Mở cửa phòng ngủ ra, Phó Ngọc Trình bước vào đi tới cạnh giường, người trên giường chỉ ló đầu ra, mái tóc dài suôn mượt tản trên gối, phòng ngủ vô cùng yên tĩnh.Anh ngồi bên mép giường, đưa tay xoa xoa mặt cô.“Dậy thôi.” Anh gọi.Tưởng Đồng đẩy tay anh ra, kéo chăn che đầu lại, lăn qua bên kia giường, lầu bầu, “Để cho em ngủ thêm chút nữa đi.”“Anh mua hoa cho em này.”Người trong chăn không đáp.Phó Ngọc Trình cúi đầu nhìn bó hoa linh lan trong tay, cảm thấy bó hoa xinh đẹp này có chút đáng thương, giống như anh vậy.Anh đặt hoa trên một cái gối trống, vén chăn kéo cô ra, “Đừng ngủ nữa, đi ăn sáng với anh đi.”Bị anh lôi kéo, Tưởng Đồng giùng giằng tránh né, giọng điệu rất chi là buồn ngủ, “Em không muốn ăn… em muốn ngủ cơ.”Phó Ngọc Trình nhìn cô tránh khỏi tay mình rồi lại lăn đi quấn chăn một lần nữa, còn đưa lưng về phía anh.
Anh mím môi, một mình ra khỏi phòng ngủ đi xuống lầu ăn sáng.Đến khi Tưởng Đồng ngủ thỏa thích thức dậy thì phát hiện bên gối có một bó hoa linh lan, mùi hương thoang thoảng.
Cô đưa tay nhẹ nhàng sờ sờ bông hoa xinh đẹp, rồi bỗng nhiên mở to mắt, đầu óc thoáng cái tỉnh táo hẳn.Cô rời giường, nhanh chóng rửa mặt thay đồ rồi xuống lầu tìm Phó Ngọc Trình.Dưới lầu, Phó Ngọc Trình đã ăn sáng xong, đang mang kính râm nằm đọc sách phơi nắng trong sân, bên cạnh một chậu xương rồng to lớn.
Thấy Tưởng Đồng đi ra anh cũng không nói gì, nhìn cô qua cặp kính râm, tay lật một trang sách.Cô mặc một chiếc váy hoa dài, thắt chặt eo, cổ lại rất rộng, để lộ xương quai xanh và phần ngực trắng mịm.
Cô đến gần anh, ngồi xổm xuống ở bên cạnh ghế, ôm cổ thổi hơi vào tai anh.“Em đói bụng.” Cô nói.Phó Ngọc Trình hừ một tiếng qua mũi, “Anh ăn rồi.”“Ăn với em nữa đi.” Cô tháo kính râm của anh xuống, phủ tay lên mi mắt anh, ngón tay lướt qua lông mi, nhẹ nhàng gảy về phía trước.Phó Ngọc Trình bị cô làm chớp mắt liên tục, phải bỏ sách xuống bắt lấy tay cô, “Em phá làm anh không đọc sách được.”Tưởng Đồng cúi tới trước mặt anh, cười hì hì, “Anh đừng xem sách nữa, xem em đi.”Phó Ngọc Trình không nhịn được cười, bóp bóp mặt cô, tỏ ra tức giận, “Em có gì mà xem?”Cô tựa đầu vào lòng bàn tay anh, “Em chỗ nào cũng đẹp.”Ánh mặt trời chiếu lên hai người, ấm áp dễ chịu.
anh dùng đầu ngón cái vuốt ve dưới viền mắt cô, “Em biết hôm nay là ngày gì không?”“Biết ~” Cô lại dụi dụi vào tay anh, sau đó đứng dậy, kéo cánh tay anh, “Anh đi ăn sáng với em đi.”Phó Ngọc Trình bị cô kéo dậy khỏi ghế, đi vòng qua chậu xương rồng, và bụi tường vi trên tường.Hai người ngồi bên bàn ăn, Phó Ngọc Trình nhìn cô uống vài ngụm nước trái cây, sau đó cúi đầu ăn bánh mì.
Anh quay đầu nhìn ra cửa sổ, bên ngoài bỗng nổi gió, cuốn sách anh bỏ lại trên ghế bị thổi, trang sách lật sột soạt.
Ánh mặt trời từ cửa sổ rọi vào nhà, chiếu vào chỗ ngồi trước mặt hai người.Anh quay đầu lại, Tưởng Đồng vẫn cúi đầu uống nước trái cây, tóc buộc sau ót, tóc mai rớt xuống bên má cô.
Anh vươn tay vén tóc ra sau tai cô, tiện thể nhéo mặt cô một cái.
Tưởng Đồng ngẩng lên, cười với anh, lại cắn miếng bánh mì trong tay.“Lát nữa ra bờ biển dạo nhé, buổi tối em nấu cơm cho anh.”
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...