Tiên Sinh Nằm Vùng
Thẩm Lan vừa về nhà không lâu thì Lâm Uyên Dương tỉnh dậy, toàn thân y mồ hôi nhễ nhại nhưng trong người đỡ khó chịu hơn, cơn sốt cũng giảm.
"Ca, anh tỉnh rồi à?"
Lâm Uyên Dương ôm đầu ngồi dậy, hầu kết nhúc nhích một cái, y vuốt tóc trên trán ra sau đầu, "! ! Ừm.
"
"Đây là canh sâm mật ong bố chồng tương lai tự tay nấu cho anh đấy.
" Thẩm Lan bưng một chén canh đặt vào tay Lâm Uyên Dương: "Nếm thử đi.
"
Lâm Uyên Dương nhìn chén canh, bỗng nhiên nói: "Là bố vợ.
"
Thẩm Lan thoáng sửng sốt rồi phản bác: "Bố chồng.
"
"Bố vợ.
"
"Bố chồng.
"
"Bố vợ.
"
"Bố chồng.
"
"Bố vợ.
"
! !
Thẩm Lan phì cười, hắn bất đắc dĩ nói: "Được được, bố vợ thì bố vợ, em chính là vợ nuôi từ bé của anh mà.
"
Lâm Uyên Dương múc một muỗng canh lên ăn, trong canh mang theo vị ngọt lịm và hương thơm nồng nàn, y chợt nghĩ đến cái gì: "Canh này cậu nói thế nào?"
"Em nói mình bị sốt nên muốn uống canh thôi.
" Thẩm Lan thành thật khai báo: "Cũng đâu thể khai ra anh được.
"
Lâm Uyên Dương cúi đầu trầm mặc, lông mi dài che đi thần sắc, y nhẹ giọng hỏi: "Thẩm Lan, cậu cũng sẽ gạt tôi sao?"
Trong lòng Thẩm Lan đột nhiên căng thẳng, nghe Lâm Uyên Dương hỏi thì lòng bàn tay liền toát mồ hôi, xưa nay ai cũng khen hắn giỏi ăn nói, miệng lưỡi dẻo quẹo, nhưng trong khoảnh khắc này một chữ cũng nói không nên lời.
Giống như cổ họng bị mắc xương.
Hắn không biết Lâm Uyên Dương hỏi vậy là ý gì, là đã biết thân phận của hắn hay chỉ hỏi vu vơ mà thôi.
Nếu là vế sau thì còn dễ nói chuyện, nhưng nếu là vế trước, nếu là vế trước! !
Tim Thẩm Lan đập thình thịch, hắn biết mình im lặng quá bất thường, hắn phải nói gì đó, nhưng giờ phút này Thẩm Lan như đã mất hết năng lực ngôn ngữ, cái gì cũng không nói được.
Hắn sợ mở miệng ra sẽ nói sai.
Toàn thân Thẩm Lan lạnh lẽo, hắn chợt hiểu thế nào là cảm giác rơi vào hầm băng, hơi lạnh từ trong xương từ từ lan ra ngoài.
Vừa hỏi xong câu kia Lâm Uyên Dương liền thấy hối hận, y không biết mình thế nào nữa.
Tại sao y lại đột ngột hỏi như vậy ! ! Tại sao phải làm Thẩm Lan sợ hãi khó xử, nhìn mặt Thẩm Lan dần tái đi, trong lòng Lâm Uyên Dương vừa hối hận vừa đau lòng.
Y nghiêng đầu cười với Thẩm Lan rồi dùng ngữ khí đùa giỡn nói: "Ngay cả người nhà mà cậu cũng gạt được thì sau này có khi nào gạt luôn tôi không? Cậu nói khéo như vậy, lỡ tôi bị cậu gạt thì làm sao bây giờ?"
Thật lâu sau đầu óc Thẩm Lan mới nhận ra được ý đùa trong câu nói của Lâm Uyên Dương, hắn không tả được đây là cảm giác gì, hệt như rơi xuống địa ngục rồi lại bay lên thiên đường.
Da đầu hắn run lên, cảm giác sống sót sau tai nạn làm ngực hắn phập phồng mạnh, "Em sẽ không gạt anh đâu.
" Hắn nghe thấy mình nói: "Hiện tại và sau này em sẽ không gạt anh.
"
Hắn chưa hề nói trước đây, Lâm Uyên Dương cũng không nhắc lúc trước.
Lâm Uyên Dương mỉm cười, nụ cười đẹp đến nao lòng: "Tôi tin.
"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...