Lưu Phó Sơn chạy trốn đã hơn hai tháng, nhưng bất luận là quan binh của nha môn khắp nơi hay do bộ Hình phái đi đều không điều tra được tung tích của hắn.
Mục Cẩm đã đáp ứng điều tra chuyện này ngay trước mặt Hoàng đế. Hắn âm thầm tra xét những quan viên phụ trách cấp phát quan ngân lúc ấy nhưng vẫn không có manh mối gì.
Sau đó Mục Cẩm lại phái hơn mười ám vệ đi tìm kiếm tung tích Lưu Phó Sơn, chỉ cần bắt được Lưu Phó Sơn, rồi ép hắn khai ra đồng đảng ở kinh thành, là vụ án này được phá giải triệt để.
Mấy ám vệ mà Mục Cẩm phái đi, gần đây mới có hồi âm.
Mục Cẩm đứng bên cửa sổ, đọc bức thư mà ám vệ cố gắng mang về sớm, trong thư viết ba ngày trước có một ngôi nhà bị cháy thành Lăng, tất cả mọi người trong nhà đều chết trong biển lửa, chủ nhân ngôi nhà bị thiêu cháy hoàn toàn, nhưng lại có dấu hiệu trúng kịch độc. Hai tháng trước chủ nhân của ngôi nhà này mới chuyển tới đây, nhưng chưa bao giờ để lộ tục danh của mình cho ai biết, ám vệ nghi ngờ, người này rất có thể là Lưu Phó Sơn đang bỏ trốn.
Mục Cẩm gấp bức thư lại cất trong tay áo, thành Lăng cách kinh thành không xa, chỉ cần hành trình hai, ba ngày là đến nơi. Đích thân đi một chuyến, cũng không có gì khó khăn.
Mục Cẩm dặn dò chuyện ngày mai xuất phát đến thành Lăng, giao cho quản gia Trần bá xử lý.
Nghĩ đến chuyện mình rời khỏi kinh thành mấy ngày, Mạch Sương ở trong phủ, không biết Viên Ngọc Chi sẽ lại giở trò gì để làm tổn thương cậu, mà cậu thì vốn tốt tính sẽ không bao giờ phản kích, Mục Cẩm quyết định ngay lập tức, đưa cả Mạch Sương đi cùng.
Viên Ngọc Chi biết tin Mục Cẩm sắp ra ngoài làm việc còn đưa Mạch Sương đi cùng, trong lòng cực kỳ khó chịu. “Thái tử điện hạ, chàng ra ngoài để làm chính sự, sao còn đưa hắn đi theo?”
Mục Cẩm thản nhiên uống trà: “Võ công Mạch Sương cao cường, có thể bảo vệ bản cung chu toàn.”
“Nhưng mà, chàng có nhiều thị vệ như vậy, chẳng lẽ đều kém hơn hắn?”
“Đương nhiên.” Vẻ mặt Mục Cẩm đầy tự hào.
Viên Ngọc Chi không còn biết nói gì nữa, cắn môi, nàng nói: “Nếu mấy ngày nay chàng không ở trong phủ, vậy thần thiếp sẽ về nương gia ở mấy ngày.”
Mục Cẩm đặt chén trà xuống, không quan tâm nói: “Tùy nàng.”
Hôm sau, trời quang mây tạnh, những bông tuyết rơi hôm trước đã dần tan ra. Dù có ánh nắng mặt trời, nhưng thời tiết vẫn lạnh thấu xương.
Mục Cẩm dẫn Mạch Sương và mấy thị vệ từ kinh thành đi đến thành Lăng, vì chuyện quá cấp bách, nên phải thúc ngựa chạy nhanh.
Giữa đường phải nghỉ chân một đêm tại nhà của một gia đình nông dân trong một sơn thôn xa xôi. Mục Cẩm bảo thị vệ cho chút ngân lượng, đôi phu thê lớn tuổi bèn dọn dẹp lại căn phòng mà khuê nữ nhà mình từng ở trước khi xuất giá, làm chỗ cho hai người ở.
Vì đã nhiều năm không ai ở trong căn phòng này, nên cửa sổ hỏng một mảng to, gió lạnh thổi vù vù từ ngoài vào phòng. Mục Cẩm tìm được một tấm gỗ để che lỗ hổng, rồi quay sang nhìn Mạch Sương đang ngồi trên giường.
Trong phòng chỉ thắp một cây nến, ánh sáng mỏng manh đó chỉ có thể chiếu được bóng dáng Mạch Sương. Mục Cẩm đi đến ngồi xuống, cầm tay cậu: “Hơi cũ một chút, nhưng dù sao cũng tốt hơn ngủ ngoài trời, đêm nay em cố chịu đựng.”
Mạch Sương mím môi cười, dựa vào ánh nến trên bàn nhìn Mục Cẩm: “Thần có thể chịu đựng, chỉ sợ điện hạ không quen.”
“Không đâu.” Mục Cẩm đứng dậy nói. “Em mau nằm đi, ta đi tắt nến.”
Mạch Sương cởi giày, nằm xuống. Mục Cẩm cúi người kéo chiếc chăn duy nhất bên cạnh đắp cho cậu, rồi đi đến cạnh bàn thổi tắt nến, mới mò mẫm trong bóng tối để lên giường. Thân thể dịch dần vào trong, dán vào người Mạch Sương, ôm cậu đi ngủ.
Ngày hôm sau, trước khi trời tối đen thì tới được thành Lăng.
Ám vệ đã sắp xếp chỗ ở, Mục Cẩm vừa vào thành đã được đưa đến một khách điếm.
Mục Cẩm và Mạch Sương mới ngồi xuống uống chén trà nóng, đã có ám vệ đến bẩm báo tình hình.
Ám vệ nói: “Ngôi nhà bị cháy có tổng cộng mười sáu người. Theo lời dân chúng sống gần đó, chủ nhân ngôi nhà mới đến từ hai tháng trước, sau khi đến chỉ mua mấy gia đinh về hầu hạ. Nhưng hai tháng qua, dân chúng gần đó chưa từng nhìn thấy mặt mũi của lão gia nhà này.”
Mục Cẩm hỏi: “Chẳng lẽ hai tháng nay hắn không ra khỏi nhà?”
Ám vệ nói: “Lão gia nhà này không thường xuyên ra ngoài, nếu ra ngoài lúc nào cũng ngồi kiệu, chưa từng lộ diện.”
“Biết hắn đi đâu không?”
“Kỹ viện.”
“Chỉ đi kỹ viện?”
“Ty chức chưa điều tra được.”
Mục Cẩm và Mạch Sương nhìn nhau, hỏi tiếp: “Còn điều tra được gì nữa?”
Ám vệ nói tiếp: “Nghe dân chúng sống gần đó nói, khi bị cháy trong nhà có mấy chỗ là nguồn lửa, thế lửa lan từ ngoài vào trong, rất dữ dội, chưa đến một canh giờ cả tòa nhà đều cháy thành tro. Sau đó tìm được mười sáu thi thể, một nửa bị cháy hoàn toàn, nửa còn lại biến đổi hình dạng, nhưng dựa vào những vật phẩm có giá trị trên người và tay, ty chức đoán người này là chủ nhân tòa nhà.”
Nếu là hỏa hoạn bình thường, tối đa cũng chỉ có một nguồn lửa, nếu nhiều hơn, rõ ràng là có kẻ cố ý phóng hỏa. Thêm nữa, trên người của chủ nhân tòa nhà có dấu hiệu trúng độc, tất nhiên là trúng độc trước khi hỏa hoạn xảy ra. Suy đoán như thế, rất có khả năng là rắp tâm mưu sát.
Mục Cẩm hỏi: “Thi thể ở đâu?”
“Ty chức không dám tự tiện xử lý, hiện vẫn còn trong nha môn.”
“Dẫn bản cung đi xem.”
“Vâng.”
Mục Cẩm đứng lên, nhìn sắc trời ngoài cửa sổ đã tối dần, quay sang nói với Mạch Sương: “Em ở đây chờ ta.”
“Thần đi cùng điện hạ.”
“Đi đường cả ngày, em cũng mệt rồi, ở lại nghỉ ngơi được không?”
“Bảo vệ điện hạ là chức trách của thần, tất nhiên phải một tấc không rời.”
“Một tấc không rời?” Mục Cẩm cười. “Nghe có vẻ không tồi.”
Mạch Sương: “…”
Đến nha môn dưới ánh chiều tà, Huyện lệnh còn đang ăn tối trong phủ nghe nói Thái tử điện hạ từ kinh thành tới đây, suýt nữa là bị sặc canh, ngay cả thời gian lau miệng cũng không có, lập tức bỏ đũa xuống chạy vội đến nha môn đón tiếp.
Lúc Mục Cẩm tới huyện nha, đúng lúc Huyện lệnh cũng chạy từ phủ đến, không nhận ra rốt cuộc vị nào là Thái tử điện hạ, vừa nhìn thấy một nam tử khí chất khoan thai hoa lệ khoác chiếc áo lông cáo là hai chân mềm nhũn, quỳ xuống: “Vi thần tiếp giá chậm trễ, xin điện hạ trách phạt!”
Mục Cẩm bật cười một tiếng, nhìn Mạch Sương bên cạnh nói: “Xem ra, em còn giống Thái tử hơn bản cung.”
Huyện lệnh gia nghe vậy thì ngẩng đầu nhìn Mạch Sương, lại nhìn Mục Cẩm, không hiểu ra sao.
Thị vệ phía sau nhắc nhở: “Vị kia là Thái tử phi, vị này mới là Thái tử điện hạ.”
Huyện lệnh quỳ trên mặt đất ngẩn ra, rồi mới hiểu, lại cúi rạp xuống: “Vừa rồi nhất thời hoa mắt nên nhận nhầm điện hạ, vi thần đáng chết, xin điện hạ thứ tội!”
Mục Cẩm cũng không giận: “Đứng lên đi, bản cung tha tội cho ngươi!”
“Tạ ơn Thái tử điện hạ.” Huyện lệnh vội vàng đứng dậy.
Huyện lệnh dẫn Mục Cẩm đến một căn phòng khá rách nát ở hậu viện: “Tất cả những thi thể tìm được trong đống đổ nát đều ở đây!”
Bên trong có hơn mười thi thể được phủ vải trắng, dù trời đang rất lạnh, nhưng đã để đó năm, sáu ngày, khó tránh khỏi sẽ có mùi hôi thối.
Mục Cẩm vừa vào đã ngừng thở, lại nhìn sang Mạch Sương bên cạnh, dường như cậu không hề thấy khó chịu.
Huyện thái gia nói: “Có một vị gia nói Thái tử muốn đích thân tới xem, nên vi thần vẫn giữ nguyên tất cả thi thể.”
Mục Cẩm nhìn lướt qua một lượt, nói: “Ai là chủ nhà?”
Huyện thái gia làm thành động tác mời: “Điện hạ, bên này.”
Được Huyện thái gia dẫn đường, vào tận bên trong cùng, chỉ vào một thi thể nói: “Chính là người này.”
Vì thực sự mùi rất hôi thối, Mục Cẩm nhíu chặt mày, cảm thấy cực kỳ khó thở. Vươn tay vén tấm vải trắng ra, thi thể dưới tấm vải đã hoàn toàn biến dạng, ghê người đến cùng cực.
Hai thị vệ đi phía sau Mục Cẩm muốn nôn, nhưng bịt chặt miệng, Huyện thái gia cũng không chịu nổi, lại không muốn thất lễ trước mặt Thái tử, cố gắng kìm nén.
Mục Cẩm từng gặp Lưu Phó Sơn, nếu người này còn nguyên vẹn, nhất định hắn sẽ nhận ra, nhưng hiện tại căn bản không nhìn được, nên cũng không thể xác nhận có phải Lưu Phó Sơn không.
Dạ dày đảo lộn một trận, mặt mũi Mục Cẩm trắng bệch, đậy tấm vải trắng lại, không nói gì mà chạy vội ra ngoài.
Hắn chạy rất nhanh, Mạch Sương đi theo hắn ra ngoài, đến một gốc cây, một tay Mục Cẩm chống vào thân cây, nôn hết mọi thứ ra. Mạch Sương vội đến vuốt lưng cho hắn, nói với thị vệ: “Đi lấy chén nước cho điện hạ.”
Mục Cẩm nôn ọe hết sạch, lúc về khách điếm, nhìn một bàn đầy thức ăn mà không có khẩu vị. Mạch Sương cho người mang hết những món có thịt đi, rồi đưa mấy món rau lên.
Mục Cẩm mới gắng gượng ăn một ít cơm được.
Ăn xong, Mục Cẩm vừa uống trà vừa suy nghĩ: “Chỉ dựa vào thi thể kia, căn bản không thể xác định thân phận người này.”
“Điện hạ có nhớ trông hắn thế nào không?” Mạch Sương hỏi.
Mục Cẩm gật đầu: “Trước đây từng gặp ở Linh Châu.”
“Có thể vẽ hắn được không?”
Mục Cẩm được Mạch Sương nhắc nhở, bỗng tỉnh ra. Người kia có đến kỹ viện, nếu hắn mang bức vẽ đến kỹ viện hỏi, có lẽ sẽ hỏi được điều gì đó.
“Để ta thử.”
Thị vệ lập tức chuẩn bị văn phong tứ bảo. Mục Cẩm vừa nhớ lại dáng vẻ của hắn, vừa đề bút vẽ trên giấy. Vẽ mấy tờ liên tiếp, mới vẽ được một bức giống nhất.
Sáng hôm sau, Mục Cẩm bảo ám vệ dẫn đến tòa nhà bị cháy. Nơi đó đã trở thành một đống hoang tàn, hoàn toàn không nhìn ra hiện trạng ban đầu.
Ám vệ chỉ vào một chỗ: “Chủ nhà được phát hiện ở đây.”
Mục Cẩm nhìn xung quanh, lấy mấy thứ đã bị đốt cháy gần đó lên xem, đoán đây là phòng ngủ.
Nhìn khắp một lượt cũng không thấy có gì bất thường.
Màn đêm buông xuống, dù là các hàng quán ven đường hay những cửa hàng trên các con phố lớn đều đóng cửa, nhưng có duy nhất một chỗ náo nhiệt.
Mục Cẩm và Mạch Sương đứng ngoài cửa, ngẩng đầu nhìn tấm biển được treo bên trên, Bách Hoa lầu. Kỹ viện nổi tiếng khắp thành Lăng, là nơi mà hầu hết con cháu nhà giàu quan to quý nhân đều muốn đến.
Dù trời rất lạnh, nhưng mấy hoa nương đứng ngoài cửa chào đón khách vẫn ăn mặc mát mẻ, cơ thể hơi run rẩy vừa vung khăn lên vẫy gọi vừa hờn dỗi nói: “Ai yô, đã lâu đại gia không tới, nô gia nhớ ngài lắm.”
“Vị gia này, ngài hư hỏng thật đấy.”
Mạch Sương quay sang nhìn Mục Cẩm: “Điện hạ có kinh nghiệm không?”
“Chưa từng.” Hỏi ngược lại cậu. “Em thì sao?”
“Cũng giống điện hạ.”
Mục Cẩm vội hắng giọng một tiếng: “Lát nữa vào trong, em phải đổi cách gọi.”
“Điện hạ muốn gọi như thế nào?”
Mục Cẩm ngẫm nghĩ, rồi cười nói: “Mục ca ca, thế nào?”
Mạch Sương: “…”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...