽ hắn nghĩ ra cách thật, mà dù sao hắn cũng là thần mà, cách thì đâu thiếu.
" Ngươi có cách sao? "
Ưng Tích phấn trong lòng có chút phấn khích.
" Ta vừa nghĩ ra một cách, ta sẽ tách phần linh hồn của ta ra khỏi bản thể, rồi nhập vào thân thể của ngươi, kết nối thần trí với nhau. Như vậy nếu ngươi đi ra ngoài kết giới thì bản thể của ta vẫn ở bên trong vậy thì hoàn toàn có khả năng.
Nguyên Sinh nghe xong có chút rùng mình.
" Vậy là ngươi phải chui vào bên trong của ta ư, sao nghe ghê ghê. Mà ngươi có tách được phần hồn ra không? "
Ưng Tích trả lời đầy tự tin.
" Ta là thần tất nhiên là tách được. "
Nguyên Sinh vẫn bình thản dường như đã nghĩ ra từ trước.
" Vậy ngươi định mượn thân thể của ta một cách miễn phí hay sao, không có công à? "
Ưng Tích đang phấn khích bỗng khựng lại.
" Ý ngươi là sao? "
Nguyên Sinh một tay đặt lên trán, lắc đầu.
" Không phải ta nói rồi sao, ta cần thù lao. Ngươi phải cho ta thứ gì đó cân xứng với ý ta thì ta hứa sẽ mang ngươi theo cùng. "
Ưng Tích phản ứng lại một cách mạnh mẽ.
" Thôi nào, ta với ngươi sống cùng nhau cũng tròn ba tháng rồi, sao lại tính toán với nhau thế chứ. "
" Ta ở với ngươi còn thiếu một ngày nữa mới được ba tháng, ta tính toán với ngươi là lẽ đương nhiên, ta còn hận ngươi giết ta một mạng từ hồi còn trong tòa tháp đáng chết kia. Không nói nhiều mau giao đồ ra đây. " - Nguyên Sinh chỉ tay vào Ưng Tích rồi nói.
Ưng Tích liếc mắt có vẻ đang tính toán gì đó, chỉnh lại giọng rồi hỏi:
" Vậy ngươi muốn cái gì, bí kỹ, võ kỹ hay công pháp? "
Nguyên Sinh như được ý, nói ngay.
" Ta muốn có một món bảo vật chiến đấu. "
Đây là thứ mà Ưng Tích không muốn nghe từ miệng của Nguyên Sinh nhất, vì công pháp thì hắn có rất nhiều, nhưng bảo vật dùng để chiến đấu hắn chỉ có một chiếc mà là thần bảo rất trân quý.
" Ngươi muốn có bảo vật, ta chỉ có một chiếc là song đoản kiếm, ngươi muốn chứ. "
Ưng Tích vừa nói vừ lấy ra từ nhẫn không gian ra một cặp đoản kiếm màu đen hơi cong đầu nhọn trên thanh giao có hoa văn dạng tia sét màu vàng trên lưỡi kiếm có một lớp kim loại màu trắng như bạc, trông rất ngắn khoảng bốn mươi phân, nhìn giống dao hơn là kiếm.
Nguyên Sinh kiếp trước từng thành thạo ba loại võ kiếm là đoản kiếm ( kiếm ngắn), kiếm dài, katana ( một loại kiếm ở nhật), một môn võ tay không. Trong ba loại võ kiếm Nguyên Sinh được học đoản kiếm, nhưng chưa từng học song đoản kiếm. Còn đại đao lần trước nhận được ở trong tháp ngục đã hoàn toàn không hợp với Nguyên Sinh chứ chưa nói tới đã học hay chưa.
Nguyên Sinh suy nghĩ đôi chút rồi nói.
" Vậy ta lấy đoản kiếm đi, nhưng ta chỉ cần một chiếc thôi. "
Ưng Tích hơi khó hiểu với quyết định của Nguyên Sinh.
" Song đoản kiếm này của ta là thần bảo, đã có linh tri, nhưng chỉ khi dùng cả hai thôi, nếu ngươi lấy một thì nó chỉ ngang với thánh bảo thôi. Đằng nào ra ngoài kia cũng có vô số nguy hiểm ta lại ở trong ngươi, nếu ngươi chết thì ta cũng toi. Hay ta coi như vì tính mạng của ta tặng ngươi song đoản kiếm này. "
Nguyên Sinh cười nhẹ đáp lại:
" Hình như người hiểu nhầm rồi, ta thực ra không biết dùng song đoản kiếm, có cho ta thì ta cũng không biết dùng. "
Nói rồi Nguyên Sinh lấy một thanh đoản kiếm cất vào nhẫn không gian. Rồi nó về việc tách hồn nhập thể.
Ưng Tích giải thích một mạch cho Nguyên Sinh, rồi dạng sáng ngày mài bắt đầu thực hiện, sau đó Ưng Tích bỗng bay vút đi.
Dạng sáng hôm sau, Nguyên Sinh đã chờ sẵn ở trong phòng, Ưng Tích vừa về lấy trong nhẫn không gian hai viên tinh thạch phát ra ánh sáng màu xanh huyền ảo, đây là bảo vật thánh cấp mà hắn kiếm được ở chiếc hang núi gần đây, đem bán thì được khối tiền, thêm vào đó một viên kim loại màu lục bảo, theo Ưng Tích nói đây là thứ kim loại vô cùng quý hiếm, nếu để đúc vũ khí thì rất tốt, hắn tiếp tục đưa cho Nguyên Sinh hai trăm đồng vàng, đó là toàn bộ số tiền của Ưng Tích, để sử dụng sau khi ra khỏi kết giới. Nguyên Sinh ngồi tĩnh tâm dưới sàn. Ưng Tích năm xuống giường và bắt đầu tách hồn.
Một ngọn lửa màu xanh dương đậm tách ra khỏi thân thể của Ưng Tíchđóchính là linh hồn. Là đà bay chậm đến nơi Nguyên Sinh rồi đi sâu và trong ngực, thân thể đã hợp nhất. Thần trí được kết nối với nhau. Một tiếng nói vang trong tâm trí của Nguyên Sinh.
" Này, ngươi có nghe thấy ta không, này Nguyên Sinh... "
Nguyên Sinh có chút giật mình.
" Có, ta nghe thấy, ngươi có thể nói chuyện với ta trong tâm trí sao. "
Ưng Tích trả lời:
" Tất nhiên rồi. Ta đã kết nối thần trí với ngươi rồi thì ngươi có thể nghe thấy suy nghĩ của ta. "
Nguyên Sinh e ngại:
" Vậy ta nghĩ gì ngươi cũng có thể nghe thấy sao? "
Ưng Tích trả lời:
" Không phải ta có thể nghe được tất cả, chỉ có những gì người muốn ta biết thì ta mới nghe được thôi. Hơn nữa bây giờ ngươi là chủ thể, chỉ khi ngươi muốn thì ta mới có thể nhìn thế nhìn được thế giới bên ngoài. "
Nguyên Sinh hiểu được một chút cơ chế hoạt động, liền cho phép Ưng Tích nhìn thế giới bên ngoài. Bỗng nhiên một ngọn lửa sáng màu xanh dương xuất hiện ngay bên cạnh Nguyên Sinh trông nhọn lửa đó còn mang một chút nét của khuôn mặt Ưng Tích khiến Nguyên Sinh giật mình.
Nguyên Sinh hiếu kỳ sờ vào ngọn lửa lại không hề thấy nóng, mỗi lần sờ vào thì ngọn lửa thì nó tan ra rồi tụ lại khiên Nguyên Sinh khá thích thú.
" Ngươi nghịch đủ rồi chứ? " - Ưng Tích hỏi với giọng vô hồn.
" Hì Hì, ta xin lỗi. " - Nguyên Sinh ngại ngùng.
" Đây chỉ là ảo ảnh của linh hồn ta ngoài ngươi ra thì không ai có thể thấy, kể cả một vị Tối Thượng cũng không thể thấy. Hơn nữa bây giờ ta tách khỏi cơ thể trong khi cơ thể chưa chết, đều này rất nguy hiểm đối với ta nếu có ai đó ám sát ta khi ta đang nằm ở kia thì ta toi đời, và ta cũng không thể tu luyện trong quãng thời gian tách hồn thế này. Vì ta chưa chết hẳn thì ta cũng chỉ duy trì hồn lực được năm năm là ít. Nhưng trong vòng ba năm ngươi hãy trở về đây một lần để ta hồi lại linh lực rồi mới tạch hồn tiếp được. Vì cái bất lợi này, ta sẽ ẩn trong tâm trí ngươi chỉ khi nào ngươi cần giúp ta mới xuất hiện để duy trì trạng thái tách hồn. " - Ưng Tích giải thích một số bất lợi của việc tách hồn. "
" Ta hiểu rồi. Vậy bây giờ thì thoát khỏi cái kết giới này thôi. " - Nguyên Sinh trả lời.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...