Mấy tin tức này đều dựa vào tiêu đề để câu view cho website.
Giang Cảnh Bạch không nhìn tới quảng cáo che kín hai bên, tầm mắt chỉ nhìn chăm chú tin tức ở giữa.
Đầu tiên bài báo đề cập đến việc tỷ lệ ly hôn đã tăng cao trong mấy năm gần đây, dài dòng một hồi mới vào chủ đề chính.
Giang Cảnh Bạch bỏ qua mấy đoạn phía trước, cố ý đọc từ đoạn thứ ba.
Hôn nhân không tình yêu.
Tác giả không có tạt nồi súp gà độc* ngay, mà lấy ví dụ không biết thật hay giả để ám chỉ.
(*Súp gà cho tâm hồn là những thông điệp tốt đẹp, mang tính cứu rỗi, chữa lành.
Còn súp mà có độc là ngược lại ó)
Trước khi cưới hai bên không có thời gian trao đổi, dẫn đến tính tình bất hòa, lúc quen nhau thờ ơ không mặn không nhạt, vì thế không có mâu thuẫn, sau khi kết hôn lại không khách khí nữa, tranh chấp tự nhiên bạo phát không ngừng, quan hệ hôn nhân chỉ còn trên danh nghĩa.
Không bằng ly hôn.
Giang Cảnh Bạch lại không bị cây dao này đâm quá đau.
Y và Nam Việt tuy rằng không thể nói là có yêu hay không, thế nhưng đến bây giờ hai người vẫn không có dấu hiệu bất hoà nào.
Thứ khiến y chú ý là đoạn phía dưới.
Tình dục không hài hòa.
Giang Cảnh Bạch không khỏi đứng thẳng.
Bên trên viết, ngoại trừ vấn đề sinh lý, yếu tố then chốt ảnh hưởng đến sự hòa hợp của tình dục là quan niệm hôn nhân và thế giới tinh thần của hai người có hợp nhau hay không.
Một điểm nhỏ này có không gian phát huy rất lớn, tác giả lưu loát viết gần hai ngàn chữ, từ suy nghĩ không hợp kéo dài đến chuyện tình dục không hài hòa, gãi đúng chỗ ngứa, miệng lưỡi sắc sảo, cuối cùng nói trúng tim đen: [Thứ đáng sợ không phải là hôn nhân không tình dục, mà là hôn nhân không tình yêu lại còn không tình dục.]
Nhu cầu của người trưởng thành cần được đáp ứng, hôn nhân không tình dục sẽ không được thoả mãn.
Giang Cảnh Bạch đọc một chút, dùng răng nhẹ nhàng cắn môi dưới.
Nếu như Lâm Giai Giai ở bên cạnh, liếc mắt một cái là có thể nhìn ra y đang khó xử.
Trong tình dục Nam Việt chưa từng làm ra một hành động quá phận nào, tất cả chỉ là do nhu cầu sinh lý mạnh mẽ mà thôi.
Giang Cảnh Bạch với tư cách là bạn lữ hợp pháp của hắn, nếu như đơn thuần chỉ vì mình không muốn mà bỏ qua việc này, lại còn hi vọng đối phương phải toàn tâm toàn ý với mình, không được ngoại tình.
Quá ích kỷ, không chịu trách nhiệm.
Giờ đã qua năm giờ, Nam Việt rất nhanh sẽ đến đón y về nhà.
Giang Cảnh Bạch không đọc tiếp, yên lặng đóng trang web, đi tìm nhân viên chịu trách nhiệm bàn giao với nhà cung cấp, kiểm tra danh sách các loại hoa sáng mai.
——
Lúc Nam Việt đến đã chập tối.
Trên người hắn đã có một màu khác đen và xám, là màu xanh sẫm nhìn có vẻ cao cấp, làm Nam Việt có vẻ thanh lịch tinh tế.
Thậm chí Giang Cảnh Bạch có thể thấy màu xanh mơ hồ trên cổ hắn từ khoảng cách hai ba mét.
Chỉ liếc mắt một cái, da gà Giang Cảnh Bạch đều dựng hết lên.
Trước khi đối phương tan làm y đã xử lý ổn thoả hết những việc lớn nhỏ trong cửa hàng, giờ không còn gì nữa, có thể rời đi ngay.
Tủ lạnh trong nhà còn khá ít rau dưa, thân thể Giang Cảnh Bạch lại mới vừa nhẹ nhàng không bao lâu, không muốn chen chúc với các chị mẹ trong siêu thị, vì thế đề nghị giải quyết bữa tối ở bên ngoài.
Nam Việt đương nhiên không ý kiến.
Bây giờ đúng lúc giờ cơm, mấy quán ăn nhiều người nhốn nháo, cả trong lẫn ngoài đều có không ít thực khách ngồi chờ.
Trước khi ngủ phải vào thư phòng làm việc một lúc dường như đã thành thói quen không thể thiếu của Nam Việt.
Giang Cảnh Bạch lo trở về quá muộn, Nam Việt có thể phải làm đến đêm khuya, cố ý chọn quán có nhiều bàn trống.
Hai người nhanh chóng ăn cơm tối rồi về nhà, Giang Cảnh Bạch theo thường lệ đi tưới nước cho mấy chậu cây trên ban công, Nam Việt lại im lặng không lên tiếng ngồi lên ghế mây bên cạnh, làm Giang Cảnh Bạch không được tự nhiên.
Y quay đầu lại, bất ngờ phát hiện đối phương đang chăm chú nhìn ống quần mình.
Giang Cảnh Bạch cúi đầu, kiểm tra trái phải một lượt, không phát hiện cái gì kỳ lạ.
Hành vi nhìn trộm bị vạch trần, Nam Việt có chút lúng túng: "...!Rất dễ nhìn." Sau đó lập tức bổ sung, "Quần."
Thật ra thứ hắn nhìn lén không phải quần.
Hôm nay Giang Cảnh Bạch mặc quần thể thao màu đen tuyền, ống quần rộng rãi, dưới cùng lại bó chặt, là kiểu rất điển hình.
Mà Giang Cảnh Bạch vốn là chân dài hơn người, hai cái chân thẳng tắp nhỏ nhắn, chiếc quần bị y mặc ngắn lên một tấc.
Hai đoạn cổ chân nhỏ gầy toàn bộ lộ ra bên ngoài, xương mắt cá chân rõ ràng, trắng như trong suốt, khiến người ta rất muốn nắm một cái.
Trên thực tế, tối hôm qua Nam Việt không chỉ có nắm, còn rất ác liệt mà dùng miệng thưởng thức một trận.
Giang Cảnh Bạch không nhìn thấu suy nghĩ xấu xa trong bụng hắn, chỉ hỏi: "Hôm nay không cần vào thư phòng?"
Nam Việt thu tâm tư: "Đã xử lý ở công ty hết rồi."
Giang Cảnh Bạch gật gật đầu: "Vậy anh có thể nghỉ ngơi nhiều một chút, bận rộn cả ngày cũng mệt muốn chết rồi."
Nam Việt chăm chú nhìn y tưới hoa cỏ, trầm mặc chốc lát, kiểm điểm nói: "Mấy ngày trước là tôi không đúng, sắp xếp công việc rất không hợp lý, không làm đúng trách nhiệm của một người chồng tốt, sau khi về nhà đã lạnh nhạt em."
Giang Cảnh Bạch nghe vậy run lên.
"Sau này tôi sẽ cố gắng tránh chuyện mang công việc về, buổi tối cũng sẽ ở bên em nhiều hơn." Nam Việt dừng một chút, châm chước câu chữ, "Em muốn xem tiểu thuyết, hay là...!còn có chuyện gì khác thì cứ việc tìm tôi, tôi có thể giúp em."
Giang Cảnh Bạch nghe hắn nhắc đến tiểu thuyết, lòng còn có hơi thẹn thùng, lại nghe đến nửa đoạn sau, trái tim nhỏ bé đập thình thịch.
Giang Cảnh Bạch quay lưng về phía Nam Việt, nhẹ nhàng phun nước lên những chiếc lá xanh biếc, rũ mắt cười cười, nhẹ giọng nói: "Được."
——
Sau hôm đó, Nam Việt luôn cảm thấy Giang Cảnh Bạch khác khác.
Nắm tay, ôm ấp, hôn môi, thậm chí là những chuyện thân mật hơn.
Giang Cảnh Bạch đáp lại nhiệt tình hơn lúc trước rất nhiều, vẫn rất ngây ngô ngượng ngùng nhưng xác thật đã dùng hết khả năng để phối hợp.
Cứ như hồ ly chủ động vung đuôi cuốn quanh hông thợ săn.
Sắc đẹp phủ đầu, không có thợ săn nào có thể cự tuyệt hấp dẫn như vậy.
Lúc đầu Nam Việt còn tưởng mười năm chinh chiến đã thành công, thời cơ chín muồi.
Mãi đến tận đêm dằn vặt đó, cửa lớn mở ra, chiến lợi phẩm đột nhiên khóc lóc dưới thân hắn.
"...!Nam, Nam Việt."
gậy th*t còn chưa tiến vào, cảm giác sợ hãi chồng chất đã lâu ập tới, Giang Cảnh Bạch dùng cánh tay nhỏ che mặt, nước mắt rơi ào ào, hai bên gối rất nhanh đã ướt đẫm.
Y hít mạnh một cái, bị nước mắt sặc làm ho khan hai lần, gần như theo bản năng run rẩy: "Tôi không muốn, tôi...!tôi..."
Y sợ.
Giang Cảnh Bạch mới nói được vài chữ đã tiếp tục khóc lên.
Nam Việt hoàn toàn bị doạ sợ rồi, không biết làm sao mà ôm người vào trong ngực, một bên vỗ vỗ sau lưng y, một bên vụng về động viên: "Được, được, tôi cũng không muốn, không muốn nữa, em đừng khóc."
Giang Cảnh Bạch khóa ngồi ở trên người hắn, ôm cổ Nam Việt, mặt khóc đến đỏ bừng, nhìn vô cùng đáng thương, mang theo chút khổ não cùng bất lực mà Nam Việt không nhìn thấu.
Mi mắt, lông mày, thậm chí tóc hai bên thái dương cũng bị ướt đẫm, một nửa là do nước mắt, một nửa là do bị doạ toát mồ hôi.
"Cảnh Bạch...!Cảnh Bạch," Nam Việt vốn từ nghèo nàn thiếu chút nữa nói không ra lời, cẩn thận hôn khóe mắt của y, như dỗ trẻ con mà đưa trái đưa phải, nói năng lộn xộn, "Làm sao vậy? Không sao, tôi ở đây, chúng ta không khóc có được hay không?"
Cuối cùng mạnh miệng nói một câu: "Có chuyện gì thì em nói tôi biết, chuyện gì tôi cũng có thể giúp em giải quyết, chỉ cần em nói.
Cảnh Bạch?"
Nước lũ bị miệng cống đè xuống, không thể ào ra nữa.
Người vừa khóc xong dễ khó thở.
Giang Cảnh Bạch rõ ràng đã hết khóc, tay chân tê dại, tức ngực chóng mặt, hoàn toàn không tỉnh táo, căn bản không nghe thấy Nam Việt đang nói cái gì.
Lúc bé y sợ đau, người lớn trong nhà toàn nói y bị nuông chiều quá, xưa nay chưa từng có ai ôm lấy y lúc y khóc.
Bây giờ Nam Việt sát lại, y liền nắm trong tay không chịu buông ra.
Lúc đầu chỉ là bị bóng ma trong lòng doạ, về sau lại gộp chung với những nỗi oan ức từ bé đến giờ, khóc nấc lên.
Chờ khi đã phát tiết xong, Giang Cảnh Bạch mệt mỏi vô lực, được Nam Việt dỗ dành, không biết ngủ thiếp đi từ lúc nào.
Ngày thứ hai tỉnh lại, Giang Cảnh Bạch mới chậm chạp nhận ra tối hôm qua mình đã làm ra chuyện mất mặt gì.
Y kéo chăn qua đầu, thiếu chút nữa muốn đào một cái lỗ ở trên giường, trực tiếp chui xuống gầm giường.
Bên người không có hơi ấm của Nam Việt.
Giang Cảnh Bạch liều mạng cầu khẩn đối phương đã ra cửa, một loạt tiếng bước chân từ xa đến gần vang lên, tàn nhẫn đánh vỡ ảo tưởng của y.
Giang Cảnh Bạch không nhúc nhích, làm bộ mình chết rồi.
Giường đệm rất nhanh đã bị trũng xuống, mùi kem cạo râu quen thuộc thoang thoảng.
Tim Giang Cảnh Bạch suýt nữa ngừng đập.
Giờ y không hề muốn nói về chuyện tối qua.
May là Nam Việt chỉ ngồi, không có kéo chăn y: "Bảy giờ năm mươi phút."
Giang Cảnh Bạch không lên tiếng.
Nam Việt nói: "Tôi không có làm điểm tâm."
Quá tốt rồi, y hận không thể hoà cùng một thể với cái chăn này.
"Thế nhưng đã đặt thức ăn ngoài, khoảng chừng tám giờ rưỡi đưa đến, lượng thức ăn của em, nhớ ăn."
Cũng không ép Giang Cảnh Bạch.
Nam Việt trầm mặc, không tiếp tục nói nữa.
Giang Cảnh Bạch cũng bất động.
Chờ khi thân thể đã gần tiến vào đất vàng, Nam Việt cuối cùng cũng mở miệng: "Tôi đến công ty."
Hắn dừng một chút, lại hỏi: "Hôm nay em có đến cửa hàng không?"
Hôm qua Giang Cảnh Bạch mới nhận hẹn trước, nhất định phải đi.
"Tôi không vén chăn của em đâu," Nam Việt biết y không muốn, cũng không ép y trả lời, "Nếu đi thì đưa tay ra, tôi biết em tỉnh rồi."
Không được gật đầu, nhất định phải đưa tay.
Giang Cảnh Bạch do dự, chậm rãi đưa tay phải ra ngoài.
Đặc biệt cẩn thận từng li từng tí một.
Nam Việt ở bên ngoài khẽ cười một tiếng.
Rất rõ ràng.
Giang Cảnh Bạch nóng mặt, vừa muốn rút tay về, trong lòng bàn tay đột nhiên xuất hiện một khối vuông nhỏ.
Không đợi y phân biệt đó là cái gì, mùi hương kia đột nhiên đến gần, Giang Cảnh Bạch cảm thấy đầu ngón tay bị Nam Việt nhẹ nhàng hôn một cái.
Thanh âm trầm thấp từ tính vang lên trên đỉnh đầu: "Công ty có việc, có thể sẽ đón em muộn một chút.
Em ở trong cửa hàng chờ tôi, đừng gấp về nhà."
"Tôi đi đây."
Tiếng bước chân vang lên, mùi hương xa dần, cửa phòng khép lại, không gian một lần nữa trở về yên tĩnh.
Giang Cảnh Bạch ló đầu từ trong chăn ra, nhìn đồ vật trong tay.
Là kẹo mềm, vị sữa bò.
Y nhìn giấy gói đến mức nở hoa luôn, sau đó mới đứng dậy xuống giường, thay quần áo đi vào phòng vệ sinh, hai tay chống lên bồn rửa mặt, lẳng lặng đánh giá mình trong gương.
Đôi mắt có hơi hồng, thế nhưng mí mắt không sưng.
Chắc chắn là Nam Việt đã giúp y rửa mặt sau khi y ngủ.
Giang Cảnh Bạch không để ý tóc xoã hai bên, trực tiếp giội nước lạnh lên mặt.
Có lẽ y thật sự phải nói chuyện nghiêm túc với Nam Việt một chút.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...