Hơn nữa... Hơn nữa... Vì sao người đàn ông này lại bắt đầu cởi áo??
Sau khi cảm nhận được, sắc mặt Tô Chỉ Hề đỏ như muốn rỉ máu.
"Thiếu gia Hách, anh...anh..." Cô lắp bắp mở miệng, trơ mắt nhìn anh giải quyết xong cúc áo cuối cùng, có thể nhìn thấy được cơ bụng rắn chắc đang lấp ló bên trong chiếc áo.
"Hả? Làm sao vậy?" Người đàn ông nhíu mày hỏi, trên mặt hiện lên vẻ khó hiểu.
"Cái đó, màn hình giám sát ở chỗ nào?" Tô Chỉ Hề cúi đầu xuống hỏi, ánh mắt trốn tránh.
"Chờ." Hách Kính Nghiêu cúi đầu cười một tiếng, ném cái áo mới cởi xong xuống đất, xoay người đi về hướng phòng tắm.
Tô Chỉ Hề không cẩn thận nhìn thấy bóng lưng trần trụi của anh, trong lòng nóng lên, vội vàng nhắm mắt lại.
Cho đến khi nghe thấy tiếng nước vang lên trong phòng tắm, cô nhẽ nhõm thở ra một hơi, mở mắt.
Kế tiếp nên làm cái gì bây giờ?
Có lẽ thiếu gia Hách là người thích sạch sẽ, cho nên có thói quen phải tắm rửa trước, cô không nên nghĩ quá nhiều... Đúng vậy, chính là như vậy.
Cho nên, chỉ cần cô yên tĩnh chờ anh đi ra là được.
Tô Chỉ Hề dè dặt đi vào phòng khách, chuẩn bị ngồi xuống ghế sofa, kết quả bị chiếc áo sơ mi khi nãy Hách Kính Nghiêu ném xuống đất thu hút ánh nhìn.
Chiếc áo này nằm kiêu ngạo ở dưới đất, cô muốn bỏ qua cũng không bỏ qua được.
Tô Chỉ Hề nghĩ, mình cũng nên giúp anh nhặt chiếc áo này lên, coi như lời cảm ơn... Vì vậy ma xui quỷ khiến thế nào, cô ngồi xổm xuống, nhặt chiếc áo lên.
Lập tức, một mùi hương lạ lẫm mà quen thuộc xông vào xoang mũi của cô, mùi mồ hôi nhàn nhạt cùng với mùi hương của đàn ông, cũng không khó ngửi, ngược lại... Còn khiến cho người ta cảm thấy nghiện...
Đợi Tô Chỉ Hề kịp phản ứng thì tay cô đã đưa chiếc áo lên chóp mũi, lập tức sắc mặt cô nóng như lửa đốt.
Ông trời ơi! Cô đang làm cái gì? Sao cô có thể ngửi áo của một người đàn ông xa lạ.
Tô Chỉ Hề như bị đốt cháy bởi một vật gì đó, dứt khoát ném chiếc áo trở về chỗ cũ. Vội vàng chạy đến chỗ ghế sofa, ngồi nghiêm chỉnh, nhưng hơi thở hổn hển và lông mi run nhè nhẹ phơi bày lương tâm tội lỗi của cô.
Cô đúng là người không có triển vọng, thật sự không có một tý triển vọng nào.
Tiếng nước ào ào bên tai không dứt, người đàn ông vẫn còn đang tắm... Tô Chỉ Hề chỉ thoáng suy nghĩ về cảnh tượng đó một chút, đã cảm thấy xấu hổ.
Cô cảm thấy hơi khó tin...Tối hôm qua, người đàn ông dây dưa triền miên với cô chính là Hách Kính Nghiêu.
Tô Chỉ Hề loáng thoáng nhớ lại cảm giác anh ở bên trong cơ thể cô... Còn có tiếng thở dốc trầm trọng rất khiêu gợi của anh, nụ hôn ấm áp kéo dài...
Trái tim cô đập thình thịch! Mặt Tô Chỉ Hề ửng đỏ, tai bắt đầu nóng lên, cảm thấy thẹn đến mức muốn tìm một cái lổ đễ chui xuống.
Cô đang suy nghĩ cái gì?
Quan trọng nhất là, ở chỗ sâu nhất trong cơ thể của cô như đang dâng lên một khát vọng lạ lẫm... Cô không kìm được nước mắt của mình, trong mắt hiện lên một tầng sương mù.
Xong rồi! Cô rơi xuống rồi!
Tô Chỉ Hề không hiểu, rõ ràng người cô yêu là Ninh Dịch Thần, không biết vì sao lại bị Hách Kính Nghiêu đầu độc...
Chẳng lẽ cô thật sự là loại người không biết xấu hổ là gì sao?
Lại nói tiếp, Hách Kính Nghiêu và Ninh Dịch Thần là hai kiểu người hoàn toàn trái ngược nhau. Ninh Dịch Thần có khuôn mặt tuấn mỹ, có phong thái ưu nhã của người trí thức, vừa nhìn đã biết có xuất thân tốt. Tuy Tô Chỉ Hề trộm thích anh ta, thậm chí thường xuyên giúp anh lau người, nhưng lần nào cũng đỏ mặt cúi đầu, trước giờ chưa sinh ra dục vọng đáng xấu hổ như vậy.
Còn Hách Kính Nghiêu, bên ngoài rất xuất sắc, có khí chất cao quý mạnh mẽ, lúc anh không cười, thậm chí còn tạo ra một loại khí chất lạnh lùng cao ngạo, theo lý mà nói, anh khiến cho người ta cảm thấy chỉ nên đứng nhìn từ xa chứ không nên lại gần, một kiểu người không thể khinh nhờn...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...