Tiên Sinh! Vợ Ngài Lại Lên Báo!


Minh Ca khẽ cười lạnh.

Hình tượng của Doãn Như Vi ở trong giới giải trí chính là tiểu thư xinh đẹp giàu có, quần áo, túi xách cùng phụ kiện đều là đồ xa xỉ, nhưng mà không ai biết thực ra cô ta là con gái riêng nhà họ Minh.

Mong muốn của hai mẹ con bạch liên hoa này chỉ e là muốn lão già nhà cô ra mặt thừa nhận thân phận của Doãn Như Vi.

“Đại tiểu thư, hai mẹ con kia làm ra chuyện xấu, đang phàn nàn với ông chủ.

” Mẹ Dung một bên khom lưng lấy giày cho Minh Ca, một bên nói rõ tình hình cho cô.

Mẹ kế và con gái riêng, ở trong mắt những người thế hệ trước như mẹ Dung thì họ chẳng khác gì nhân vật phản diện trong truyện cô bé lọ lem, luôn bắt nạt những đứa con danh chính ngôn thuận, làm loạn nhà cửa lên.

Lúc trước Minh Ca chính là bởi vì hai mẹ con này mới dọn ra bên ngoài sống.

So với hai mẹ con bạch liên hoa nghênh ngang bước vào nhà kia, đương nhiên mẹ Dung sẽ nghiêng về phía Minh Ca mà bà đã chăm sóc từ nhỏ hơn.


Nhắc tới hai mẹ con kia, mẹ Dung bĩu môi, hạ giọng nói, “Cô Như Vi tám phần là muốn để cho ông chủ ra mặt dẹp yên mấy chuyện gièm pha này cho cô ta… Đại tiểu thư cô vẫn nên để ý một chút.

”   Minh Ca đá đôi giày cao gót cao mười cm sang bên cạnh, đi đôi dép lê sạch sẽ mềm mại vào, gật gật đầu nói, “Yên tâm, mẹ Dung, con biết rồi.

”   Lúc cô gái nói ra những lời này, giọng điệu rất bình tĩnh, trên khuôn mặt nhỏ xinh đẹp không có vẻ giễu cợt của thiếu nữ đương kỳ nổi loạn như trước kia.

Kể cả cho dù sự chán ghét đã ăn vào xương tủy, bây giờ cô cũng có thể thản nhiên nói chuyện với họ.

Mẹ Dung liền ngẩn ra.

Đại tiểu thư giống như đã thay đổi.

Chẳng qua là, đại tiểu thư như vậy xem ra càng có…… Mị lực.

Mẹ Dung liền vui mừng trong lòng, sau đó quay đầu, giọng điệu vui vẻ hô lớn, “Ông chủ, đại tiểu thư đã trở lại!”   Trong phòng khách của biệt thự đột nhiên liền yên tĩnh lại, giọng nói đau thương tố khổ kia cũng ngừng lại.

Hai mắt của ông chủ nhà họ Minh liền sáng rực lên, muốn đứng dậy, lại nghĩ tới cái gì đó, ánh sáng trong mắt liền ảm đạm xuống, ngồi lại.

Minh Ca quấn quấn mái tóc xoăn màu đen, lười biếng đi dép lê bước vào, “Khóc đi, tiếp tục đi, sao lại không khóc nữa?”   Người còn chưa vào đã nghe thấy âm thanh vào trước.

Doãn Như Vi mặc chiếc váy ren trắng đầy thục nữ ngồi ở trên ghế sô pha, bị mẹ mình là Doãn Di Lan nắm lấy bả vai.

So với khuôn mặt xinh đẹp tinh xảo của Minh Ca tươi thì cô ta chẳng khác gì bông hoa sen nhạt nhẽo cả, hốc mắt hơi hơi phiếm hồng, trên má còn động một giọt nước mắt trong suốt.

Hộp giấy ở trên mặt bàn trước mặt đã bị dùng hết hơn nửa.

Minh Ca nhìn liếc mắt nhìn Doãn Như Vi một cái.


Ánh mắt cô quỷ dị, giống như ẩn giấu một dòng nước ngầm sắp dâng trào.

Kiếp trước cô đã tự tay giết cô ta, kiếp này cô ta lại sống sờ sờ xuất hiện ở trước mắt cô.

Loại cốt truyện này thật sự con mẹ nó quá quỷ dị.

Loại tâm trạng này thật đúng là con mẹ nó phức tạp.

Trong lòng Doãn Như Vi liền run lên.

Minh Ca…… Cô ta đang nhìn cái gì?   Sao cứ có cảm giác cô ta như đang nhìn người chết vậy.

Doãn Như Vi giật mình một cái, bàn tay mềm mại không khỏi siết chặt lấy tờ giấy, giọng nói dịu dàng lại nối rối, thấp giọng khóc nức nở nói: “Chị Minh Ca, em biết chị chán ghét em, chưa từng coi em như là em gái, nhưng mà hiện giờ em gặp chuyện như vậy, chị làm ơn đừng bỏ đá xuống giếng, châm chọc mỉa mai em nữa đi.

”   Minh Ca ra vẻ không hiểu mà chớp chớp mắt, hỏi: “Hiện giờ cô gặp chuyện gì cơ?”   “……” Doãn Như Vi cắn môi, hai mắt ửng hồng, “Chị Minh Ca, chị biết rõ còn cố hỏi làm gì?”   Minh Ca giả bộ cái gì tôi cũng không biết, vẻ mặt đầy vô tội.

Mẹ Dung thấy thế, vội vàng nói: “Đại tiểu thư, đều là chút chuyện nghe vào chỉ tổ bẩn tai, cô không cần biết là tốt nhất.

”   Mẹ Dung, làm tốt lắm!   Trông thấy khuôn mặt xinh đẹp như đóa hoa sen của Doãn Như Vi hết trắng lại đỏ, để lộ ra ra bộ mặt bối rối, Minh Ca liền nghẹn cười trong lòng.


Cô đi tới cầm lấy tờ cáo giải trí trên bàn trà, làm bộ làm tịch mà đọc, sau đó ném sang một bên.

Minh Ca vuốt tóc, giọng điệu không nhanh không chậm, tưởng như không hề để ý gì nhưng lại nói tới mức khuôn mặt nhỏ của Doãn Như Vi đỏ lên vì xấu hổ và giận dữ.

“Hoá ra em nói là chuyện này à.

Quả thật ngay từ đầu chị đúng là không biết, hoá ra Như Vi em vậy mà lại bị cái tên đạo diễn Chu vừa béo lại vừa không có thanh danh tốt kia ngủ cùng.

”   “……”   Tôi không có!   Đây là giả!   Doãn Như Vi muốn phản bác lại.

Nhưng Minh Ca lại không cho cô ta cơ hội này, “Chẳng qua là, tạm thời cho dù chị có biết hay không thì chính em cũng nói chị chán ghét em, chưa từng coi em như em gái mình, vậy thì cho dù có bỏ đá xuống giếng, hay là châm chọc mỉa mai thì không phải đây là chuyện rất đỗi bình thường sao.

”   Cô hơi hơi mỉm cười, sau đó thương lượng với cô ta, “Thế nên là, đừng lộ ra vẻ mặt tôi ngủ với tôi nhưng không chịu phụ trách kia, hiểu chứ?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui