Mục Cẩm chỉ tập trung nghĩ xem chiêu tiếp theo phải luyện thế nào, hoàn toàn không hề chú ý Đông Linh đang tới. Mồ hôi chảy khắp người, làm ướt y bào màu tím.
Mạch Sương lên tiếng: “Điện hạ, nghỉ ngơi một lát đi.”
Mục Cẩm nghe thấy giọng nói của Mạch Sương, thu kiếm, đứng lại, trong miệng vẫn còn thở hổn hển. Mạch Sương thân thiết đưa khăn tay lau mồ hôi cho hắn, Mục Cẩm nhận lấy, lau mồ hôi trên mặt và trên cổ.
Đông Linh đã bày nước trà và điểm tâm ra: “Điện hạ, công tử, mau tới đây ăn đi.”
Mục Cẩm và Mạch Sương đi đến, xung quanh tảng đá lớn còn có mấy tảng đá nhỏ hơn bằng phẳng là do mấy ngày trước Đông Linh đã chuyển tới, coi như là một bộ bàn trà nhỏ.
Mục Cẩm và Mạch Sương cùng ngồi xuống, uống chút nước trà, lại ăn chút điểm tâm.
Đến lúc ăn xong, Đông Linh dọn các thứ mang về, Mục Cẩm vẫn luyện kiếm tiếp, định đợi tới khi trời tối mịt mới về.
Đến khi mặt trời xuống núi, Mục Cẩm đã luyện đến mức tinh bì lực tẫn. Mấy ngày nay vì để tăng cường võ công, buổi chiều mỗi ngày hắn đều đến đây luyện kiếm, liên tục suốt hai, ba canh giờ.
Quần áo trên người ướt rồi lại khô, khô rồi lại ướt.
Trên người dinh dính, vô cùng khó chịu, Mục Cẩm cởi hẳn quần áo ra, chỉ để lại tiết khố, nhảy thẳng vào hồ nước bên cạnh, bơi lội trong nước như một con cá.
Mạch Sương ngồi trên bờ thu dọn lại đống quần áo Mục Cẩm vừa cởi, gấp gọn gàng từng cái một để sang một bên.
Bơi tới bờ hồ, Mục Cẩm ngẩng lên nhìn Mạch Sương: “Em cũng xuống đây!”
Mạch Sương: “Thôi, trời không còn sớm nữa, điện hạ bơi một lát rồi mau lên đi.”
“Không vội, trong nước rất thoải mái, ta phải bơi lâu một chút.” Mục Cẩm hoạt động cả tứ chi, lại bơi ra giữa hồ.
Mạch Sương bất đắc dĩ, đành phải nhìn hắn bơi, nhưng đột nhiên, Mục Cẩm kêu to một tiếng, tứ chi không ngừng giãy dụa, giống như gặp phải tình huống bất trắc nào đó. Sắc trời khá tối, Mạch Sương không nhìn rõ lắm, không nghĩ ngợi nhiều, phi thân lên, điểm mũi chân trên mặt nước, lại bay đến định ôm Mục Cẩm nổi lên, ai ngờ đúng lúc này Mục Cẩm ôm chặt eo cậu, kéo cậu vào trong nước.
‘Ùm’ một tiếng, Mạch Sương cũng bị mang vào trong nước, nước bắn tung tóe.
Lúc này hai người đều ở trong nước, hồ nước không sâu, vừa vặn đứng đến giữa ngực. Trên mặt Mục Cẩm đầy bọt nước, cười: “Sao nào, trong nước thoải mái không?”
Khắp người Mạch Sương cũng toàn là nước: “Chàng…”
“Bảo em xuống thì em không xuống, em xem, quần áo ướt hết rồi.”
Mạch Sương cười mắng: “Chàng còn nói.”
Dưới ánh chiều tà còn sót lại, tất cả xung quanh bắt đầu trở nên mờ ảo, Mục Cẩm lẳng lặng nhìn Mạch Sương, lồng ngực hơi phập phồng, sáp đến gần, hôn môi cậu, bên tai chỉ còn lại tiếng thác nước ào ào.
Hai người quay về quân doanh trong tình trạng ướt sũng, Đông Linh đi đến từ đằng trước, nhìn thấy hai người ướt đẫm: “Đây, đây là…”
Mục Cẩm phân phó nói: “Lát nữa mang chậu nước nóng tới đây.” Lại nhìn Mạch Sương. “Em thay quần áo trước đi.”
Mạch Sương đi vào lều trại, Mục Cẩm cũng vào theo, cài mành trướng lại, miễn cho có người xông vào. Mạch Sương lấy quần áo cho Mục Cẩm từ trong rương ra: “Điện hạ thay quần áo đi.”
Mục Cẩm vội nói: “Đừng quan tâm đến ta, em cứ thay trước.”
“Mau lên.” Mạch Sương nhét quần áo vào trong ngực hắn. Quần áo của Mục Cẩm vốn dĩ có thể không ướt, nhưng vì muốn cùng Mạch Sương, nên hắn lên bờ mặc quần áo rồi lại nhảy vào hồ nước.
Mục Cẩm cởi đai lưng ngay trước mặt Mạch Sương, chỉ trong thoáng chốc đã cởi sạch. Mạch Sương quay đầu sang một bên, Mục Cẩm chỉ nhìn thấy được nửa khuôn mặt của cậu, cười nhẹ một tiếng: “Trốn cái gì, những thứ nên xem đều xem từ lâu rồi, không phải sao.”
“Không muốn xem.” Mạch Sương nói, ôm quần áo đi ra phía sau tấm bình phong.
Mục Cẩm chịu đả kích nặng, chẳng lẽ mình không có một chút mị lực thế sao?
Nhìn tấm bình phong được vẽ hình những ngọn núi kia, bên trên là quần áo của Mạch Sương được vắt lên, trong lòng tự nhiên muốn làm chuyện xấu. Thắt dây lưng tiết y xong, bước ra sau bình phong, nhìn cảnh đẹp ở đó không sót chỗ nào.
Mạch Sương vừa mới cởi quần áo, cầm tiết y sạch sẽ lên định mặc, thấy Mục Cẩm đột nhiên xuất hiện, cậu hơi ngẩn ra, lập tức thản nhiên: “Sao thế?”
Tầm mắt Mục Cẩm lướt từ đầu xuống chân, chỉ cảm thấy bụng dưới nóng lên, hắn nói: “Lau khô người trước rồi hẵng mặc quần áo.”
“Không cần, đã khô rồi.”
“Để ta sờ xem.”
Mạch Sương: “…”
Mục Cẩm quả thực vươn tay ra sờ cơ thể Mạch Sương, cảm giác rất mịn, giống như đang vuốt ve một khối ngọc bích. Mục Cẩm được đằng chân lân đằng đầu, thân thể cũng sáp lại gần, bàn tay lướt khắp người cậu.
Mạch Sương đẩy vai Mục Cẩm: “Điện hạ…”
Hơi thở của Mục Cẩm nặng nề dần: “Ngoan, đừng động đậy.”
Tiết y vừa mới mặc còn chưa kịp buộc dây bị Mục Cẩm kéo xuống, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve sau lưng cậu, càng sờ càng xuống dưới. Hơi cúi đầu, hôn vào cổ Mạch Sương, nụ hôn nóng rực ẩn chứa một tia xâm nhập.
Hai tay Mạch Sương đặt lên lưng hắn, để mặc hắn đến. Mấy hôm nay Mục Cẩm phải luyện võ công, ngày nào cũng đến lúc tinh bì lực tẫn mới về, tối còn ngủ sớm, chuyện kia cũng đã khoảng một thời gian không làm, trong cơ thể nhất định có tích tụ một luồng hỏa.
Đột nhiên, giọng nói của Đông Linh vang lên bên ngoài lều trại: “Điện hạ, công tử, ty chức mang nước nóng đến đây.”
Mạch Sương nhẹ nhàng đẩy Mục Cẩm ra, nhẹ giọng nói: “Đông Linh đang ở ngoài đấy.”
Mục Cẩm hơi thở dốc, cực kỳ không nỡ: “Nha đầu kia thật biết chọn thời gian.”
“Mau mặc quần áo vào.”
Mục Cẩm đi ra ngoài mặc quần áo, Mạch Sương cũng mặc chỉnh tề đi từ sau tấm bình phong ra. Đông Linh bưng nước nóng vào, nhìn thấy ánh mắt như kiểu muốn ăn thịt người của Mục Cẩm, run rẩy cả người.
Vội vàng chạy đến chỗ Mạch Sương, nói khẽ: “Công tử, Thái tử điện hạ bị làm sao vậy, em cứ cảm thấy hắn muốn giết em.”
Mạch Sương cười nhẹ: “Không cần để ý.”
Khó khăn lắm mới chờ được Đông Linh đi, bữa tối lại được đưa tới. Ăn tối xong, Trần Tư Trúc lại mời Mục Cẩm đi thương nghị sự vụ, nói chung là một khắc cũng không nghỉ ngơi.
Tới khi trở về lều trại, thời gian đã muộn, hơn nữa còn rất buồn ngủ, thật sự không có tinh lực, chỉ có thể ôm mỹ nhân đi ngủ.
Hôm sau, lại đến bên dưới thác nước luyện công. Mạch Sương múa một bộ kiếm pháp trước, Mục Cẩm đứng một bên nhìn, nhìn tay áo trắng như tuyết của cậu tung bay, không khỏi thất thần.
Đến lúc Mạch Sương múa bộ kiếm pháp xong, lại hỏi hắn: “Điện hạ đã nhớ chưa?”
Mục Cẩm hồi thần, mấy chiêu thức đầu còn nhớ, nhưng càng về sau thì chỉ nhìn người, còn những cái khác… Mục Cẩm có phần không xác định, nói: “Ta thử xem.”
Mạch Sương đứng sang một bên nhìn hắn, Mục Cẩm cầm kiếm, lúc đầu coi như không có trở ngại gì, nhưng sau mấy chiêu đã lộn xộn lung tung không hề trật tự. Mạch Sương nhìn chiêu thức hỗn loạn của hắn, nhẹ nhàng thở dài một hơi.
Đúng lúc này, từ trên trời có một bóng đen hạ xuống. Mạch Sương giật mình, vội nói: “Điện hạ, cẩn thận! Nhìn bên trên!”
Mục Cẩm ngẩng đầu nhìn lên, một tên áo đen đã nhảy từ trên xuống. Vẫn đang cầm kiếm trong tay, Mục Cẩm vội vàng nhảy ra, lúc này từ trên núi lại có thêm ba kẻ áo đen lao xuống. Trên mặt mấy kẻ áo đen đều có đeo mặt nạ, một người trong số đó có móng vuốt trên tay, chính là kẻ đã gặp trên chiến trường lần trước.
Bên địch có bốn người, bên mình có hai người, Mục Cẩm thấy tình thế bất ổn, ra hiệu bằng mắt với Mạch Sương: “Đi!”
“Đừng hòng!” Kẻ đeo mặt nạ nói.
Nói xong, bốn tên đồng loạt xông đến. Mạch Sương đối phó với kẻ đeo mặt nạ có móng vuốt, Mục Cẩm thì đối phó với ba tên còn lại. Võ công của Mạch Sương và kẻ đeo mặt nạ không chênh lệch nhiều, Mục Cẩm so sánh với ba tên kia, kể ra thì cũng trên một bậc, võ công luyện được suốt mấy ngày qua cũng không phải uổng phí.
Nhưng lấy một địch ba, hắn ứng phó không xuể, cứ để ý đến tên phía trước thì không thể bận tâm đến hai tên còn lại ở hai bên trái phải, vừa mới làm bị thương tên ở đằng trước, thì kiếm của hai kẻ đeo mặt nạ hai bên trái phải đã chỉ vào cổ hắn.
Mục Cẩm còn định chống cự, đột nhiên, bên cạnh có bột trắng được tung ra, hắn bất tỉnh ngay lập tức.
Bên kia, Mạch Sương và kẻ đeo mặt nạ vẫn còn giao đấu, kiếm làm từ huyền thiết và móng vuốt sắc bén ma sát nhau, phát ra những tiếng trong trẻo.
Mục Cẩm đã bất tỉnh bị hai tên đeo mặt nạ đưa đi. Mạch Sương muốn cứu hắn, nhưng kẻ đeo mặt nạ này không cho cậu cơ hội, móng vuốt trên tay giữ cổ cậu, lại tung bột trắng ra, Mạch Sương cũng bất tỉnh luôn.
Kẻ đeo mặt nạ vác Mạch Sương trên vai, mau chóng rời đi.
Đông Linh và một thị vệ đang đi tới mang điểm tâm và trà đúng lúc nhìn thấy, Đông Linh kêu to: “Công tử!”
Thị vệ đuổi theo, ngờ đâu khinh công của kẻ đeo mặt nạ không tầm thường, hắn căn bản không đuổi theo nổi.
Khi Mạch Sương mở mắt, trong mông lung nhìn thấy một bóng người, đợi khi tầm mắt dần dần rõ ràng, mới nhìn rõ đó là Nhị Hoàng tử Chung Ly Thiệu của nước Bắc.
Chung Ly Thiệu xoa nhẹ mặt cậu: “Ngươi tỉnh rồi?”
Mạch Sương cử động tứ chi, nhưng lại không thể sử dụng chút sức lực nào, thân thể đang nằm trên giường, nhìn khung cảnh xung quanh, hình như giống một lều trại.
Chung Ly Thiệu thấy cậu muốn động, âm u nói: “Dược hiệu vẫn chưa hết, ngươi không cử động được.” Hắn đã được kiến thức võ công của Mạch Sương, vì thế đã sớm hạ thuốc cho cậu.
Mạch Sương không thử động đậy nữa, nhìn hắn: “Rốt cuộc ngươi, muốn làm gì?”
Chung Ly Thiệu lộ ra một nụ cười: “Từ lần đầu tiên nhìn thấy ngươi trong hội hoa đăng, bản cung đã nhớ mãi không quên, ngươi là người đầu tiên, làm bản cung nhớ mong như thế. Thông minh như ngươi, dù sao cũng nên hiểu ý bản cung.”
Mạch Sương hơi cau mày, mím môi không nói gì.
Chung Ly Thiệu vẫn nói tiếp: “Ngươi họ Doãn, tên Mạch Sương, là con trai Thừa tướng nước Khởi Doãn Thăng, có điều Doãn Thăng đã bị xử trảm vì tội hối lộ phạm pháp. Một năm trước, ngươi phụng hoàng mệnh gả vào phủ Thái tử làm Thái tử phi, nhưng hơn một tháng trước, Hoàng đế nước Khởi đã phế bỏ phong hào Thái tử phi của ngươi, biếm làm thứ dân. Đúng không?”
Những chuyện này, hắn đã phái người điều tra rõ. Tay Chung Ly Thiệu xoa nhẹ giữa trán Mạch Sương, si ngốc nói: “Thật là đẹp, lần đầu tiên bản cung gặp được một nam tử đẹp như ngươi. Một người như ngươi, cần phải có một người giống bản cung nâng niu trong lòng bàn tay mà yêu thương.” Dừng một chút, hắn nói: “Sau này, ngươi đi theo bản cung, bản cung sẽ cho ngươi những thứ tốt nhất. Đợi khi bản cung đăng đỉnh cao tọa, lập tức phong ngươi làm Hoàng hậu, muốn gió được gió muốn mưa được mưa.”
Mạch Sương quay đầu đi, tránh né bàn tay của Chung Ly Thiệu: “Ta đã có người trong lòng.”
Chung Ly Thiệu nghe vậy, khinh thường hừ một tiếng: “Tên Thái tử hèn nhát kia của nước Khởi sao có thể xứng đôi với ngươi!”
Lúc này có tiếng động truyền đến. Mạch Sương quay sang nhìn, thấy được Mục Cẩm bị trói trên cọc gỗ, trong miệng bị nhét vải trắng. Liều mạng giãy dụa, đầu đầy mồ hôi.
“Điện hạ.” Mạch Sương gọi hắn.
Trong miệng Mục Cẩm phát ra những âm thanh ưm ưm, ánh mắt luôn nhìn Mạch Sương, dùng sức lực toàn thân muốn thoát khỏi dây thừng. Chung Ly Thiệu đứng dậy, đi đến trước mặt Mục Cẩm: “Sao vậy, muốn thoát?”
Mục Cẩm hung hãn trừng mắt với hắn, Chung Ly Thiệu cong khuỷu tay, đánh thật mạnh vào ngực Mục Cẩm, Mục Cẩm kêu lên, nhìn sắc mặt trông có vẻ cực kỳ đau đớn. Chung Ly Thiệu cho hắn mấy cái liên tiếp như vậy, miếng vải trắng trong miệng Mục Cẩm nhuốm màu đỏ, sắc mặt trở nên vô cùng nan kham.
“Dừng tay!” Mạch Sương kêu một tiếng, muốn dùng sức lực, nhưng lại ngã xuống đất. Chung Ly Thiệu thấy cậu ngã xuống mới dừng tay lại, vội vàng đỡ Mạch Sương lên đặt nằm trên giường.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...