Đêm khuya, gió mát nhè nhẹ, trăng tròn treo cao, bốn bề tĩnh lặng.
Mạch Sương cầm sách ngồi đọc trước cửa sổ, trên thân nến không ngừng có sáp chảy ra, có tiếng gõ cửa bên ngoài, cậu gọi một tiếng cho vào.
Cánh cửa kêu lên một tiếng rồi mở ra, một nữ tử ăn mặc như nha hoàn đi vào, còn bưng một chậu nước nóng trên tay.
Nha hoàn Đông Linh để chậu nước nóng lên giá đựng, quay người nói: “Công tử, không còn sớm nữa, rửa mặt rồi đi nghỉ thôi.”
Mạch Sương ừ một tiếng, bỏ sách xuống, đi đến chỗ đặt giá đựng chậu. Đông Linh vắt khăn mặt đưa cho cậu, nói: “Đêm nay Thái tử điện hạ lại ngủ ở thư phòng, nghe nói mấy hôm trước đã cho người kê một chiếc giường vào, bố trí giống như phòng ngủ. Hiện giờ hạ nhân ai cũng nói là lỗi của công tử, công tử bạc đãi Thái tử điện hạ.”
Mạch Sương lau mặt và tay, bỏ khăn xuống, nói: “Người ta nói gì là chuyện của người ta, đừng để ý.”
“Nhưng mà, nô tỳ nghe mà khó chịu thay công tử.” Vẻ mặt Đông Linh ủy khuất. “Lúc trước lão gia không nên đồng ý cuộc hôn nhân này, hại cậu đến đây chịu mọi uất ức, cuộc sống sau này còn mấy chục năm, cũng không biết phải sống thế nào.”
Trên mặt Mạch Sương không hề dao động, trầm mặc một lúc lâu mới nói: “Em mệt mỏi cả ngày, về nghỉ trước đi.”
Cậu là nhi tử của Thừa tướng đương triều, thể chất yếu kém bẩm sinh, phải dựa vào từng bát từng bát thuốc để sống qua ngày, lúc ba tuổi thì nghe theo lời cao nhân chỉ điểm, được đưa đến đạo quán trên núi Lăng Vân chăm sóc, tu tập đạo pháp, hấp thụ linh khí của trời đất mới có thể sống sót.
Đương kim thiên tử từng nhận lời gả Viện Thanh Công chúa đến phủ Thừa tướng. Thế nhưng mấy năm sau, đến khi Tiểu Công chúa duyên dáng yêu kiều đó được mười hai tuổi, trái tim đã thuộc về người khác, sống chết thế nào cũng muốn cùng lang quân như ý trường tương tư thủ, ngay trong đêm đã bỏ trốn cùng ý trung nhân, đến giờ không rõ tung tích.
Hoàng thượng sợ chuyện gièm pha bị bêu xấu ra ngoài, phải chiêu cáo với thiên hạ rằng Viện Thanh Công chúa ốm nặng không qua khỏi.
Trước đây Hoàng đế đã đáp ứng kết thân cùng phủ Thừa tướng, quân vô hí ngôn. Nhưng phủ Thừa tướng không có nữ nhi, mấy nữ nhi khác trong hoàng thất đã gả đi từ sớm, lại không thể đổi ý, thật sự rất đau đầu.
Dân gian cũng có rất nhiều người kết thân với nam tử, trong cung đình cũng từng có mấy vị nam phi nam hậu. Sau khi Hoàng đế cân nhắc đã bí mật triệu kiến Thừa tướng, hỏi ý kiến thế nào, Thừa tướng vui vẻ chấp nhận.
Sau đó Hoàng đế hạ chiếu, một tháng sau, Thái tử Mục Cẩm cưới tam công tử Mạch Sương của phủ Thừa tướng về.
Mạch Sương đang tu đạo ở núi Lăng Vân xa xôi bị thánh chỉ triệu hồi, cứ như vậy mà gả tới phủ Thái tử, dùng thân nam tử làm Thái tử phi.
Vào ngày thành thân, Hoàng đế, Hoàng hậu và văn võ bá quan triều đình đều tụ tập ở phủ Thái tử chúc mừng tân hôn. Thái tử Mục Cẩm chắp tay cúi người tạ lễ với từng người một, sau khi mọi người giải tán hết, nét cười trên mặt hắn hoàn toàn biến mất.
Đi vào tân phòng, nhìn nam tử áo đỏ đứng cạnh cửa sổ đưa lưng về phía hắn, hắn trầm giọng xuống: “Bản cung không thích nam nhân.”
Mạch Sương đang định quay người chợt dừng lại, không nói một câu, chỉ nghe thấy tiếng bước chân Mục Cẩm rời đi.
Cuộc hôn nhân này rõ ràng là một trò cười. Mệnh lệnh quân vương, mệnh lệnh phụ mẫu, cậu và Mục Cẩm đều không thể trốn tránh.
Nếu chỉ đơn giản là không thích nam nhân thì còn tạm, ít ra còn có thể tương kính như tân, coi nhau như tri kỷ. Thế nhưng lại cố tình không phải vậy, Mục Cẩm căm ghét trên trên dưới dưới của phủ Thừa tướng, đương nhiên bao gồm cả Mạch Sương.
Thừa tướng đương triều Doãn Thăng tuyệt đối là một đại gian thần, trên triều đình khí thế bức người, dưới triều đình độc đoán hống hách. Khi cuộc chiến tranh giành vị trí Thái tử diễn ra, Doãn Thăng đã ủng hộ lập Lục Hoàng tử, mà Mục Cẩm là Bát Hoàng tử.
Xưa nay những cuộc chiến tranh giành vị trí Thái tử luôn là mưa máu gió tanh, để trợ giúp cho Lục Hoàng tử Triết Khám lên thượng vị, Doãn Thăng đã sử dụng đủ loại thủ đoạn trong tối ngoài sáng, hại vô số người, cuối cùng vẫn không thể được như mong muốn. Nửa năm trước, Bát Hoàng tử Mục Cẩm trở thành Thái tử đúng như ý muốn, còn Lục Hoàng tử được phong làm Lục Vương gia.
Người chủ trương lửa cháy thêm dầu đề nghị gả Doãn Mạch Sương đến phủ Thái tử cũng chính là Lục Vương gia.
Mục Cẩm căm phẫn trong lòng, biết rõ đây là âm mưu của Lục Hoàng tử, rồi lại không thể không phụng hoàng mệnh cưới nhi tử của Thừa tướng.
Mạch Sương đã gả vào phủ Thái tử được một tháng, nhưng số lần gặp mặt Mục Cẩm lại chỉ đếm được trên đầu ngón tay, mà dù có gặp, cũng không có được cái nhìn của hắn. Có lẽ, dù hai người gặp nhau trên đường, chưa chắc Thái tử điện hạ đã nhận ra Thái tử phi của mình.
“Mục Cẩm ca ca, mấy hôm nay trời hơi lạnh, huynh đừng ngủ ở thư phòng, nếu huynh bị cảm lạnh, muội đau lòng lắm. Sương phòng trong phủ có rất nhiều mà, bảo hạ nhân bố trí thành phòng ngủ cũng đâu mất nhiều thời gian.”
“Không cần.”
Nữ tử đang đi bên cạnh Mục Cẩm chính là thiên kim của Thượng thư lệnh đương triều, chất nữ ruột của Hoàng hậu, Viên Ngọc Chi. Nàng quấn quýt cạnh Mục Cẩm y như ong mật. “Không thì để muội ra mặt nói với người kia, bảo hắn dọn đến chỗ khác, huynh ngủ ở phòng ngủ của mình.”
Mục Cẩm dừng chân lại, Viên Ngọc Chi cũng dừng theo, trong lòng giật mình. Ở góc rẽ đằng trước, Mạch Sương đang đi đến, nhìn thấy Mục Cẩm cũng dừng lại, nhìn thẳng vào hắn, ánh mắt hơi buồn.
Mục Cẩm quay người đi xuống hành lang, rẽ vào một đường nhỏ ở bên cạnh, Viên Ngọc Chi vội vàng đuổi kịp. Đông Linh nhìn công tử nhà mình, trong lòng cực kỳ ủy khuất, rõ ràng công tử không làm gì sai hết, vậy mà lại phải tới đây để bị người ta coi thường.
Về phòng ngủ, Mạch Sương ngồi xuống trước bàn: “Đông Linh, dọn dẹp chút đồ đạc, chúng ta chuyển đến sương phòng.”
Đông Linh cắn môi, hai mắt hơi đỏ: “Công tử, không thể chuyển đi. Cậu là Thái tử phi do Hoàng thượng chỉ định, đương nhiên phải ở chủ phòng, Thái tử điện hạ không về phòng là chuyện của hắn. Hơn nữa, Thái tử điện hạ cũng không bảo cậu chuyển đi, nữ nhân kia có nói gì cũng vô dụng, cậu nhất thiết đừng để cô ta áp chế đó.”
Vẻ mặt Mạch Sương vẫn như dòng nước lặng: “Ở đâu mà chẳng giống nhau.”
“Không, không giống chút nào.” Đông Linh quỳ xuống trước mặt Mạch Sương, cầm tay cậu nói: “Công tử, từ nhỏ cậu đã sống ở đạo quán, không hiểu quy củ trong các danh gia vọng tộc. Nếu cậu chuyển ra ngoài, vậy thì nhất định từ trên xuống dưới trong phủ Thái tử sẽ càng coi thường chúng ta, sau này càng bị bọn họ ức hiếp. Cho nên, bất luận thế nào, cậu đều phải ở đây.” Trong mắt Đông Linh tích đầy nước, sụt sịt mũi. “Trừ phi, trừ phi là chính Thái tử điện hạ lên tiếng.”
Sống ở đạo quán nhiều năm, từ lâu đã coi nhẹ danh lợi địa vị trong thế tục hồng trần, Mạch Sương cũng không so đo cái nhìn của người khác, cậu chỉ cần một chỗ dung thân là đủ.
Nha đầu này đi theo cậu tới đây từ phủ Thừa tướng, cũng mới chỉ quen biết hơn một tháng, vậy mà lại suy nghĩ mọi chuyện cho cậu.
“Công tử, cậu phải nghe lời em, nhất định không thể chuyển ra ngoài.”
Mạch Sương đỡ nàng đứng dậy: “Không chuyển là được, em đứng lên đã.”
Đông Linh đứng lên, nâng tay áo lau nước mắt: “Công tử yên tâm, nếu nữ nhân kia đến đây đuổi chúng ta, nhất định em sẽ tranh luận đến cùng.”
Mạch Sương cười bất đắc dĩ, quay sang nói: “Mang kiếm của ta tới đây.”
“Vâng.”
Dù đã rời khỏi đạo quán, nhưng Mạch Sương vẫn kiên trì mỗi ngày luyện kiếm, tìm hiểu đạo pháp, chưa từng buông lỏng.
Đúng như dự đoán, Viên Ngọc Chi mặt dày tự đến tìm Thái tử phi, ngữ khí cũng coi như hòa nhã, trên mặt cũng có nét cười.
Nàng gọi Mạch Sương là Doãn công tử, dường như muốn nhấn mạnh cậu là nhi tử của gian tướng Doãn Thăng, lời nói ngấm ngầm mang theo chút chế giễu: “Mục Cẩm ca ca không thích nam sắc, dù là nam tử khuynh quốc khuynh thành như Doãn công tử cũng không ngoại lệ. Vì thế, Mục Cẩm ca ca không muốn chung phòng với ngươi, việc này, Doãn công tử cũng là nam tử cần phải thông cảm.”
Mạch Sương bưng chén trà lên nhấp một hớp: “Viên cô nương không ngại cứ nói thẳng.”
Viên Ngọc Chi nắm chặt chiếc khăn lụa đang cầm: “Ngày nào Mục Cẩm ca ca cũng ngủ ở thư phòng, chắc hẳn Doãn công tử cũng biết.”
Mạch Sương đặt chén trà xuống: “Việc này có nghe hạ nhân nói.”
“Ngày nào Mục Cẩm ca ca cũng vất vả việc triều chính, về phủ còn phải ngủ ở thư phòng, thật đúng là làm khó huynh ấy.”
Đông Linh đứng bên cạnh Mạch Sương nói: “Thái tử điện hạ thích ngủ ở thư phòng, cũng chả có cách nào cả.”
Viên Ngọc Chi trừng mắt lườm Đông Linh, châm chọc: “Xem ra ngày thường Doãn công tử lơ là việc quản giáo, một nha hoàn mà lại không biết người trên kẻ dưới gì như vậy.”
“Nha hoàn này của ta chất phác thẳng thắn, mong Viên cô nương đừng trách.”
“Tất nhiên là không.” Viên Ngọc Chi cười một tiếng, nói tiếp. “Vừa rồi nói đến chuyện ngày nào Mục Cẩm ca ca cũng phải ngủ ở thư phòng, hôm nay ta đến là muốn thương lượng cùng Doãn công tử. Doãn công tử là người hiểu chuyện, Mục Cẩm ca ca không thích chung phòng với nam tử, mà phủ Thái tử thì chỉ có một gian chủ phòng. Mục Cẩm ca ca là Thái tử, là người đứng đầu phủ Thái tử tất nhiên không thể ở sương phòng, nhưng Doãn công tử thì khác. Ta nói như vậy, Doãn công tử nên hiểu.”
“Đây là ý của Thái tử điện hạ?” Mạch Sương hỏi.
Trên mặt Viên Ngọc Chi có chút lúng túng, rồi cố ý thở dài: “Mục Cẩm ca ca có lòng dạ tốt, xưa nay huynh ấy luôn tình nguyện để mình chịu khổ cũng không muốn làm phiền người khác.”
Đông Linh không muốn nhìn dáng vẻ lên mặt nạt người của Viên Ngọc Chi, nói thẳng ra: “Nếu không phải ý của Thái tử điện hạ, Viên cô nương dựa vào đâu để tự tiện khuyên công tử nhà ta chuyển đến sương phòng? Hay là Viên cô nương đuổi công tử nhà ta chỉ đơn giản vì tư tâm, đợi sau này gả vào phủ Thái tử, vào ở trong chủ phòng?”
Khuôn mặt xinh đẹp của Viên Ngọc Chi biến thành xanh tái, thở hổn hển giống như phải chịu đả kích lớn, trừng mắt với Đông Linh như muốn phi châm, định giáo huấn nha hoàn này một chút.
Mạch Sương lại vội lên tiếng trước nàng: “Đông Linh, không được vô lễ.”
“Vâng, công tử.” Đông Linh cúi đầu đáp.
Mạch Sương nhìn sang Viên Ngọc Chi: “Viên cô nương còn gì muốn nói không?”
Trong lòng Viên Ngọc Chi không vui mà không tiện bộc lộ ra, mấy lời định giáo huấn nha hoàn phải nuốt lại, nàng đứng dậy nói: “Không có gì muốn nói cả, ta còn có việc, cáo từ trước.”
Đi được khá xa, Viên Ngọc Chi đứng trước một bụi hoa, vặt cánh hoa để phát tiết: “Ở đâu ra cái lý đó, một nha hoàn mà dám không coi ta ra gì!”
Nha hoàn phía sau nàng trấn an nói: “Tiểu thư đừng tức giận, trong phủ Thái tử này chủ tớ bọn họ chỉ có cái danh, trái tim Thái tử điện hạ vẫn hướng về tiểu thư.”
“Ta tức giận chính là vì thế, rõ ràng Mục Cẩm ca ca thích ta, dựa vào đâu mà hắn được làm Thái tử phi!” Viên Ngọc Chi ngắt bông hoa trên cành ném xuống đất, lửa giận trong lòng không áp chế nổi, cho dù sau này nàng gả về đây, cùng lắm cũng chỉ là trắc phi!
__Hết chương 2__
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...