Tiên Sinh Xã Hội Đen, Ở Riêng Đi

"Mọi người đi bình an, nhớ giới thiệu bạn bè đến nơi này với nhé!"

"Được rồi, nhất định nhất định!"

Hạ Mộng Lộ vui mừng tạm biệt hơn trăm người du khách sau đó chắp tay trước ngực ảo tưởng kiếm được một vạn khoảng thu nhập thêm, thật ra thì kiếm được năm mươi vạn cũng không khó khăn lắm nha, nghĩ vậy cô liền vui vẻ vỗ vỗ anh và nói: "Nếu tôi có thể thành nhà thiết kế nổi tiếng, về sau chị nuôi em!"

Lạc Vân Hải lơ đễnh cắt một tiếng, trêu chọc nói: "Nuôi tôi bao lâu?"

"Cả đời, như thế nào?" Nghiêng đầu tự hào hỏi ngược lại, chỉ cần anh nguyện ý, cô cũng không ngại.

Giờ khắc này, anh có thể cảm nhận được như thế nào là hạnh phúc, mặc dù anh cảm thấy mình có năng lực tự nuôi sống mình, nhưng anh tình nguyện đứng sau lưng ủng hộ cô, giống như lý tưởng của cô đã sớm trở thành một phần mạng sống của anh, chỉ cần cô vui vẻ, anh cảm thấy rất ý nghĩa, nên không nhịn được ôm chầm thân thể mềm mại của cô rỉ tai nói: "Vậy tôi ở nhà làm việc nhà sao?"

"Vậy anh hãy học làm đầu bếp như cha của tôi và quản lý việc nhà!" Nói xong cô liền hối hận, tại sao bây giờ nói đến nửa đời sau hai người ở chung là chuyện đương nhiên rồi? Là bởi vì cô và anh đã bày tỏ tình cảm với nhau sao? Mối tình đầu đâu rồi, một đoạn tình đầu không biết kết quả.


Mẹ Hạ kinh ngạc nhìn về hai người đang ôm lấy nhau, chẳng lẽ Mộng Lộ ….. Ho khan nói: "Khụ khụ, Mộng Lộ, dì Vương mới giới thiệu một người rất tốt cho con, đi chuẩn bị một chút, buổi chiều đi cùng với mẹ!"

Hạ Mộng Lộ bất mãn kéo mẹ cô rồi nói: "Mẹ, con không phải đã nói không cần xem mắt sao?"

"Thế nào? Thật muốn làm gái ế sao? Con đã không còn nhỏ, Mộng Lộ, con không thấy cử chỉ của A Hải rất ưu nhã, học thức sâu rộng, bản lĩnh không tầm thường sao?A Hải nhất định không phải là người bình thường, nghe mẹ, đừng tìm kích thích, ngộ nhỡ ngày nào đó cậu ta nhớ tới trong nhà có vợ con, tin tưởng mẹ, như thế sẽ rất đau, mẹ sẽ không hại con, nhà tiểu tử kia cũng mở khách sạn, đang ở bến tàu bên kia, lấy người bình thường như vậy cũng rất hạnh phúc!" Tại sao con bà vẫn không chịu hiểu chứ? Thấy con gái có chút do dự liền tiếp tục nói: "Đang lúc tình cảm chưa phát triễn, hãy cắt đứt đi, mẹ là người từng trải, cũng trãi qua thời tuổi trẻ, con thật muốn cùng mẹ cả đời cô độc như vậy sao? Đối với một cô gái mà nói, rất khó nhịn, hoặc là ngày nào đó người nhà của cậu ta tìm tới, con làm sao mà chịu nổi hả? Con gái nhà họ Hạ tuyệt không để cho người ta khi dễ!"

"Nhưng ngộ nhỡ anh ấy không nhớ thì sao?" Đây không phải là tự cô hủy một mối lương duyên chứ?

"Con tỉnh lại đi, đàn ông xuất sắc như vậy, há không có người trong lòng? Người con có thể coi trọng, con xác định người khác kém hơn con sao? Nói không chừng hiện tại đang có người phụ nữ vì cậu ta mà quyết định cô đơn tới già đâu, nghe lời mẹ, buổi chiều đi cùng mẹ!" Đứa bé đáng thương, thế nào dễ dàng yêu một người như vậy đây? A Hải đến rốt cuộc là phúc hay là họa đây?

Đúng vậy, anh ta rất xuất sắc, há không có người trong lòng? Coi như anh ta đã từng là xã hội đen, nói không chừng người phụ nữ anh ta cùng loại người với anh cùng anh đồng sinh cộng tử, cái loại cảm giác sinh tử đó không phải Hạ Mộng Lộ cô có thể thích hợp, coi như cô nguyện ý nuôi người không trí nhớ như anh ta, nhưng cô không cách nào bảo đảm khi càng lún càng sâu thì đột nhiên anh ta ra đi không nói lời nào, không bao giờ gặp nhau, loại bi kịch này cô chịu không nổi, nên gật đầu nói: "Vậy cũng tốt, chẳng qua con có một yêu cầu, nếu một ngày anh ấy không khôi phục trí nhớ, thì một ngày không thể đuổi anh ấy đi, khôi phục sau, nếu anh ấy không muốn đi thì vẫn cho anh ấy ở lại đây, mẹ, tại sao lòng của con đau quá vậy?" Ngửa đầu muốn ngăn cản dòng nước mắt chảy ra, thì ra là người sống có nhiều sự bất đắc dĩ như vậy.

Mẹ Hạ đưa tay lau đi nước mắt của con, yêu thương nói: "Đau dài không bằng đau ngắn, về sau cứ đơn giản đi theo bên cạnh mẹ, ai cũng không dám khi dễ con, đợi có đứa bé, có lẽ con cũng sẽ không muốn nói đến chuyện yêu đương!"

Lạc Vân Hải không biết họ đang nói cái gì, cầm lấy cây chổi đem rác gom chung một chỗ, cả đời, nếu thật có thể cả đời thì tốt biết bao?

"A Hải!"

"Hả? Thiết kế đại sư có gì phân phó?" Cố cung kính chào.

Tại sao anh luôn cười ấm áp đến như vậy? Không buồn không lo, có lúc cô thật rất hâm mộ anh, nghĩ vậy liền hít sâu một cái, khổ sở cười nói: "Buổi chiều tôi đi xem mắt, mẹ nói người này không tệ, dáng dấp được, hơn nữa tốt nghiệp đại học danh tiếng, rất có đầu óc buôn bán, tôi nghĩ tôi phải kết hôn!"

Nụ cười Lạc Vân Hải không giảm, gật đầu nói: "Vậy rất tốt, kết hôn không phải là điều cô muốn sao? Vậy tôi….. Tôi….. Ngày mai đi vào thành phố tìm phần công việc….."


"A Hải, anh có thể tiếp tục ở lại, tôi hi vọng anh hiểu, tôi cũng rất muốn tiếp tục cùng anh cùng nhau ở đây….. "

Nghe vậy, anh thu lại nụ cười, cúi đầu quét sân trầm giọng nói: "Vậy tại sao lại muốn đi xem mắt, còn phải kết hôn?"

Hạ Mộng Lộ bất đắc dĩ nhún vai: "Tôi cũng là vì chúng ta, vì tôi, không nghĩ mình đi đến đường cùng, còn vì anh, là không muốn sau khi anh nhớ lại sẽ khó xử, chẳng lẽ anh không nghĩ tới, có lẽ có người bên kia ngày ngày khổ khổ chờ đợi anh sao?" Dứt lời, xoay người đi vào trong phòng khách.

Lạc Vân Hải hốt nhanh rác đi đổ, liền vì vậy, cho nên không chấp nhận anh sao? Có phải rất không công bằng? Quả nhiên, số người, trời đã định trước, tùy duyên đi, chỉ cần cô cảm thấy đáng thì tốt rồi.

"Ừ, dáng dấp không tệ!"

Bên trong phòng tiếp khách cổ xưa, Hạ Mộng Lộ thận trọng giày xéo đôi tay, tận lực ngồi nghiêm chỉnh, liếc nhìn người đàn ông đối diện, hai mươi sáu tuổi, 1m8, có chút mập, ngũ quan cân đối, không có khuyết điểm gì, nếu là lúc trước, cô nhất định hài lòng một trăm vạn lần, nhưng giờ phút này cô lại không thấy vui, thật là buồn cười tột cùng, trước kia, nghĩ muốn kết hôn, bên nhà trai lại không đồng ý, bây giờ bên nhà trai đồng ý, cô lại không thấy kích động.

Mấy người lớn nhìn kĩ cô từ trên xuống dưới, nhìn thấy cô rất có tri thức hiểu lễ nghĩa .

Người đàn ông thấy cha mẹ nhìn sang, lập tức xấu hổ gật đầu một cái, bày tỏ rất hài lòng.

Dì Vương thấy thế liền cười nở hoa, xem ra sắp có một hôn lễ rồi : "Đoán chừng ngày mai hai người bọn họ có thể đi cửa hàng nhà họ Thẩm tham quan rồi, nếu như không ý kiến gì nữa, tôi liền chọn ngày, như thế nào?" Giới thiệu nhiều lần như vậy, nha đầu này xem như phải gả ra ngoài rồi.


"Nhưng mà nhà họ Tôn chúng tôi cưới vợ cũng có quy củ, là xuất thân phải trong sạch, Mộng Lộ, trước kia con có bạn trai không?" Mẹ Tôn hỏi vấn đề không nên hỏi, dù sao ở xã hội này, đã không còn thích hợp nữa.

"Không có không có, tuyệt đối không có!" Mẹ Hạ lập tức phụ họa.

Nhưng Hạ Mộng Lộ không vui, ngửa đầu hỏi ngược lại: "Vậy nhà họ Hạ chúng tôi cũng có một quy củ, đó là xuất thân trong sạch, xin hỏi con trai của ngài từng có bạn gái sao?"

Tất cả mọi người không ngờ nhìn cô gái khéo léo như vậy lại nói ra lời nói như thế, mẹ Tôn khẽ cau mày: "Hắn là đàn ông, dĩ nhiên không giống nhau!"

Ha ha, thật là buồn cười nên cô liền trả lời: "Nhưng bây giờ là xã hội nam nữ bình đẳng!"

"Đứa nhỏ này, sao lại nói như vậy? Bà mối Vương, bà không phải đã nói cô ta dịu dàng điềm tĩnh….."

Không đợi người lớn nói xong, Hạ Mộng Lộ liền tiếp tục nói: "Hơn nữa sau khi kết hôn tiền trong nhà phải do cháu bảo quản, xã hội bây giờ đều là phụ nữ trông nom tiền, tránh khỏi chồng mình ở bên ngoài ăn chơi ngoại tình!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui